Từ trước đến nay, ta chỉ biết giữa trăm người mình quen, hắn là một trong số ít những kẻ có tài trí, có tham vọng, có sự sắc bén và đầy quyết đoán. Người như vậy, nếu sinh vào thời cổ đại, ắt phải là một kẻ đầy kiêu hùng quyền lực; nếu sinh vào lúc chiến loạn, chắc chắn sẽ trở thành một thống soái tung hoành ngang dọc, trăm trận trăm thắng. Tất nhiên khi sinh vào thời đại này, việc rong ruổi thương trường, mưu hoa tính kế đối với kẻ này cũng chỉ là chuyện nhỏ. Hắn thật quật khởi, tại cái đô thị này, từ hai bàn tay trắng có thể sáng tạo mà dựng nên nghiệp lớn.
Tuy nhiên ở một phương diện nào đó, ta thực không hiểu tại sao ở hắn lại luôn ánh lên nét đau thương đến cùng cực? Còn nhớ vào cái hồi mà ta cùng hắn chưa trở mặt, ta đã từng cười hỏi qua hắn, tại sao lại may mắn như thế, việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, đến mức người khác nhìn cũng xốn cả mắt. Hạ Triệu Bách lúc đó chỉ cười đầy sâu xa mà không đáp. Lòng ta thì nghĩ hẳn đối phương có chỗ độc đáo không muốn tiết lộ, nên cũng chẳng truy vấn thêm.
Về sau, Hạ Triệu Bách sử dụng mọi biện pháp để chèn ép Lâm thị, mua lại được cả hội đồng quản trị, thông đồng với người thân tín nhất của ta để hại ta, lại còn tung những tin đồn thất thiệt hại giá cổ phiếu của Lâm thị rớt đến thảm hại, và dĩ nhiên nhân cơ hội đấy hắn cũng liền thu mua luôn. Lâm thị sản nghiệp lúc đó đúng là lung lay sắp đổ. Ta đau khổ chống đỡ đến kiệt sức, nhưng dù đã vận dụng toàn bộ khả năng bản thân vẫn không chống đỡ nổi cơn sóng lớn ấy.
Rốt cuộc đến một ngày, chúng ta gặp lại nhau trong một thương vụ. Khi đó ta đến gặp mặt một vị tiền bối nhờ người đó sắp xếp tương trợ, nào biết đợi nửa ngày, lão hồ li kia nhất quyết không chịu gặp. Lòng người thay đổi, bốn bề thọ địch, ta cảm thấy bản thân cũng đã sức cùng lực kiệt, trốn vào toilet lấy nước lạnh vã lên mặt một chút, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp hình ảnh Hạ Triệu Bách đứng nhìn châm chọc ở sau lưng phản chiếu qua gương. Ta không muốn đứng đó mà tranh cãi, liền vội vã định rời đi, không ngờ lại bị hắn mạnh mẽ túm lấy tay, nhìn ta đánh giá, rồi bỗng nhiên kì quái hỏi: “Thu tay lại đi Thế Đông, ngươi không hợp làm việc này đâu”.
Ta nhớ rõ chính mình khi đó nghe xong liền cực kì giận dữ, rốt cuộc kiềm chế không được, mắng hắn rất khó nghe, tiện đà đạp cửa đi ra. Cái cuộc đối thoại đó thật không ngờ cũng là lần cuối cùng nói chuyện với hắn ở kiếp trước. Ta lúc y tràn ngập sự bi phẫn cùng không cam lòng, nhưng giờ nghĩ lại, ta không thể không thừa nhận kỳ thật điều Hạ Triệu Bách nói là chính xác. Tính tình với quan niệm của ta như vậy, đừng nói làm chủ Lâm thị, ngay cả làm một người phụ trách trong công ty nhỏ cũng chưa chắc được. Ta sở dĩ có thể ngồi đến cái vị trí này chẳng qua là nhờ mình cùng Lâm phu nhân có quan hệ huyết mạch, dựa vào việc mình là trưởng nam của Lâm gia, đương nhiên cũng còn nhờ Lâm phu nhân đã dọn sẵn đường cho mình.
Sống qua bằng đấy năm, bao nhiêu sự tình trước kia, ta cũng đều đã cho tiêu tán vào gió mây. Nhưng không hiểu sao, vào đêm nay, bỗng nhiên cái kí ức năm đó xung đột lần cuối cùng với Hạ Triệu Bách lại tái hiện vô cùng rõ ràng. Lúc ấy, vẻ mặt của hắn, ta nhớ rất rõ, giống như một con mãnh thú cúi đầu nhìn dò xét con mồi của mình, đột nhiên lại ánh lên chút gì đó thương xót, đồng thời mang cả nét không đành lòng, nhẹ nhàng mà nói: “Thu tay lại đi Thế Đông, ngươi không thích hợp làm việc này”.
Mà nay, hắn lại mang theo cùng biểu tình đó thậm chí còn rõ ràng hơn đứng trước cửa phòng của ta , nhìn thật sâu vào mắt ta, trầm giọng nói: “Tiểu Dật, không phải sợ ta, ta sẽ không thương tổn cậu”.
Hạ Triểu Bách nổi lòng trắc ẩn, điều này nghe ra thật buồn cười. Cái này với việc biết hắn hối hận áy náy giống nhau đều làm ta cảm thấy một trận ác hàn sâu sắc. Ở một mức độ nào đó ta chợt hiểu ra Hạ Triệu Bách là loại người như thế nào, hiểu được tính cách của hắn là trung hòa giữa âm ngoan thủ đoạn với sự cứng rắn, chứ không phải toàn bộ đều là dối trá. Tuy nhiên, ở một tầng ý thức khác, ta lại thật hoang mang, không biết chân tướng thực sự của Hạ triệu Bách là gì? Con người thực sự của hắn ra sao? Vì cái gì hắn nhất định phải biết được toàn bộ những việc riêng tư của Lâm Thế Đông? Chẳng lẽ là bởi vì tò mò, nhưng quan tâm đến mấy thì cũng chẳng tới mức không tiếc quanh co lòng vòng, phí tiền của cùng thời gian với một thiếu niên không quen biết chứ?
Chẳng lẽ hắn thực sự coi trong ngoại hình của Giản Dật?
Ta trong lòng thực sợ hãi, vội vã lao thẳng vào nhà tắm, bật lẹ công tắc, đã thấy phản chiếu trong gương là một người thiếu niên phong nhã hào hoa, hé ra một khuôn mặt phải nói là xinh đẹp.. À.. mà từ xinh đẹp cũng chưa thể lột tả hết được. Vừa vặn trong cái thân thể gầy yếu, khuôn mặt mang theo cả tia bệnh khí, dung nhan tái nhợt đến nản lòng ấy lại mang một linh hồn hơn ba mươi tuổi, do đó mà cả người ta luôn tản mác ra một cỗ không khí trầm lặng. Bản thân nhẹ nhàng thở ra, Hạ Triệu Bách này vài năm hô phong hoàn vũ, coi như cũng không còn thuộc dạng người phàm trần, Giản Dật bộ dạng lại bệnh tật thế này, kiểu quái nào lại vừa mắt hắn? Mà đồng thời liên hệ với việc hắn mua lại biệt thự Lâm gia, làm một phần mộ hoa lệ cho Lâm Thế Đông, còn có những lời làm ta cân nhắc không thôi vừa rồi, chỉ sợ hắn hoặc là cổ quái chấp nhất hoặc là muốn tìm tin tức của Lâm Thế Đông từ ta?
Ý tưởng đó, trong lòng ta cũng hơi tin tưởng, nhìn người thiếu niên trong gương, khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười lạnh nhạt. Ta đối với chính mình tự nhủ Lâm Thế Đông đã chết, Lâm Thế Đông đã chết, Lâm Thế Đông đã chết. Nói cách khác, vô luận hắn khiến Hạ Triệu Bách chiến thắng nhớ lại hay tiếc nuối nhớ lại, thì cũng chỉ là nhớ lại mà thôi. Mà ta chỉ cần bảo vệ được mẹ, bảo vệ tốt được gia đình này, dù có làm Lâm Thế Đông trở thành củi khô đem dâng cho Hạ Triệu Bách thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Người ta một khi đã chết thì dù có làm thế nào cũng không sống lại được.
Vì thế ta thản nhiên chấp nhận lời đề nghị của Hạ Triệu Bách, coi đó như một loại hình làm công. Mà nghĩ như thế so với tưởng tượng cũng không quá khó. Hạ Triệu Bách vốn là bất cẩu ngôn tiếu, suy nghĩ thâm sâu, tâm tư khó dò, ta gần nhất cũng không đoán ra hắn nghĩ gì mà đồng thời cũng chẳng có hơi đâu đi mò. Điều ta có thể làm là khống chế cảm xúc của chính mình, giảm thấp sự căm hận đối với nam nhân này, hảo hảo kể ra mấy chuyện bên lề của Lâm Thế Đông đồng thời cũng kiểm chứng luôn những việc mà hắn biết. Ở khu lao động nghèo này một năm, ít nhất là ta đã học được đạo lí: không buồn phiền sầu lo những việc đã xảy ra. Có thể sống, mỗi một ngày cũng không dễ dàng, mỗi một ngày đều cần tinh thần phấn chấn, đem hết nhiệt tình để yêu thương cuộc sống thì cuộc sống mới đem hết nhiệt tình mà yêu thương lại ta. Về phần ba bữa cơm có thêm vô số đồ ăn, thực sự tất cả những thứ đó đều được kiếm bằng năng lực của bản thân nên phải ăn sao cho vui vẻ nhất không cần quan tâm chú ý. Giống như một vị tín giáo dưới tầng nhà ta, mỗi ngày trước khi ăn cơm đều cầu nguyện, cảm tạ chúa đã ban cho đồ ăn, rất nhiều thời điểm, điều đó tạo nên tâm tình an bình, chẳng qua cũng giống như điều này, ngươi nguyện ý cúi đầu, tự nhủ là mình giàu có.
Từ ngày ấy về sau Hạ Triệu Bách luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, không đến quấy rầy hai mẹ con ta, chính là cứ hai tuần một lần, liền cùng ta gặp mặt, mỗi lần gặp thường khoảng ba giờ, cũng tuân thủ đúng khuôn phép. Trước khi gặp mặt có phái trợ lí báo cho ta thời gian, địa điểm, tán gẫu xong liền phái xe đưa ta về. Về phần thù lao của ta, hắn mỗi lần đều trả bằng tiền mặt, cho tiền vào một phong bì gặp mặt xong liền đưa cho ta, ta cũng không khách khí tự nhiên nhận lấy. Về nhà mở ra, thấy trong phong bì, tiền không nhiều cũng không ít, cũng tương đương tiền ta làm công trong một tháng ở nơi khác. Số lượng này cũng do Hạ Triệu Bách nghiên cứu qua mà tính kĩ, nên khá là hợp lí, cái câu lần trước “Cứ tính giá đúng bằng giá của cố vấn tâm lí thu cao nhất” chẳng qua chỉ là câu vui đùa, hắn cùng ta đều biết, nếu thật sự tính theo cái giá kiểu đó, chỉ sợ đem đến không biết bao nhiêu khó khăn cùng phiền toái.
Cứ như vậy hai tháng trôi qua, Hồng Kông sớm vào mùa hạ, trên đường tàu xe như nước, không hiểu sao khiến người ta phiền muộn, mà bản thân bỗng nhiên lại bị cảm nắng, bệnh nằm suốt trên giường, bất đắc dĩ đành hướng anh chị Dũng nhờ giúp đỡ một chút. Ở trên giư ng nằm một tuần, lại nhận được điện thoại từ trợ lí của Hạ Triệu Bách, nói là lần này Hạ tiên sinh sẽ gặp mặt ta ở một nhà hàng trên đỉnh núi. Ta bệnh chưa khỏi, định lấy lí do ốm mà từ chối, nghĩ lại chúng ta mấy lần gặp mặt chẳng qua chỉ nói chuyện phiếm, mấy cái chuyện không đâu nhàn thoại, ngay cả Lâm Thế Đông ba chữ cũng ít khi đề cập tới. Có một lần, chính là hắn ngồi đối diện ta mà xử lí công vụ, ta cũng chỉ ngồi đọc sách ngẩn người cho tới hết giờ rồi trở về. Mấy cái loại công việc như vậy, thiếu một hai lần cũng chẳng quan trọng gì chứ. Vị tiểu thư trợ lí kia nghe ta bảo không đi liền sợ hãi kinh hồn liên thanh bắn: “Giản tiên sinh không nên làm khó chúng tôi như vậy”, làm như ta đã kí vào một hợp đồng hết sức trọng yếu.
Ta vừa tức giận vừa buồn cười, nói khoảng hai ba câu, từ bên kia đã truyền đến thanh âm run run của cô gái đó, yếu ớt cầu xin, xem chừng chỉ thiếu mỗi nước khóc lóc thảm thiết. Ta thở dài cũng đoán được đại khái Hạ Triệu Bách kia lấy thân phận sếp của mình dọa mấy câu linh tinh uy hiếp: “Nếu không làm cho người đó đến thì ta đuổi việc cô”. Tuy nhiên ta hiện tại may ra có đầu óc hơi thanh tỉnh một chút chứ thân thể đều mềm nhũn cả ra, đi gặp hắn ứng phó kiểu quái nào được? Ta cùng cô gái kia đôi co, lại nghe microphone bên đó một trận ồn ào, ngay sau đó có một giọng trầm thấp uy nghiêm truyền đến: “Cậu bị bệnh? Sao lại như thế? Nặng lắm không?”.
Là Hạ Triệu Bách, ta thản nhiên đáp: “Bị cảm nắng thôi, không có gì”.
“Nếu không việc gì thì cứ tới đây. Ta phái xe đến đón cậu” hắn dừng một chút rồi nói tiếp : “Hai ngày nữa ta đi châu Âu đại khái hơn nửa tháng mới về”.
Ta trầm mặc không nói, hắn lại tiếp tục: “Hôm nay trả thù lao, mọi việc đã chuẩn bị tốt. Siêu thị cũng đã xây xong, ta đã bảo người mang lí lịch của Giản thái thái đến”.
Bản thân hơi nhíu mày, không biết bên kia có phải Hạ Triệu Bách tựa hồ cảm giác được ta đang hờn giận hay không mà lập tức giải thích: “Ta sẽ đi châu Âu thật lâu”.
Hắn muốn làm gì thì làm không cần bổ sung thêm mấy câu thuyết minh như thế, kiểu đối xử này của hắn khiến ta có chút không ngờ tới. Chúng ta mới gặp mặt nhau vài lần thế nhưng thái độ của hắn với ta lại cực kì tao nhã đúng lễ nghĩa, nếu không phải trước đây biết hắn, hiểu con người hắn, chỉ sợ những cử chỉ đầy ôn nhu của người nam nhân quyền lực này sẽ nhanh chóng làm một dân thường như ta bị mê hoặc. Ta chần chờ một chút, chung quy phải tính toán cho kĩ, mấy khoản chi phí cho trung thu sắp tới thực sự khá nhiều, nếu không có thêm khoản thù lao từ Hạ Triệu Bách này chỉ sợ chi trả không được. Suy đi tính lại, ta quyết định nói: “Kia… ta không muốn ăn mấy món mặn”.
“Nơi này có cháo hải sản làm rất ngon”, hắn nhanh chóng đáp: “Ta lập tức bảo người qua đón”, hắn dừng một chút nói tiếp: “nhớ mặc thêm áo, điều hòa ở nhà hàng sợ sẽ làm cậu lạnh đấy”.
Ta dập điện thoại nhanh chón g đi thay quần áo, bị bệnh vài ngày, ngay cả mặc quần bò thôi mà mấy ngón tay cũng run run, thở hồng hộc. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta liền uống bát thuốc Đông y mẹ sắc sẵn, lưu lại tờ giấy nói chính mình đi tới công ty của Hạ tiên sinh có chút việc. Hạ Triệu Bách đã thông báo với mẹ ta, nói là Giật tử đang rảnh rỗi, nên đến công ty của hắn làm trợ lý, cũng coi như tập bước vào đời. Mẹ dĩ nhiên là ngàn ân vạn tạ, mà không biết rằng đấy chẳng qua chỉ là cái cớ để chúng ta tiến hành mấy cuộc gặp gỡ kì lạ kia mà thôi. Ta thay một đôi giày trông được được một chút rồi đi ra khỏi nhà, tiến vào thang máy. Vừa ra đại sảnh, một luồng khí nóng đập thẳng vào mặt ta, khiến bản thân cơ hồ đứng thẳng cũng không nổi, nhìn ra ngoài kia, khoảng sân tràn ngập ánh tà dương rực rỡ. Một chiếc xe màu đen đang đứng lẳng lặng chờ trên đường, ta vừa đi tới, lái xe ngay lập tức chạy ra thay ta mở cửa.
Ta cảm ơn rồi ngồi vào trong xe, nhắm mắt lại. Xe dần lăn bánh, đi được một lúc ta mới mông lung mở mắt ra đã thấy chúng ta đang đi trong một con đường nhỏ hẹp trên núi quen thuộc, xem ra còn cách nơi cần đến một lúc nữa, ta lại nhắm mắt lại, lúc này tự nhiên thấy cả người phát run lên , “thân bất do kỷ” chỉ có thể nặng nề tựa vào ghế sau mà ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, trong mộng ta thấy mình đang chạy trên một núi băng tuyết, bỗng nhiên phát hiện ra phía trước có một lò sưởi, bản thân vội chạy tới ôm chặt lấy, cố gắng hấp thụ từng chút một cái sự ấm áp đó. Lại thấy một lát sau, dường như lò sưởi ấy đang dần dần biến thành một khuôn mặt, không hiểu sao nhìn hao hao giống Hạ Triệu Bách. Ta cả kinh, nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện chính mình giống như trẻ con, bị người mạnh mẽ ôm chặt trong lòng ngực, trên người đắp áo khác âu phục của người nọ, mũi vẫn còn ngửi thấy mùi hương xì gà thoang thoảng.
Lòng ta chấn động, nỗ lực nắm lấy vạt áo người đó, ngẩng đẩu lên, bắt gặp một khuôn mặt nam tính đầy uy lực, người trước mắt đương nhiên là Hạ Triệu Bách. Ta không muốn cùng người đó thân cận thế này nên vội đẩy hắn ra tuy nhiên chân ta vừa chạm đất lập tức mềm nhũn cả ra, cả người như sắp đổ, cánh tay của hắn vừa thu lại liền ngay tức khắc mạnh mẽ vòng qua eo ta đỡ lấy. Vậy là rốt cuộc ta vẫn bị hắn như thế ôm lại, bản thân giống như một con búp bê yếu đuối vô lực được người ta ôm chặt trong lòng, điều này làm ta thống hận không thôi.
Ta mặc dù vừa sợ vừa giận, nhưng vẫn cố sống cố chết giãy giụa, đáng tiếc hai tay người nọ giống như vòng sắt không chút suy chuyển, thêm nữa đầu óc ta cũng đang choáng váng, rốt cuộc cũng đành nằm trong vòng tay ấy mà thở dài không biết làm gì hơn.
“Đừng nhúc nhích”, ta nghe thấy Hạ Triệu Bách gầm nhẹ, rồi lại ngẩng đầu lên bảo với lái xe: “Đi nhanh lên, còn cách bệnh viện bao lâu nữa?”.
“Tầm mười lăm phút, tiên sinh, may mắn là đường không bị tắc”.
Bệnh viện? Ta chợt thanh tỉnh, đi cái gì cơ? Ta dùng hết sức mạnh rất nhanh nắm lấy tay hắn, thở phì phò nói: “Đừng, đừng đi…”
Ta vốn cho rằng thanh âm của mình đủ lớn, ai biết nghe ra có vẻ giống tiếng muỗi kêu hơn. Cũng may, tai Hạ Triệu Bách khá tốt nên còn nghe ra, liền cúi đầu xuống đáp: “Bảo cậu ngoan ngoãn nằm yên đừng nói rồi mà?”
Nếu thân thể ta mà khỏe mạnh một chút chắc chắn sẽ cười nhạo hắn mà bảo rằng ngươi là gì của lão tử mà đòi quản lão tử nhưng rất tiếc ta hiện tại thế này thì làm ăn được cái gì? Chỉ còn cách cố lôi kéo tay hắn, đứt quãng nói: “Đừng, không cần đi, ta… ta…thường như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi một lát thôi là được”.
Hạ Triệu Bách nhướn mày, cứng rắn nói: “Ta nói muốn đi liền nhất định phải đi, tiểu hài tử không cần xen mồm”, hắn ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục: “Cậu không phải nói chính mình bị cảm nắng sao? Thế nào lại nghiêm trọng như này? Lúc ta mở cửa xe đã thấy cậu hôn mê ở trong đấy”.
Ta ngậm miệng không trả lời hay nói giỡn với hắn, ngươi là một cái siêu cấp siêu cấp người giàu nên tất nhiên có thể đem cả bệnh viện đặt ở sân sau, muốn làm gì thì làm, ta một cái thường dân sao có thể so sánh? Hơn nữa thân thể này vốn đã hỏng lắm rồi bản thân cũng cố gắng vì mẹ mà sống thôi. Tay của ta không khỏi run rẩy, giọng cũng hơi run run nói: “Hạ… Hạ tiên sinh…. Không cần đi…. Đừng đi, ta thật sự .., chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được rồi… thật đấy”.
Hạ Triệu Bách trong mắt hiện lện một tia không rõ, tuy thế vẫn bảo trì tư thế ôm ta, đối với lái xe nói: “Đi nhanh lên”.
“Vâng tiên sinh”.
“Về phần cậu, im lặng một chút cho ta. Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích”. Ta không cần ngẩng đầu cũng biết bản thân đang bị hắn nhìn chằm chằm. Thật sự là người chuyên quyền độc đoán hoành hành ngang ngược, ta bất đắc dĩ nhắm mắt lại, trong lòng thở dài. Chợt, nghe hắn trầm giọng nói: “Hôm nay thù lao của cậu ta sẽ không trả”.
“Cái gì” ta thở dài vốn định đi cũng để lấy chút tiền ai ngờ người định cũng không bằng trời định.
Hắn nghe thấy tiếng thở dài của ta liền tiếp tục: “Tiểu hài tử không cần lão khí như vậy, than thở cái gì? Thù lao của cậu hôm nay tính vào tiền thuốc men, nếu vẫn không đủ thì trừ tiếp vào lần sau”.
Ta ngây người ra một lúc, đúng là sinh bệnh nên đầu óc cũng bị rỉ sét luôn, lúc này mới hiểu ra hắn đang dùng phương thức mà ta có thể chấp nhận để giải quyết nan đề của ta. Trong lòng ta bỗng tràn ngập một cỗ cảm xúc không rõ tên, giống như có chút chua xót tựa như lúc bị Lâm phu nhân trách phạt, Thất bà đến an ủi ta, càng an ủi ta lại càng ủy khuất. Loại cảm giác này quá mức khác thường, ta cố gắng áp chế xuống, thấp giọng nói: “Cảm ơn ngươi, thật làm phiền ngươi Hạ tiên sinh”.
Hạ Triệu Bách không có trả lời, lại lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc của ta, bàn tay ấy vừa ấm áp lại vùa khô ráo, bị một bàn tay như thế đụng vào rất khó có cảm giác chán ghét. Nếu xem nhẹ bản ch t lang hổ của người này, một đôi tay như vậy có thể tính như là một ưu điểm của hắn. Hắn nâng nhẹ đầu ta lên, khiến nọ dựa vào ngực hắn nghe rõ tiếng tim đập thịch thịch, dần dần ý thức của ta cũng trở nên mơ hồ. Bình sinh đây có thể coi là lần đầu, ta bỗng nhiên có chút kì quái, nếu như Hạ Triệu Bách cùng ta chưa từng kết thù chuốc oán, nếu chúng ta vào nhiều năm trước có thể bảo trì tình bằng hữu như thế này chỉ sợ hiện tại đã thành hai người bạn tâm đầu ý hợp.
Đáng tiếc trên đời này không tồn tại hai chữ “nếu như”.
Chậm rãi đi vào giấc ngủ, mông lung trong lúc đó, ta chỉ cảm thấy chính mình bị hắn ôm lấy, nhẹ nhàng đặt xuống một chiếc giường . Ngay sau đó ta nhanh chóng ngửi thấy cái thứ mùi đặc trưng của của bệnh viện, nghe thấy tiếng bước chân của một đám người đang chạy tới, còn có vài người cung kính gọi : “Hạ tiên sinh”. Bản thân còn nghe thấy Hạ Triệu Bách một mặt lãnh đạm nói về tình hình của ta, một mặt phân phó thủ hạ đi lo làm mấy cái thủ tục. Giữa cái sự hỗn loạn ấy, ta rốt cuộc bị đẩy vào một gian phòng riêng, có người dùng ống nghe lạnh như băng đặt lên ngực ta kiểm tra tình hình, xem xét qua thân nhiệt. Làm có chút kiểm tra ấy thôi, mà tứ chi ta mỏi mệt nằm bẹp đấy để mặc bác sĩ muốn làm gì thì làm. Tuy thế trong lòng ta cũng đang mải tính toán xem làm cách nào mà mở miệng nói với bác sĩ ta cùng Hạ Triệu Bách chỉ biết nhau sơ qua, người ta không thay ta trả tiền thuốc men, trăm ngàn lần đừng cho ta dùng mấy loại thuốc đắt tiền. Nhưng đúng lúc ấy ta nghe ở bên ngoài có ai đó hô lên: “A Bách”.
Hạ Triệu Bách thanh âm lạnh như băng, lạnh đến mức cảm giác như đang chất vấn: “Ngươi vì sao lại có mặt ở đây?”
“Vì cái gì mà ta lại không được ở đây?”, thanh âm người nọ vang lên tao nhã như tiếng đàn “Hai năm học thạc sĩ về y khoa của ta đã sớm xong, ta trở về tiếp tục làm bác sĩ ở Hồng Kông không tốt sao?”.
Tim ta đập thình thịch, cả người tựa như bị ngâm vào một bồn nước lạnh, lại bị cực nóng dung nham thiêu đốt toàn thân, cả người run run đứng lên, ta nghe thấy bác sĩ đang kiểm tra cho ta kêu lên: “Bệnh nhân tim đập quá nhanh, cậu ta hô hấp khó khăn, đem mặt nạ dưỡng khí đến đây nhanh lên!”.
Phòng bệnh một trận rối ren, tuy thế đối với ta mà nói nó lại giống mấy cảnh quay chậm trong phim hơn, những mảnh hình ảnh cùng tiếng ong ong. Ta chỉ ý thức được một việc vô cùng rõ ràng đó là hắn, không sai, cái thanh âm kia ta chính tai nghe nó từ thời còn niên thiếu cho đến khi đã thành một thanh niên, từ thứ tiếng non nớt trở thành thứ thanh âm tao nhã trầm thấp mà mê hoặc lòng người. Ta tận mắt thấy chủ nhân của nó, từ một thiếu niên ngây thơ thuần khiết trưởng thành làm một người thanh niên anh tuấn đến lóa mắt. Ta đã vô số lần nghĩ tới, cái gọi là thiên đường: Giả sử một ngày, thanh âm này không phải gọi ta là “Đông ca” mà là sát gần nhẹ nhàng thì thầm: “Đông…”. Cũng chính thanh âm đấy kéo ta xuống địa ngục đau khổ, mất hết can đảm, đau đến tận xương tủy, thanh âm này, rõ ràng mà mị hoặc nói: “Lâm Thế Đông rất tốt với ta đơn giản là vì sợ ta cùng hắn tranh gia sản, đơn giản là vì muốn hủy hoại ta, muốn ta trở thàn một tên thiếu gia kiêu căng, cả đời chỉ có thể sống dựa vào sự bố thí của hắn, cả đời chỉ có thể thành một con chó vẫy đuôi bên chân hắn. Hừ, nghe đến là hay”.
Đứa nhỏ mà ta từng yêu, nếu có sự lựa chọn, ta thật sự tình nguyện chết cũng không nguyện cùng ngươi một lần nữa chạm mặt.