Chương 21 - Mộ Dung đương chủ Mộ Dung Quân khoát khoát tay ra vẻ tuỳ ý, nhưng trong lòng sướng muốn chết.
Thử hỏi lúc trước ai cũng gặp hắn không kêu là « Thằng côn đồ » hay « thằng lưu manh », bây giờ cưỡi lên đầu kẻ khác, đựơc kêu Đường chủ ngọt xớt, không khoái sao được
- Thượng Quan cô nương sao rồi ?
- Cô nương vừa mớii tỉnh.
Tiểu Na nhu thuận trả lời, không biết có nên báo cáo chuyện Mộ Dung đường chủ này quan tâm đặc biệt đến Thượng Quan Nhã Vân không ta ?
Mộ Dung Quân vừa vào đã thấy cảnh mỹ nhân yếu điệu nằm tựa trên giường, mặt mày hơi tái, đôi mắt to cụp xuống. Nếu người ta từng bị mỹ nhân này từng một tay nâng váy đồng phục, tay kia cầm cặp phang túi bụi, chân ra sức đạp, miệng la hét phấn khích như hắn thì sẽ xem cảnh tượng này vô cùng chướng tai gai mắt
- Thôi đi bà chị. Không có ai nữa đâu- Mộ Dung Quân bĩu môi
xác định Tiểu Na không dám nghe trộm, hiển nhiên là sợ Mộ Dung Quân, vị « đườg chủ » lnày biết được, Nhã Vân thoải mái thở ra một hơi. May mà hồi kia giả vờ bệnh trốn học với phụ mẫu quen rồi nên cũng không vấn đề gì lắm
- Huyết Sắc ? cứu Thượng Quan Nhã Vân rồi để lại một chiếc Đoản nhi trâm ?
Khi biết tin này, Mộ Dung Quân buồn cười muốn chết. Cái đếch gì chứ, chỉ có Vân tỉ thiên tài này mới nghĩ ra được điều này, làm Đông Phương các gà bay chó sủa
- Tư Đồ Thiên đáng chết, dám cả gan hạ độc thủ với ta. Bổn cô nương tuyệt đối sẽ không tha cho hắn !
Nhã Vân hối hận lúc trước lại tha cho hắn một mạng, khiến bây giờ lâm vào tình cảnh này. Xem ra sự độc ác của mình vẫn chưa đủ trình độ !
Mộ Dung Quân rùng mình cầu nguyện cho vị nhị ca trên danh nghĩa kia, lảng sang chuyện khác
- Vân tỉ, Sở Phong đã nghi ngờ thân phận của tỉ rồi, sợ rằng tiếp theo hắn sẽ làm cái gì đó ?
- Cái gì ? - Nhã Vân giật mình – Hắn nghi ngờ thân phận của ta ?
- Cũng không trách được, ai bảo Huyết Sắc lại xuất hiện vào lúc tỉ gặp nguy hiểm. Hoạ có thiên tài mới tin là trùng hợp đi !
Nhã Vân bóp bóp trán, lúc đó gần 10 kẻ bị chém chết, không đổ cho Huyết Sắc thì đổ cho ai, không lẽ là thiên thạch rất xuống trúng bọn chúng hay là vị cao nhân thoái ẩn giang hồ nào đó đi qua rủ lòng thương ?
- Việc đến mức này thì cũng nhanh chóng thu dọn hành lý mà đi thôi, còn mối thù Huyết Sắc với Sở Phong thì kệ bà nó đi. ta không quản nổi, ở lại đây sớm muộn có ngày đi chầu diêm vương. Trên đời này chỉ có hắn là soái ca chắc ? ta sẽ đi tìm một tập đoàn cho hắn tức chết ! - Nhã Vân hung hăng nói.
Mộ Dung Quân thở dài. Hắn thừa biết Vân tỉ này trong nóng ngoài lạnh, chắc chắn đã thích đại ca mặt lạnh kia của hắn rồi, không ngờ hai người lại ngươi sống ta chết !
- A ! Nhắc đến soái ca mới nhớ đến, có một chuyện rất thú vị mà hôm qua đệ nhận được !
- soái ca ? lẽ nào có vị nào quá ái mộ ta mà làm trò dại dột gì đó ?
Nhã vân hai mắt toả sáng như đèn ô tô, con gái lúc nào cũng có hứng thú với soái ca nha
- haha…-Cũng có phần dại dột thật. Hôm qua có một người đến Thanh Thiên các thuê sát thủ với giá 1000 lượng vàng
- hắn cuồng đến mức đến Đông Phương các thuê giết Sở Phong kia à ?
Mộ Dung Quân liếc cô với vẻ mặt quái dị, lại có người tự sướng đến mức này cơ đấy
- Không, người thuê giết là tỉ chứ không phải là Sở Phong
Khuôn mặt Nhã vân hoá đá
Tìh huống gì đây ? Cô vừa mới xuyên không đã phải đi với Sở Phong này rồi, làm gì có thời gian lăn lộn trên giang hồ mà đắc tội đến ai mà người ta sai sát thủ đuổi giết
- Mịa, bổn cô nương đây đáng chỉ đáng giá 1000 lượng vàng thôi sao ? Mẹ kiếp thằng nào dám cả gan làm chuyện đó, bổn cô nương huyết tẩy cả nhà hắn, chó mèo lợn gà không tha !
Nhã Vân phẫn nộ kêu lên, đã bị đệ nhất sát thủ chú ý đến thì chớ, lại còn một lũ ruồi nhặng này nữa, cho dù Huyết Sắc cô nương cũng có phần ăn không tiêu.
- Công Tôn Minh Ngọc, thuộc Công Tôn tứ đại thế gia, giang hồ đệ tứ mỹ nữ.
Tứ đại thế gia , chẳng phải cùng một ruộc với Thượng Quan Đạt? Thân là kẻ đứng đầu ma đạo, Nhã Vân chán ghét bọn này đến cực đỉêm. Bất quá cô lục lọi trí nhớ cũng không nhớ ra ai tên là Công Tôn Minh Ngọc, giang hồ đệ tứ mỹ nữ cả.
Mộ Dung Quân là vuốt vuốt cằm, nói tiếp
- Hình như Công Tôn Minh Ngọc với Quách gia công tử Quách Hàn từ nhỏ đến là thanh mai trúc mãi. Chỉ tiếc Quách Hàn lại đột ngột đi cầu hôn nhị tiểu thư nhà Thượng Quan, làm đệ tứ mỹ nữ buồn bã không thôi. Việc này làm giang hồ căm phẫn, một Các chủ của Đông Phương các chưa đủ, còn thêm một Quách công tử cũng phải quỳ dưới chân…
- Này này…
Nhã Vân cốc đầu hắn một cái, là kẻ kia la oai oái, giương đôi mắt vô tội tỏ vẻ đáng thương
- Vân tỉ, ta chỉ là ăn ngay nói thẳng thôi !
- Nói thẳng cái rắm ! Mẹ nó, tên Quách Hàn kia chỉ gặp đúng 3 lần, lần thứ nhất không hề quen biết, hắn lại còn nhẫn tâm làm cô nương như hoa như ngọc ta đây phải lăn lộn trong rừng, lần thứ 2 lại thấy ta đi với Sở Phong, lần thứ 3 còn ỏm tỏi cãi nhau về ma chính đạo, lấy đâu ra mà quỳ dưới chân !
Đây là tình huống có tiếng mà không có miếng, tuy cô vẫn muốn xuyên không soái ca theo một đoàn, nhưng tên Quách Hàn này…
- Tiểu Quân Quân, lí lịch tên Quách Hàn như thế nào ?
Quách Hàn, tên này cũng không đơn giản !
Mộ Dung Quân chợt cay cú như đớp phải ruồi, hừ lạnh đầy vẻ chán ghét
- Nhị công tử Quách gia, đệ tam mỹ nam giang hồ, nổi tiếng ăn chơi tráng tác. Đại ca hắn là Quách Tiêu, một tên nguy hiểm nhất trong tứ đại thế gia, cũng vô cùng nhẫn tâm lãnh huyết.
- Có lẽ hắn giả vờ vậy đi, giả vờ làm kẻ bất tài để sống sót trong Quách gia, một ngày nào đó quật khởi. – Nhã Vân thuận miệng nói- Làm kẻ bất tài chìm đắm trong nữ sắc sẽ khiến người ta dễ dàng bỏ qua ! Uy, sao ngươi trố mắt nhìn ta vậy ?
Mộ Dung Quân có vẻ khiếp sợ, Đông Phương các tiêu tốn bao nhiêu mới có thể đánh hơi được Quách Hàn không như vẻ bên ngoài, không ngờ lại bị vài câu nói của nữ nhân này lột trần cả người
- Không cần sùng bái tỉ~ ! – Nhã Vân xua xua tay, bổ sung thêm- Trong truyện trong phim toàn nói như vậy mà ! Ha ha ! Có khi nào việc đến Thượng Quan gia cầu hôn cũng là để loè mắt thiên hạ đi ! Giả bộ thì mặc hắn, lôi ta vào làm gì !
Có một ai đó đã quên mình cũng là một kẻ giả trư ăn thịt hổ điển hình, có phần nguy hiểm hơn cả Quách Hàn.
- hắc hắc. Đệ sẽ không để hắn thành công đâu…
Mộ Dung Quân hai mắt toé lửa, tay nắm chặt cứ như nghĩ đến mối thù giết cha giết mẹ không bằng.
- Quách Hàn đắc tội với ngươi ?
- Hắn xếp no 3 trong bảng mỹ nam, đại ca Quách Tiêu thì lại không có trong đó…
- …..
- Đệ xếp thứ 5.
- Vậy nên ?
- Ha ha, 4 người xếp trên đệ, sẽ làm cho chúng thanh bại danh liệt,
- Tiếp.
- sau đó sẽ tự tay huỷ hoại chúng ! He he ! Lúc đó thì chức đệ nhất mỹ nam sẽ thuộc về ta, à không, phải diệt gọn những tên có uy hiếp nữa ! đây là bóp chết trong trứng nước. Sau đó, mọi mỹ nữ… hê hê
Nhã Vân : ?!?
Tên này có… phát cuồng không ? hay là ăn nhầm cả thuốc gì chứ ?
Nhìn Mộ Dung Quân hai mắt hắn toé lửa, hưng phấn không thôi, Nhã Vân không nhịn được mồ hôi chẳng ròng ròng. Chằng phải trên đời không có gì độc ác bằng lòng dạ nữ nhân, nhưng so với tên này không được 1 góc
- Ngươi cứ ăn chơi như vậy, có ngày đá trúng cả thiết bản. Gặp cả cô nương nào đó quỳ dưới vày người ta cũng nên !
Nhã Vân lau lau mồ hôi trên trán, thiện tâm nhắc nhở hắn mấy câu.
- Xời, tỉ nghĩ đệ lại vì một bông hoa mà bỏ cả một vườn hoa sao.
Mộ Dung Quân không cho đó là đúng, đương nhiên, nếu hắn biết không lâu nữa một bông hoa đầy gai nhọn xuất hiện, đâm hắn đến chảy cả máu thì sẽ không to mồm như thế này
- Ta thấy Sở Phong là giang hồ đệ nhất mỹ nam mới đúng, mặt hắn tuy có lạnh một tí nhưng là cực phẩm trong cực phẩm
Nhớ đến khuôn mặt đẹp trai mà không ai có thể biết hắn đang suy nghĩ gì, Nhã Vân lại cảm thấy đau lòng. Ai, có như là có duyên nhưng không có phận đi.
- Tỉ thấy mặt hắn rồi ?- Mộ Dung Quân kinh ngạc- Không phải ai nhìn thấy mặt hắn cũng đi chầu Diêm Vương sao ? Ngay cả mấy huynh đệ ta cũng chưa có dịp nhìn thấy đi !
Hắn chợt đổi giọng vô lại
- Khai thật ra đi, có phải khi hai người xxoo, làm rớt mặt nạ của hắn, mà Sở Phong đang lên cơn hưng phấn nên bỏ qua ? hắc hắc…
- Trong đầu ngươi chỉ có những suy nghĩ đồi bại này sao ? Còn nói nữa ta cho ngươi thành thái giám, sau đó sưu tập mỹ nữ cho ngươi sử dụng !
Mộ Dung Quân thu lại ý cười, câm như thóc. Đại tỉ này nói được là làm được, không phải doạ dẫm đâu.
- ta chỉ đùa thôi. Ha ha... Đại tỉ cao cao tại thượng rộng lượng không chấp nhặt đệ đệ. Thôi, đệ tạm biệt tỉ, kẻo ngày mai lại có tin đồn Mộ Dung đường chủ có quan hệ mập mờ với Thượng Quan gia tiểu thư, tỉ thì không sao nhưng đệ có nhảy xuống sông cũng không trong sạc được!
- Cút!
Tiểu Quân Quân không chút khí phách chuồn luôn, không quên nói vói lại một câu
- Tỉ phải cẩn thận đấy, hai người kia sẽ có hành động trong nay mai thôi!
Biết trước thế này ban đầu trốn đi từ lúc đó, cô lại ảo tưởng còn có thể vạch trần nỗi oan cho mình, nhưng bây giờ chần chờ chút thì cái mạng sẽ chẳng còn. Nhã Vân định nhày phốc xuống giường, định vơ vét vài thứ đáng tiền trốn. thì có tiếng bước chân đến, lại là người cô bây giờ không muốn gặp nhất.
Các chủ Đông Phương các Sở Phong.
Với Sở Phong, chắc chắn cô có cảm tình với hắn, thậm chí hắn cũng thích cô. Chỉ tiếc là sự thích thú nhất thời đó có lẽ sẽ không ngăn cản hắn giết cô đi
Sở Phong nhìn nét mặt nhợt nhạt của Nhã Vân, trong lòng không ngừng chua xót, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, ai biết được đây là thật hay là giả đây?
Hai người cách nhau chỉ vài bước chân tưởng chừng như vạn dặm
- Ngươi tỉnh?
Trước ánh mắt lạnh lùng củă hắn, Nhã Vân miễn cưỡng cười
- Vừa mời tỉnh. Có chuyện gì vậy? Ta hình như bị ngất đi
- Ngươi trúng thuốc mê, kẻ thù của ta bắt ngươi đi
Thuốc mê?, ngũ độc tán, một trong những thứ độc lại hại nhất của Vô ưu cốc trộn với xuân dược lại chỉ được gọi là thuốc mê thôi sao? Nếu cô không phải là huyết sắc tinh thông độc dược thì bây giờ ra cái dạng gì.
Cả người cô được một trận rét run, ha ha, một ý tưởng lớn mật chợt khiến cô lạnh cả người. Có khi bào Sở Phong biết Tư Đồ Thiên làm việc này nhưng nhắm mắt cho qua, để dụ Huyết Sắc đến báo thù?
”Nha đầu, ngươi cũng là chịu sở hữu của người khác đi”
- Ngươi có biết ai cứu ngươi không?
Sở Phong muốn biết người trước mặt đang nghĩ gì, đáng tiếc Nhã Vân vẫn bình thản như trước, có phần ngạc nhiên
- Không phải ngươi sao?
- Huyết Sắc.- Sở Phong thâm thuý nói- Cũng trùng hợp quá đi.
Đáng nhẽ ra hắn phải bình tĩnh mà đối mặt với cô, gủa vờ như không có chuyện gì để cô mất cảnh giác, nhưng hắn không thể giấu nổi ngữ khí lạnh lùng tận trong xương tuỷ mà truy vẫn.
Đối mặt với nữ nhân này, mọi sự bình tĩnh giả bộ đều tan biến mất, hắn không thể dùng vẻ mặt ôn hoà trước một kẻ đã dối trá hắn
- ta cũng tin là trùng hợp
Cô bình thản như nước nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Ngươi đang nghi ngờ ta là Huyết Sắc ?
Đến lúc này, cô thật sự không muốn giả vờ nữa.
Thấy cô không phủ nhận, Sở Phong ban đầu sủng sốt, sau đó không hề báo trước mà rút kiếm ra chỉ thẳng vào Nhã Vân
- Tốt nhất là nên nói ra tất cả. Một là chỉ cho ta chỗ của Huyết Sắc, lúc đó ta sẽ bắt ả ta đưa ra thuốc giải, mọi nghi ngờ sẽ biên mất
Thuốc giải, Nhã Vân cười khan, bây giờ chỉ mong Huyết Sắc thật sự đầu độc Đông Phương chân nhân, ít nhất còn có thứ gọi là thuốc giải kia
- Hai là...- Sở Phog gằn từng chữ một- Chính ngươi thừa nhận trên đời chẳng có ai tên là Huyết Sắc.
- Không có lựa chọn thứ 3 sao?
Nhứng lời này vừa thốt ra đã nghe được tiếng gầm
- Ngươi muốn chết? Có phải chết ngươi cũng không muốn nói ra?
Nhã Vân chợt nhớ lần trước Sở Phong cũng đã có lần chĩa kiếm vào mình nhưng sau đó lại tha, còn lần này chắc không thoát khỏi.
Cô không có ý phản kháng, có khi chết đi lại hay hơn đấy chứ, lúc đo năn nỉ thần Sinh Tử cho mình trở về, quên hết những chuyện không vui này
- Muốn giết thì cứ giết. Thượng Quan Nhã Vân ta không quan tâm!
Cô không sợ chết, nhắm hai mắt lại.
- Chết? Ngươi nghĩ chết đơn giản vậy? – Sở Phong cuối cùng cũng nổi giận- Ngươi còn chưa lựa chọn, ta sẽ huyết tẩy Thượng Quan gia, giết nhị ca Thượng Quan Phong cả ngươi, còn Cổ Tu La, Thiên Diện, và cả Huyết Sắc nữa, Đông Phương Các sẽ chôn cùng với ngươi! Đừng tưởng ta không dám! Liệu mà suy nghĩ cho cẩn thận!
Nói xong, Sở Phong hất tay áo bỏ đi, còn đứng ở đây nữa hắn sẽ mình không đủ khống chế mà làm tổn thương đến nàng. Dù nàng có là ai, dối trá hắn đến bao nhiêu nhưng...
Nhã Vân oà lên khóc nức nở. Mọi uất ức, khóc chịu dường như muốn trào ra. Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy chứ? Đôi mắt cô trở nên quật cường, một sự tàn bạo không tên xâm chiếm cả đôi mắt.