Sủng Mị Chương 987: Dục hỏa trọng sinh, Quan Hoàng Vương. (P1)




Chương 987: Dục hỏa trọng sinh, Quan Hoàng Vương. (P1)

Nguồn: Vipvanda

(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

<< BOOM ngày cuối năm. Chúc mọi người năm mới " An Khang và Thịn Vượng " >>



Mà lúc này Vong Mộng đã xuất hiện ở vị trí trung ương của lôi võng, những tia chớp đáng sợ kia nhiều lần đập vào không khí phát ra âm thanh khủng bố xèo xèo, tuy nhiên lại không gây toont thương cho bọn người Sở Mộ.

- Không ngờ còn có kỹ năng kỳ lạ như thế.

Sở Mộ quay đầu lại nhìn lôi võng phía sau, hiện ra gương mặt tươi cười.

Triêu thái tử trải qua một lần thân thể phân liệt, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ra ngoài, đợi tới lúc phát hiện bản thân mình đi tới nơi an toàn lúc này mới nhả một hơi nói:



- Sở huynh đệ, lần sau có làm thế thì báo trước một tiếng nhé.

- Chúng ta nên ra tay rồi.

Sở Mộ ngẩng đầu, dị đồng của hắn nhìn qua đôi mắt của Lôi Quân.

Cặp mặt băng lãnh của Vong Mộng cũng nhìn qua, nhìn vào Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân đang thẹn quá hóa giận.

Kỹ năng bị phá giải, Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân không có khả năng lại lãng phí thể lực đi bô trí luyện ngục, tia chớp xuất hiện trong thân thể của nó, đạp lên lôi điện màu tím bay xuống.

- Hống hống hống! ! ! ! ! ! !

Vạn Triêu Thú cùng Bạch Hổ đồng thời phát ra tiếng rống, hai hồn sủng uy nghiêm đạp không mà đứng, thú lực cuồng bạo xoáy lên đón tiếp tia chớp của Xá Tội Chi Hồ.

- Chiếp! ! ! !

Bạch Ma Quỷ không cam lòng yếu thế, niệm chú ngữ Toái Thiên Ấn!

Mà Vong Mộng không có nghênh tiếp chính diện, thân thể của nó chậm rãi dung nhập vào bóng tối, chỉ chừa lại đôi mắt lạnh lẽo.

Đôi mắt lạnh lẽo này cũng nhắm lại, thân thể của Vong Mộng triệt để biến mất trong khong gian.

- Bá! ! ! ! ! ! ! ! !

Hai đạo lôi điện đan vào nhau trên bàn tay khủng bố của Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân, hai đạo móng vuốt này như hai lưỡi dao sắc bén va chạm với Bạch Hổ, Vạn Triêu Thú phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Nhưng mà thực lực của Lôi Quân cuối cùng vẫn mạnh hơn hai hồn sủng này, lôi điện trảo của nó thế như chẻ tre, lưu lại miệng vêt thương thật dài trên người Bạch Hổ cùng Vạn Triêu Thú!

Máu tươi và hồng sắc quang mang bắn ra ngoài, Bạch Hổ cùng Vạn Triêu Thú chưa kịp làm ra phản ứng lại bị hai đạo lôi đình đánh vào thân thể, sau đó thẳng tắp đập mạnh vào cự sơn sau lưng.

- Xoẹt! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Toái Thiên Ấn đột ngột xuất hiện, vết rách xoẹt qua người của Lôi Quân!

Nhưng mà năng lưc phản ứng và né tránh của Xá Tội Chi Hồ vô cùng khủng bố, sau khi ngạnh kháng với Bạch Hổ cùng Vạn Triêu Thú thì nó vẫn có thể né tránh những vêt rách không hề báo trước này!

- Chiếp ~~~~~~~

Bạch Ma Quỷ có chút hổn hển, Toái Thiên Ấn của nó còn không bằng một kích của Xá Tội Chi Hồ!

Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân này và Mạc Tà có được năng lực tránh né nghịch thiên, Toái Thiên Ấn loại là kỹ năng không có quỹ tích cũng không làm gì được nó mảy may!

Ánh mắt Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân đảo qua, mang theo vài phần trào phúng nhìn qua Bạch Ma Quỷ, cái đuôi lôi đình của nó quét qua, đơn giản đem ma diễm của Bạch Ma Quỷ vừa tụ tập đánh tan nát.

Tâm tính của Bạch Ma Quỷ vô cùng bất hảo, nhất không được phép bị địch nhân khinh thị, hiệu quả oán ngưng theo thự lực của nó tăng lên không ít, vì vậy tức giận xé nát không gian, muốn dẫn Không Gian Phong Bạo tới thế giới này.


Nhưng mà Bạch Ma Quỷ niệm chú ngữ được một nửa thì dừng lại, bỗng nhiên gương mặt có ma diễm thiêu đốt của nó nhìn qua Xá Tội Chi Hồ mỉm cười.

Xá Tội Chi Hồ không biết cái này Bạch Yểm Ma nhỏ yếu này lại cười, đang định phát động công kích vào Bạch Ma Quỷ thì bỗng nhiên nó cảm thấy sau lưng mát lạnh.

Đôi mắt lạnh giá xé rách bầu trời hiện ra, Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân xoay người sang chỗ khác lại phát hiện phía sau lưng của nó bị u mị bao phủ!

Thân hình Vong Mộng mười sáu cánh vô cùng to lớn, hoàn toàn che đậy bầu trời phạm vi vài chục dặm, nhìn qua thế giới này giống như bị mười sáu cái cánh bao phủ!

Cả thế giới đen kịt một mảnh, Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân cho dù tốc độ nhanh hơn nữa cũng khó mà thoát được phạm vi bóng tối bao phủ!

- Nghệ! ! ! ! ! ! ! !

Vong Mộng phát ra một tiếng gáy gọi tử vong, đôi cánh Phượng Hoàng của nó nhanh chóng lao xuống đất!

Ngọn núi lửa cao năm ngàn mét đứng sừng sửng, trên miệng núi lửa là cột khói cao lơ lửng mười ngàn mét.

Bỗng nhiên tất cả mây lửa lại cuồn cuộn lăn lộn, trong khu vực rộng lớn này có hư ảnh Phượng Hoàng giãn ra, hình thể của ngọn núi lửa cao hơn vài phần, hơn nữa dung nham không ngừng phun trào cuồn cuộn!

Tất cả cự sơn khác lúc này tĩnh mịch lại, trong thế giới này chỉ có đôi cánh Phượng Hoàng đang rủ xuống mà thôi, cho dù cự sơn chắc chắn cỡ nào và đá cứng rắn ra sao, đôi cánh Phượng Hoàng hạ xuống thì trên cự sơn xuất hiện vết ngấn của mười sáu cánh chim!

Trên bầu trời Sở Mộ đứng trên người Vong Mộng nhìn bao quát tình cảnh bên dưới, mười sáu đôi cánh nện vào cự sơn.

Sở Mộ biết rõ, Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân không dễ dàng đánh bại như vậy, hiện tại Xá Tội Chi Hồ chỉ sợ đã cuồng dã hơn rồi, tùy thời có thể từ trong vực sâu lao lên bầu trời.

Quả nhiên kỹ năng của Vong Mộng đã đánh Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân bị thương, đồng thời chọc giận vương của nơi này.

Mới đầu vực sâu chung quanh chỉ có một ít hào quang lóe lên rồi biến mất, cao điểm thì đất sụt toàn bộ và có lôi điện màu tím!

Nhìn bao quát trên không trung, giống như phía dưới có vô số cự xà màu tím, rậm rạp chằng chịt, cỏ dại lan tràn!

- Ô ô ô ô! ! ! ! ! ! !

Dưới vực sâu Xá Tội Chi Hồ thao túng ngàn vạn lôi điện, lôi điện cuồng dã lan tràn trên mặt đất và đánh mọi thứ thành phấn vụn, thậm chí lôi điện không ngừng bay lên cao...

- Phải cẩn thận, thằng này hoàn toàn bị chọc giận!

Sở Mộ nhắc nhở Vong Mộng một câu rồi bảo ba con hồn sủng đi tới bên cạnh Vong Mộng.

Trong miệng núi lửa.

- Các ngươi nghe thấy cái gì không?

Đằng Lãng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khu vực bên ngoài núi lửa.

Từ góc độ nơi này nhìn qua, Đằng Lãng hiểu được cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, chỉ có điều giếng này hơi lớn một chút mà thôi, ngược lại có chút giống đang ở trong cái chậu nước sôi.

- Xoẹt! ! ! ! ! ! !

Bỗng nhiên mấy đạo cuồng long màu tím đang theo quỹ tích lan vào trong miệng núi lửa!

Rất rõ ràng đây là lực lượng của Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân, nhưng mà Sở Mộ đã dẫn nó đi thật xa nhưng lực lượng của nó vẫn tràn tơi nơi này.

Sau khi tia chớp bay vào, cả núi lửa xuất hiện âm thanh vù vù không hiểu, ngay sau đó dung nham đã hạ thấp xuống hai ngàn mét đã cuồn cuộn lăn mình!

- Dung nham lại dâng lên!

Bàng Duyệt sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng nhìn Mục Thanh Y nói ra.

Mục Thanh Y nhìn qua bệ đá Phượng Hoàng phía dưới, dung nham lăn mình như vậy, hơn nữa bắt đầu chậm rãi dâng lên, chắc hẳn nếu như có tia chớp từ trên miệng núi lửa đánh xuống thì dung nham không chậm rãi dâng lên như vậy, mà là trực tiếp phun trào!

- Còn có chút thời gian, đừng có gấp.

Trầm Mặc tỉnh táo nói ra. truyện copy từ tunghoanh.com

Nguồn: tunghoanh.com/sung-mi/quyen-2-chuong-987-1-v8bbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận