Bách Linh nhìn Lục Vân một cách ngạc nhiên, không ngờ chàng còn che dấu nhiều điều đến vậy, trong thâm tâm nàng không nén được tiếng thở dài nhè nhẹ.
Cảm giác bầu không khí giữa hai người đang trở nên căng thẳng, Bách Linh cười và chuyển chủ đề:
- Thôi được, những việc chàng không muốn nói, chúng ta sẽ nhắc đến sau. Bây giờ ta hãy đến Minh Tiêu các tìm tên Ngọc Tiêu Sinh đó tính sổ.
Lục Vân lặng nhìn Bách Linh một lúc rồi gật đầu nói:
- Được, chúng ta đi. Cả đời này, chỉ cần có được ba nàng bầu bạn là ta không còn mong muốn gì nữa, chỉ có điều không biết hai người Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt họ sẽ còn phải trải qua bao kiếp nạn nữa đây? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bách Linh kéo theo Lục Vân tiến lên phía trước, khẽ cười:
- Đừng lo, muội tin là cuối cùng chúng ta sẽ được tương phùng. Thân phận của họ khác huynh, sau khi trải qua nhiều kiếp nạn, mọi người chúng ta mới có thể đoàn tụ được, đó là điều không thể thay đổi. Nhất là chàng đã an bài Trần Ngọc Loan làm minh chủ, đó là một nước cờ rất tốt, bởi vì tương lai cô ấy sẽ là lối thoát của chúng ta, điều đó đối với chúng ta cực kỳ có lợi.
Lục Vân cất tiếng:
- Kỳ thực ta nhường cô ấy chức minh chủ cũng chỉ vì ích kỷ mà thôi. Bởi ta biết cuối cùng ta cũng sẽ đoạn tuyệt với chính đạo. Đến lúc đó ta sẽ không chấp nhận số phận an bài, sẽ gắng hết sức mình hủy diệt bọn họ, chứng minh cho quyết tâm của ta. Trước tiên điều đó sẽ ảnh hưởng tới sự yên bình của thiên hạ bách tính, do vậy, vì những người vô tội, ta hy vọng Trừ Ma liên minh sẽ có thể đường đường chính chính ngạo thiên lập địa, vượt qua Chính Đạo liên minh, diệt sạch yêu ma trên thế gian. Còn với Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, thực ra ta hy vọng trong tương lai, khi kiếp nạn không thể tránh được xảy đến, lúc đó sẽ bảo họ đến đó chờ ta, mong rằng không có bất trắc gì xảy ra.
Bách Linh mỉm cười nói:
- Nghe xong những lời này của chàng, trong lòng thiếp vô cùng cao hứng, vì thiếp biết Mộc Đầu mà thiếp yêu tuyệt đối không thể là một người tà ác. Mặc dù chàng phải chịu số phận là một kẻ nghịch thiên chi hành, nhưng chàng có một tấm lòng thiện lương, ngạo khí bất phục thiên địa. Do vậy thiếp nguyện đời này mãi đi bên chàng, cùng chàng hoàn thành con đường nghịch thiên, đến cuối cùng sẽ chiến thắng thiên địa.
Cảm nhận được sự cổ vũ của Bách Linh, Lục Vân không nhịn được hào khí dâng trào, toàn thân chàng phát ra một cỗ cường đại khí thế ngạo thiên, hào hùng đáp:
- Được, chúng ta sẽ cùng với lão thiên tranh đấu, để xem ta sẽ tiếu ngạo giữa trời đất như thế nào, vượt lên trên cả thiên địa ra sao.
Nói xong, toàn thân chàng quang hoa bạo phát, một cỗ khí thế uy nghiêm từ trên không trung bao trùm lấy mọi vật, như xuất hiện một tiếng lôi điện dữ dội nổ giữa trời quang. Đồng thời thân thể Lục Vân và Bách Linh vụt biến mất trong biển mây.
oOo
Dã Hồn lâm, nấm mồ chôn vô số người chết.
Khu rừng này không lớn lắm, ước chừng khoảng ba dặm vuông, ở chính giữa là một khoảng đất trống, nơi đó có một thạch bia ghi bốn chữ lớn "Hữu lai vô hồi" (có đến không về).
Vào lúc này, một thân ảnh cao lớn đứng trước thạch bia đang lạnh lùng nhìn bốn chữ lớn, hiển nhiên là hắn đang xem xét và suy đoán tấm thạch bia đó.
Ánh mặt trời xuyên qua đám cành lá thưa thớt chiếu lên mặt nhân ảnh, đó là một khuôn mặt uy nghiêm với ba nếp nhăn rõ rệt trên trán, vừa vặn tạo thành một chữ "Vương". Đích thị Yêu vực Hắc Sát Hổ Vương.
Hắc Sát Hổ Vương nhìn chằm chằm vào thạch bia, thần tình lộ vẻ nghiêm túc. Vào lúc đó bỗng một trận u phong thổi tới, trong khu rừng âm phong nổi lên mang theo lớp lớp hàn khí. Hắc Sát hổ vương hú lên một tiếng, thân ảnh bay lên khỏi mặt đất, giữa không trung liên tiếp thay đổi chín vị trí, cuối cùng dời đi ba trượng hét lớn:
- Đã đến rồi, sao không quang minh chính đại đối mặt với ta?
Một tiếng cười vang lên trong khu rừng, chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng đầy vẻ ma quái phát ra:
- Hắc Sát Hổ Vương đến thăm Dã Hồn lâm của ta, không biết có việc gì? Nơi đây là Cửu U chi môn, không hiểu Hổ Vương muốn mượn đường Minh giới đi đến nơi nào vậy?
Than nhẹ một tiếng, Hắc Sát Hổ Vương trả lời:
- Nếu Cửu U sứ giả đã minh bạch mục đích viếng thăm của bổn vương, vậy hãy thỉnh lệnh chủ xuất thân tương kiến.
Giữa hư không, Cửu U sứ giả lạnh giọng nói:
- Hổ Vương tuy thân phân phi thường, nhưng lệnh chủ đã dặn trước, bất cứ ai muốn mượn đường Minh giới đều phải đưa ra vật trao đổi tương xứng, bọn ta chưa bao giờ nể tình. Không biết Hổ Vương lần này tới có chuẩn bị thứ gì để trao đổi?
Hắc Sát Hổ Vương sắc mặt tức giận, nhưng ngay sau đó đã cố kiềm chế, hừ nói:
- Tất nhiên ta biết quy củ ở đây nên mới tới, bây giờ xin mời lệnh chủ xuất hiện tương kiến đi.
Cửu U sứ giả cười nham hiểm nói:
- Muốn gặp lệnh chủ rất dễ, trước tiên hãy trình vật của ngài, ta phải đánh giá xem nó có xứng đáng không rồi mới được. Nếu ngài tùy tiện đưa một vật nào đó để lừa gạt thì không ổn đâu. Hê hê, đó là quy củ ở đây, Hổ Vương ắt cũng biết tới quy củ đó, hãy tự nhập gia tuỳ tục đi.
Hắc Sát Hổ Vương nghe vậy sắc mặt xám xanh, phẫn nộ nói:
- Đúng là lấy mắt chó coi thường người, tướng nô tài bẩm sinh. Hãy nhìn cho rõ, sau này đừng có bảo là bị mờ mắt nên không nhìn thấy.
Hắn đưa tay vào trong ngực áo lấy ra một vật, rồi tuỳ ý ném ra, chỉ thấy một đạo hào quang chói sáng giữa không trung, không ngừng xoay chuyển. Cẩn thận nhìn kỹ vào nó, thì thấy đích xác là một lá cờ nhỏ màu đen, ở mặt chính diện vẽ một cái đầu hổ, mặt kia là hình một số đồ án cổ quái, cán cờ phát ra ánh sáng xanh thẫm, luôn có quang hoa lưu chuyển trên đó.
Kêu lên kinh ngạc, trong hư không Cửu U sứ giả cất giọng:
- Không ngờ là Hắc Sát lệnh kỳ, Hổ Vương quả là hào phóng, không hổ danh nhân vật thiên hạ hiếm thấy. Vì Hổ Vương đã có thành ý, tại hạ lập tức thông báo tới lệnh chủ, Hổ Vương chờ một chút.
Nói xong, luồng khí lạnh xung quanh liền tiêu tán, cả khu rừng lập tức khôi phục lại vẻ yên bình.
Hắc Sát Hổ Vương thu hồi lệnh kỳ, nhẹ nhàng hạ xuống phía trước tấm thạch bia đứng chờ. Trong thoáng chốc, từ tấm thạch bia một đạo khói đen bay ra, ở giữa không trung tụ thành một hắc ảnh, nhìn giống một tấm vải đen, hoàn toàn không rõ bóng người.
- Hoan nghênh Hổ Vương giá lâm Dã Hồn Lâm, lần này Hổ Vương tới hẳn là có dụng ý, xin hãy nói thẳng, bổn lệnh chủ không thích phải xét đoán.
Hắc Sát Hổ Vương chú nhãn nhìn tấm vải đen lơ lửng giữa không trung, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi đích thực là Cửu U lệnh chủ tối thần bí trong truyền thuyết?
- Bổn toạ hiển nhiên là Cửu U lệnh chủ, chứ không sao lại tốn thời gian ở Cửu U chi môn này! Hừ, có việc gì ngươi hãy mau nói ra đi, bổn toạ thích những người thẳng thắn nhanh nhẹn chứ không thích lằng nhằng đâu!
Nhãn thần biến sắc, Hắc Sát Hổ Vương cất tiếng:
- Hy vọng ngươi không lừa ta, nếu không ngươi khó mà thoát khỏi tay bản vương. Lần này tới đây, ta muốn mượn đường qua Minh giới tối thần kỳ trong truyền thuyết để quay trở về Yêu vực lấy một vật, không biết lệnh chủ có thể đáp ứng ta chăng?
Cửu U lệnh chủ đáp lời:
- Phải xem vào tình huống như thế nào đã! Đầu tiên ngươi hãy cho biết muốn quay trở lại để lấy vật gì, tiếp đến là mục đích của ngươi. Chỉ cần biết sơ qua sự tình, bổn lệnh chủ sẽ có đủ khả năng để tiến hành giao dịch. Đương nhiên nếu ngươi không muốn nói thì mời ngươi hãy quay trở về cho, Minh giới từ khi được thành lập đến nay, chỉ có hai người tiến vào được để mượn đường, do vậy chưa từng cưỡng cầu ai bao giờ.
Nghe xong những lời này, trên mặt Hắc Sát Hổ Vương lộ vẻ khó xử, rõ ràng là hắn không tình nguyện nói ra những bí mật trong lòng. Tuy nhiên nếu không nói thì không thể mượn đường để đi, cũng không thể lấy được vật mà hắn muốn lấy, đây quả là một vấn đề nan giải. Trong rừng, nhất thời tất cả chìm trong trầm mặc, Hắc Sát Hổ Vương bước qua bước lại, trầm tư suy nghĩ, đôi mày nheo lại, hiển nhiên đang rất băn khoăn.
Đột nhiên Hắc Sát Hổ Vương đứng lại, lên tiếng:
- Ta có thể nói cho ngươi, tuy nhiên sau đó nếu ngươi không trao ra vật thì ta phải làm sao?
Cửu U lệnh chủ đáp lại:
- Hóa ra là do nguyên nhân này! Bổn toạ buộc phải hỏi cho rõ ràng, nếu có thể đáp ứng thì chúng ta sẽ giao dịch, nếu như không thể thì ngươi có thể trở về. Xét cho cùng thì bổn tọa cũng không phải là thần linh gì.
Nheo mắt lại, Hắc Sát Hổ Vương lạnh lẽo nói:
- Nếu đề cập tới vấn đề này thì chuyến đi của ta nhất định sẽ không thuận lợi, còn nếu ta nói ra mục đích của mình, e rằng không khỏi tiết lộ ra bí mật của bản thân ta. Thế không phải là rất bất lợi hay sao?
Cửu U lệnh chủ hừm lên một tiếng:
- Điều này còn phụ thuộc vào vận khí của mỗi người. Ngươi đến đây là để thử vận khí cho mình, may mắn thì mọi chuyện sẽ thành công, nếu không may thì ngươi cũng chỉ có thể chấp nhận nó thôi. Nào, không còn sớm nữa, chịu hay không chịu, ngươi hãy mau quyết định đi!
Hắc Hổ Sát Vương nhãn thần biến ảo bất định, trầm mặc một lúc, sắc mặt đanh lại nói:
- Được thôi! Bản vương thấy Cửu U Minh giới của ngươi cũng không phải chỉ có hư danh. Trước đây không lâu, bản vương đại chiến với Lục Viện liên minh nhưng trúng phải kế của Kiếm Vô Trần khiến toàn quân bị diệt, vì vậy bản vương rất không phục. Mấy bữa trước tình cờ gặp được Huyết giới tôn chủ của Ma vực, bọn ta đã đạt được hiệp nghị, hai bên liên hiệp chống lại các thế lực khác. Bản Vương cũng định thua keo này bày keo khác nên muốn quay lại Yêu vực lấy một vật.
Cửu U lệnh chủ nghe đến đây ngắt lời hắn hỏi:
- Ngươi nói như vậy ta hiểu rồi, nhưng ngươi muốn quay trở về Yêu vực thì hoàn toàn có thể đến từ nơi nào trở về từ nơi đó. Vì sao muốn mượn đường Minh giới? Điều này khiến người ta hơi khó hiểu.
Hắc Sát Hổ Vương hừ giọng:
- Tất nhiên là có nguyên do của nó, nếu không ta cũng đâu xuẩn ngốc mang Hắc Sát lệnh kỳ ra giao dịch với ngươi. Ta nói thật cho ngươi biết, ta muốn trở về Yêu vực thật quá dễ dàng, chỉ là ta vừa trở về, Thuỷ Kỳ Lân lập tức có thể cảm nhận được khí tức của ta, khi đó không tránh khỏi một trường đại chiến, ta sẽ khó có thể lấy đi vật đó được. Lần này ta mượn đường Minh giới chính là hy vọng thần bất tri quỷ bất giác tiến thẳng vào Hoan Thú Động Thiên, đoạt lấy thần binh Liệt Nhật long thương mạnh nhất Yêu vực ta.
Cửu U lệnh chủ nói:
- Nguyên lai là như thế, ngươi muốn quay về lấy binh khí có bá khí tối cao trong ngũ đại tà binh – Liệt Nhật long thương. Vụ giao dịch này ta phải suy nghĩ một chút, bởi vì món hàng không phải vật tầm thường, khả năng thành công rất thấp. Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một điều, nếu như không có ai cản trở, ngươi có thể tiến nhập Hoan Thú Động Thiên, lấy được tà binh đó chứ?
Sắc mặt Hắc Sát Hổ Vương có phần do dự, khẽ nói:
- Trong động có cổ kết giới rất quái dị, bất kỳ cao thủ nào của Yêu vực đều vô pháp đến gần, do vậy xông thẳng vào là không được, bằng không ta cũng không cần đến mượn đường Minh giới ngươi.
Cửu U lệnh chủ nghe xong liền lên tiếng:
- Vậy mời ngươi quay về đi, vụ giao dịch này chúng ta không thể tiến hành, vì ta cũng không đủ sức.
Dứt lời làn khói đen nhanh chóng thu nhỏ lại và biến mất trong nháy mắt.
Hắc Sát Hổ Vương quát lớn:
- Ngươi chưa thử sao biết không được! Trả lời ta, tại sao không được?
Trong hư không, thanh âm Cửu U lệnh chủ truyền lại:
- Theo như những gì ngươi nói thì Liệt Nhật long thương bị kết giới phong ấn, với tu vi cường hoành như ngươi cũng không phá nổi, Minh đạo của Minh giới ta là vạn năng sao? Đã không thể hoàn thành, ta tất nhiên không tiếp nhận vụ làm ăn với ngươi. Thỉnh ngươi quay về, chắc có cao nhân khác làm được cũng không chừng.
Gầm lên giận dữ, Hắc Sát Hổ Vương hét lớn:
- Thật đáng ghét, như thế không phải ta lãng phí công sức ư?
Thanh âm rát tai vang dội trong khu rừng, đáng tiếc không có bất kỳ hồi âm.
Gió núi thổi qua, Dã Hồn lâm khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh, không biết Hắc Sát Hổ Vương đã đi khỏi từ lúc nào. Vào lúc này, Cửu U lệnh chủ đang ẩn thân đột nhiên tái hiện, làn khói đen chầm chậm tụ thành một bóng người rõ ràng, không ngờ chính là Thiên Hoan Quỷ Tiêu của Quỷ vực.
Lẽ nào hắn đóng giả Cửu U lệnh chủ hay hắn vốn dĩ chính là Cửu U lệnh chủ, hoặc giả căn bản không tồn tại Cửu U lệnh chủ gì đó?
Thần bí! Thiên Hoan Quỷ Tiêu đích thực là thần bí!