Lâm Quỳnh Cúc đã thức dậy.
Nghe tiếng động, Nhuế Vĩ gọi :
- Cúc muội đã thức đó à?
Chàng cựa mình, bất giác nghe đau, chàng kêu lên một tiếng.
Lâm Quỳnh Cúc kinh hãi hỏi gấp :
- Đại ca! Sao đó?
Nhuế Vĩ vừa rên vừa đáp :
- Đầu nhức quá!
Hoạt Tử Nhân điểm huyệt tê cho chàng, chàng hôn mê ngủ luôn, rồi lão thoa bóp nơi ngực chàng.
Lâm Quỳnh Cúc quính quáng hỏi :
- Đại ca có sao không tiền bối?
Hoạt Tử Nhân không lưu ý đến nàng, cứ thoa bóp như dồn khí lực của mình vào hai bàn tay chàng.
Lâm Quỳnh Cúc im lặng theo dõi mọi cử động của lão.
Dần dần khói trắng bốc quanh đầu lão nhân, khói đỏ kết thành ngọn xung lên cao. Rồi khói bốc cả mình lão.
Khói càng bốc càng dày, Lâm Quỳnh Cúc kinh hãi cứ lùi, lùi dần. Cuối cùng nàng vấp phải chiếc quan tài bên cạnh. Nàng đinh ninh là chỏi tay đúng nắp quan tài, không ngờ tay nàng chụp vào khoảng không. Nàng chới với thêm một lần nữa, lấy thăng bằng quay phắt người lại.
Thì ra nắp quan tài bị ai đó giở lên, bỏ trịch qua một bên, lòng quan tài trống rỗng, dưới đáy có chiếc áo liệm. Thế ra quan tài có xác người!
Bởi một mùi thúi biến thành mùi mốc xông lên nồng nặc. Mùi đó nồng nặc, chứng tỏ là nắp quan tài chỉ được giở lên cách không lâu lắm. Nắp quan tài chỉ vừa được mở ra thôi.
Trong quan tài, xác chết của ai? Phải là xác chết của người rất thân đối với Hoạt Tử Nhân. Chỉ có xác chết của vợ, của người yêu, lão nhân mới tha thiết bảo gìn và cam tâm sống bên cạnh! Nhưng ai cướp xác chết của vợ lão nhân? Cướp lúc nào? Tại sao cướp xác?
Nàng rú lên một tiếng kinh hoàng. Nhưng tiếng rú của nàng không làm kinh động lão nhân. Lão đang dụng công chữa trị cho Nhuế Vĩ quán trú toàn thần vào việc chữa trị.
Dần dần vầng khói trắng tan biến. Lão nhân bắt đầu thở mạnh.
Lâm Quỳnh Cúc quay mình lại, thấy hai cánh tay Nhuế Vĩ tím đen. Còn lão nhân thì nhắm mắt vận công điều tức. Bất giác nàng lại rú lên một tiếng nữa, sợ Nhuế Vĩ có bề gì. Nàng nhìn kỹ hai bàn tay của lão nhân còn nắm chặt cánh tay của Nhuế Vĩ. Hai bàn tay mò lần ra phía ngoài, mò đến đâu cánh tay của Nhuế Vĩ trắng lại đến đó. Nàng hiểu ngay Nhuế Vĩ trúng độc, và lão nhân đang vận chân khí bức đuổi độc tánh ra ngoài.
Độc khí dồn vào hai bàn tay Nhuế Vĩ, lúc đó chỉ trích đầu ngón tay, nặn máu đen là Nhuế Vĩ dứt độc chứng. Nàng thầm nghĩ :
- “Kẻ cướp xác người nhân lúc Hoạt Tử Nhân xuất thần trị bịnh mà xâm nhập chăng? Sao nàng không hay biết?”
Một lúc lâu, Hoạt Tử Nhân buông tay gọi :
- Tiểu cô nương...
Nhưng lão vụt mình đến cạnh quan tài, nhìn vào trong, rồi nhìn nàng, ánh mắt nẩy lửa.
Lâm Quỳnh Cúc sợ cuống cuồng. Nàng biết Hoạt Tử Nhân muốn hỏi gì nên lính quính thốt :
- Trong... trong lúc tiền bối dụng công... thì... có người vào đây.
Hoạt Tử Nhân hét :
- Người đó là ai?
Lâm Quỳnh Cúc quính quáng hơn :
- Tôi... tôi không biết...
Hoạt Tử Nhân quát :
- Thế ngươi chết rồi sao mà không thấy?
Rồi lão ngẩn mặt lên gọi to :
- Trương Ngọc Trân! Trương Ngọc Trân! Ta biết rồi!
- Chính ngươi! Ngươi!
Lão chụp chiếc áo liệm, ôm vào mình, chạy đi liền. Vừa chạy lão vừa gọi lớn :
- Ta biết! Chính ngươi!
Phải! Chính Nhất Đăng thần ni!
Đầu hôm bà có đến đây, lắng tai qua lỗ thông ánh sáng nghe trọn vẹn câu chuyện giữa Hoạt Tử Nhân và Nhuế Vĩ. Rồi bà gây tiếng động làm như bỏ đi cho Hoạt Tử Nhân an tâm, rồi trở lại âm thầm chờ lão dụng công mới vào. Dĩ nhiên Lâm Quỳnh Cúc không hay biết. Nếu nàng phát hiện thì bà đã giết chết nàng rồi còn gì.
Nàng sững sờ một lúc, chực nhớ đến Nhuế Vĩ, vội chạy lại chiếc quan tài.
Nàng rút chiếc thoa cài tóc chích vào mười ngón tay của chàng, nặn máu bầm ra.
Bàn tay chàng trở nên trắng như cũ.
Nàng mừng rỡ hết sức. Nhưng không lâu sau, hai bàn tay của Nhuế Vĩ bầm tím trở lại. Nàng chích máu lượt nữa. Rồi hai bàn tay trắng không bao lâu trở thành đen. Nàng thất vọng, không dám tiếp tục chích máu, sợ Nhuế Vĩ mất nhiều máu phải đuối sức. Nàng chỉ còn mong đợi Hoạt Tử Nhân trở về tiếp tục chữa trị cho chàng.
Một lúc sau huyệt đạo của Nhuế Vĩ tự giải, chàng tỉnh lại, nghe Lâm Quỳnh Cúc khóc, lấy làm lạ hỏi :
- Tại sao Cúc muội khóc?
Lâm Quỳnh Cúc nức nở :
- Đại ca! Chứng độc thương của đại ca...
Nhuế Vĩ nhìn hai bàn tay, mỉm cười đáp :
- Cúc muội! Chẳng có sao đâu! Như vậy là đỡ rồi đó! Độc chứng tuy lợi hại, song vẫn có người chữa trị được.
Lâm Quỳnh Cúc hỏi :
- Hoạt Tử Nhân? Nhưng lão đã đi rồi.
Nhuế Vĩ kêu lên :
- Đại sư bá đi rồi? Đi đâu?
Lâm Quỳnh Cúc kinh ngạc :
- Đại sư bá?
Nhuế Vĩ gật đầu.
Lâm Quỳnh Cúc tóm lược sự tình, thuật lại cho chàng biết.
Nhuế Vĩ thở dài :
- Hẳn là Nhất Đăng thần ni!
Rồi chàng nhảy ra khỏi quan tài. Chàng quên mình mang thương thế, vì nóng nảy nên vọt ra, ngờ đâu chàng chẳng còn nghe đau đớn gì cả, trái lại cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn trước. Chàng biết đại sư bá dụng công chẳng những bức độc dồn ra hai bàn tay mà còn trị nội thương cho chàng luôn.
Cả hai cùng ra khỏi lòng mộ.
Nhuế Vĩ cho biết Thánh Thủ Như Lai Dược Vương Gia có thể chữa trị độc thương cho chàng. Chàng lấy bức địa đồ trao cho Lâm Quỳnh Cúc cất giữ, bảo nàng cứ theo mấy địa điểm đó mà đi tìm.
Rồi nàng và chàng chạy nhanh đến ngôi nhà của Hồng Bào Nhân. Đến cửa, Nhuế Vĩ gọi gấp :
- Lão tiền bối! Lão tiền bối!
Không có tiếng đáp. Nhuế Vĩ biến sắc, đẩy cửa chạy vào. Một phút sau chàng trở ra với thi thể của Hồng Bào Nhân, chiếc đầu nát bấy.
Ôm luôn xác của Hồng Bào Nhân, chàng chạy lại đến nơi cư trú của Lam Nhiêm Khách. Tại khoảng sân trước nhà, xác ni cô nằm la liệt, cách xa xa là xác của Lam Nhiêm Khách đầu cũng nát bấy như Hồng Bào Nhân.
Cả hai khóc một lúc, chàng khóc ân nhân, nàng khóc ni cô, bởi giữa nàng và ni cô trong mấy hôm chung sống đã có cảm tình nồng đượm với nhau.
Nhuế Vĩ đào ba huyệt, hai huyệt để chôn xác hai lão nhân, còn huyệt kia dành chôn chung các xác ni cô.
Họ thừa hiểu chính Nhất Đăng thần ni là thủ phạm của hai vụ án. Rồi họ vào thị trấn mua ngựa, theo bức địa đồ lần lượt đến nơi đã chỉ dẫn.
Thoạt đầu họ đến thị trấn Khai Dương thuộc đất Quý Châu. Kế đó họ đi luôn qua các vùng Đại Trúc, Tương Đàm, Cự Dã. Họ vẫn chưa tìm được Dược Vương Gia. Còn một địa điểm cuối cùng là Nam Lăng.
Trong đoạn đường cuối cùng này, Lâm Quỳnh Cúc vất vả hết sức.
Bởi thời hạn chót sáu tháng đã qua, chất độc từ hai bàn tay đã mắc trở lại cơ thể hành hạ chàng cực kỳ đau đớn.
Đến Nam Lăng rồi là Nhuế Vĩ hầu như mòn hơi.
Họ tìm đến hiệu thuốc có ghi trên bức địa đồ vào hỏi viên quản lý.
Người quản lý có thân vóc lùn, mặc y phục thanh đạm, ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh cửa.
Lâm Quỳnh Cúc thốt :
- Chúng tôi muốn mua Hà Thủ Ô thứ thật tốt.
Tên làm công đáp thay người quản lý :
- Về loại dược liệu đó, tiểu nhân không dám tự chuyên bán cho khách hàng.
Đoạn hắn bước vào trong, một phút sau trở ra với một người mặt hồng hào vận y phục hoa lệ. Y chừng là vị chủ hiệu. Người đó hỏi :
- Cô nương muốn mua bao nhiêu?
Lâm Quỳnh Cúc đáp :
- Năm cân.
Người đó kêu lên :
- Trời! Gì mà nhiều thế?
Lâm Quỳnh Cúc điềm nhiên :
- Bịnh tình của đại ca tôi nguy kịch, cần phải có bao nhiêu cân lượng đó mới chữa trị được.
Người đó lắc đầu :
- Khắp thị trấn này kể cả bao nhiêu hiệu thuốc góp lại cũng không đủ năm cân Hà Thủ Ô thứ thật tốt, bổn hiệu làm gì có đủ để cung cấp cho cô nương?
Người ngồi trên ghế thở dài :
- Dù cho có mười cân Hà Thủ Ô cũng không chữa trị dứt chứng bịnh của đại ca cô nương.
Lâm Quỳnh Cúc giật mình.
Nhuế Vĩ ngồi trên ngựa ở ngoài đường, lão ấy ngồi đây nhìn ra mà biết được tình trạng của chàng. Hay lão là Dược Vương Gia?