Thần Ma Cửu Biến
Tác giả: Duy Nhất Thiên Tử
Chương 151 (1,2): Kiến Nghiệp thành
Nguồn: Nhóm dịch huntercd
Sưu tầm: tunghoanh.com
“Thật ra cảnh giới là thứ rất hư vô mờ mịt, cái chân chính ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện chính là mức độ cường đại của tâm thần”. Lâm Nguyên Nghi giải thích nói.
Trương Hiểu Vũ thật sự lắng nghe.
“Bình thường mọi người đều nói, cảnh giới không đủ thì không thể nắm trong tay đủ nguyên lực nhưng mà ngươi thử ngẫm mà xem, việc nắm giữ nguyên lực thật ra là dựa vào cái gì”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Là tâm thần”.
Lâm Nguyên Nghi nói:“Đúng vậy, cảnh giới thật ra chính là tâm thần, khi tâm thần đạt tới trình độ nhất định sẽ thuế biến thành Hồn lực, khi một người có tâm thần lớn hơn nguyên lực quá lớn thì tốc độ tu luyện tự nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều”.
Thì ra là như thế, Trương Hiểu Vũ rốt cuộc đã biết tại sao hắn tốc độ tu luyện của hắn lại nhanh như vậy, nay hắn đã lĩnh ngộ đến Hồn lực, mà Hồn lực chính là năng lực của Võ tông, như vậy như vậy mà nói, việc đột phá phía trước Võ tông bất quá chỉ là quá trình tích lũy nguyên lực mà thôi. So với những người khác phải làm cho tâm thần chậm rãi mạnh lên thì việc hắn chỉ phải tích lũy nguyên lực giúp cho tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
“Ta nghĩ ngươi có thể có được tu vi như hiện tại khẳng định là vì có nguyên nhân nào đó làm cho tâm thần ngươi mười phần cường đại, thật đúng là đáng hâm mộ”. So sánh với đan dược có thể gia tăng tu vi thì vật có thể giúp gia tâm thần lại càng thêm hãn hữu, nếu xuất hiện thì nhất định sẽ khiến cho các thế lực lớn cướp đoạt.
Thật ra Trương Hiểu Vũ loáng thoáng đã biết được lý do khiến tâm thần cường đại, ngoại trừ lần ở Thần ma cốc bởi vì đối mặt với Thần uy mà tâm thần thuế biến thành Hồn lực ra thì nguyên nhân chân chính khác phỏng chừng chính là khối Ma thần ngọc bài kia. Nó có thể làm cho một người xuyên qua thời không, năng lực như vậy Trương Hiểu Vũ thật không biết nên hình dung nó như thế nào, có lẽ muốn hiểu biết nó thì thực lực hiện tại còn xa xa mới đủ.
“Nghe Thi Thi nói, ngươi muốn đi Đông vực”. Lâm Nguyên Nghi hỏi.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu nói:“Không sai, ta đã đáp ứng với một vị tiền bối, muốn đi Đông vực gặp người nhà ông ấy, mặt khác ta cũng có sự tình phải đi”. Di ngôn của Lôi ngạo tiền bối Trương Hiểu Vũ một khắc cũng không quên, hơn nữa ở Đông vực hắn có thể hỏi thăm một chút về công pháp tu luyện Nhục nguyên lực.
“Nam vực cùng Đông vực cách nhau bởi nội hải, địa vực lớn đến mức không thể tưởng tượng được mà nguy hiểm nhất là dẫn tới quái vật trên biển, ngươi nên cẩn thận một chút”. Đằng Vân đại lục tổng thể hình dạng giống như một đóa hoa, có bốn cánh hoa phân biệt với bốn phương hướng là Tứ vực mà giữa mỗi vực đó cách nhau bởi nội hải, chỉ có cổ chiến trường bị phong ấn ở trung gian là nối tiếp giữa tứ vực.
Trương Hiểu Vũ cười nói:“Lấy tu vi của ta hẳn là không có chuyện gì đâu!”.
Lâm Nguyên Nghi lắc đầu:“Ngươi chưa biết sự đáng sợ của quái vật biển đó thôi, phải biết rằng đại hải khôn cùng lớn hơn Đằng Vân đại lục vô số lần, động vật bên trong biển cũng thiên kì bách quái, thậm chí có một số là thượng cổ yêu thú, sức mạnh không thể tưởng tượng nổi”. Trải qua một năm ở chung, bất tri bất giác Lâm Nguyên Nghi đã có cảm tình đối với Trương Hiểu Vũ, đương nhiên cái này cũng không phải là tình yêu nam nữ mà là tình cảm như mẫu tử vậy. Trong lúc nhất thời nàng coi Trương Hiểu Vũ như đứa con đã chết của mình, cũng có thiên phú tuyệt đỉnh, tuổi cũng không kém nhiều lắm.
Thượng cổ quái vật biển, Trương Hiểu Vũ nhíu nhíu mày, cái này cũng không dễ xử lý, quái vật được xưng là thượng cổ cũng phải tồn tại ít nhất trên vạn năm, nghĩ lại quái vật biển hàng vạn năm cũng không dễ chọc rồi lại đột nhiên cười to, loại quái vật biển này nhất định là cực kỳ hiếm thấy, giống như là thất giai hoang thú vậy, chỉ nghe tiếng mà không thấy hình, nếu nhìn thấy thì chứng tỏ vận khí mình quá xấu, chẳng trách được người khác.
Thiên La quốc Thập đại cao thủ ở không lâu sau đã tiến hành xong, đệ nhất nhân tự nhiên là Diệp Tiêu Đình, xếp thứ hai danh là sư huynh của La đạo nhân là Hạc đạo nhân, đứng thứ ba chính là La đạo nhân, còn đứng thứ tư là phụ thân Lạc Thi Thi, Lạc Danh, thứ năm là chưởng môn Tử Hà kiếm phái Tôn Tùng, thứ sáu là Lâm Nguyên Nghi, thứ bảy là tông chủ Minh Dương tông, đệ nhất đại phái tại Mạc Bắc quận thành Tiêu Nhiên, thứ tám là sư phụ Tiêu Linh, Diệp Bạch Phượng, thứ chín là đệ nhất cao thủ Thiết Dương quận thành Hồ Thiết, thứ mười là Dạ Trường Phong. Hắn tuy là người duy nhất lấy tu vi đỉnh phong Võ vương mà tiến vào trong vòng thập đại cao thủ, được rất nhiều người khen là đệ nhất thiên tài kể từ khi Thiên La quốc ghi chép sử tới nay. Đương nhiên, tuyệt đại bộ phận võ giả đều biết, hắn so với người kia thì còn kém xa lắm.
Cái này thì Trương Hiểu Vũ tự nhiên là không rõ lắm, hắn lúc này đã ở cách xa mấy vạn dặm bay về phía Kiến Nghiệp thành, nơi đó chính là thành thị gần nhất tựa vào Đông vực nội hải.
Kiến Nghiệp thành, một nơi hoang dã có một nhóm thợ săn đang hiệp lực bắt giữ hoang thú, đối với bọn họ mà nói, tuy rằng mỗi ngày đều phải liều mạng phi thường mệt mỏi nhưng sau mỗi cố gắng mà có được hồi báo thì đều rất vui vẻ, nếu thu hoạch nhiều thì trong các quán rượu ở Kiến Nghiệp thành nhất định sẽ có bóng bọn họ. Thu hoạch không tốt thì chỉ cần rượu trắng cũng đã đủ mừng rồi.
Nhìn phía dưới bận rộn, trong lòng Trương Hiểu Vũ âm thầm cảm khái một chút rồi thân hình chợt lóe lên, phá không mà bay về phía cửa nam Kiến Nghiệp thành.
“Lại là một vị Võ vương cao thủ nữa, mấy ngày gần đây Kiến Nghiệp thành có nhiều cao thủ tập hợp quá!”.
“Cũng không phải vậy, ba ngày trước có người truyền đến tin tức, nói là Hoàng Kim đảo ở trong biển vốn biến mất gần năm mươi năm qua lại xuất hiện, sau khi tin tức này truyền ra đã có rất nhiều người chạy tới đây”.
“Hoàng Kim đảo chính là hòn đảo mà trăm năm trước từng vang danh là La Âu bảo tàng đó hả”.
“La Âu là đầu mục của đám hải tặc nổi danh trong nội hải, vài thập niên trước chúng đã cướp đoạt được vô số vàng bạc tài bảo, nghe nói số lượng này phải đến hơn mười triệu lượng bạc. Sau khi bị Thất Võ hải chi nhất (một trong Thất võ hải) là Đông Lợi và thủ hạ tiêu diệt thì số tài bảo này đi đâu cũng không rõ, mãi đến khi có một gã mạo hiểm giả có lưu lại một cuốn nhật kí kể về Hoàng Kim đảo, trong sơn động trên đảo chất đầy vàng bạc tài bảo, số lượng không thể tính được, từ đó mới khiến rất nhiều người nổi lòng tham đi tầm bảo”.
“Đáng tiếc là, Hoàng Kim đảo giống như Quỷ Hồn vậy, chưa từng có ai có thể xác định được vị trí của nó, muốn lấy bảo tàng kia mà lại không thể nào xuống tay”.
“Tốt lắm, đừng nói chuyện phiếm nữa, mau bắt lấy đầu chiến trư này rồi chúng ta trở về uống rượu thôi”. Gã đội trưởng thét to nói.
......
Vì phía bắc Kiến Nghiệp thành tiếp giáp vố biển nên thị trường mười phần phồn hoa, trên các ngã tư đường có rất nhiều các tiểu sạp bán hải sản, giá so với hải sản nước ngọt thì đắt hơn không ít, ngoại trừ hải ngư ra thì ốc biển, hải bối, hải sản, hải tảo gì đó đều là sản vật thông thường nơi này.
Nếu muốn nói đến ngành nghề dễ kiếm tiền nhất ở Kiến Nghiệp thành thì phải nói đến nghề liên quan đến thuyền, mặc kệ là đóng thuyền, sửa chữa thuyền, bảo dưỡng thuyền đều cần rất nhiều bạc, mức giá nói ra có thể hù chết một ít tiểu lão bản trong đất liền.
“Đám hải tặc Tiệp Khắc bang đang hoành hành tại hải vực gần Kiến Nghiệp thành chúng ta, chúng ta đang thành lập nhóm săn bắt hải tặc, đây cũng là cơ hội cho các ngươi thi thố tài năng, đây là việc vừa dễ nổi danh và kiếm được nhiều bạc nếu có đủ năng lực, ai muốn thì mau đến Tát Lợi hào thuyền báo danh đi”. Trên các phố lớn ngõ nhỏ đột ngột vang lên tiếng rao, không đến nửa khắc công phu sau, nhất thời có hơn mười người áo quần lôi thôi từ bốn phương tám hướng chạy tới.
“Sao có thiếu được Kiến Nghiệp đệ nhất thợ săn hải tặc Hạt Vi Lượng ta chứ”.
“Kiến Nghiệp tứ đại thợ săn hải tặc chúng ta rốt cuộc lại có cơ hội kiếm bữa cơm rau dưa qua ngày rồi”.
Thật đúng là náo nhiệt! Trương Hiểu Vũ mỉm cười nhìn cái cảnh này.
Sau khi tiến vào một tửu lâu, Trương Hiểu Vũ tìm một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Khách quan, ngài gọi chút đồ ăn không”. Tiểu nhị đi tới nhiệt tình nói.
Trương Hiểu Vũ tùy ý nói:“Cho ta chút đặc sản Kiến Nghiệp thành đi !”.
“Đặc sản Kiến Nghiệp thành thì có Bạch tuộc hấp, sư tử biển nướng, bào ngư dấm chua, đậu hủ thiêu xà ngư, ngài có lấy hết không ?”.
“Ân, mỗi thứ cho một phần, mang thêm một hồ hảo tửu nữa”.
“Ở đây rượu ngon nhất là Hải Đường xuân, tám trăm lượng bạc một cân”. Tiểu nhị nhìn trang phục của Trương Hiểu Vũ mà có chút chần chờ nói.
Thấy vậy hắn liền lấy từ trong lòng ra một tấm kim phiếu ngàn lượng hoàng kim nói:“Không đủ tính sau”.
“Đủ, đủ! Tôi lập tức đi chuẩn bị ngay”. Tiểu nhị âm thầm táp lưỡi, đúng là kẻ có tiền! Tùy tùy ăn một bữa cơm mà lấy ra vạn lượng bạc.
Khó được một lần đến Kiến Nghiệp thành nên Trương Hiểu Vũ cũng không để ý đến việc lãng phí, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, đạo lý này hắn vẫn hiểu được.
Tục ngữ có nói, tài phú không nên để lộ ra ngoài, đặc biệt ở những nơi gần biển vì sẽ thường xuyên gặp phải hải tặc. Nhất là tại Kiến Nghiệp thành, hai gã đại hán nhìn thấy Trương Hiểu Vũ có tiền như vậy thì nhìn nhau một cái rồi sóng vai đi tới.
“Tiểu tử, ngươi là từ bên ngoài tới hả!”.
Trương Hiểu Vũ lạnh nhạt nói:“Các ngươi tốt nhất là cút đi cho khuất mắt ta”.
Trong mắt lộ hung quang, ống tay áo hai gã cuồn cuộn nổi lên nói:“Không nói lời vô nghĩa nữa, ngươi vào Kiến Nghiệp thành này phải dựa theo quy củ, nếu nháo sự thì đừng trách bọn ta không đề tỉnh ngươi”.
“Ngươi muốn chết hay muốn sống”. Lấy địa vị Trương Hiểu Vũ hiện nay, đừng nói giết hai người, cho dù giết một trăm thì cũng không ai dám nói gì.
“Muốn chết thì như thế nào, muốn sống thì như thế nào, chúng ta nhưng là người của Thanh Hổ đường đó”.
“Thanh Hổ đường sao?” tay trái Trương Hiểu Vũ nhẹ nhàng phẩy một cái, khí kình cuồn cuộn nổi lên như cơn lốc thổi hai người bay ra khỏi tửu lâu, bay ra đến tận ngã tư đường.
Tiểu nhị đi ra nhìn thấy cảnh này thì nhắc nhở nói:“Khách quan, ngài nên cẩn thận một chút, Thanh Hổ đường tại Kiến Nghiệp thành có xú danh, thường xuyên lừa bịp tống tiền khách từ bên ngoài đến, có tiền thì không sao, ai không có tiền liền bị đánh chết đó”.
Trương Hiểu Vũ nói:“Yên tâm đi! Đao to búa lớn hơn ta đã trải qua rồi, hy vọng bọn chúng thông minh một chút”.
Tiểu nhị thấy Trương Hiểu Vũ tự tin như vậy thì không khỏi lắc lắc đầu, một người đối đầu với một bang phái thì sao chiếm được ưu thế chứ, đúng là tuổi trẻ khí thịnh mà!
Ăn mỗi món một miếng, Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, ăn ngon, tuy rằng đại bộ phận đều là cá nhưng mỗi một loại đều có hương vị đặc biệt, tuyệt không kém so với kiếp trước.
Bữa cơm này ăn một một thời thần, lúc này Trương Hiểu Vũ cơm no rượu say chuẩn bị rời đi.
Trong phòng xưởng đóng thuyền, ông chủ lắc đầu nói:“Ngươi tới thực không khéo, trong vòng 3 ngày này hơn hai mươi chiến thuyền đều đã bán đi rồi”.
Trong ba ngày, toàn bộ thuyền đều đã bán đi, Trương Hiểu Vũ nhíu nhíu mày hỏi:“Đây là chuyện gì vậy, sao nơi này tự nhiên lại khan hiếm thuyền vậy?”.
Ông chủ cười khổ nói:“Tiểu tử, nơi đây bình thường một năm đâu có thể bán được nhiều thuyền như vậy đâu, phải biết rằng mỗi chiến thuyền đều có giá mà người thường khó có thể thừa nhận được”.
“Nguyên nhân thì là do Hoàng Kim đảo trong truyền thuyết một lần nữa xuất hiện rồi, chuyến này các thế lực lớn đều phái người ra khơi nên thuyền tự nhiên là hút hàng rồi”.
Trương Hiểu Vũ không để ý đến Hoàng Kim đảo, tiền tài đối với hắn mà nói kiếm dễ như trở bàn tay, cần gì phải đi tranh nhau đầu rơi máu chảy chứ, cái hắn để ý tới chính là thực lực của bản thân. Có thực lực thì liền giống như lục Võ tông kia vậy, toàn bộ đại lục đều do bọn họ khống chế, muốn có tiền tùy tiện đưa ra một lý do yêu cầu các thế lực nộp là được, dã man hơn một chút là trực tiếp chém giết mà cướp lấy, ngươi có thể làm gì hắn nào.
“Như vậy! Các ngươi muốn chế tạo một con thuyền mới thì cần bao nhiêu thời gian”. Nếu thời gian ngắng thì Trương Hiểu Vũ có thể chờ đợi.
Ông chủ nói:“Còn phải xem là chế tạo thuyền gì, loại thuyền nhỏ thì nửa tháng có thể xong, thuyền cỡ trung cần hai tháng, về phần đại hình thuyền thì ít nhất cần năm tháng. Thuyền lớn hơn nếu muốn thì mất không ít hơn một năm đâu”. Tạo thuyền không thể làm ẩu được, chỉ cần hơi sơ sẩy có thể hỏng mất tạo thành đại họa.
Loại thuyền nhỏ cũng dài đến hai mươi thước nhưng mà chỉ có thể đi lại gần bờ biển thôi, muốn xuyên qua nội hải đó là nằm mơ, ít nhất cũng phải đại hình thuyền mới có thể.
“Nếu như vậy thì quấy rầy rồi”. Trương Hiểu Vũ quyết tâm không chuẩn bị đi thuyền đến Đông vực.
Đương nhiên cũng chỉ có hắn mới một mình đi ngang qua hơn mười vạn dặm nội hải, Võ vương bình thường cho dù có thể phi hành cũng không dám vì sợ kinh đào hãi lãng cũng như quái vật biển tập kích.
Sau khi ra khỏi xưởng tạo thuyền, ánh mắt Trương Hiểu Vũ mị lại. Đối diện hắn có tới hơn mười đại hán tay cầm vũ khí, trong đó có hai gã bị hắn đánh ở tửu lâu.
“Phó Đường chủ, hắn đó, hắn chẳng những không cho Thanh Hổ đường chúng ta mặt mũi mà còn đả thương huynh đệ chúng ta, làm cho người khác chê cười”. Trong hai gã, một tên nhìn trung niên nhân châm ngòi thổi gió nói.
Gã trung niên kia ánh mắt lóe lên nói:“Ngươi chính là kẻ đã đả thương huynh đệ ta?”.
“Thì như thế nào!” Trương Hiểu Vũ nói.
Trung niên nhân kia cười lạnh nói:“Giao ra một vạn lượng hoàng kim, cho ngươi một con ngựa, nếu không thì trói lại ném cho cá ăn”. Từ trong miệng hai người kia hắn biết Trương Hiểu Vũ rất có tiền, là con cá lớn.
“Ồ, ngươi có bổn sự này sao!”.
“Xem ra ngươi còn chưa biết thực lực của Thanh Hổ đường chúng ta rồi! Đường chủ của chúng ta là đỉnh phong Võ vương, ta là tam cấp Võ vương, mặt khác Đại võ sư cũng có vài người, tại Kiến Nghiệp thành không ai không cấp cho Thanh Hổ đường ta ba phần mặt mũi”.
Không thời gian dây dưa cùng đám tiểu nhân vật này, Trương Hiểu Vũ nói:“Gặp phải ta là các ngươi không may rồi, Thiên Vũ ấn”.
Hắn khẽ vung chưởng, vô số đạo lưu tinh điện mang lao ra phô thiên cái địa bao phủ quanh đám nhân mã Thanh Hổ đường, bằng mắt thường có thể thấy được tuyệt đại bộ phận đám này lập tức bị đốt cháy sém, sau đó dập nát thành tro tàn.