Tùy Tiện Phóng Hỏa Chương 12. Không khống chế nổi nhịp tim

Chương 12. Không khống chế nổi nhịp tim
Ba ngày sau, họ quay lại Bắc Kinh.

Lúc ở Thiên Tân thuê khách sạn nên có thể thuê hai phòng, nhưng nếu về đến Bắc Kinh… cô không thể ở lại nhà anh, cũng chẳng thể trắng trợn ở lại văn phòng công ti.

Giai Hòa nhìn Dịch Văn Trạch, anh đang chú tâm lái xe. Sắp về đến Bắc Kinh rồi, mong muốn được về nhà ngày càng mạnh mẽ, giống như trăm móng vuốt cấu chặt vào tim cô. Cô nghĩ rất lâu, từ từ đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh, đang định lên tiếng thì cơ thể cô bị bổ nhào về phía trước, rồi lập tức được dây an toàn kéo giật lại.

Xe đã dừng.

Đầu óc choáng váng, lúc Giai Hòa hoang mang nhìn sang Dịch Văn Trạch mới thấy một tay anh giữ phía trước người mình, trong mắt anh hình như có vẻ giận, không hề có nét cười.

Giai Hòa nhìn xe đã chuyển làn đường, biết là mình đã sai.

Đôi mắt anh ánh lên tia nhìn nguy hiểm. Trong lồng ngực cô như có một chú thỏ con liên tục nhảy nhót, vô cùng sợ hãi…

“Em quên là đang đi trên đường cao tốc…”, cô cười gượng, “Lái xe tiếp thôi anh, dừng thế này nguy hiểm quá”.

Anh gõ gõ ngón giữa xuống vô lăng, cuối cùng không nói gì, tiếp tục lái xe.

Nửa gương mặt lộ ra dưới vành mũ không có bất cứ biểu hiện gì, mắt bình tĩnh nhìn đường phía trước, môi mím lại, đúng, là đang mím lại.

Giai Hòa rầu rĩ.

Nét mặt này quen quá. Cô xem nhiều phim anh diễn như vậy, chỉ cần nhìn là biết biểu hiện nhỏ này là tiêu biểu cho ba chữ “rất tức giận”, là “rất” tức giận, chứ không phải tức giận thông thường đâu nha… Giai Hòa lặng yên nhìn đồng hồ tốc độ, rất ổn định, tâm lí quá tốt, không hề có chút biến đổi gì. Nếu là mình thì lúc tức giận sẽ nhấn ga hết cỡ luôn.

“Anh muốn hút thuốc không?”, cô cẩn thận hỏi han.

“Không”, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đang cai thuốc”.

Hả…

“Vì sao?”.

Hỏi xong, trong đầu cô liền nhảy ra hai chữ: “Có bầu”.

Không lẽ… Chưa gì đã cai thuốc để chuẩn bị rồi á? Suy nghĩ này vừa nhảy ra đã bị cô vội vàng dập tắt.

Toàn nghĩ cái quái gì thế không biết, trong sáng, phải trong sáng.

Dịch Văn Trạch không nói gì, tiếp tục lái xe.

Mắng em đi, mắng mỏ em vài câu thôi cũng được? Giai Hòa nhìn anh, rồi lại nhìn anh.

“Thực ra”, cô bình tĩnh nịnh nọt: “Trước nay em luôn cảm thấy những lúc giận dữ trông anh rất đẹp trai”.

Dịch Văn Trạch im lặng nhìn cô một cái.

Đôi mắt đen sâu thẳm, dù cô có đeo lens cũng không đẹp được đến thế. Giai Hòa không kìm được thầm than thế nào gọi là ông trời bất công, thế nào gọi là cóc không so nổi thiên nga… “Thật đấy, trong bộ phim Tết năm ngoái, bộ dạng lạnh lùng tức giận của anh làm em xem mà thắt cả tim lại, cảm giác thật vô cùng, em sợ toát mồ hôi thay cho nữ chính”.

Giống hệt tình huống lúc này, haizzz…

Cô nhìn anh chăm chú, cằm anh hơi động đậy, từ từ giãn ra thành một nụ cười, cuối cùng anh dặn dò: “Lần sau khi đi trên đường cao tốc thì đừng có nghịch ngợm như thế, lỡ xảy ra chuyện thì nguy to đấy”.

Giai Hòa ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vậy nên mới nói người đẹp quá thì dễ được lợi, cô im lặng suy nghĩ về thủ đoạn của mình, sao lại giống như đám playboy dỗ ngon dỗ ngọt bạn gái thế nhỉ? Đúng lúc Giai Hòa đang cảm thán anh hùng khó qua ải mĩ nhân thì Dịch Văn Trạch đã bỏ mũ xuống, đội lên đầu cô, vành lưỡi trai vừa hay che khuất ánh sáng trước mắt: “Em ngủ chút đi, đừng làm phiền anh lái xe nữa”.

Giai Hòa vâng một tiếng, cuối cùng cô vẫn không dám xin về nhà.

May sao, lúc về đến Bắc Kinh, cô mới phát hiện xe đi về hướng nhà mình.

Lúc gần đến tiểu khu, cô mới hỏi anh: “Tối nay anh bận việc à?”. Cô bi ai nhận ra một điều, khi anh không nói câu nào và lẳng lặng đưa mình về nhà thế này, tâm trạng mình lại vô cùng rối rắm.

“Anh phải bay đi Hồng Kông gấp, nhanh nhất thì ba ngày nữa mới về”, anh dường như đang suy nghĩ gì đó, hỏi cô: “Muốn đi cùng anh không?”.

Giai Hòa nghĩ việc lần này chắc liên quan đến Thiên Sở, nên lắc đầu nói: “Hai tuần tới em không đi đâu được, không thì mất uy tín lắm”. Anh không ép buộc, bình thản nói: “Lúc li hôn còn một vài thủ tục về tài sản vẫn chưa giải quyết xong, sau chuyến đi lần này có lẽ là sẽ ổn”.

Giai Hòa vâng một tiếng, lòng vẫn thắc mắc, muốn hỏi đến cùng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

 

Lúc Giai Hòa vào nhà, mẹ cô đang ở trong phòng làm việc chơi trò Nông trại, thấy cô ở ngoài cửa, bà liền vội vàng chạy ra, vồn vã rót nước cho cô. Giai Hòa thấy thế thì vừa mừng vừa lo, lẽ ra sẽ phải là một màn truy hỏi chứ sao lại là một cốc trà nóng thế này?

Một giây sau, cô đã hiểu.

“Con gái yêu, cho mẹ mượn số chứng minh của con”.

Giai Hòa cảnh giác: “Làm gì ạ?”.

“Đăng kí tài khoản nông trại QQ”, mẹ cô cẩn thận giải thích: “Một số chứng minh chỉ đăng kí được hai tài khoản thôi, của mẹ với bố con thì đăng kí được bốn tài khoản, nhưng không đủ dùng”.

Giai Hòa ngạc nhiên: “Bốn cái nông trại mà không đủ cho mẹ chơi hả?”.

“Con tưởng mẹ có nhiều bạn chơi QQ giống con sao? Bạn trên QQ của mẹ chỉ có chú con, thím con, con, à đúng rồi, nông trại của con quanh năm chả có cái quái gì cả”.

Giai Hòa vỗ trán: “Con làm gì có thời gian mà trồng với trọt”.

“Tính cả cháu con nữa cũng chẳng đủ cho mẹ hái trộm trong mười phút”, mẹ cô nói tiếp: “Còn cả trò Đấu địa chủ nữa, lượt chơi mỗi ngày cũng chỉ có hạn thôi”.

Giai Hòa đầu hàng: “Mẹ đừng nói nữa, con không hiểu đâu”. Nói xong, cô lập tức đọc cho mẹ số chứng minh thư để được yên ổn. Không ngờ Giai Hòa đọc xong số chứng minh thư của mình rồi mà mẹ vẫn giương mắt nhìn cô chằm chằm như nhìn miếng thịt kho tàu sắp chín vậy… Giai Hòa lại cảnh giác hỏi: “Con cho mẹ số rồi còn gì?”.

“Còn số của bạn trai con nữa”, mẹ cô nhắc, “Thế là được thêm hai tài khoản nữa đấy”.

Lấy số chứng minh của Dịch Văn Trạch để đăng kí tài khoản nông trại QQ? Chẳng thà mẹ giết con đi… Cô bỗng sực nhớ, Dịch Văn Trạch không có chứng minh thư, thế này thì mình có cớ để nói với mẹ rồi. “Anh ấy là người Hồng Kông, không có chứng minh thư đâu”.

Ánh mắt mẹ cô tối lại, bà làu bàu: “Không dưng lại yêu người Hồng Kông làm gì không biết, hàng nội địa vẫn tốt hơn”.

Giai Hòa đột nhiên phát hiện, sao hôm nay mẹ lại không có hứng hỏi han bạn trai của mình thế nhỉ, cô liền quay ra hỏi mẹ: “Mẹ, hôm nay mẹ khác lắm, sao không truy hỏi, dạy dỗ con?”.

Mẹ cô tự rót cho mình cốc trà: “Còn làm sao được nữa, con cũng đến tuổi rồi, tìm được ai thì cưới đi thôi, để mẹ đỡ lo”. Sau đó, bà cầm cốc trà đi vào phòng làm việc, đăng kí tài khoản.

Đúng lúc Giai Hòa vừa ném vali sang một bên, chuẩn bị đi tắm thì mẹ cô lại thò đầu ra: “Đúng rồi, trong chương trình Tìm kiếm tài năng hai hôm nay có người bắt chước thần tượng của con đấy, giống lắm”.

Nhìn mẹ vội vàng quay vào phòng chơi Nông trại tiếp, Giai Hòa đau lòng phát hiện ra một điều, mình quả thực không thể tùy tiện công khai chuyện Dịch Văn Trạch là bạn trai mình được.

Những ngày tiếp theo vô cùng rối loạn. Phần đại cương vốn đã viết xong, vậy mà khi gửi lại cho tác giả nguyên tác, cô ấy lại đưa ra bao nhiêu ý kiến không hài lòng khiến người ta dở khóc dở cười, rõ ràng là cảnh vô cùng xung đột nhưng cứ khăng khăng là phải thêm thật nhiều cảnh diễn nội tâm. Cảnh diễn nội tâm, cảnh diễn nội tâm, cứ như là tiểu thuyết không bằng, miêu tả tâm lí nhân vật là có thể dùng hàng nghìn chữ vậy.

Giai Hòa đeo tai nghe gọi điện cho Dịch Văn Trạch, khổ não kêu than: “Anh nói xem, có khán giả nào đủ kiên nhẫn ngồi trước màn hình mười phút chỉ để nghe nhân vật bộc bạch nội tâm chứ? Nếu là em thì em đập tivi luôn rồi”. Giọng nói của Dịch Văn Trạch có chút mệt mỏi, nhưng vẫn rất dịu dàng: “Hay em nghĩ thế này đi, em cải biên trên nguyên tác thì công việc nhẹ nhàng hơn nhiều”.

Giai Hòa ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: “Thôi, không thể việc gì cũng tốt đẹp được, tiền dễ kiếm thì những việc khác phải khó khăn là đúng rồi”.

Giai Hòa không muốn ở lại công ti chế tác, mà nhà lại xa nên đành phải ở nhà của Tiêu Dư.

Đã hơn mười hai giờ nhưng trong phòng chỉ có mình cô, yên tĩnh đến lạ kì.

Hai người không nói chuyện liên tục, nhưng cũng không cúp máy, nghĩ ra điều gì thì lại nói với nhau vài ba câu. Rất lâu sau, cô mới lướt mắt nhìn góc dưới bên phải màn hình, giọng nói bất giác mềm hẳn đi: “Anh đi ngủ trước đi, muộn rồi”. Đầu dây bên kia không bận tâm, chỉ nói: “Không sao, anh cũng có nhiều việc phải làm lắm”.

Đêm muộn yên tĩnh, đúng lúc bạn mệt mỏi nhất thì có người sẵn sàng ở bên bạn.

Tuy chẳng thể làm gì, nhưng chỉ cần có người ở bên thôi cũng khiến lòng mình ấm áp, những bực dọc trong lòng cũng tan biến, cô khẽ khàng vâng một tiếng: “Vẫn chưa giải quyết xong à?”.

“Đều đã là người trưởng thành, không có quá nhiều rắc rối, chỉ còn vấn đề liên quan đến thủ tục công ti thôi”, anh ngập ngừng rồi nói tiếp: “Anh và Thiên Sở lần này cùng về Hồng Kông nên chắc chắn giới truyền thông sẽ chú ý nhiều, ngày mai lại có sự kiện công khai, e là sẽ có người hỏi về những vấn đề nhạy cảm”.

Giai Hòa vâng một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Không cần nói hết với em thế đâu, bao nhiêu lần anh bị người ta vây lấy phỏng vấn như vậy, dù có nói hết với em thì em cũng không thể nhớ được”.

Cô cầm cốc nước lên, uống một ngụm.

Hai người lại nói chuyện vài câu, Giai Hòa sợ Dịch Văn Trạch cứ thức cùng mình như thế nên đành phải nói dối là mình đã sửa xong kịch bản, chuẩn bị đi ngủ, sau đó mới cúp máy tiếp tục chiến đấu.

Mãi đến trưa ngày hôm sau, Giai Hòa mới thức dậy, nhìn thấy Tiêu Dư trong phòng khách đang ngồi co gối trên sofa lướt web. Vừa thấy Giai Hòa đi ra, Tiêu Dư lườm cô một cái, nói: “Sáng ra tớ mới về mà cậu cũng không thèm gọi điện hỏi thăm một câu hả?”.

Giai Hòa nhìn Tiêu Dư, bất đắc dĩ nói: “Cậu còn cú đêm hơn tớ, tớ chẳng dại tự làm khổ mình như thế”.

Tiêu Dư nằm ngửa mặt lên trời, cười tít mắt, thật sự là vô cùng quyến rũ.

Khi Giai Hòa còn chưa hiểu chuyện gì, Tiêu Dư đã đẩy laptop về phía Giai Hòa: “Xem đi, tin về bạn trai cậu đấy”.

Giai Hòa cầm laptop, máy đang mở rất nhiều cửa sổ IE, trang web đang mở có một loạt ảnh chụp sự kiện, phía dưới là rất nhiều câu phỏng vấn đúng tiêu chuẩn, câu từ ngắn gọn nhưng rất bắt mắt.

Theo như người biết nội tình tiết lộ, Dịch Văn Trạch và Thiên Sở sau khi li hôn đều đã có tình mới.

Nguồn tin còn khẳng định chắc chắn rằng, bạn gái của Dịch Văn Trạch là quen khi đóng phim, có người đoán đó là nữ diễn viên chính của bộ phim mới - diễn viên mới nổi của đại lục, Liêu Tịnh. Sau khi kết thúc sự kiện, giới truyền thông Hồng Kông đã đột nhập hậu trường, liên tục truy hỏi Dịch Văn Trạch. Anh chỉ nói mình đã vào nghề mười mấy năm, chưa bao giờ công khai chuyện tình cảm với báo giới; về câu hỏi bạn gái mới có phải Liêu Tịnh không, anh lại đính chính, cười nói chỉ là tin đồn thất thiệt thôi.

Từ khi có tin này, Thiên Sở không có bất kì phản ứng nào.

Trong lòng thấy có chút kì kì, nhưng Giai Hòa không diễn tả nổi cảm giác này là gì. Đây là lần đầu tiên cô đọc tin tức về anh mà không hề thấy phấn khởi.

Đang lúc Giai Hòa phân tâm thì Tiêu Dư lấy lại laptop, vỗ vai cô: “Buồn hả? Buồn thì mời tớ ăn lẩu dê đi, hầu bao rỗng một cái là cậu lại chuyển hướng quan tâm ngay ấy mà”.

Bụng đói cồn cào, lại thêm tâm trạng không tốt, cuối cùng hai người quyết định lái xe đi ăn lẩu dê, vì là ngày thường nên buổi trưa quán không đông lắm. Hai người bao luôn một phòng, Tiêu Dư chẳng thèm nhìn thực đơn, cứ thế gọi món, Giai Hòa nhìn mà lòng đau như cắt, nhân viên phục vụ thì cười không khép nổi miệng. Đến khi thức ăn bày đầy bàn mà vẫn chưa hết, Giai Hòa mới dở khóc dở cười hỏi: “Cậu gọi cho mấy bữa đây?”.

Tiêu Dư gắp miếng thịt, bỏ vào nồi lẩu, đảo đảo vài cái: “Bữa trưa với bữa tối”.

“Chẳng khách khí tí nào…”.

Tiêu Dư giơ tay lên xem đồng hồ: “Từ mười hai giờ trưa đến mười hai giờ đêm nay, thời gian của tớ dành cả cho cậu đấy, miễn phí luôn. Tính theo bảng lương tiêu chuẩn cho chức vụ giám đốc khách hàng như tớ, mỗi ngày tám trăm ba mươi ba tệ, đủ ăn hai bữa thế này chưa?”.

Thứ không ngừng lướt qua trong đôi mắt kia, chắc chắn chỉ là mấy tờ tiền đỏ…

Thực ra Giai Hòa hiểu, Tiêu Dư làm thế cũng chỉ vì muốn ở cùng mình thôi.

Hai người cắm đầu cắm cổ vào ăn, Giai Hòa cứ có cảm giác mình đã quên mất điều gì, mãi đến khi no không nhấc nổi người được nữa, cô mới nhớ ra hôm nay là ngày họp báo ra mắt bộ phim Vĩnh an. Kiều Kiều và Dịch Văn Trạch đều đã nhắc cô nhưng chỉ vì một bài báo mà cô quên mất, còn hẹn với Dịch Văn Trạch sau khi kết thúc họp báo sẽ cùng nhau đi ăn tối nữa… Ba giờ bắt đầu họp báo, bây giờ đã là hai rưỡi rồi, Giai Hòa vội vàng rút một tờ giấy ăn lên lau miệng: “Tớ quên mất, chiều nay còn có buổi họp báo với giới truyền thông”.

“Cậu không phải đạo diễn, cũng chẳng phải diễn viên, vội cái gì chứ? Tớ nhớ biên kịch không cần đến những sự kiện như thế này”.

Giai Hòa phát hiện Tiêu Dư cố tình, đành nói thật: “Tớ muốn đến xem Dịch Văn Trạch”.

Sau đó thì sao? Vẫn chưa nghĩ ra.

Cũng không biết sau khi về Bắc Kinh anh có kế hoạch gì.

“Tớ biết ngay mà”, Tiêu Dư huơ huơ cái điện thoại trong tay, “Kiều Kiều gọi cho tớ từ sớm rồi, nói hôm nay tin tức ầm ĩ quá, trong buổi họp báo thế nào cũng có người hỏi, nên bảo cậu đừng đi tới đó hóng hớt làm gì”.

Hóa ra đây là kế hoạch giữ chân mình à? Giai Hòa cuối cùng cũng hiểu. Cô đành tiếp tục ăn, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Có phải tớ chưa nghe những tin đồn kiểu này bao giờ đâu, cần gì phải thần hồn nát thần tính như thế”.

“Thôi nào”, Tiêu Dư cười, “Kiều Kiều cũng vì muốn tốt cho cậu, cảm giác khi đến nghe trực tiếp so với nghe lại sau khi sự việc xảy ra khác nhau lắm đấy. Cậu thấy những người bị người thứ ba xen vào đó, lúc đứng ngoài nhìn chuyện của người khác thì rõ là tỉnh táo, nói năng đầy lí lẽ, nhưng đến khi vận vào thân thì lại điên điên loạn loạn”.

Giai Hòa vốn không nói lại được Tiêu Dư, nhưng bị Tiêu Dư nói thế này cũng không chịu nổi: “Ai bị người thứ ba xen vào…”.

“Chuyện này của cậu còn đáng sợ hơn ấy chứ, cậu đã dùng kính lúp tạo lửa bao giờ chưa?”. Tiêu Dư gắp mấy miếng xách bò vào bát Giai Hòa. “Có ánh nắng thích hợp, chỉ cần có kính lúp làm điểm hội tụ thì lập tức sẽ bốc cháy(*). Tương tự thế, chuyện gì dù rất nhỏ, nhưng chỉ cần bị nhiều người quan tâm đến là lập tức ầm ĩ ngay. Cậu nghĩ việc Dịch Văn Trạch bất ngờ phủ nhận tin đồn với Liêu Tịnh là tốt cho cậu chứ gì? Nếu tớ là phóng viên, tớ sẽ khai thác tin bài, cậu thấy đấy, một người mười mấy năm nay không hề nói về chuyện tình cảm, mà giờ lại phủ nhận tin đồn với một nữ diễn viên mới nổi, rõ ràng là có uẩn khúc gì đó”.

Miếng xách bò trắng lấm tấm vụn ớt, Giai Hòa bỏ vào miệng, chẳng thấy mùi vị gì.

“Tớ mới nói có vài câu như thế mà cậu đã không chịu nổi rồi sao? Ở buổi họp báo có bao nhiêu người hỏi tới tấp, cậu nhìn thấy anh ấy trả lời vòng vo, thể nào tim cậu cũng vỡ vụn cho xem?”. Tiêu Dư cầm túi lên, lấy bao thuốc ra, rồi lại như sực nhớ điều gì, ném bao thuốc lại vào túi, “Quên mất, cậu bị viêm họng”.

Ba giờ, bốn giờ, rồi qua năm giờ…

Cả căn phòng toàn là hơi nóng, đầy mùi thịt dê, hai người không ăn nổi nữa, ngồi chống cằm buôn chuyện trên trời dưới bể. Giai Hòa rõ ràng là tâm hồn treo ngược cành cây, tay cầm điều khiển tivi liên tục chuyển kênh. Lâu lắm rồi cô không xem tivi, giờ lại phát hiện những phim chiếu trên các kênh truyền hình đều dở tệ, khóc vô lí, cười cũng giả dối.

(*) Khi phi kính lúp dưới ánh nắng mặt trời, nó sẽ đóng vai trò như một thấu kính hội tụ, tập trung năng lượng của tia sáng và có thể đốt cháy những thứ ở điểm hội tụ.

Đột nhiên cô bật đến kênh tin tức giải trí, đang định chuyển kênh tiếp thì hình ảnh Dịch Văn Trạch đang bị giới truyền thông phỏng vấn lướt qua.

Tim Giai Hòa đập thình thịch, nghe cặp đôi dẫn chương trình nói về những tin đồn thất thiệt, bàn về tin tức mà hồi trưa cô mới đọc được, sau đó họ chuyển chủ đề, nói đến buổi họp báo chiều nay. Thông thường đối với những buổi họp báo phim truyền hình thế này, nếu không có tin tức gì nổi bật thì sẽ không được đưa lên kênh tin tức giải trí. Nghĩ thế, Giai Hòa lại muốn chuyển kênh.

Nhưng vẫn kìm lại, xem đi, xem đi, chẳng có gì phải sợ, chẳng phải chỉ là tin đồn thôi sao?

Giai Hòa cắn một miếng bánh nướng, hơn nữa mình còn giấu chuyện về anh ấy trước, thế thì cũng không coi là thiệt thòi.

Biên tập chương trình rất được, họp báo chỉ là phông nền rồi trực tiếp đi vào vấn đề mũi nhọn.

Có rất nhiều người vây quanh anh đặt câu hỏi, không ngừng nhắc đến tên Liêu Tịnh, quả nhiên có người đặt câu hỏi như Tiêu Dư vừa nói, hỏi anh bao nhiêu năm nay không hề tiết lộ chuyện tình cảm, lần này có phải là để bảo vệ…

Dịch Văn Trạch chỉ thoáng nhìn phóng viên kia một cái.

Một giây im lặng mà như thể kéo dài vô tận.

Đột nhiên cửa mở, nhân viên phục vụ bước vào, nhanh chóng thu dọn bát đĩa. Trong tivi, Dịch Văn Trạch bắt đầu nói: “Tôi không thích lấy hôn nhân ra để làm tin tức, cũng không muốn lấy tình yêu ra để đùa giỡn”, anh cười rất nhạt, “Tôi thực sự đã gặp được người rất quan trọng của mình”.

Nhân viên phục vụ khẽ a lên một tiếng, Tiêu Dư đánh rơi đôi đũa trên tay.

Còn nữ nhân vật chính của chúng ta thì hoàn toàn mất hồn, nhìn chằm chằm vào tivi, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Từ trong ra ngoài, người cô như bùng cháy, đến hai mắt cũng nóng ran.

“Cô ấy là một người bình thường”, Dịch Văn Trạch rất bình tĩnh, nhanh chóng kết thúc, “Tôi có thể tìm ra cô ấy trong số bao nhiêu người thật không phải là điều dễ dàng, nhưng lại rất dễ đánh mất cô ấy, vì vậy mong mọi người đừng tiếp tục truy hỏi nữa, hi vọng lần tới sẽ là công bố tin mừng”. Anh nói xong, cúi đầu im lặng, rồi biến mất trong đám người chen chúc.

Hình ảnh được chuyển rất nhanh, chiếu tới đoạn sáng nay anh trả lời phỏng vấn ở Hồng Kông, MC nữ bắt đầu nói lời kết, thậm chí còn nắm tay lại, đùa vui: “Xem ra chuyện này đã được chứng thực, tình địch của tôi cũng xuất hiện rồi”. MC nam cười trêu chọc: “Bộ phim mới của Dịch Văn Trạch đang được quảng bá đấy, cô có muốn đổi lịch đi phỏng vấn không?”.

Hai MC vẫn hỉ hả cười đùa, nhưng dường như xung quanh Giai Hòa bao phủ một lớp sương mù, khiến cô không tài nào nghe rõ được gì nữa.

Nhân viên phục vụ khẽ nói “Cảm động quá”, rồi bê bát đĩa đi ra.

Tiêu Dư nhìn Giai Hòa: “Tớ thế này không phải là lo bò trắng răng sao?”.

Giai Hòa vẫn đang cầm cốc coca, tâm trí như lơ lửng ở một nơi xa xôi nào đó, mãi đến khi Tiêu Dư nói hết câu, cô mới tỉnh táo lại, vội vàng lục túi tìm điện thoại. Mình lỡ hẹn mất rồi, rõ là hẹn cùng đi ăn tối với anh… Nhưng đến lúc lấy điện thoại ra, Giai Hòa lại lúng ta lúng túng, phải giải thích sao về chuyện mình không đến buổi họp báo đây? Nói thẳng ra? Hay tìm một lí do nào đó?

Trong lúc cô lưỡng lự thì điện thoại như được báo trước, rung lên ù ù.

Tên của Dịch Văn Trạch liên tục nháy trên màn hình điện thoại, ngón tay cô hơi run, cuối cùng dưới ánh nhìn sắc bén của Tiêu Dư, Giai Hòa nhấc máy: “Xong rồi hả anh?”.

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng nhạc rất nhỏ, hình như anh đang ở trên xe, Dịch Văn Trạch nói gì đó với người bên cạnh rồi mới nói với cô: “Xong rồi, có phải tối qua ngủ muộn quá không? Giờ mới dậy à?”.

Giai Hòa nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, thấy mình đúng là một chú heo.

Cô cắn môi, không dám nói vì tin đồn của anh mà cô bị bảo vệ một cách nghiêm ngặt, nhưng lại chẳng nghĩ ra lí do nào khả thi. Đầu dây bên kia đợi thêm một lát nữa rồi hỏi: “Sao thế?”. Lúc này Giai Hòa mới xốc lại tinh thần, hạ giọng nói dối: “Có việc đột xuất, bạn em lại thất tình, nên em bị cô ấy kéo đi ăn uống”.

Tiêu Dư lườm Giai Hòa một cái, cậu tưởng tớ là Kiều Kiều sao?

“Bạn em hay thất tình nhỉ”, Dịch Văn Trạch cười, rút ra kết luận.

Giai Hòa chột dạ thở dài: “Thì tại mấy đứa nó đều chưa gặp đúng người”.

Tiêu Dư cầm chai coca còn một nửa lên, dấm dứ, tỏ ý rất rõ ràng, cậu còn nói bậy nói bạ nữa là tớ đập vỡ đầu đấy nhá.

Dịch Văn Trạch hỏi Giai Hòa địa chỉ cụ thể, rồi nói cô cứ ngồi ăn, anh đến ngay. Giai Hòa nhìn một bàn toàn thức ăn thừa, thấy không ổn lắm, vội vàng lấy ví ra thanh toán. Tiêu Dư đứng dậy trước, vỗ vai cô: “Bữa này tớ mời, coi như tiền mừng nhé”. Giai Hòa dở khóc dở cười, không thèm tranh trả tiền với Tiêu Dư.

Vừa ra khỏi quán, cô đã nhìn thấy xe của Dịch Văn Trạch.

Từ khoảng cách rất xa, xung quanh liên tục có xe đến, xe đi, trong ánh đèn xe nhộn nhịp, chiếc xe đen ấy vẫn đứng im lìm. Nhìn qua tấm kính chắn gió ở trước xe chỉ thấy một bóng người, vậy mà tim cô đã không kìm nổi đập thình thịch, chỉ muốn chạy đến đó thật nhanh.

“Cho tớ ngắm đại minh tinh một chút nhé, không sao chứ?”.

Giai Hòa ôm chặt túi, lưỡng lự gật đầu, chắc không vấn đề gì đâu nhỉ?

Lúc cô vừa bước xuống bậc thềm thì vừa hay một chiếc xe chạy qua.

Tầm nhìn ở trong xe của Dịch Văn Trạch rất hẹp, chỉ như một ống kính nhỏ, trong bóng tối, một ánh đèn vụt qua, Giai Hòa giơ tay chắn cho cô gái đi bên cạnh, ý bảo cô ấy cẩn thận. Khi ánh đèn xe đã đi xa, họ mới cẩn thận bước về phía anh, cô đeo một cái ba lô rất lớn, anh biết trong đó nhất định có laptop, đúng là cuồng công việc.

Rõ ràng cô mặc váy liền rất ngắn, nhưng khi nói chuyện với người đi bên cạnh, cô còn cẩn thận kéo váy xuống.

Mười mấy năm nay, cô vốn là nhân vật phụ trong một cảnh quay đặc biệt.

Anh ngồi ngửa đầu dựa vào ghế, nhìn cô ở cửa lớn. Trong bao nhiêu người như thế, trong bao nhiêu năm như thế, cuối cùng anh có thể gặp lại cô, đúng là không dễ dàng gì.

Trước mắt anh hiện ra vô số hình ảnh, liên tục đan xen vào nhau, tầng tầng lớp lớp, dưới ánh nắng chói chang, cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, cắm đầu bước đi. Ba lô rất to, trong ba lô đựng đầy sách vở, một góc của ba lô còn thò ra tấm poster cuộn tròn.

Khi đó anh nhìn cô, không biết nhà cô cách đấy bao xa, chỉ biết rằng khi ấy cô ở trong nhà sách trung tâm, để mua được tấm poster của anh mà cô đã tiêu hết số tiền cuối cùng của mình. Sau bao nhiêu năm như thế, khi nghĩ lại anh vẫn thấy hối hận vì khi ấy đã không đuổi theo cho cô tiền đi xe về nhà.

Sau đó nói một câu cảm ơn.

Nhưng khi gặp lại cô, anh không chỉ muốn nói một câu cảm ơn đơn thuần nữa.

Đến khi Giai Hòa chạy đến nơi, Dịch Văn Trạch mới hạ cửa kính xe xuống, Giai Hòa thò đầu vào nhìn anh, khẽ nói: “Bạn em muốn gặp anh một chút”.

Dịch Văn Trạch bước xuống, mở cửa sau: “Nếu đã là bạn thì cùng đi ăn nhé”. Giai Hòa đang ngại không dám nói mình đã ăn uống cả buổi chiều thì Tiêu Dư đã lịch sự cười nói với Dịch Văn Trạch: “Chào anh, em là Tiêu Dư”.

Dịch Văn Trạch gật đầu chào: “Chào em”.

Câu chào hỏi vô cùng bình thường, nhưng chỉ một giây sau, Tiêu Dư đã hắng giọng, khẽ nói: “Những lời anh nói hôm nay rất đáng mặt nam nhi, coi như đã qua cửa của em rồi, sau này Giai Hòa nhờ cả vào anh đấy, cậu ấy trước đây là hoa khôi của khoa, số anh may mắn đấy. Nhưng em nói trước, em là dân thường, nên sau này phong bì nhiều nhất cũng chỉ có năm nghìn tệ thôi”.

Giai Hòa ngớ người, thôi xong, sao cô ấy lại nói hết ra như thế…

Dịch Văn Trạch cười rất chừng mực, giọng nói cũng hết sức nghiêm túc: “Có lẽ sẽ tổ chức ở New Zealand, còn tiền mừng thì khỏi, bao vé máy bay và ba ngày ăn ở, thế nào?”.

Tiêu Dư đầu tiên là sững sờ, sau đó cười phá lên, vỗ vai Giai Hòa: “Cô bé quàng khăn đỏ, mau về nhà đi, tớ không đi theo hóng hớt nữa đâu”.

Mãi đến khi lên xe, Giai Hòa vẫn không tìm ra được chủ đề nào để xua tan không khí mà cô tự cho là rất gượng gạo giữa hai người.

Nghĩ ngợi một hồi lâu, Giai Hòa quyết định nói mấy câu chuyện phiếm: “Bạn em xinh không?”.

“Cũng được”.

“Trước đây là hoa khôi của khoa đấy”, Giai Hòa rất tự hào.

Dịch Văn Trạch phì cười: “Khoa em có mấy nữ?”.

Giai Hòa lúng túng: “Cô ấy là hàng thật đấy, hoa khôi khoa Ngoại ngữ. Còn khoa Tàu thủy bọn em chỉ có ba nữ, chỉ là đùa thôi…”.

Anh trầm ngâm: “Mối tình đầu của anh, hình như cũng được mọi người gọi là hoa khôi”.

Giai Hòa giả bộ không để ý chỉ ừm một tiếng, hứ, tình đầu à, ghét nhất là tình đầu! Gì mà vô tư trong sáng, gì mà không quên nổi… Trong lúc cô đang nghiến răng căm ghét thì Dịch Văn Trạch lại nói tiếp: “Lúc đó anh mới sáu tuổi, cô ấy dạy anh chơi violon, nhớ lúc đó ngày nào cô ấy cũng có bạn trai đến đón, anh rất tức giận, cứ kéo váy cô ấy mãi, không cho cô ấy đi”.

Một gáo nước lạnh ầm ầm dội xuống, làm tắt luôn ngọn lửa tức giận trong cô.

Cái đó mà cũng được gọi là tình đầu… Nếu vậy thì em còn yêu thầm thầy giáo dạy thể dục hồi em học cấp một cơ…

Hai người vẫn chưa bàn xong chuyện đi đâu ăn thì Ngô Chí Luân gọi tới, nói đã chuẩn bị xong bò bíp tết và rượu vang, chỉ còn thiếu người chiên bò và uống rượu cùng nữa thôi. Thế là một bữa tối đơn giản đã biến thành bữa tối dưới ánh nến nhờ sự cống hiến của đồng chí Ngô, chỉ có điều, không phải là hai người ăn mà là ba người đối ẩm.

“Trong gia đình, em là người uống kém nhất đấy, mấy đứa em họ của em mới học cấp hai mà mỗi bữa cơm đã uống cả cốc rượu rồi”, Giai Hòa sợ Ngô Chí Luân không hiểu, còn cầm cốc lên miêu tả: “Cái cốc thế này, rượu trắng năm mươi sáu độ, thế mà chúng nó uống như uống nước ngọt. Lần trước em đi họp lớp, đúng hôm mấy đứa được nghỉ học, thấy em bị ép rượu ghê quá, chúng nó liền đứng lên tương trợ, bốn đứa học sinh cấp hai mà làm cho cả bàn tiệc ngất tại trận”.

Trước khi Ngô Chí Luân say đến bất tỉnh nhân sự, Giai Hòa đã đưa ra những lời tổng kết như trên.

Phù, may quá, anh ta đi rồi.

Tửu lượng của Ngô Chí Luân rất tốt, rượu xịn thế này mà nốc hết cốc này đến cốc khác, rõ ràng là anh ta cố ý…

Giai Hòa nhìn cậu trợ lí tội nghiệp xốc Ngô Chí Luân đi, mãi tới khi họ va vào cửa, cô mới loạng choạng đứng dậy từ thảm trải sàn. Đấu rượu là đấu thể diện, đến khi phân rõ thắng bại thì đôi bên đều say bét nhè.

Vì uống rượu nên mọi thứ trước mắt cô cứ chao đảo, tìm mãi mới thấy Dịch Văn Trạch đang ngồi trên sofa: “Thôi xong, em cũng say rồi”.

Dịch Văn Trạch tiện tay đặt li rượu lên bàn trà, giơ tay ra hiệu cho Giai Hòa: “Lại đây ngồi một lát”.

Giai Hòa lảo đảo bước đến ngồi bên cạnh anh, ngoan ngoãn tựa người lên đùi anh. Cô cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, nhưng trước mắt cô lại như có sóng thần sắp ập tới.

Anh mặc quần casual, vải rất mềm, cô cọ cọ mặt vào chân anh, mơ màng buồn ngủ.

Cảnh tượng trước mặt trở nên vô cùng hư ảo, từ chiếc thảm đến bàn trà, rồi đến cửa sổ kính sát đất, dường như tất cả đều được dát một quầng sáng chói. Nhìn từ góc này có thể thấy trên bàn còn một chiếc li đế cao, trong li còn chút rượu, ánh đèn chiếu xuống chiếc li thủy tinh, đổ bóng mờ mờ trên mặt bàn.

Anh đã uống bao nhiêu nhỉ? Hình như không nhiều.

Bắt đầu từ khi rót hết chai đầu tiên, cô bị Ngô Chí Luân lừa uống liên tục, đúng là phí phạm rượu ngon… Còn anh, nhìn xem anh biết tiết chế thế này cơ mà. Cô thở hắt ra, gối đầu lên đùi Dịch Văn Trạch, ngẩng mặt nhìn anh: “Anh đã uống bao nhiêu thế? Nhìn sắc mặt anh chẳng có gì thay đổi”.

Cô như nghe thấy tiếng anh cười, sau đó là tiếng trả lời: “Khoảng hai chai rưỡi”.

Tiếng nói như từ nơi nào xa xăm vọng lại, cô cố gắng nghe thật rõ.

Hai chai rưỡi à… Uống giỏi thật… Hai chai rưỡi?!

Cô nhìn anh chăm chú.

Một lúc sau, Giai Hòa mới chống tay, thò đầu đếm số vỏ chai trên bàn. Đúng sáu chai, thế là anh đã uống gần gấp đôi hai người bọn họ? Không hổ là thần tượng!

Giai Hòa vô cùng sùng bái quay đầu lại: “Anh thấy chóng mặt không? Cần pha trà đặc uống không?”, lại vội vàng nói thêm, “Hay có cần đi nằm nghỉ một lát không?”. Cô vừa nói vừa giơ tay huơ huơ trước mặt Dịch Văn Trạch để xem anh có tỉnh táo không, nhưng suýt nữa thì cô ngã bổ xuống.

Anh đỡ cô: “Khi nãy sợ hai người uống quá nhiều, nên anh cũng uống giúp, tửu lượng của anh cũng tàm tạm”. Đúng là anh không muốn làm gián đoạn sự hứng thú của hai người họ, nhưng rượu vang sau khi uống xong đến lúc ngấm sẽ rất mệt, hai người lại chẳng biết tiết chế nên anh đành giúp họ uống bớt.

Thực ra, nếu tính chi li thì anh phải uống gần ba chai.

Giai Hòa bi ai nhận ra, sâu rượu đích thực chính là anh.

“Uống được là tốt, uống được mới là tốt… Cũng không đúng, anh không được nói mình biết uống rượu”, Giai Hòa lèm bèm nhưng lại rất nghiêm túc: “Sau này tới nhà em, chắc chắn anh sẽ bị mọi người trong nhà em ép uống cho bất tỉnh nhân sự, anh biết người phương bắc đều có thói quen ấy, nhất là đối với rể mới lần đầu đến nhà…”.

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Dịch Văn Trạch cười: “Những lúc cần uống thì vẫn phải uống”.

Một câu nói rất đơn giản nhưng lại làm mặt Giai Hòa nóng bừng bừng. Cô chăm chú nhìn anh, không chớp mắt.

Xong rồi xong rồi, đừng làm mình cảm động phát khóc đấy, mình say rồi, một khi đã khóc là không dừng lại được đâu…

Vì say nên Giai Hòa túm chặt áo sơ mi của Dịch Văn Trạch, cả người cô như lọt thỏm trong lòng anh… Thực ra uống nhiều như vậy, anh cũng lâng lâng, nhưng cũng chính vì ngà ngà say thế này mà trong mắt anh mỗi động tác nhỏ của cô đều trở nên phóng đại.

Hơi thở dịu dàng mang hương rượu vang ở gần ngay trước mặt.

Cuối cùng anh thầm thở dài, hỏi: “Muốn vào trong ngủ không?”.

“Hả?”, Giai Hòa mở to mắt.

“Bây giờ thế này, đưa em về cũng không an tâm”.

Về nhà của em, có gì mà không an tâm… Cô thầm nghĩ, nhưng trong lòng vẫn có một giọng nói khác vang lên: Ở lại đây thôi, ở lại đây thôi, chẳng sao đâu, ở Thiên Tân cũng ở cùng nhau, có sao đâu…

Tâm trí rối loạn, cô nhắm mắt lại.

Nhưng chỉ nửa giây khép mắt lại thôi, Giai Hòa đã hoàn toàn rơi vào vòng xoáy của rượu, trời đất quay cuồng, khó mà mở mắt ra được nữa.

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân, Giai Hòa chột dạ tự viện cớ cho mình, mày xem đi, uống đến thế này rồi còn đòi ra ngoài thì có mất mặt anh ấy không chứ. Người ta còn gọi mình là “bà chủ”… Vì hai tiếng “bà chủ” này, Giai Hòa lại choáng váng, đấu tranh rất lâu mới lí nhí cất tiếng: “Em ngủ ở sofa”.

Giọng anh bay vào tai cô: “Để anh bế em vào, đêm nay anh còn chút việc cần làm, để anh ngủ ở sofa”.

Giai Hòa ờ một tiếng, sau đó cảm thấy toàn thân mình co lại, anh bế cô lên. Bước chân của anh chắc chắn, không hề ngập ngừng, mãi đến khi cơ thể rơi vào trong lớp chăn mềm mại, Giai Hòa mới biết mình đã nằm trên giường, một sự sợ hãi ập đến khiến cô bất giác nắm chặt tay, căng thẳng chờ anh rời đi, nhưng lại không hề nhận ra mình đang nắm chặt vào áo anh, chặt đến mức gần như kéo tuột cúc áo…

Dịch Văn Trạch thấy cô căng thẳng đến mức hơi thở loạn nhịp, anh chỉ buồn cười, vỗ vỗ tay cô: “Mau ngủ đi”.

Em sắp ngủ mà, sao anh không ra ngoài đi?

Nhịp tim mỗi lúc một mạnh, mạnh đến cực độ. Cứ như vậy rất lâu, trong choáng váng mơ màng, Giai Hòa cố gắng mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy tay mình đang nắm chặt áo anh. Còn anh, vì cô nắm chặt quá nên đành một tay đỡ cô, cứ đứng khom người như vậy.

Vì phải bế cô vào phòng nên anh vẫn chưa kịp bật đèn.

Ánh trăng, chỉ có ánh trăng. Trước giờ cô chưa từng cảm thấy ánh trăng ở Bắc Kinh lại sáng đến vậy, ánh trăng chiếu sáng nửa căn phòng, anh đang ở rất gần trong ánh trăng mờ mờ.

“Có cần bật đèn không?”, anh hỏi.

Giai Hòa động đậy ngón tay, vừa hay ngón tay lại xuyên qua hàng cúc, chạm vào da thịt anh. Chỉ một động tác nhẹ như vậy thôi, mà cô đã giật mình, không dám động đậy nữa, cố gắng chớp chớp mắt.

“Em quên tháo kính áp tròng, mắt khô quá”, cô chẳng biết nói gì hơn.

“Em nhìn anh này, đừng chớp mắt”. Anh đưa tay ra, nhìn cô chăm chú dưới ánh trăng.

Trong tầm mắt, ngón tay anh ngày một lớn, Giai Hòa cố gắng nín thở, cố gắng không chớp mắt, mãi đến khi mắt kính áp tròng được lấy ra, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, cô không nhìn rõ thứ gì nữa.

“Mau ngủ đi”, anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh ra ngoài đây”.

Giai Hòa vâng một tiếng, xoay người ôm chăn.

“Cảm ơn những lời hôm nay anh đã nói”, đúng là rượu giúp con người ta can đảm, Giai Hòa cuối cùng cũng nói ra được những lời cô đã kìm nén cả tối nay: “Thực ra… em đã chuẩn bị tâm lí rồi, chỉ cần vài ngày để làm quen là được”.

Tư duy không còn liền mạch nữa, lời nói ra lủng củng, cuối cùng cũng chẳng biểu đạt được hết ý. Cô vùi mặt vào chăn, cảm giác anh vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy, không hề nhúc nhích.

“Còn gì nữa không?”, giọng nói của anh bỗng thoảng qua tai.

“Hết rồi”. Giai Hòa cắn môi, cảm nhận được hơi thở của anh, rất gần, như chạm vào cô. Nhưng cô chỉ nằm chờ đợi, sợ hãi, do dự. Dịch Văn Trạch lại không làm gì thêm nữa, tim đập lúc nhanh lúc chậm, hơi thở nặng nề, cuối cùng anh cũng giống như cô, hơi thở loạn nhịp, vô cùng quyến rũ, làm cô mất dần ý thức.

Nhưng cũng chỉ như vậy, anh vẫn không có động tĩnh gì.

Giai Hòa muốn khóc, cuối cùng cô thò đầu ra khỏi chăn: “Người em có mùi khó ngửi lắm sao?”.

“Không”. Anh dừng lại rồi cười rất khẽ.

Rõ ràng căn phòng rất yên tĩnh, nhưng những lời anh nói, từng nụ cười của anh lại như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù.

Đúng là say thật rồi. Giai Hòa nhắm mắt lại, nghĩ kiểu cam chịu: Anh chê em uống say chứ gì? Một lúc lâu sau, cô mới nói rất rất khẽ, hỏi anh vẻ không cam tâm: “Thế tại sao anh không hôn em”.

Yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Giai Hòa gần như nín thở, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng anh đáp. Xong rồi, xong rồi, đúng là say quá làm liều, hình tượng của mình đã hoàn toàn sụp đổ… Cô không dám động đậy, nhưng lại cảm thấy trên mặt mình bỗng nhiên có một làn hơi ấm, chậm rãi lại gần, đến khi chạm vào môi cô mới khẽ dừng lại: “Vì em uống say rồi”.

Cô hoang mang nghi hoặc, muốn phân rõ thật giả trong câu nói đó, nhưng lại bị cuốn vào nụ hôn của anh. Toàn thân cô chìm sâu trong lớp chăn mềm mại, anh không để cho cô chút đường lùi nào, ghì cô xuống, cô bám chặt lấy anh như bám vào cọng cỏ cứu mạng, lớp vải áo rất mềm trở nên nhàu nhĩ trong lòng bàn tay.

Đây là một nụ hôn rất lâu và rất sâu.

Mãi đến khi ngoài phòng khách có tiếng chuông điện thoại, Giai Hòa mới mơ màng mở mắt ra, khẽ vỗ vào lưng anh.

“Điện thoại của A Luân”, anh khẽ giải thích.

“Có cần đưa cho anh ấy không?”.

Không cần, anh vừa nói vừa bịt miệng cô bằng một nụ hôn sâu hơn nữa.

Cởi bỏ từng lớp áo, động tác của anh rất chậm mà chăm chú, cho tới khi chạm vào làn da mềm mại của cô, anh mới phát hiện toàn thân cô nóng bừng. Vì những động chạm mỗi lúc một thân mật, nên Giai Hòa như chú chim sợ cành cong, cố gắng mở mắt thật to, nhìn anh chăm chú. Dịch Văn Trạch khẽ dừng lại, nhìn gương mặt cô trong bóng tối, đôi môi ướt mọng kia đang mím chặt, trong đôi mắt kia là sự hoảng loạn, băn khoăn…

“Nói anh nghe”, anh thầm thở dài, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, vuốt ve để cô thả lỏng, “Thích con trai hay con gái?”.

Thích cả trai cả gái, trong sự sáp lại chậm rãi của anh, cô gần như mất hết mọi sức chống cự. Vậy thì sinh một trai một gái, anh từ từ cởi cạp váy của cô, liên tục vuốt ve cần cổ và vành tai mịn màng, dịu dàng nói: “Anh và em gái anh cũng là sinh đôi, có khi hai đứa mình cũng sinh đôi một trai một gái”. Cô không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Vâng”. Những nụ hôn triền miên như không bao giờ dừng lại, như sẽ kéo dài suốt đêm nay, đến tận khi anh khẽ nắm tay cô, đặt lên ngực mình.

Dưới ngón tay cô là một vật cứng, rất nhỏ, chính là chiếc cúc áo.

Rõ ràng là một động tác rất đơn giản, vậy mà đến lần thứ tư cô mới mở được chiếc cúc đầu tiên.

Dịch Văn Trạch rất kiên nhẫn chờ đợi cô, đến khi ôm lấy cô trong tấm chăn mềm mại, khi da thịt hai người không còn gì ngăn cách, anh mới thấy cô khẽ chau mày, anh thử chạm nhẹ lên mặt cô, người nằm trong lòng anh lại chau mày, ôm chặt lấy anh, không hề cất tiếng.

Anh không thấy cô động đậy gì nữa, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn cô, một lúc rất lâu sau mới khẽ cười thành tiếng.

Cô say thật rồi…

Đêm dài, giấc ngủ sâu trong hơi men không mộng mị.

Khi Giai Hòa thấy nóng như sắp bị thiêu thì có người đưa nước vào miệng cô, mát lạnh, cô thoải mái ôm chặt lấy một thứ gì đó ấm áp, lại chìm vào giấc ngủ say. Ngay sau đó có tiếng điện thoại reo, Giai Hòa khó chịu cựa quậy, đầu rất đau nhưng cô vẫn cố mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt anh gần ngay trước mắt, trong cơn hoảng loạn, cô mới cảm thấy hình như mình không mặc gì và đang ôm chặt anh…

Cánh tay vòng trên eo anh đã tê dại, giống như được để ở tư thế này rất lâu rồi. Chuyện tối qua chỉ là những mảnh ghép đứt đoạn, cô chỉ nhớ là mình và anh có nói gì đó đến song sinh một trai một gái, hình như mình còn cởi đồ cho anh, sau đó… sau đó thì ngủ luôn?!

Toàn thân đầy mồ hôi, nhớp nháp khó chịu, nhưng cô lại không dám động đậy.

Cố gắng mãi, cố gắng mãi, cô thấy bức bối vô cùng, rất nóng, thật sự là rất nóng.

“Tỉnh rồi hả?”, giọng nói rất khẽ, mang theo chút uể oải sau giấc ngủ say.

“Ừm…”, cô không dám mở mắt.

“Ngủ có thoải mái không?”.

“Ừm…”.

Thoải mái thì thoải mái thật đấy, nhưng thực sự là thoải mái quá mức…

Cần tắm không nhỉ? Anh ngồi dậy, trùm chăn cho cô rồi ôm cô vào lòng. Lúc này cô mới buộc phải mở mắt ra, em vẫn muốn ngủ thêm chút nữa mà. Anh cầm chiếc đồng hồ ở cạnh gối lên, sắp mười một giờ rồi, có cần ăn chút gì trước không? Có, cô tự biết mình không phải, ngoan ngoãn gật đầu.

Ôi thật là hối hận, rõ ràng là một việc vô cùng lãng mạn. Màn tỏ tình trước công chúng, một bữa tối dưới ánh nến, rượu say vừa đủ độ, sau đó… vấn đề nằm ở chỗ, mình say không đúng độ tí nào.

Trên tấm thảm màu xám vương vãi quần áo của hai người, cái to cái nhỏ, lộn xộn nhưng đem lại cảm giác thật ấm áp.

Dịch Văn Trạch vừa ôm cô vừa nhặt đồ của hai người lên, tới khi anh cầm áo sơ mi lên chuẩn bị mặc vào người, Giai Hòa mới giữ tay anh, hùng hồn nói: “Hay là, thử lại lần nữa đi anh”.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t128220-tuy-tien-phong-hoa-chuong-12-khong-khong-che-noi-nhip-tim.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận