Nhìn ánh mắt Sở Xa đắc ý làm cho cơn tức giận tận đáy lòng của Vũ Vi bùng nổ cô hận lúc này không thể tiến tới nắm chặt mái tóc dài của Sở Xa, đem tóc của cô ta kéo xuống để cho cô ta biến thành người đầu hói! Sau đó đem cô ta bóp chết rồi cho chó ăn!
Nhưng là cô không làm như vậy, theo lý trí cô đem đáy lòng tức giận áp trụ, bởi vì cô biết nếu là ở trong này động thủ, như thế nửa đời sau của cô liền bị nán lại, cô không sợ ngồi tù, cô sợ không trả thù được Sở Xa mà phải an vị trong tù .
Trong lòng Vũ Vi tức giận đến nổi điên, nhưng trên mặt cô lại treo một mỉm cười đẹp, cô khẽ mở cánh môi, chậm rãi mở miệng nói, "Sở Xa cô sai lầm rồi, cô chết như vậy thì quá dễ dàng cho nên tôi hẳn không muốn các người chết tôi muốn các người sống không bằng chết!"
Sở Xa không khỏi đánh giá Đồng Vũ Vi một cái,vốn cô cho rằng Đồng Vũ Vi sẽ động thủ đánh cô, nhưng không nghĩ đến Đồng Vũ Vi chẳng những không có động thủ lại mỉm cười nhìn cô. Cô ngầm nắm chặt quả đấm, giờ khắc này, cô cảm giác được sau này Đồng Vũ Vi sẽ là kẻ địch mạnh mẽ.
Một trong những cách đánh kẻ địch là áp đảo tinh thần của họ, trên mặt cô treo một mỉm cười nhàn nhạt vẻ mặt khinh thường nhìn Vũ Vi, "Muốn tôi sống không bằng chết? Đồng Vũ Vi cô có khả năng đó sao?"
Lúc này,tài xế Sở gia đã đem xe chậm rãi chạy đến bên cạnh người Sở Xa, Lục Hàng thật cẩn thận đỡ Sở Xa lên xe. Sở Quốc Vĩ cùng Xa Lan trước sau cũng lên xe.
Khóe mắt Vũ Vi nhìn thấy xe Trác Nhất Phi đã tiến vào cục cảnh sát, khóe miệng đẹp khẽ nhếch lên, khiêu khích liếc Sở Xa vừa mới ngồi vào trong xe một cái, "Có khả năng hay không từ từ cô sẽ biết." Nói xong, cô xoay người hướng xe Trác Nhất Phi đi đến, trước khi rời đi cô lạnh lùng để lại cho Sở Xa một câu, "Nếu như tôi không có khả năng thì tôi cũng sẽ cùng các người *đồng quy vu tận ! Tóm lại, tôi sẽ không bỏ qua cho các người bất luận là cái gì!"( đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết)
Sở Xa tức giận không thôi, muốn xuống xe tìm Vũ Vi tính sổ, Đồng Vũ Vi cái gì cũng không có dựa vào cái gì lại kiêu ngạo như vậy?
Lục Hàng lại dùng lực ôm lấy eo thon của Sở Xa, ôn nhu nói, "Thôi,cần gì phải chấp nhất với cô ta? Hiện tại quan trọng là đều trị vết thương em trước đã."
Sở Xa tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Đồng Vũ Vi một cái, sau đó ra lệnh cho tài xế,"Lái xe."
"Vũ Vi, đã xảy ra chuyện gì? Cậu như thế nào lại đến chỗ này hả?" Trác Nhất Phi vừa mới xuống xe liền chạy đến trước mặt Vũ Vi, nhìn Vũ Vi từ trên xuống dưới,thấy trên mặt Vũ Vi in rõ năm dấu tay , sắc mặt của hắn trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói, "Ai đánh ?"
Vũ Vi lại không chút để ý hé miệng cười, "Không có việc gì, đã không đau rồi." Nói xong,cô chủ động kéo cánh tay Trác Nhất Phi, kéo Trác Nhất Phi hướng tới xe của hắn đi đến.
Trác Nhất Phi lại dừng lại cước bộ, thần sắc nghiêm túc nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, mình không thích cậu gạt mình bất cứ chuyện gì, nói ình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vũ Vi thâm sâu thở ra một hơi, cô biết nếu cô không nói thì Trác Nhất Phi nhất định sẽ không từ bỏ ý định.
Cô kéo Trác Nhất Phi đi tới xe, "Vừa đi vừa nói chuyện."
"Không đi chào hỏi cô ấy sao? Làm chuyện tốt, nên là lưu lại danh tính mới đúng, như vậy mới có thể làm cô ấy cảm kích em a! Có lẽ cô ấy sẽ bởi vì em trợ giúp mà yêu em cũng không chừng a!" Mạc Tử Phàm nhìn Đồng Vũ Vi cùng người đàn ông kia lên xe , liền mỉm cười nhìn Mạc Tử Hiên đang ngồi ở bên tay lái phụ.
Mạc Tử Hiên nhịn không được cười lên một tiếng, hỏi lại Mạc Tử Phàm, "Anh cảm thấy em giúp cô ấy là vì để cho cô ấy yêu em sao?"
"Chứ không phải sao?" Mạc Tử Phàm không khỏi nghi hoặc nhìn Mạc Tử Hiên, không phải làm cho cô ấy yêu, vậy giúp cô ấy làm gì a?
Mạc Tử Hiên thâm sâu nhìn một người nào đó, cực kỳ khẳng định trả lời Mạc Tử Phàm, "Không phải." nếu hỏi tại sao hắn giúp Đồng Vũ Vi, thì chỉ có thể nói nhất thời tốt bụng , hoặc là không quen nhìn kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.