Nằm yên lặng trong hố đất, Vô Vọng nhắm chặt hai mắt, hai môi trắng toát, sắc mặt ảm đạm xám ngoét như tro, tứ chi tàn khuyết không nguyên vẹn, toàn thân không có chút dấu vết sức sống. Tình cảnh này không phải là người chết còn có khả năng nào khác chăng?
Liệt Thiên cười nửa hận nửa tiếc, nhẹ giọng nói :
- Lần này ngươi đã thua rồi, bất quá ngươi đã tiếp được ba chiêu, cho nên ta tha cho ngươi. Sau này, hy vọng ngươi không còn gặp lại ta. Nếu lại gặp nhau thì ngươi không còn may mắn như vậy đâu.
Liệt Thiên nói xong chuyển mình đứng yên một chút rồi lắc mình rời đi.
Gió, chầm chậm thổi tung. Cũng không biết đã bao lâu rồi, Vô Vọng nằm trong hố đất bắt đầu nhúc nhích, từ từ tỉnh lại. Mở to mắt ra, Vô Vọng ngắm nhìn tình huống của mình, cười khổ sở, tâm lý mất mát vô cùng in thật sâu trong lòng.
Tứ chi tàn tật khiếm khuyết, kinh mạch hủy hết, Vô Vọng dĩ nhiên đã trở thành phế nhân, nhưng không biết vì sao lại chưa chết đi? Ngẫm lại, không hiểu được chuyện gì, Vô Vọng liền thu hồi tâm tư, thử hấp nạp linh khí trong không khí, cố làm dịu mát thân thể của mình.
Trải qua một phen cố gắng, thân thể Vô Vọng có tốt hơn một chút, đã có thể ngự khí bay lên. Nhưng Vô Vọng bi thương phát hiện, kinh mạch chủ yếu trong cơ thể không cách gì chữa trị, mặc dù không hoàn toàn trở thành phế nhân, nhưng từ này về sau khó có thể phát huy được "Tụ Thiên Linh quyết" đến cảnh giới trước đây. Hiểu rõ điều này, Vô Vọng ngửa mặt hét lớn, bất cam đầy lòng làm cho Vô Vọng ngập đầy tình cảm oán hận bi phẫn.
Sau khi phát tiết, Vô Vọng rời khỏi nơi đó, im lặng rời đi mang theo nỗi đau buồn cùng với sự bất cam. Trận chiến này đã dạy Vô Vọng bài học đau khổ thảm thiết, nhưng Vô Vọng sẽ không bỏ qua. Lòng hiểu rõ, tính mạng đã sắp hao hết, Vô Vọng muốn dùng thời gian cuối cùng này đánh cuộc một keo với vận mệnh.
Người ta chỉ cần còn sống là còn muốn cố gắng. Thân thể Vô Vọng sắp chết đi, nhưng lòng tràn đầy sức sống. Ai là người có thể trả lời cuối cùng Vô Vọng có thể đạt được ý nguyện không?
************************
Sáng sớm, gió núi thổi nhẹ thoang thoảng hương hoa mơn man lá xanh trên cao rất nhiều, những giọt nước trong suốt lấp lánh rơi rơi xuống liên tục phát ra tiếng vang êm êm khuấy động không gian.
Đi trên đường núi nhỏ, hít thở không khí trong lành, thấy được vẻ mỹ miều của trăm loại hoa, thật là làm cho người phải mong ước. Nhưng lúc này có hai người cảm nhận được vẻ tuyệt hảo ấy mà khuôn mặt không những không một nụ cười, ngược lại còn tràn ngập ưu tư đau thương.
Gió, thổi lên nhè nhẹ. Hai người đang đi tới đột nhiên dừng lại, tiếng người phụ nữ thở dài ưu tư theo gió vang vọng.
Quay lại, Diệp Tâm Nghi nhìn xa xăm, khẽ khàng nói:
- Đã bao lâu rồi, chúng ta lại có cơ hội dạo bước trên đường núi nhỏ này. Có lẽ trời đã biến đổi, đất cũng biến đổi, người biến đổi, ngay cả tình cảm ngày xưa cũng đã biến đổi.
Kiếm Vô Trần ngắm nhìn nàng. Ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt nàng, nhưng là góc nghiêng gần nhất, Diệp Tâm Nghi vẫn xinh đẹp rung động lòng người như xưa.
- Tâm Nghi, đừng quá đau lòng, thất bại chỉ là tạm thời thôi, chúng ta cần phải kiên định tin tưởng nhất định có ngày sẽ đứng dậy trở lại.
Diệp Tâm Nghi cười cười, u uẩn hỏi:
- Nếu có một ngày chúng ta tiêu diệt được tà ác mà tất cả thân nhân, bằng hữu đều không còn, huynh sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Kiếm Vô Trần nhè nhẹ nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Chỉ cần muội và ta còn sống, là đủ rồi. Việc thiên hạ, muốn thu hoạch thì phải trả giá cao. Nếu không thể tránh khỏi, chúng ta cũng nên chấp nhận. Có như vậy mới có thể nêu cao chánh đạo.
Diệp Tâm Nghi cười ảm đạm, khóe miệng nhếch cong lên như ẩn chứa chút ý gì đó mà Kiếm Vô Trần không thấy rõ.
- Huynh càng ngày càng có khí phách bá đạo. Nhưng từ xưa, vương đạo được thiên hạ, bá đạo chỉ một phương, thật đáng tiếc …
Diệp Tâm Nghi xoay người đi, thất vọng hiện lên trong mắt, nhưng Kiếm Vô Trần lại không để ý.
Nhìn thấy thân ảnh cảm động của nàng, Kiếm Vô Trần dừng lại một chút rồi lập tức nhanh bước đuổi theo, sóng vai đi với nàng.
- Tâm Nghi, giới hạn giữa vương đạo và bá đạo rất khó phân biệt rõ ràng. Muội chẳng lẽ không tin huynh sao?
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt lạnh nhạt nhẹ nhàng đáp lại:
- Muội chỉ nhất thời cảm khái, còn chuyện tương lai ai người thấy được? Phía trước không xa chính là Tiên Hà Lĩnh, chúng ta đi nhanh lên, chúng ta còn phải đi Vạn Phật tông và Vô Vi Đạo phái nữa.
Dứt lời, không đợi Kiếm Vô Trần đáp lại, Diệp Tâm Nghi liền thi triển thân pháp bay lên không trung ba thước đi liền.
Ánh mắt Kiếm Vô Trần thoáng nghi hoặc, nhìn Diệp Tâm Nghi khó hiểu, không sao hiểu được tâm tình nàng không tốt hay tính cách đã biến đổi. Vừa suy tư, Kiếm Vô Trần vừa phi thân đuổi theo, nhưng hắn cố ý đi sau nửa bước, như thế hai người có thể không nói chuyện với nhau nữa. Hai bóng người nhanh chóng mất hút trong rừng núi.
Cả nửa ngày sau, Diệp Tâm Nghi dừng chân lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn sườn núi, không hiểu lên tiếng:
- Kỳ quái, chúng ta đã thấy phòng ốc của Tiên Kiếm môn rồi, sao lại không thấy có người nào lại chào hỏi hay nghênh đón?
Kiếm Vô Trần dừng lại, ngắm nhìn phòng ốc được bố trí không đối xứng xa xa phía trước, nhíu mày nói:
- Nghe nói Tiên Kiếm môn chính là đệ nhất phái ở Thần Châu, có lịch sử lâu đời. Sao hôm nay nhìn thấy lại có vẻ như nơi ở của ẩn sĩ không màng chuyện nhân gian, thiếu hẳn khí thế uy nghiêm.
Diệp Tâm Nghi chắc lưỡi nho nhỏ rồi quát lên thánh thót:
- Tiên Kiếm môn dương danh thiên hạ chính là nhờ kiếm thuật, không phải nhờ kiến trúc. Phái này từ xưa tới nay đều lấy tu chân luyện kiếm là việc chính yếu, theo đuổi loại cảnh giới siêu nhiên bên ngoài, không để vinh hoa phú quý uy nghiêm khí phách của thế tục vào mắt.
Nghe giọng nàng có vẻ không hài lòng, Kiếm Vô Trần chớp mắt muốn phản bác lại vài câu nhưng khi lời tới cửa miệng liền thấy không hợp nên đổi hướng tâm tư nhẹ giọng nói:
- Tâm Nghi, huynh chỉ cảm thấy kỳ quái, hoàn toàn không có ý tứ nào khác. Bây giờ không có người nào nghênh tiếp, chúng ta cứ đi vào thẳng cho tiện.
Diệp Tâm Nghi thấy hắn nhận sai, cũng không hề cao hứng, chỉ liếc mắt nhìn hắn cổ quái rồi cùng hắn tiến vào.
Để tỏ vẻ tôn kính, hai người đi bộ chậm lại. Đi được một hồi, cả hai rốt cục cũng vào đình để đón khách. Phía trước hơn trăm trượng là tòa đại viện ấn tượng, nhìn từ xa có thể thấy được ba chữ "Tiên Kiếm Môn" màu vàng chóe. Nhưng thật kỳ quái, hai người từ lúc vào đến giờ đều không phát hiện một bóng người nào.
Diệp Tâm Nghi đứng yên ngắm nhìn đại viện đó, thần sắc thất vọng thở dài nói:
- Xem ra chúng ta đã tới chậm, những người ở nơi đây đã rời đi.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt trầm hẳn, gật đầu nói:
- Nơi này đúng là không có chút khí tức người sống. Nhưng bọn họ rời đi vì cái gì? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Diệp Tâm Nghi khổ sở lắc đầu, xoay người im lặng bỏ đi.
Kiếm Vô Trần không nhúc nhích, trầm giọng nói:
- Tâm Nghi, muội không hề nghĩ đến việc tiến vào xem qua Thần Châu đệ nhất Tiên Kiếm môn có lịch sử xưa như thế nào sao?
Diệp Tâm Nghi hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục bỏ đi, lạnh nhạt nói:
- Nếu huynh biết trong này có cái gì xem ra đáng giá, huynh có thể đi mà xem, có lẽ phát hiện được.
Nghe trong lời nàng nói có vẻ bất mãn, Kiếm Vô Trần hơi giận dữ, nhưng hắn không biểu lộ, chỉ chần chờ một lát, cuối cùng bỏ qua ý muốn tham lam tiến vào kiếm của.
Rời khỏi Tiên Hà Lĩnh, Diệp Tâm Nghi cùng Kiếm Vô Trần vội đi đến nơi Vạn Phật tông trú đóng là Vạn Phật Động Thiên. Nơi đó, hai người gặp gỡ qua môn hạ đệ tử Vạn Phật tông, lòng thoáng vui vẻ, ít ra Vạn Phật tông không chuyển dời.
Diệp Tâm Nghi và Kiếm Vô Trần đi theo một Phật môn đệ tử tới đại điện rộng rãi, tường bốn bề khắc đầy các loại, các dạng Phật tượng cùng với vô số kinh văn nhà Phật. Lúc này, hai người có chút sợ hãi thở dài, nhưng không để ý lắm, chỉ dám nhìn gần trước mặt thấy một đại sư trung niên đứng ở góc tường.
- Hai vị minh chủ đại giá quang lâm, bổn phái không nghênh đón từ xa, thành thật tạ lỗi.
Hòa thượng trung niên đứng dậy chậm rãi tiến lên cách hai người khoảng hơn trượng liền dừng lại chắp tay thi lễ.
Diệp Tâm Nghi cười miễn cưỡng, đáp lễ nói:
- Đại sư không cần như thế. Bọn ta hai người mạo muội đến đây, chỉ mong được gặp gỡ người mà thôi. Hôm nay, chúng ta tới đây chính là có việc tìm Tâm Phật tiền bối, chẳng biết đại sư có thể đưa đường không?
Hòa thượng trung niên niệm nhẹ một tiếng phật hiệu, thản nhiên nói:
- Hai vị minh chủ đến chậm một bước. Gia sư truyền ngôi cho bần tăng, hôm qua lại rời bổn phái chẳng biết đi đâu. Trước khi đi, gia sư đã có di huấn lại, triệu hồi tất cả môn hạ đệ tử, từ nay về sau quy ẩn không hỏi đến chuyện thế sự.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy biến sắc, cười tang thương, khuôn mặt xinh đẹp đầy thê lương. Ở kế bên, Kiếm Vô Trần hỏi:
- Chuyện đó là như thế nào, Tâm Phật đại sư đi rồi không nói cách nào tìm được ông ấy sao?
Hòa thượng trung niên Tuệ Nhất lắc đầu nói:
- Gia sư rời đi rất đột ngột, chỉ nói hai câu, một là truyền ngôi cho ta, hai là triệu hồi tất cả đệ tử, không hỏi đến chuyện thế sự, còn không hề đề cập đến lý do vì sao ra đi.
Kiếm Vô Trần có chút thất vọng, liếc nhìn Diệp Tâm Nghi ngồi im, trong lòng có ngàn vạn suy tư. Trầm mặc, thông thường im lặng cũng là một cách giải thích, khi không biết nói thế nào cho phải, mọi người chỉ còn cách im lặng để biểu đạt ý trong lòng của mình.
Lúc này, Kiếm Vô Trần hơi tức giận trong lòng bởi vì đến trễ một bước để cơ hội trôi qua. Kiếm Vô Trần thật không cam lòng, hắn trầm tư một lát rồi mở miệng nói:
- Đại sư pháp danh xưng hô như thế nào?
- Bần tăng là Tuệ Nhất, làm phiền Kiếm minh chủ phải hỏi.
Tuệ Nhất vẻ mặt lạnh nhạt, tâm thần không đổi.
Kiếm Vô Trần hơi khép mắt lại, trầm giọng nói:
- Té ra là Tuệ Nhất đại sư, chúc mừng ngài nhậm chức chưởng giáo Vạn Phật tông. Lần này chúng ta tới đây bởi vì Thái Âm Tế Nhật hiện ra, Chánh Đạo liên minh gặp phải vây công của yêu ma quỷ quái mà tổn thất nghiêm trọng, phần lớn thiên hạ rơi vào tay tà ma. Vì thế, chúng ta suy nghĩ đến yên ổn của nhân gian và dân chúng , đặc biệt có ý đến đây cầu xin trợ giúp, hy vọng Vạn Phật tông không vô lý trơ mắt nhìn thiên hạ rơi vào cảnh ngàn đời không ngóc dậy được.
Né tránh ánh mắt sắc bén của Kiếm Vô Trần, Tuệ Nhất niệm nhỏ một tiếng A di đà phật, không nhanh không chậm nói:
- Tấm lòng minh chủ sáng soi nhật nguyệt. Nhưng thế sự vô thường, phân lâu rồi lại hợp, hợp lâu tất phải phân. Có một số việc nếu không trải qua thì sẽ khó mà tốt hơn, bằng không tại sao nói đến kiếp nạn. Còn về tâm ý của minh chủ, Tuệ Nhất đã hiểu rõ. Nhưng gia sư đã có lệnh, thứ cho Tuệ Nhất không thể tuân theo.
Kiếm Vô Trần sắc mặt không vui, lạnh giọng nói:
- Đại sư cũng chỉ vì ích kỷ, bỏ qua không quản chuyện thiên hạ, chẳng lẽ không sợ nhân sĩ thiên hạ cười hoài sao?
Tuệ Nhất mặt không chút thay đổi, hạ giọng trầm thấp nói:
- Minh chủ quá lời rồi, người xuất gia là tứ đại giai không, không nhiễm hỉ nộ ái ố, không vương bụi trần thế tục, toàn tâm chỉ cầu linh không, hoàn toàn không để ý đến hư danh