Sát Thần
Chương 353: Ta cho ngươi tự do
Dịch: MrV
Biên dịch: Hoàng Oanh
Nguồn: tangthuvien.com
Ở trên không trung hoang đảo, Thạch Nham cười điên cuồng, cự kiếm thần bí trong tay vung lên, một luồng huyết quang sắc bén đột nhiên bổ về phía ngọn núi cao vài trăm mét phía đối diện. Huyết quang cắt ngọn núi như băm đậu hủ, biến nó thành hai nửa rồi đổ sụp xuống.
Cầm trong tay thanh cự kiếm thần bí, Thạch Nham cảm thấy một loại khoái cảm kì diệu như nắm trong tay cả thiên địa, lực lượng trong cơ thể lưu chuyển ra xung quanh, cảnh vật hiển hiện rõ ràng trong thần thức hắn, không thể áp chế được dục vọng hủy diệt tất cả sinh linh, chỉ hận không thể đem tất cả một kiếm giết chết.
Vui sướng khó tả.
Đằng xa có hai võ giả Thiên Vị may mắn không chết dưới huyết quang, sắc mặt hoảng sợ, không có can đảm xuất thủ, ngay cả tiến tới gần cũng cảm thấy bất an.
Trong mắt các võ giả Thiên Vị, Thạch Nham lúc này như ma thần, không thể địch nổi, chỉ có trốn tránh đi mới có thể an toàn sống sót. Ngay cả ba cường giả Thần cảnh là Thanh Minh, Địa Hoàng, Thiên Hậu cũng lạnh lẽo toàn thân, chỉ lăng không nhìn Thạch Nham cuời lớn, nhất thời không biết xuống tay thế nào.
Chỉ có Thi vương vạn năm của Thi Thần giáo không sợ khí thế cuồng liệt của Thạch Nham vọt tới, dưới quầng sáng ngũ hành, lực lượng ngũ hành trong trời đất ngưng luyện thành quầng sáng Ngũ hành, ánh sáng ngũ sắc tỏa ra chói mắt, khí thế như sóng dậy biển khơi, tích tắc đã tới trước mặt Thạch Nham.
“Hắc hắc hắc.”
Nhe răng cười, thần bí cự kiếm trong tay Thạch Nham giơ cao, huyết quang dày đặc tỏa ra bốn phía không khác gì máu tươi từ kiếm tỏa ra. Những con mắt trên thanh kiếm đỏ rực, phóng ra ánh mắt hung lệ hãi nhân, tròng mắt xoay tròn giống như đang chờ đợi hắn chém ra một kiếm.
Kiếm khí xé bầu trời tạo thành một lỗ thủng lớn, từ đó bắn ra vô số luồng sáng quỷ dị như là sao băng xẹt qua, lao thẳng tới chỗ đám thi trùng, khiến cho chúng run lên rồi lập tức bị hút đi, biến mất sau lỗ thủng, không còn xuất hiện nơi thế gian này nữa.
“U u u!”
Thi vương ngửa mặt lên trời gào thét, lực lượng ngũ hành từ bốn phía theo tiếng rít điên cuồng tụ tập, cùng tầng tầng thi khí dung hợp với nhau, hòa vào quầng sáng Ngũ hành. Quầng sáng ngũ hành được bổ sung lực lượng càng trở nên khủng bố, như một dải mây ngũ sắc vô cùng vô tận bỗng nhiên lao tới chỗ Thạch Nham, Thi vương đảo thân chui vào trong quầng sáng, biến mất một cách quỷ dị.
Thạch Nham cười lạnh, thần sắc lãnh khốc như băng, cự kiếm theo tay vung lên, những con mắt trên thân kiếm bắn ra tà quang kinh người, lại là một đạo huyết quang chém thẳng vào quầng sáng Ngũ hành. Kiếm chém xuống, những nơi huyết quang đi qua, quầng sáng Ngũ hành lập tức bị xé làm hai nửa, đơn giản như xé một miếng giẻ rách bị xé làm đôi.
Thiên Hậu, Địa Hoàng sắc mặt đại biến, trong ánh mắt hiện lên sự kinh hãi. Ánh mắt Thanh Minh bỗng lóe lên ánh sáng xanh, một ngọn lửa màu xanh từ đồng tử bắn ra, hai tay đeo găng tay vung lên tạo thành một chữ thập nhìn quầng sáng ngũ sắc xuất ra một thủ ấn kỳ lạ.
Từng ý niệm từ trong đầu Thanh Minh tràn tới như suối, nháy mắt đã nhập vào trong quầng sáng Ngũ hành. Chỉ thấy quầng sáng Ngũ hành vốn bị Thạch Nham chém làm đôi, nay được hắn rót thần niệm vào thì chậm rãi ngưng kết với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Trên quầng sáng ngũ hành đó, thân hình hung lệ của Thi vương như một tia sét đột ngột phóng ra. Thi vương vừa hiện ra, đôi mắt không có một tia cảm xúc nhân loại thoáng xuất hiện ngọn lửa màu xanh lập lòe. Lúc này trông Thi vương thông qua thi hỏa đã tạo thành mối liên hệ vi diệu với Thanh Minh, như có linh hồn của Thanh Minh ký thác.
Đồng tử hiện màu xanh, ánh mắt Thi vương bỗng trở nên quỷ dị, thân hình cao ba mét như một con vượn, lông dài ngắn trên người không gió mà tự rung, mỗi một sợi lông đều ẩn chứa thi khí kinh người. Thân hình Thi vương bỗng nhiên run rẩy, lông rậm đột nhiên rụng xuống, cứng như cương châm, dày đặc bắn tới Thạch Nham, phạm vi công kích bao phủ toàn bộ không gian xung quanh hắn.
“Vù vù vù!”
Vô số sợi lông của Thi vương phủ kín bầu trời, nhân lúc Thạch Nham chưa kịp phản ứng đâm thẳng vào thân hắn.
“Keng, keng, keng.”
Lông đâm vào nửa người trên của Thạch Nham như đâm vào sắt thép, truyền ra tiếng vang leng keng, không một sợi nào có thể làm hắn tổn thương.
Nhưng mà, nửa thân dưới chưa kịp dị biến, lông của Thi vương như tiễn xuyên vào bên trong. Hai chân Thạch Nham vốn là bị đám chim chóc của Địa Hoàng mổ rất khó coi, nay lại bị lông của Thi vương đâm vào nên càng trông đáng sợ, ngoại trừ xương cốt chưa bị phá, máu thịt đã bầy nhầy không còn hình thù gì nữa.
Ngàn vạn luồng thi khí theo lông của Thi vương tràn ra bắn phá máu thịt hai chân của Thạch Nham, theo gân mạch mà vọt lên lưng, quỷ dị vô cùng. Trong lòng rùng mình, Thạch Nham vội vàng thúc dục luồng khí xoáy tụ lại trong bụng, đồng thời triệu tập viêm lực (sức lửa) của Địa tâm hỏa đẩy về phía hai chân, đấu tranh với thi khí ngăn không cho chúng xâm nhập vào trong.
“U u u.”
Thi vương một kích đắc thủ, tiếp tục gào to lao lên. Thi quyết thiên phú của nó được vận dụng, vô số thi khí ngưng tụ trong lợi trảo khiến nó dài ra mười mét, hàn khí lóe sáng đâm vào người Thạch Nham.
Thi khí đầy trời cuộn đến, một kích này của Thi vương vô cùng sắc bén, có chứa vạn vạn oán niệm sinh linh trong thế gian, lực lượng tà ác ảnh hưởng đến cả tâm hồn.
Thạch Nham cố gắng chịu đựng dau đớn ở hai chân, Tinh thuẫn tung ra, vô số tinh quang lóe sáng bảo vệ cơ thể kín như bưng, sau đó chủ động lướt ngang, tiếp tục chém một kiếm.
“Leng keng.”
Quỷ trảo sắc nhọn của Thi vương bị cự kiếm chém đứt, móng vuốt dù gãy nhưng vẫn vô cùng sắc nhọn, không khác gì mười thanh kiếm sắc khí thế vô cùng bắn tới chỗ Thạch Nham.
“Bộp, bộp, bộp!”
Móng vuốt sắc dài đâm vào tinh thuẫn khiến cho vô số tinh điểm rung động, cùng nhau nổ tung. Móng tay Thi vương cũng nổ tùng với Tinh thuẫn, dần dần tiêu tán.
Thế nhưng vẫn còn mười đoạn móng tay chừng nửa mét xót lại đâm về phía ngực của Thạch Nham, tốc độ không hề giảm.
“Bụp!”
Móng vuốt sắc nhọn như mười thanh tiểu kiếm, xuyên phá tấm thân biến dị của hắn, đâm vào cơ thể khoảng 3cm.
Cũng chỉ có 3 cm!
Mười móng vuốt sắc nhọn bỗng run lên quỷ dị, lực lượng không ngừng từ móng vuốt muốn xuyên thấu ngực Thạch Nham nhưng lại bị một bức tường kỳ dị chặn đứng.
Móng vuốt Thi vương có thể khai sơn liệt địa (thành ngữ, phá núi tan đất), có thể nói đó là một chiêu mạnh nhất của Thi vương, có thể so với lợi kiếm Thánh cấp toàn lực đâm vào, cho dù là võ giả Thần cảnh toàn lực phòng thủ cũng khó có thể ngăn cản, không cẩn thận sẽ bị chiêu này đâm cho tan xác.
Thanh Minh cũng tin rằng dưới chiêu này, Thạch Nham chắc chắn phải chết, hắn đã từng chứng kiến rất nhiều võ giả mạnh mẽ bị một trảo của Thi vương xuyên thủng thân thể, chưa có ai là ngoại lệ.
Vậy mà kết quả lại khiến hắn kinh hãi không thôi.
Chỉ có 3 cm!
Bất luận mười móng vuốt kia có cố gắng thế nào, kể cả vận dụng trùng trùng thi khí tụ tập xung quanh,cũng không thể tiến sâu hơn dù chỉ một phân!
Thanh Minh hoảng sợ.
Thạch Nham cũng biến sắc, đột nhiên phát hiện một luồng dị lực tồn tại trong các thớ thịt của hắn truyền ra phản kích, chẳng những ngăn trở thế đâm của mười móng vuốt mà còn ngạnh kháng lại đối phương.
Hàng tỉ thớ thịt trong người hắn đan lại thành vô số bàn tay, dần dần phát đẩy móng vuốt Thi vương ra ngoài. nguồn tunghoanh.com
“U u u.”
Thi vương điên cuồng rít gào, không cam lòng xông lên, móng tay gãy lại mọc ra, chớp mắt một cái đã dài mười mét, cực kì quỷ dị.
Thạch Nham ánh mắt hơi đổi, đột nhiên nở một nụ cười kì dị, một tay đẩy ngang tới, năng lượng điên cuồng trong cơ thể khởi động, dung hợp với Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh thần, Địa Tâm hỏa cùng lực lượng tinh nguyên toàn thân ngưng luyện thành một dấu tay khổng lồ như núi, ầm ầm đánh tới.
Khi Thi vương lao tới chỉ còn cách Thạch Nham chừng 5m thì đột nhiên bị Sinh Ấn to như ngọn núi bao phủ, thân hình cao ba mét của nó bị trói chặt, một luồng sinh cơ bừng bừng thẩm thấu vào cơ thể Thi vương.
Vốn Thi vương vô cùng hung lệ, bỗng hai mắt trở nên lờ đờ nhìn chằm chằm vào Thạch Nham, cơ thể ngưng trệ, không nhúc nhích.
Đồng thời, một liên hệ vô cùng vi diệu giữa Thạch Nham và Thi vương đã xuất hiện.
“Giết, giết, giết.”
Một ý niệm vô cùng hung lệ theo tâm trí Thi vương truyền tới, nháy mắt nhập vào thức hải Thạch Nham. Ánh mắt Thạch Nham lóe sáng, vội vàng di chuyển luồng khí hung lệ đó tới chỗ chủ hồn, không đợi Thi vương truyền ý niệm trả lời, hắn đã nối với chủ hồn trong thức hải mở con mắt thứ ba ở mi tâm.
Một chùm sáng màu bạc từ con mắt thứ ba bắn ra, xẹt qua không gian, trực tiếp rơi vào não Thi vương, nháy mắt tìm được mầm mống khống chế linh hồn (ý niệm của khống hồn thuật được lưu lại trong não người khác) của Thanh Minh.
Lực lượng màu bạc thuộc về Cửu U Phệ Hồn diễm chính xác chiếu vào mầm mống khống hồn, phương pháp này không khác gì phương pháp mà Thạch Nham đã áp dụng với ý niệm của Phạm Hương Vân, dùng hào quang chiếu rọi, khiến nó tan thành tro bụi.
Lực lượng giam cầm, trói buộc Thi vương biến mất vô ảnh vô tung, ý niệm hiếu sát trong đầu Thi vương vốn đang bùng lên nay đã dần bình phục lại.
Bị Khống Hồn thuật trói buộc mấy vạn năm, Thi vương đã lấy lại quyền chủ động, khôi phục linh thức.
“Ngươi, ngươi là ai?”
Một ý niệm theo linh hồn Thi vương truyền tới thức hải Thạch Nham.
“Đừng hỏi ta là ai, ít nhất ta không phải địch nhân của ngươi.”
Thạch Nham vui mừng vô cùng, vội vàng rèn sắt khi còn nóng:
“Ta đã xóa Khống Hồn thuật tồn tại vạn năm trong não ngươi đi rồi, ta cho ngươi tự do. Từ nay về sau, ngươi có thể lựa chọn cách sống không để kẻ nào nô dịch nữa.”
“Tự do, tự do…”
Linh hồn Thi vương nổi sóng, đôi mắt lờ đờ bùng lên một loại lực lượng bức ngọn lửa xanh ra ngoài cơ thể.
“Ọe.”
Giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh đột nhiên phun ra một ngụm máu, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Hắn ngơ ngác nhìn Thạch Nham rồi lại nhìn Thi vương đang dần dần tỉnh táo, đột nhiên như bị tâm thần, hét ầm lên:
“Không! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”