Thần Ma Chi Mộ
Cường Giả từ trong mộ đi ra
Tác giả: Phong Cuồng Khô Lâu
Quyển 1 chương 122: Bảo vật lạ
Dịch : La Bat Chap
Biên Dịch : thienthan555
Biên Tập : anhhungsida
Hiệu Đính : Tinh Tú Lầu - Thiên Hạ Hội
Nguồn: tangthuvien.com
“Ngươi cũng biết nhiều đấy.” Triệu Thuỵ cười cợt phủ nhận.
Chung Quý mặc dù vẫn hoài nghi nhưng thấy hắn không muốn nói nhiều nên cũng đành thôi.
Hai người rời khỏi quán rươu, trở về công ty, Chung Quý lập tức đem mọi chuyện nói cho Lâm Tuyết Di, không hề dấu diếm.
Lâm Tuyết Di kinh hãi, không ngờ Triệu Thuỵ lại gây ra chuyện lớn như vậy, Lưu Vân đại tửu điếm là một khách hàng lớn, nếu đắc tội thì sẽ vô cùng bất lợi với công ty.
Nàng lập tức gọi Triệu Thuỵ vào phòng làm việc hỏi chuyện
“Không có chuyện gì đâu.” Triệu Thuỵ vừa cười vừa nói, “Mà ngay cả tổng giám đốc của quán rượu cũng nói bản thân bọn họ có trách nhiệm …..(đoạn này khó quá)
“Đó là bởi vì có Vân Dực cục trưởng thay ngươi nói chuyện!” Lâm Tuyết Di nói tơí đây, đột nhiên như hiểu ra điều gì đóliền ngừng lại, nhìn sâu vào mắt hắn,”Triệu Thuỵ, ta vẫn cảm thấy kì quái, từ khi ngươi vào làm ở công ty chúng ta, công việc của công ty dường như rất thuận lợi. Ta vẫn nghĩ đó là vận may do ngươi mang đến cho công ty, nhưng hiện tại thì có lẽ là nguyên nhân khác. Hãy nói thật với ta, ngươi và vân Dực cục trưởng rốt cục có quan hệ gì?”
Triệu Thuỵ giơ hai tay, nói:”Được rồi, ta nói thật là mới chỉ gặp hắn có hai lần thôi.”
“Chỉ gặp hai lần? Chỉ là gặp qua hai lần mà ngươi ta lại bảo vệ ngươi như vậy?” Lâm Tuyết Di tự nhiên là không hài long với câu trả lời này, tiếp tục hỏi tới.
Ngay lúc này thì chuông điện thoại của Triệu Thuỵ reo vang.
Hắn móc điện thoại ra nhìn, là Lương Gia Tuệ gọi.
“Ta phải nghe điện thoại.” Triệu Thuỵ xin phép Lâm Tuyết Di rồi đi ra ngoài.
Lâm Tuyết Di hai tay ôm ngực, không hề ngăn cản.
“Này, Lương tiểu thư, tìm ta có chuyện gì?”
Triệu Thuỵ đi ra ngoài phòng làm vệc, mở điện thoại, sau dó hỏi.
“Còn nhớ sáng nay ngươi đã nói gì với ta chứ ?” Thanh âm của Lương Gia Tệ nghe có chút hưng phấn.
“Ây? Nói cái gì chứ?” Triệu Thuỵ vón đã biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Ngươi nói vì sao yêu quái lại tấn công ta. Bây giờ ta nghĩ mình đã tìm được nguyên nhân rồi.”
“Hả? Có thật không?” Triẹu Thuỵ thấy có chút hứng thú. Sáng nay hắn chỉ nhắc nhở một cau mơ hò, không ngờ Lương Gia Tuệ lại có thể tìm ra nguyên nhân nhanh như vậy.
“Ngươi có muốn tới nhà ta xem một chút không ?”
Triệu Thuỵ trầm ngâm một chút rồi đáp ứng.
Đến phòng làm việc, Triệu Thuỵ viện cớ hệ thống an ninh nhà Lương Gia Tuệ có vấn đề, muốn hắn qua xem.
Lâm Tuyết Di cũng không có biện pháp đành tạm thời bỏ qua cho hắn nhưng trong lòng cũng đã thầm quyết định, đợi sau khi hắn trở về nhất định phải tìm ra manh mối.
Triệu Thuỵ lái xe tới biệt thự của Lương Gia Tuệ, vừa vào cửa thì đã thấy nàng đang chờ trong phòng khách.
“Tới thật nhanh!” Lương Gia Tuệ nhìn hắn cười nói.
“Lương tiểu thư gọi, đương nhiên là phải tới nhanh một chút.” Triệu Thuỵ ung dung nói một câu, sau đó liền đi thẳng vào việc chính:”Rốt cục ngươi đã phát hiện ra điều gì?”
“Phát hiện một bí mật nhỏ.” Lương Gia Tuệ gỡ chuỗi phật châu trên tay xuống đưa tới trước mặt Triệu Thuỵ. “Đây là di vật của mẹ ta để lại. Trước đây ta cũng không chú ý lắm, ngươi xem có thể nhìn ra điều gì không.”
Triệu Thuỵ nhìn qua nhưng cũng không chạm vào mà nói:” Ta biết, chuỗi phật châu này là bảo vật hiếm có, có thẻ giúp ngươi ngăn cản sự tấn công của yêu vật, nhưng mà nó còn chưa đủ để cho yêu quái tập kích ngươi.”
Lương Gia Tuệ mỉm cười:”Triệu Thuỵ, nhìn ngươi cỏ vẻ rất thật thà, chất phác nhưng thực tế lại là một người rất không thành thật. Sáng nay ngươi nói cái gì cũng chưa từng thấy, cái gì cũng không biết, bây giờ đã lộ tẩy hết rồi. Kì thật, ngươi biết nhiều hơn tất cả mọi người. Ngươi nói điều này ta cũng đã biết, nhưng mà chuỗi phật châu này lại có càn khôn.
“Thật sao?” Triệu Thuỵ vội vàng cầm lấy chuỗi phật châu, cẩn thận xem xét nhưng cũng không phát hiện được có chỗ nào khác lạ.
Lúc này, Lương Gia Tuệ vươn người lại gần, gõ vào một vien phật châu, liền thấy viên phật châu tách thành hai mảnh, một viên ngọc trong suốt, sáng long lanh rơi vào tay Triệu Thuỵ. truyện được lấy từ website tung hoanh
“Xá lợi!”
Triệu Thuỵ lấy làm kinh hãi. Xá lpựi là kì vật được lưu lại sau khi hoả táng các vị cao tăng đại đức đã viên tịch, mỗi một viên xá lợi đều là Phật môn chi bảo, được gìn giữ cẩn thận, không đưa ra ngoài. Không ngờ trong tay Lương Gia Tuệ lại có một viên.
“Không sai, đây đúng là xá lợi, nhưng không phải xá lợi bình thường mà là xá lợi của Huyền Trang pháp sư nổi tiếng. Khối xá lợi này lâu nay vẫn bị phong ấn trong chuỗi phật châu. Hôm nay trong khi ta thu dọn đồ đạc không cẩn thận bị đứt tay, làm máu dính lên phật châu, phật châu liền nứt vỡ, làm lộ ra khối xá lợi này, bên trong phật châu có khắc hai chữ Huyền Trang nên ta mới biết được.
“Hả! Là xá lợi của Huyền Trang pháp sư lưu lại!”
Triệu Thuỵ nghe Lương Gia Tuệ nói thì không khỏi giật mình. Huyền Trang pháp sư có thể nói là vị tăng nhân nỏi tiếng nhất qua các triều đại của Trung Quốc, phật hiệu tinh thâm, uy chấn khắp nơi, xá lợi của ông ta có thể nói là Phật môn chí bảo, vậy mà lại có một viên xuất hiện ngay trước mặt mình.
Triệu Thuỵ hơi kích động nắm chặt khối xá lợi, hắn có thể cảm giác được khối xá lợi này ẩn chứa một lượng linh lực rất lớn.
Trong lòng Triệu Thuỵ chợt nghĩ, nếu như có thể đem linh lực trong khối xá lợi dẫn ra cho mình sử dụng thì tu vi của hắn sẽ lập tức tăng tiến, có lẽ thậm chí lên tới Sinh Tức trung kì.
“Hình như ngươi rất có hứng thú với khối xá lợi này?” Lương Gia Tuệ vốn thông minh, nhạy cảm nên đã nhìn ra một chút từ ánh mắt hắn.
“Quả thật có chút hứng thú.” Triệu Thuỵ cũng không giấu diếm, nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Được, ta hỏi ngươi một chuyên, nếu câu trả lời của ngươi khiến ta hài lòng, ta sẽ đem bảo vật này tặng cho ngươi.
“Tặng ta?” Triệu Thuỵ ngớ người, không ngờ Lương Gia Tuệ lại hào phóng như vậy, nhưng mà cơ hội như thế này hắn sẽ không bỏ qua, vì vậy liền nói:”Ngươi hỏi đi.”
“Chuyện gì đã xảy ra với yêu quái tập kích ta tối hôm qua ?”
Triệu Thuỵ hơi do dự, cân nhắc xem có nên nói thật hay không, nhưng nghĩ có lẽ Lương Gia Tuệ đã đoán biết được gần hết sự việc nên cũng chẳng muốn giấu diếm, nói:”Bị ta giết chết.”
“Ta biết đó là ngươi.” Lương Gia Tuệ nhẹ nhàng cười, “Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?”
“Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là ấn tượng đối với ngươi cũng không tệ nên cũng không muốn ngươi chết dưới tay Tam Quan Ô Yêu.
“A? thì ra yêu quái tối hôm đó gọi là Tam Quan Vu Yêu!”
Lương Gia Tuệ nhẹ nhàng nói,” Được rồi, khối xá lợi này cho ngươi.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao” triệu Thuỵ có chút kinh ngạc.
“Đơn giản vậy thôi.”
“Tại sao lại dưa cho ta? Đây là bảo bối hiém có đấy.” Triệu Thuỵ nhắc nhở.
“Ta biết, nhưng ta có thể dùng nó để phòng thân sao?’
“Không thể, hình như là cần có phương pháp mới có thể dùng.”
“Đúng thế, ta giữ nó, vừa không có tác dụng, vừa không thể bảo vệ cái này, sẽ chỉ đem lại cho mình hoạ sát thân. Vậy sao ta lại muốn giữu nó chứ?” Lương Gia Tuệ ngả người ra salon, có chút mệt mỏi.
“Ta chỉ là một người bình thường, mong có một cuộc sống yên bình, những thứ yêu ma quỷ quái nqỳ đối với ta thực sự là quá đáng sợ. Nếu ta đã không có khả năng giữu bảo vật, không bằng đem nó cho người có khả năng.
Trên thực tế, ngại trừ ngươi ra, ta thật sự không tìm ra ai có thể nhận thứ này, cũng không thể đưa cho yêu quái. Hơn nữa tối hôm qua ngươi đã cứu mạng ta, ta tặng ngươi bảo vật này, coi như hai bên không còn nợ nhau.”
“Ây, thù lao của ngươi cũng thật là dậm, đủ để thanh toán rồi.” Triệu Thuỵ cười nói nhưng trong lòng lại cảm thấy kì quái, tại sao mẹ của Lương Gia Tuệ lại có bảo vật như thế này mà để lại cho nàng.
Dưới sự thúc dục của lòng hếu kì, hắn nói bóng nói gió với lương Gia Tuệ để tìm hiểu, nhưng Lương Gia Tuệ lại tựa như không biết nguyên nhân.
Triệu Thuỵ hỏi han một lúc lâu cũng không có được đáp án cũng đành từ bỏ.
Thấy sắctrời đã không còn sớm, hắn liền cáo biệt Lương Gia Tuệ, trở về nhà trọ,tong lòng thầm tính toán đêm nay sẽ tìm cách lấy ra linh lực trong xá lợi.
Vừa về đến cửa nhà trọ thì điện thoại di dộng đột nhiên reo vang, là Vân Dực gọi tới.
“Vân Dục, hôm nay thực sự phải cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi giúp đỡ thì ta đã gặp phải rắc rối không nhỏ rồi.” Triệu Thuỵ nghe điện thoại, ười cảm ơn một câu.
“Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.” Vân Dực nói vậy nhưng giọng nói có chút nghiêm trọng, “tuy nhiên ta có chuỵên lớn cần nói cho ngươi.”
“Chuyện lớn? Chuyện gì mà lớn?” Triệu Thuỵ cảm thấy kì quái.
“Tối hôm qua, Lưng Gia Tuệ bị tập kích được ngươi cứu giúp, ta đã biết rõ. Chỉ là không ngờ yêu vật tấn công Lương Gia Tuệ lại là Tam Quan Ô Yêu của Vạn Yêu Môn! Đây chính là cao cấp hộ pháp của Vạn Yêu Môn lại bị người ta bí mật giết chết, hẳn là do ngươi làm.Kim Mao Ưng Vương sau khi biết tin rất tức giận, đã dốc gần như toàn bộ thủ hạ tìm kiếm! Nghe các bằng hữu của Quốc An nói Kim mao Ưng Vương thực kực cao thâm, trêu vào hắn là vô cùng phiền toái. Thời gian này ngươi nên yên lặng một chút, nếu thực sự không được thì hãy tránh sang thành phố khác.
Mặt khác, ngươi không nên quá gần gũi với Lương Gia Tuệ, thân phận nàng có chút kì quái, hiện giờ chúng ta đang điều tra, cũng nhanh thôi. Nếu Vạn Yêu Môn theo dõi nàng, ngươi tốt nhất là nên tránh xa nàng một chút, tránh bại lộ thân phận.
“Biết rồi.” Triệu Thuỵ gật đầu, cúp điện thoại nhưng lại nhẹ nhàng thở dài một câu :” Ngươi cảnh báo chậm một chút rồi.”
Bởi vì hắn cảm thấy có yêu vật đang đến gần.