Lý Nhạc Thanh nghiêng người, muốn rút tay ra khỏi Trần Tiểu Cửu, thằng nhãi này nắm quá chặt, thử vài cái, cũng vô ích, liền để nguyên cho hắn tùy ý nắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng hổ thẹn, lại thấy xấu hổ.
Nàng nghe giọng nói của Trần Tiểu Cửu như vậy, trong lòng vô cùng buồn bã, giống như là rất âu yếm, chỉ có thể nhìn thấy, thế nào cũng không sờ được, sự thất vọng tiếc nuối này, chính mình cũng không thể nhận ra. Nàng buông mặt, khẽ nói:
- Lời của Cửu gia, ta đặt trong lòng, cả đời không quên.
- Ngô Thiên Phát tuy khốn kiếp , nhưng vì con nhỏ, xin Cửu gia dàn xếp.
Nàng nói tới đây, cố lấy chút dũng khí, đôi mắt mỏi mòn chờ mong, dường như hàm chứa sự u oán vô hạn, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của Trần Tiểu Cửu, đôi lông mi thon dài khẽ run, nội tâm hỗn độn như có như không.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu hơi đau, hắn nhắm mắt lại, hung hăng nhéo Lý Nhạc Thanh, đột nhiên vô tình quăng sang một bên, sắc mặt lạnh như băng nói:
- Tiểu nương tử, bây giờ nàng có thể mang tướng công và đệ đệ của nàng đi rồi.
Lại quay đầu nói:
- Lô Sài Bổng, tiểu nương tử là nữ lưu đệ nhất, thế đơn lực cô, ngươi cử vài huynh đê giúp nàng mang hai kẻ khốn kiếp này về.
Lô Sài Bổng đáp lại một tiếng, vẻ mặt khó hiểu, chọn ra vài huynh đệ khỏe mạnh, giúp cõng Lý Phách Thiên và Ngô Thiên Phát di.
Tên Lý Phách Thiên kia không hề cử động nằm trên lưng một vị huynh đệ, tuy y bị đánh sưng đầu, hôn mê bất tỉnh, nhưng không đến mức hôn mê lâu.
Trần Tiểu Cửu đi cạnh hắn lạnh lùng cười:
- Đồ chó má, ta biết ngươi đang giả chết, Cửu gia ta có thể nói rõ ngươi và ta là kẻ địch, chỉ có con đường chết, ngươi sau này phải nhận thức cho rõ.
Lý Phách Thiên nghe vậy, chỉ là lông mi run rảy, đôi mắt trên khuôn mặt đang sưng vù kia vẫn nhắm chặt không dám mở ra.
Trần Tiểu Cửu vô cùng khinh thường bĩu môi, lại ngửa đầu nhìn ánh trăng, lưng quay về Lý Nhạc Thanh nói:
Tiểu nương tử, nàng có thể đi rồi, nếu gặp khó khăn, có thể tìm bằng hữu này giải nạn.
- Phải...phải đi sao?
Lý Nhạc Thanh nghe vậy, thấp giọng nói:
- Cửu gia, tạ ơn đại ân ngài, vậy ta....ta đi đây....
Nàng đi luôn không quay đầu nhìn lại Trần Tiểu Cửu, chỉ còn lại một bóng dáng thon dài, trong lòng khổ sở, trên mặt còn vương lại giọt nước mắt.
- Cửu gia, ta....ta đi thật đây...ngài bảo trọng.
Nàng có chút không cam lòng, trống ngực lại đập thình thịch.
Trần Tiểu Cửu vẫn như một pho tượng, đứng lù lù bất động.
Lý Nhạc Thanh thấy tình cảnh này, nước mắt rơi như mưa. Lần ly biệt này sẽ thành vĩnh biệt, muốn gặp lại, còn xa lắm, đôi vai nàng khẽ rung lên, theo vài người đàn ông kia, tập tễnh bước đi.
Trong lòng Trẩn TIểu Cửu thấy đau, hắn nhìn Lý Nhạc Thanh đi xa dần, lại không kiềm chế được chút xao động trong lòng, ngoái đầu nhìn lại Lý Nhạc Thanh.
Lúc này Lý Nhạc Thanh đã đi hơn trăm mét, màn đêm mông lung, đủ để che khuất tầm mắt của nàng. Trần Tiểu Cửu khoan thái ngoái đầu nhìn lại, nàng cũng vô tình nhìn thấy, lúc này không ngờ nức nở khóc thành tiếng.
Ánh mắt Trần Tiểu Cửu nhạy bén, trong vòng hai trăm mét, Lý Nhạc Thanh đã quay đầu lại nhìn ba lần., đôi má hoa lệ nước mắt giàn dụa, nổi rõ trong đầu hắn, bất kể thế nào cũng rất khó lau đi.
Con bà nó, ta thật hận.
Hắn lúc này rất bực bội, không có chỗ nào giải tỏa, khi nghe Thổ Phì Nhị Hóa gọi, hắn hùng hổ bước lên, đá thân mình mập mạp của Nhị Hóa ra xa hai trượng, ngơ ngác nói:
- Nhị Hóa, nếu ngươi còn dám gọi, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.
Thổ Phì Nhị Hóa rùng mình, quả nhiên không dám gọi nữa.
Chợt nghe thấy một tiếng ngựa hí ở phía xa xa, dường như đang gọi hắn, Trần Tiểu Cửu nghe thấy liền tìm kiếm, đã thấy đám người cách đó mười trượng, ngựa Ô Quy phát ra tiếng kêu trong mũi với hắn. Còn tiểu thư đồng đang âu yếm vuốt lông mao của nó, một bộ say mê.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mềm nhũn, chạy như bay tới, vừa kéo tay tiểu thư đồng, vừa dán mắt vào ô nhã nói:
- Ô nhã à ô nhã, ngươi quả là một thần mã, nếu không phải lúc quan trọng, vó ngựa ngươi bay lên, đánh tan đám kia, thì tiểu muội muội thân yêu của ta mãi mãi rời ta rồi.
Ô Nhã nghe hiểu lời của hắn, trừng mát nhìn. Liên tục gật đầu, bộ dáng như tranh công. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trần Tiểu Cửu cười lớn, một tay đỡ bờm ngựa, một tay nắm tay tiểu thư đồng, sự thích ý vừa rồi, đã hòa tan trong đêm trăng dịu dàng này rồi.
Hai mắt tiểu thư đồng sáng lên, dựa vào ngực hắn, u buồn nói:
- Đại ca, vừa rồi khi ngươi đánh người, dọa người, ngươi rời xa như vậy, thực sự ta rất sợ, đại ca sau này...sau này có thể dịu dàng chút không?
Trần Tiểu Cửu nhéo mũi hắn, bất đắc dĩ nói:
- Đại ca cũng không muồn như vậy à, bọn họ là người xấu, muốn làm khó cho muội, đại ca sao có thể buông tha cho họ chứ?
Tiểu thư đồng tò mò nói:
- Đại ca, cách nghĩ của huynh, rất giống với đại ca thật của muội, các huynh mới là cùng kiểu người.
Ca ca của muội? Công tử áo trắng à? Hừ...đồ đại biến thái ấy so sánh với huynh còn ác hơn nhiều, huynh vẫn phải bái phục.
Trần Tiểu Cửu vô cùng khinh thường nghĩ.
Tiểu thư đồng khẽ phe phẩy đầu, tựa vào ngực hắn, vẻ mặt đơn thuần nói:
- Muội không thích nhìn thấy đại ca giết người, thà rằng người khác giết muội, muội cũng không muốn giết y, đại ca, muội có phải là ngốc lắm?
Trân Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng sửng sốt, trên đời này sao lại còn có người ngốc vậy sao?
Người kề cận cùng hắn, võ công cao cường, tiểu đạo đồng này sao lại có ý tưởng không thể tưởng tượng được như vậy, bây giờ, tiểu thư đồng thân yêu của mình không ngờ cũng là có suy nghĩ như vậy.
Chẳng lẽ...thực sự mình đã làm sai? Hừ...chỉ e là chưa chắc .
Hắn an ủi tiểu thư đồng nói:
- Tiểu muội muội, nếu muội không thích, đại ca nhát định sẽ nghe muội, sau này tuyệt không giết người, cũng không đánh người trước mặt muội.
- Đại ca thật tốt.
Tiểu thư đồng lắc lắc eo nhỏ, cười hì hì nói:
- Đại ca, muội nói gì, huynh cũng nghe muội, đại ca muội không giống huynh, bất kể muội nói gì, bất kể muội nói gì, huynh ấy đều coi như gió thoảng bên tai, chỉ làm vì bản thân.
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên, bộ dạng đáng thương vô cùng, thật làm người ta thấy trìu mến.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn.
Ai dà...ta chỉ lừa muội thôi, nếu thật sự gặp kẻ thù, ta vẫn không thể nương tay như cũ, phải khiến hắn biến mất khỏi cõi đời này, làm sao có thể có cách nghĩ như đàn bà được cơ chứ ứ
- Tiểu muội muội, nhàn đến chán, ta dẫn muội đi xem đốt lửa trại nhé?
Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội nói sang chuyện khác.
Tiểu thư đồng vỗ tay nói:
- Được ạ, đại ca ca, muội thích đi.
Nói xong lại làm nũng:
- Chỉ cần có thể đi với đại ca ca, cho dù màn trời chiếu đất, Thiên Vũ cũng cam tâm tình nguyện, chỉ e đại ca ca ngại bị Thiên Vũ trói buộc, không để ý tới muội.
Chậc...., tiểu nha đầu này, lại tần công ta bằng những lời nói ngon ngọt đây, lời nói ra, luôn khiến người ta thấy đau lòng như vậy. Trần Tiểu Cửu dịu dàng ôm chặt lấy nàng nói:
- Tiểu muội muội, chỉ cần muội vui vẻ, bảo đại ca ca làm gì, đại ca ca cũng làm như vậy.
- Đi, chúng ta đi thưởng thức lửa trại.
Nói xong, hắn liền ôm lấy Thiên Vũ, muốn đỡ nàng lên ngựa.
- Không được đi.
Chợt có một tiếng gào to, một bóng đen cao lớn, cả người đầy máu, hiện ra trước mặt hai người.