Sát Vương
Chương 125: Phát hiện ra bí mật mới.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvandan
Phát hiện ra bí mật của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, trong lòng Đường Tiêu cực kỳ hưng phấn. Tưởng tượng tương lai một ngày nào đó, khi hắn ngưng tụ thành Luyện Yêu Đại Thủ Ấn rồi, khi đấu với người khác thì bàn tay to vừa chộp tới, thịt hồn cái gì đều cho hắn luyện hóa hết!
Đường Tiêu rời đi không lâu thì bên công chúa Dực Thai, quận chúa Nghi Lan đã trinh dậy. Hai người bụng đói cồn cào, giương mắt nhìn xung quanh phát hiện không thấy Đường Tiêu đâu.
Quận chúa Nghi Lan có chút hoảng loạn nói:
- Cái tên sát ngàn đao kia bỏ mặc chúng ta, một người chạy về Áo Bỉ Đảo rồi!
Công chúa Dực Thai chỉ mai rùa to cỡ chiếc thuyền bên dưới lồng sắt, nói:
- Mai rùa còn đây mà? Đây là tế luyện pháp khí của hắn, tỷ cho rằng hắn sẽ bỏ cái mai rùa khổng lồ này sao?
- Ai mà biết được!?
Quận chúa Nghi Lan uổng công rung lắc song sắt hàn lung. Bị nhốt ở đây so với ngồi tù càng khó chịu. Không chỉ chật chội, còn vừa đói vừa khát. Người ta ngồi tù ít nhất có cơm tù ăn!
- Tỷ xem, hắn đã trở về!
Công chúa Dực Thai cách song sắt chỉ hướng phía xa. Một bóng đen đưa lưng về phái trăng sáng trời đêm lao nhanh hướng bên này, ngày càng gần.
Quận chúa Nghi Lan cũng nhìn theo hướng đó, ai ngờ thấy rõ người đến thì cô và công chúa Dực Thai sắc mặt biến trắng bệch. Người đến không phải Đường Tiêu, không ngờ chính là hoàng tử hải tộc Mã Khắc Tây Mễ Lan tay cầm Giải Kiềm Kích to lớn!
Mã Khắc Tây Mễ Lan dựa theo cấm chế hạ ở hàn lung tìm ra chỗ này!
Thấy mai rùa quen thuộc của vạn năm ngạc quy tọa kỵ yêu quý của mình, Mã Khắc Tây Mễ Lan lần nữa đỏ mắt nổi trận lôi đình. Gã thúc đẩy pháp khí bay ngọc san hô xoay quanh một hồi lâu cũng không tìm ra tung tích tuyết điêu, mới từ trên trời đáp xuống. Thấy hai mỹ nhân còn trong hàn lung, tâm tình của hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan đỡ hơn chút. Người hải tộc bản tính dâm dục, từ khi Mã Khắc Tây Mễ Lan bắt được hai mỹ nhân công chúa Dực Thai, quận chúa Nghi Lan thì luôn muốn cùng hai nàng dâm loạn một phen. Chỉ là bận rộn chiến đấu tại ngạnh phương ngư cảng, vẫn không có thời gian rảnh tìm các cô.
Lúc này hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan nổi máu háo sắc, nhưng thấy mai ngạc quy dưới chân thì gã liền biết tuyết điêu đáng giận kia chắc chắn cách không xa. Gã bị trọng thương, lại một đường thúc đẩy chân khí chạy nhanh tới, tiêu hao hơn phân nửa chân khí trong người, lỡ đâu đang cùng hai mỹ nhân loan lạc mà tuyết điêu giết trở về thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.
Suy tư nửa ngày, hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan kiềm chế ý nghĩ mây mưa cùng hai mỹ nữ, chui vào trong nước biển dưới mai ngạc quy, bắt đầu tĩnh dưỡng, chuẩn bị hồi phục hơn phân nửa chân khí rồi mới lên mặt biển hành lạc. Hơn nửa canh giờ sau, có nước biển tẩm bổ, phối hợp với đan dược hải tộc đặc chế, tuy hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan trọng thương chưa lành nhưng chân khí trong người đã hồi phục hai, ba phần. Bởi vì thật quá khao khát hai mỹ nữ, trong lòng Mã Khắc Tây Mễ Lan ngứa ngáy khó nhịn, không kiềm được nữa vọt lên mặt biển, đứng cạnh hàn lung.
Phụ nữ nhân loại so với đàn bà hải tộc thì e thẹn về mặt kia nhiều, cho nên đàn ông hải tộc rất thích tìm phụ nữ nhân loại hành lạc. Những phụ nữ nhân loại này khi đối mặt đàn ông hải tộc xâm phạm, biểu hiện ra ngoài cái loại ngại ngùng, sợ sệt tăng cảm giác chiếm hữu và dâm dục trong lòng đàn ông hải tộc lên đến cực độ.
Quả nhiên, khi Mã Khắc Tây Mễ Lan *bùm* một tiếng chấn vỡ y phục toàn thân, uy vũ hùng tráng đứng ngoài lồng sắt, công chúa Dực Thai và quận chúa Nghi Lan bị cây trụ trấn hải thần của gã hù sợ, kinh thanh thét chói tai xoay người đi.
Mã Khắc Tây Mễ Lan đắc ý cười to:
- Ha ha ha ha ha…
Cái tên này rõ ràng có sở thích lõa thể mà, lúc này trong đầu đang ảo tưởng cùng hai mỹ nhân điên cuồng mây mưa.
Đang lúc Mã Khắc Tây Mễ Lan khom lưng chổng mông định xóa cấm chế dưới hàn lung, chui vào khinh nhờn hai mỹ nữ thì đột nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng.
*Xèo!* truyện copy từ tunghoanh.com
Một kiếm khí cực mỏng phá không bay ra, không sai một ly vừa lúc bắn vào cúc hoa nở rộ của Mã Khắc Tây Mễ Lan, nhân lúc hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan chưa kịp chuẩn bị đã xé rách phần cương khí hộ thể.
Theo sát kiếm khí kia còn có ba viên Lôi Chấn Tử.
Đáng tiếc, khi Lôi Chấn Tử tới gần mông hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan hơn hai mươi ly thì không thể nhích lên chút nào.
- Nổ cho ta!
Đường Tiêu quát to một tiếng, ba viên Lôi Chấn Tử cùng nổ tung, lực bạo tạc to lớn rốt cuộc xé rách cương khí hộ thể còn lại của hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan. Chớp mắt tạc hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan không còn cúc hoa và nguyên cái mông, ngay cả trấn hải thần trụ đằng trước kiêu ngạo dựng thẳng cũng bị tạc chỉ còn một miếng thịt lủng lẳng trên người, xương đùi và xương hông trắng hếu lộ ra ngoài.
Uy lực của ba viên Lôi Chấn Tử thật là quá lớn, khí lãng cường đại dù bị cúc hoa của hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan chặn hơn phân nửa nhưng vẫn đánh vào hàn lung, tạc bay hai mỹ nữ công chúa Dực Thai, quận chúa Nghi Lan chỉ còn tu vi cấp nhân nguyên bậc bốn, hiển nhiên đã bị thương nặng. Nếu không phải Đường Tiêu sợ lỡ tay tạc chết công chúa Dực Thai, lần này chắc chắn hắn đã bắn mười mấy Lôi Chấn Tử qua, nói không chừng có thể hạ đo ván hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan ngay tại chỗ.
Khi hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan xoay người chính diện đối kháng Đường Tiêu, nhật nguyệt luân hồi kiếm của hắn rất khó lại xé rách cương khí hộ thể của gã.
- Cúc hoa tàn, mãn địa thương, nụ cười của ngươi héo úa…
Đường Tiêu vừa ca hát vừa cười tủm trim nhìn hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan bị tạc trọng thương cực trầm trọng.
Đổi lại lúc trước thì Đường Tiêu không có năng lực chính diện đối đầu với hoàng tử hải tộc Mã Khắc Tây Mễ Lan. Nhưng hắn vừa mới tế luyện xong vài bộ pháp khí, lúc này đúng dịp thử nghiệm uy lực của chúng. Hơn nữa Đường Tiêu không biết là hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan trúng huyết tôi hỏa vân phù văn tiễn của đô úy Thái Hằng, bị trọng thương chưa hồi phục, ba viên Lôi Chấn Tử đã tạc bay nửa phần công lực còn sót lại của hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan.
Cúc hoa không có, trụ trấn hải thần cũng nát, nguyên phần eo đau rát, đau đến Mã Khắc Tây Mễ Lan nhảy cẫng lên cạnh hàn lung. Gã sơ xẩy nhảy đứt luôn dây gân cuối cùng của trụ trấn hải thần, rơi cái bịch xuống mai rùa. Hoàng tử Mã Khắc Tây Mễ Lan cực kỳ giận dữ trừng Đường Tiêu, nhờ Lôi Chấn Tử mà gã đã nhận ra hắn chính là tuyết điêu đó. Giờ phút này thù mới hận cũ gom chung một chỗ, gã hận không thể một ngụm nuốt Đường Tiêu vào bụng luyện hóa.
- Nhân loại nhỏ bé! Cho dù bổn hoàng tử có bị trọng thương thì vẫn dễ dàng giết chết ngươi được!