Soán Đường
Tác giả: Canh Tân
Quyển 8
Chương 116: Liễu Thanh. truyện được lấy từ website tung hoanh
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Vipvanda
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Nhưng sau khi tưởng tượng cẩn thận thì cảm thấy Lý Đường lúc này không có lý do gì mà xuất binh, hoặc nói Lý Đường không có năng lực xuất binh.
Lý Uyên mặc dù cướp lấy Quan Trung nhưng nguy cơ vẫn còn, Kim thành quận Tiết Cử, Vũ Uy quận Lý Quỹ, còn có Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu những người này khó có khả năng để cho Lý Uyên đơn giản chiếm được Quan Trung. Lý Uyên cần phải vững chân nơi đó mới có thể ra tay đối phó Vương Thế Sung.
Lúc này xuất binh rõ ràng không có ích với Lý Đường.
Xem ra Lý Ngôn Khánh cũng đã nghĩ tới vấn đề này nên mới hỏi.
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Nếu xuất binh thật ngươi định thế nào? Nếu xuất binh giả, ngươi định thế nào?
Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nói:
- Chớ luận thiệt giả ta đều muốn xuất binh.
Tiết Thu trầm giọng nhìn Lý Ngôn Khánh mà nói:
- Ngươi đã có quyết đoán, tại sao lại còn hỏi ta?
Lý Uyên sau khi nhận được Lý Thế Dân trình báo liền nhanh chóng đáp trả, đồng ý cho binh tới Hoàng quan.
Hạ tuần tháng thứ 11, Khuất Đột Thông quy hàng Lý Đường, ngày hôm sau, Lý Thế Dân cùng với Lý Kiến Thành tới Hoàng quan, chia binh làm hai đường, thẳng bức Đông Đô.
Bọn họ tiến quân tới bên cạnh, dùng danh nghĩa triều cương, tru sát nghịch tặc, từ từ quy mô tiến tới Lạc Dương.
Trong nhất thời khắp Lạc Dương xuất hiện gió lửa, Đông Đô cao thấp thấp thỏm lo âu mà Vương Thế Sung mệnh cho con trai trưởng là Vương Huyền Ứng suất lĩnh ba vạn đại quân ra trấn thành trì, ý đồ ngăn cản binh mã của Lý Đường.
Ngày hai mươi sáu tháng 11, Lý Kiến Thành công phá Đào Lâm, cởi mở Thương Bình kho, cứu tế dân chúng.
Lý Thế Dân vì xuất kích ở phía bắc cho nên chậm hơn Lý Kiến Thành ba ngày, khi hắn đem binh mã tới thì Lý Kiến Thành đã công chiếm núi Để Trụ, quân tiên phong trực chỉ thành trì, Vương Huyền Ứng còn chư thấy thấy Đường quân đã vội vàng cầu viện Đông Đô.
Đêm đêm như mực, mây đen rậm rạp.
Đầu tháng chín, nhiệt độ đã giảm xuống, mặc dù không đến nỗi đóng băng nước nhưng cũng rét vô cùng, khiến cho nhiều người không muốn ra khỏi phòng, núp ở trong chăn ấm đợi tới đầu xuân năm sau.
Dương sơn trong gió rét giống như là một quái thú ngủ đông phủ phục trước trung nguyên.
Khâu Hoài Nghĩ mình bọc chăn dày, ngồi ở trong huyện nha Yển Sư, cùng với hai nữ tỳ xinh đẹp liếc mắt đưa tình, khoái hoạt uống rượu.
Mà Khâu Hoài Nghĩa này là ai?
Năm đó Lý Mật dùng tên giả ẩn hân ở Ung Khâu huyện, huyện lệnh Khâu Quân minh bảo hộ cho Lý Mật nên hắn mới an thân được. Mà Khâu Hoài Nghĩa chính là cháu trai của Khâu Quân Minh, đối với việc Khâu Quân Minh trách móc hắn nặng nề vẫn ghi hận, cho nên hắn báo với Tùy thất, nói Khâu Quân Minh che giấu Lý Mật, Lý Mật đành phải trốn đi, Khâu Quân Minh thì bị chém cả nhà vứt bỏ nơi hoang dã, tuy nhiên Khâu Hoài Nghĩa vì vậy mà được Tùy thất phong thưởng lớn.
Vương Thế Sung lúc gia nhập Đông Đô, Khâu Hoài Nghĩa vẫn ở đây.
Hắn được Vương Thế Sung yêu thích, được sau khi Dương Công Khanh đi rối Vương Thế Sung suy nghĩ nên để ai ra trấn Yển Sư?
Vương Thế Sung thoáng cái nghĩ tới Khâu Hoài Nghĩa, không nói nhiều lời, mệnh cho Khâu Hoài Nghĩa làm Du Kích tướng quân, thống lĩnh binh mã Yển Sư.
Nhưng Vương Thế Sung cũng biết, Khâu Hoài Nghĩa không phải là đối thủ của Lý Ngôn Khánh.
Cho nên hắn tăng cường phòng bị, chỉ cần tùy quân ở Hắc Thạch quan không động thủ xuất kích thì Khâu Hoài Nghĩa không được khiêu khích.
Khâu Hoài Nghĩa có bao nhiêu bổn sự, hắn làm sao dám khiêu khích Lý Ngôn Khánh?
Cho dù cho hắn một trăm lá gan cũng không dám.
Lý Ngôn Khánh là ai, là Lý vô địch đại danh đỉnh đỉnh, nổi danh giết người không chớp mắt.
Nhớ ngày đó Lý Mật có bao nhiêu lợi hại không phải bị Lý Ngôn Khánh đuổi cho chạy trối chết sao?
Khâu Hoài Nghĩa một mặt sợ hãi, một mặt không cách nào từ chối chức vụ Du Kích tướng quân này, dưới sự hấp dẫn của phẩm cấm tứ phẩm này hắn cuối cùng vẫn ở lại Yển Sư.
Tuy nhiên Huỳnh Dương cũng giống như vô tâm khai chiến.
Ngoại trừ biến đổi ở Đông Đô, quận trưởng Huỳnh Dương Dương Khánh cùng với Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ Lý Ngôn Khánh đấu đá nhau thì không có động tĩnh gì. Khâu Hoài Nghĩa cũng dần yên lòng, mỗi ngày đều uống rượu mua vui, tụ chúng đánh bạc.
Khí trời khốc liệt như vậy Khâu Hoài Nghĩa dĩ nhiên không muốn ra khỏi phòng.
Uống hai chung rượu, ôm mỹ tỳ trêu chọc há không phải là một chuyện rất thú vị sao? Không phải Khâu Hoài Nghĩa mà toàn bộ quân sĩ Yển Sư phần lớn đều nghĩ như vậy, cổng thành hiện tại im ắng vô cùng, gió rét thổi liên tục, ngọn cờ bay phấp phới trong gió, đám binh lính nhóm năm nhóm ba nói chuyện với nha, những lời bọn họ bàn luận đơn giản chỉ là những chuyện nhà, sinh kế năm sau.
- Tuyết rơi.
Một binh sĩ đột nhiên la lên.
Chỉ thấy ở trong bầu trời đêm bông tuyết bay lả tả nhìn có vẻ rất đẹp mắt.
- Tuyết rơi xuống nhiều quá!
- Con mẹ nó ngươi không phải lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi có gì mà ngạc nhiên như vậy?
- Lăn qua đây, đánh vài ván bài với lão tử.
Nhị cẩu tử tuổi tác không lớn lắm, chỉ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, hắn vốn tên là Liễu Thanh, do nhũ danh là Nhị Cẩu cho nên dần dần về sau Nhị Cẩu thành cái tên mà mọi người đều gọi. Theo luật pháp nhà Tùy hai mươi mốt tuổi mới được nhập ngũ nhưng Liễu Thanh này mới được mười bảy mười tám tuổi mà thôi, về sau Vương Thế Sung huyết tẩy đông đô trắng trợn chiêu một binh mã.
Đừng nói mười bảy mười tám tuổi, chỉ cần vượt qua bảy xích là thuộc phạm trù chiêu mộ binh lính rồi.
Gia đình Liễu Thanh chỉ có một nam đinh hắn cũng bị chiêu mộ vào trong đó, hắn ngồi lâu cảm thấy không thú vị vì vậy cầm lấy trường mâu, men theo tường thành từ từ du đãng, gió càng lúc càng lớn, thế tuyết mạnh mẽ, Liễu Thanh dần dần không chịu được liền ôm lấy bọc quần áo đi lại vào trong môn lầu, đi được nửa đường đột nhên nhìn thấy có mấy bóng đe lờ mờ đang tiến về đây.
Là người hay là quỷ?
Liễu Thanh dụi dụi mắt, muốn nhìn cho kỹ.
Đúng lúc hắn thăm dò thì thấy có một phi trảo đánh trúng đầu hắn, suýt chút nữa đem Liễu Thanh ngã xuống đất, phi trảo sau khi được ném lên, dây thừng kéo một cái, phi trảo đã đứng vững ở trên tường thành.
Liễu Thanh váng đầu, ngồi xuống đất kinh hãi không thôi.
Đầu óc hắn trống rỗng, hơn nửa ngày sau mới há miệng khàn giọng nói:
- Địch tập kích, có địch tập kích.
Đêm đông gió rét gào thét, thanh âm của hắn vang lên, trường mâu cũng không thèm cầm mà nhanh chân bỏ chạy về phía môn lâu động.
Lúc hắn được chiêu mộ binh lính ngày đầu tiên, một lão ca đã nói với hắn:
- Nếu như gặp địch nhân ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc xông lên phía trước, nếu như muốn kiến công lập nghiệp thì chín thành chín ngươi sẽ mất đi tính mạng, Nhị Cẩu tử, mẹ của ngươi chỉ có một mình ngươi, nếu xảy ra chuyện gì thì mẹ ngươi cũng xong rồi, cho nên nếu chạy thì cứ chạy, ngàn vạn lần đừng sính anh hùng.
Liễu Thanh nhớ kỹ lời dặn dò của lão đại ca.
Tuy nhiên hắn dọc theo đoạn đường chạy trốn chỉ thấy phía dưới thành bay lên phi trảo lần lượt.
Hắn trộm nhìn về phía sau thì chỉ thấy một hán tử vạm vỡ khôi ngô từ trên lỗ châu mai thò ra thân thể, miệng ngậm đao théo, hai tay nắm lấy tường thành, thoáng cái đã lên trên thành.
- Hỏa trưởng có địch tập kích.