Nhìn thấy thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị của hắ n, thiếu nữ mặc váy đỏ đôi mắt ngấn lệ, nhỏ giọng than:
- Huynh nói vậy rõ ràng là vì bực tức nên muốn muội phải tự suy đoán đúng không? Huynh đã không thích dáng vẻ này của muội, vậy muội sẽ thay đổi là được chứ gì.
Nói xong nàng liền thu lại thần thái kiều mỵ, khuôn mặt ngọc lộ ra khí chất thanh tú, toàn thân mang một phong thái khác hẳn lúc trước.
Đồ Thiên nhìn nàng một cái, tựa hồ như đã biết nàng hay thay đổi bất thường nên cũng không để ý đến nàng nữa, hắn lãnh đạm nâng chén độc ẩm.
Chỉ với hai câu nói đơn giản, sau đó là vài ba câu nói nữa vang lên đã phá vỡ không khí trầm mặc nãy giờ, trên lầu ba bắt đầu xuất hiện những tiếng cười nói trò chuyện.
Lúc này Tà Tâm Thư Sinh ở bàn bên cạ nh mỉm cười nói: Nguồn: http://truyenyy.com
- Thiên cổ Nhạc Dương, phong lưu bách thế. Hôm nay ta đến thăm lại nơi xưa, quả là khác xa so với trước kia. (Tạm dịch: Nhạc Dương từ nghìn xư a, hàng trăm đời đều phong lưu.)
Gian Thương Giả Chính cười hòa nhã hỏi:
- Khác ở chỗ nào? Là vật, là người hay là thương hải tang điền? (Thương hải tang điền - nơi biển cả nương dâu)
Tà Tâm Thư Sinh nở một nụ cười tà mị, mục quang lơ đãng đảo quanh Diệp Tâm Nghi, thiếu nữ váy đỏ và Trần Ngọc Loan rồi khẽ nói:1
- Năm xưa, lần nào tới đây ta cũng chỉ đi một mình, tuy cũng có khi dắt theo người đẹp nhưng chỉ toàn là những hạng tầm thường, không đáng được coi là hàng thượng phẩm. Hôm nay long phụng đều tề tựu nơi đây, những bông hoa thơm tuyệt sắc chốn Nhân gian mỗi người một vẻ, đúng là mang một phong vị khác.
Gian Thương Giả Chính nghe vậy khiến nụ cười trên khuôn mặt mập mạp đờ ra, ngay sau đó hắn liền khôi phục lại vẻ bình thường, lắc đầu than:
- Kim Lăng thiếu niên xuân nhật du, chỉ vi tố trang tần hồi thủ, tây phong ảnh lý thùy nhân xướng, hà gia nhi lang luyến phong lưu? ngươi đúng là không thể thay đổi bản tính, cẩn thận không sau này sẽ bỏ mạng bởi hoa thơm đấy rồi lại di hận. (Tạm dịch: Kim Lă g thiếu niên du xuân, nhiều lần ngoái đầu chỉ vì tố nữ, trong bóng gió tây ai đang ca hát, công tử nhà nào thích phong lưu?)
Tà Tâm Thư Sinh tự cho mình là cao nhã nói:
- Mẫu đơn hoa hạ, thiên cổ phong lưu, kỷ tằng hà thời, hữu nhân hồi đầu? (Tạm dịch: Dưới hoa mẫu đơn, phong lưu từ nghìn xưa, đã từng bao giờ, có người quay đầu?) Diệp Tâm Nghi ngồi cạnh đó sắc mặt có vẻ tức giận 'hừ' lạnh một tiếng định mở miệng giáo huấn Tà Tâm Thư Sinh thì đã bị Kim Cương Thánh Phật khuyên ngăn. Vân Hoa và Triển Ngọc ngồi cùng bàn đều hết sức phẫn nộ, họ đang định xông đến gây hấn thì cũng bị Kim Cương Thánh Phật cản lại nói:
- Đừng có nông nổi tức giận, người này chính là Tà Tâm Thư Sinh cao thủ đứng đầu tà đạo, hắn cả đời háo sắc như Mệnh, đã từng hủy hoại vô số thiếu nữ khiến thiên hạ chính đạo căm phẫ n, nhưng hắn vẫn sống được đến hôm nay chứng tỏ có mối quan hệ lợi hại trong đó, các ngươi cứ suy nghĩ kỹ thì sẽ minh bạch. Chúng ta tới đây không phải để gây chuyện nên mọi việc đều phải coi nhẹ, bản thân vô ưu vô sầu.
Thiếu nữ quần đỏ ngồi cùng bàn với Đồ Thiên chỉ nhìn Tà Tâm Thư Sinh với ánh mắt cổ quái, biểu tình không vui khôn g giận khiến người ta không thể nhìn ra một chút dao động nào trong lòng nàng. Trần Ngọc Loan thì trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng mắ ng:
- Kẻ hạ lưu bại hoại đáng hậ n, một ngày nào đó gặp phải ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không tử tế, hừ!
Vẻ thiên chân kiều mỵ đều dồn lại trong tiếng "hừ" đó, Tà Tâm Thư Sinh nghe mà trên mặt lộ ra sự tán thưởng mỹ sắc hiếm gặp. Đương nhiên, với cự ly này Tà Tâm Thư Sinh nghe rõ mồn một từng lời nàng nói, hắn không kìm được cười nhẹ nói:
- Ngây thơ yêu kiều, nét đẹp thuần khiết, xinh xắn kiều mị, nhanh nhẹn hoạt bát, hiếm thấy, hiếm thấy. Ha ha ha...
Cản Trần Ngọc Loan lại, Văn Bất Danh lạnh lùng lên tiếng:
- Tà Tâm Thư Sinh, có vẻ như ngươi đắc ý quá mức rồi đó. Tuy ngươi tu luyện đã nhiều năm, tu vi thâm hậu, nhưng nếu hôm nay ta xuất thủ quyết chiến cùng ngươi, dù không thể khiến ngươi bị thương nhưng sau khi chân nguyên của ngươi đại tổn, liệu ngươi còn hy vọ ng đoạt được vật đó chăng?
Dứt lời, một luồng Hạo Nhiên chính khí bỗng trào dâng, hình thành một đạo khí kình vô hình trùm lên tứ phía quanh người Tà Tâm Thư Sinh.
Nụ cười đắc ý cứng đờ ra, Tà Tâm Thư Sinh tựa hồ đã bị lời nói của Văn Bất Danh làm cho kinh sợ. Tuy hắn biết rằng mình không sợ Văn Bất Danh nhưng đúng như Văn Bất Danh nói, sau khi song phương giao chiến nhất định chân nguyên sẽ đại tổn, một khi Thông Linh điểu xuất hiện thì hắn chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn.
Tà Tâm Thư Sinh cấp tốc phân tích thiệt hơn, sắc mặt hắn trầm xuống, đồng thời phóng ra một luồng chân khí chấn tan khí kình vô hình của Văn Bất Danh, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng:
- Ngươi đang uy hiếp ta à? Chỉ sợ ngươi cũng không dám dễ dàng xuất thủ vì ngươi cũng tới vì vật đó mà, ta nói có gì sai không?
Nhãn thần băng lãnh, khí thế toàn thân Văn Bất Danh tă ng cao, chân khí cường đại ập tới khóa chặt người hắn đồng thời hét lớn:
- Ta mà không dám sao? Cho dù ta có lòng đoạt vật đó nhưng cũng khôn g nhất định phải đích thân xuất thủ, cao thủ của Trừ Ma liên minh nhiều như mây, ngươi cho rằng ta không điều động thêm người chi viện sao? Ngược lại nếu là ngươi, một khi tiêu hao nhiều chân nguyên, thậm chí thân thụ trọng thương thì lúc đó còn có thể làm gì được, ngươi nói ta nghe xem?
Tựa hồ đã bị nói trúng chỗ đau, Tà Tâm Thư Sinh tức giận 'hừ' một tiếng nói:
- Văn Bất Danh, ngươi phải tự biết rằng Trừ Ma liên minh của ngươi chỉ toàn thu nạp những kẻ vô dụ ng thì có thể làm nên chuyện gì. Hôm nay vì vật đó mà ta tạm thời không so đo với ngươi nữa, ngày khác ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho những điều đã làm hôm nay.
Hừ! Hắn đứng dậy, mục quang nhìn quanh một vòng rồi lăng không bay về phía Động Đình hồ, thân ảnh biến mất trong làn sươ ng khói. Gian Thương ngồi cùng bàn với hắn lắc đầu không nói gì rồi cũng phi thân rời khỏi đó.
Nhìn Tà Tâm Thư Sinh mang hận trong lòng bỏ đi, giọng nói Trần Ngọc Loan có chút bất an:
- Đều tại ta, đáng lẽ ta đừng nên mắng hắn thì đã ổn rồi và cũng sẽ tránh được nhiều điều phiền phức cho Trừ Ma liên minh.
Thu hồi khí thế hào hùng, Văn Bất Danh cười nói:
- Không cần để ý làm gì, loại người này dù không động đến hắn cũng phải cẩn thận đề phòng. Huống hồ hắn vốn là kẻ cực kỳ tà ác, có cơ hội ta sẽ tiêu diệt hắn báo cừu cho những thiếu nữ đã chết. Hơn nữa, lúc đầu cố nhân của ta chẳ ng phải đã nói rồi sao, muốn ta tận lực chiếu cố cô, làm sao ta có thể để cô phải chịu ủy khuất cùng bọn ta chứ? Được rồi, sau này gặp hắn cẩn thận một chút là được, ăn thôi nào.
Sau một hồi ồn ào, trên lầu lại yên tĩnh trở lại. Khi ba cao thủ của Vô Vi đạo phái đi khỏi, các cao thủ của ba bàn còn lại cũng đều đứng dậy đi theo, hiển nhiên sự chú ý trước mắt của mọi người đều đặt vào ba người này, ai cũng muốn tìm ra nơi hạ lạc của Thông Linh điểu từ bọn họ.
Nhìn mọi người ly khai, Quy Vô đạo trưởng đột nhiên cười to:
- Lão Văn, nước cờ lúc nãy của ngươi đúng là cầu thắng trong nguy hiểm.
Trần Ngọc Loan nghe không hiểu nhưng Văn Bất Danh thì hoàn toàn minh bạch, hắn liền cười đáp lại:
- Lúc nãy ta làm vậy vì đoán chắc là hắn quan tâm tới trò vui đó hơn ta nên hắn nhất định sẽ không xuất thủ, bằng không nếu phải đánh thật thì chúng ta phải chịu khổ rồi. Lần này các cao thủ chính tà của Nhân gian đều tề tựu vì Thông Linh điể u, e rằng sẽ sinh ra một trận phong ba vô biên. Sợ là sợ rằng lũ yêu ma quỷ quái sẽ thừa cơ sinh sự, lúc đó thiên hạ thương sinh sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nói dứt câu, Văn Bất Danh lộ ra sắc mặt buồn bã, ẩn giấu trong đó là sự lo lắng vô hạn. Quy Vô đạo trưởng than:
- Đây là chuyện tất nhiên, sức người không thể ngăn cản được. Lòng người không đủ trong khi dục vọng lan tràn khắp thế gian, biện pháp duy nhất là xem có thể nhân những cơ hội này, lợi dụ ng lực lượng lớn mạnh này khéo léo tiêu diệt lũ yêu ma gây nguy hại cho thế gian. Thiên hạ bây giờ bị yêu ma làm náo loạn, chính đạo dưới sự thống lĩnh của tên Kiếm Vô Trần lòng dạ hẹp hòi đó đang đi về hướng suy bại. Chúng ta muốn ngăn cơn sóng dữ này thì phải để ý lợi dụng mọi thời cơ, dùng cách mượn lực dùng lực, bốn lạng đẩy nghìn cân, như vậy còn có một tia hy vọng.
Văn Bất Danh trầm tư không nói chỉ gật đầu tán đồ ng, còn Trần Ngọc Loan lại nói:
- Từ nghìn xưa đến nay chính tà vốn đối lập, trước giờ chưa thấy được bên nào chân chính thắng bên nào! Nên có thể thấy rằng mọi vật trên thế gian đều sinh ra từ sự đối lập, có thiện có ác, có chính có tà mà duy trì sự cân bằ ng. Như hiện giờ có thể yêu ma đang chiếm thế thượng phong, nhưng dựa vào đạo lý vĩnh viễn bất biến của thế gian mà suy đoán thì chính đạo sau cùng sẽ cường thịnh hơn, tương sinh tương khắc với tà ma.
Nhìn nàng với vẻ cổ quái, Văn Bất Danh kinh ngạc hỏi lại:
- Cô học được ở đâu câu này vậy, không ngờ với niên kỷ của cô mà có thể nói ra được lời như vậy?
Trần Ngọc Loan đỏ mặt, cúi đầu giải thích:
- Đây tất nhiên không phải lời của ta mà là sư phụ của ta thường nói, ông ấy muốn khích lệ chúng ta, bảo chúng ta không e sợ trước tà ác.
Quy Vô đạo trưởng cười thư thái nói:
- Kiến giải này của lệnh sư e là xuất phát từ đạo lý ngũ hành tương khắc của Ngũ Hành môn các vị, tuy rất có lý nhưng chuyện thế gian biến ảo khó đoán, lần này gặp phải Thái Dương Tế Nhật ngàn năm hiếm thấy nên mọi việc lại càng không giống với trước kia. Được rồi, đừng nói nhiều về vấn đề này nữa, hôm nay quanh Động Đình hồ cao thủ như mây, chúng ta hãy đi xem có những nhân vật nào đã tới đây.
Đứng dậy đi xuống lầ u, ba người đi xuôi ven bờ Động Đình hồ, cuối cùng cũng lẫn vào trong đám đông.
Động Đình Nhạc Dương cao tủ vân tụ tại đây, cuối cùng ai thắng ai bại, hoan hỉ hay ưu sầu, tất cả đều tập trung tại vùng sóng nước xanh biếc mênh mông sâu thẳm trải dài suốt tám trăm dặm đầy khói sóng mịt mù. Thông Linh thần vật, tam gian thất giới cuối cùng ai sẽ đoạt được, ai cười ngạo với trời xanh? Hiện tại đó vẫn là một câu đố, sau này sẽ chỉ là một giấc mộng như sương như khói, thiên ý sâu xa, ai có thể nhìn thấu? Đi dọc bờ Động Đình hồ khoả ng nửa canh giờ, ba người Văn Bất Danh trước sau đã gặp gần nghìn cao thủ tu chân, trong đó bao gồm cả một số yêu ma. Như ng vì tâm tư mọi người đều lo đến chuyện tranh giành kỳ vật nên không dại dột gì mà đi gây chuyện lúc này, do đó tuy rất nhiều cao thủ tụ tập trên bờ Động Đình hồ nhưng nơi đây vẫn giữ được sự tĩnh lặ ng trước cơn sóng gió.
Vọng nhìn dãy núi đằng xa, Văn Bất Danh đứ ng đón gió trên một tảng đá lớn, cảm khái nói:
- Động Đình bát bách lý, yên ba ánh thải hồng, quân sơn duy nhất tiếu, thiên cổ tự phong lưu! Non nước nơi đây, xảo đoạt thiên công, tình này cả nh này, thế gian khó cầu. Chỉ đáng tiếc lúc này mây đen giă ng trời, không biết rằng thanh sơn lục thủy có còn được nguyên vẹn như xưa? (Tạm dịch: Động Đình tám trăm dặ m, sóng khói ánh sắc đỏ, chỉ cười trước quần sơn, ngàn xưa đã phong lưu)
Lặng lẽ ngẫm nghĩ những lời nói đó, Quy Vô đạo trưởng than:
- Khoảng khắc là vĩnh hằng, cái đẹp vĩnh viễn sẽ ở trong hồi ức. Vạn vật trên thế gian mỗi thứ một vẻ nhưng đều tranh cầu cái khoả nh khắc vĩnh hằng đó. Kiến giả - danh vang nghìn đời, thệ giả - vô thanh tiêu tan. Buồn vui cùng tồn tại, đó là thiên đạo! Nhân gian ngày nay, ngàn vạn sắc xuân mỹ lệ đều tụ tại Động Đình, nhưng yêu ma đều xuất hiệ n, còn biết bao có thể khiến ngươi thương tiếc cảm khái? Lão bằ ng hữu hãy nghĩ thoáng hơn, sinh Mệnh luôn vận động, vạn vật đều luân chuyển giữa hủy diệt và trùng sinh, tại sao phải quá ưu sầu?
Văn Bất Danh thân thể rúng động quay đầu nhìn Quy Vô đạo trưởng mà trầm mặc không nói. Trần Ngọc Loan đứng bên nghi hoặc nói:
- Quy Vô đạo trưởng, lời đạo trưởng nói rất thâm thúy, ta nghe mà không hiểu tới quá nửa.
Nhìn về dãy núi xa xăm, Quy Vô đạo trưởng bình tĩnh cười:
- Không hiểu là may, nếu cô muốn hiểu hết thì sẽ không còn được vui vẻ nữa đâu. Thôi, chúng ta đã tới đây cũng nên đi xem cảnh đẹp quần sơn ra sao.
Dứt lời, thân ảnh lão loé sáng, cả người huyễn hoá thành ngàn vạn bóng ảnh, trước sự kinh ngạc của Trần Ngọc Loan, Quy Vô đạo trưởng đã biến mất giữa không trung.
Văn Bất Danh thấy vậy liền thu lại sự cảm khái, nói với Trần Ngọc Loan:
- Chúng ta cũng đi thôi, hôm nay những người ở đây đều là kẻ tu chân, chúng ta cũng không cần phải đố kỵ điều gì, cứ bắt chước bát tiên qua Đông hải cưỡi sóng mà đi, hãy thử hưởng thụ cảm giác đó xem sao.
Trần Ngọc Loan tỏ vẻ mừng rỡ, nàng yêu kiều cất tiếng cười rồi thân hình như thanh điểu đằng không, song thủ giương cao, cả người hóa thành một đạo lục ảnh lướt sóng bay về phía quần sơn.