Thần ma chi mộ
Cường giả từ trong mộ đi ra
Tác giả: Phong Cuồng Khô Lâu
Quyển 1.
Chương 187: Phiền toái
Dịch: coldboy2312
Biên dịch: anhhungsida
Biên tập: lamsonquaikhach
Nguồn: tangthuvien.com
Từ Kim Đế câu lạc bộ đêm đi ra, Triệu Thụy đưa Chu Vĩ vào bệnh viện, qua lời một thầy thuốc nói, thương thế cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, có vài chỗ bị bầm giập, não có chút bị chấn động phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, nếu không có vấn đề quá lớn, có thể xuất viện.
Triệu Thụy yên lòng, dàn xếp hoàn hảo cho Chu vĩ, sau đó hắn một cú điện thoại cho trợ lí Lưu Lỗi, gọi hắn đến đây chiếu cố.
Lưu lỗi nhận được điện thoại, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Hắn chỉ vốn ôm thái độ ngựa chết đem làm ngựa sống, thỉnh Triệu Thụy hỗ trợ, không nghĩ tới là Triệu Thụy không tới một giờ đã đem được Chu vĩ từ trong bang hội ra.
Vừa vào phòng bệnh, hắn chứng kiến Triệu Thụy đang ngồi ở cạnh giường bệnh xem báo, còn Chu vĩ thì nhắm hai mắt, nằm ở trên giường bệnh.
“Chu tổng ra sao?” Lưu lỗi vừa mới buông một câu trong lòng ra, vạn nhất Chu vĩ có chuyện không hay xảy ra, hắn cũng muốn chiụ không nổi.
“Không có gì trở ngại, thầy thuốc nói là nghỉ ngơi vài ngày có thể xuất ra viện.” Triệu Thụy nói.
Lưu lỗi lúc này mới hoàn toàn buông lỏng thần kinh đang căng thẳng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn đi lên phía trước hai bước, cầm tay Triệu Thụy quơ quơ, cảm kích nói: “Triệu tiên sinh, thật sự là cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, Chu tổng chỉ sợ là dữ nhiều lành ít a!”
Triệu Thụy không thèm để ý cười cười: “Chu vĩ là bạn tốt của ta, giúp hắn là dương nhiên.”
Lưu lỗi cẩn thận xem xét thương thế của Chu vĩ một chút, sau đó có chút kì quái mà hỏi: “Được rồi. Triệu tiên sinh, ngài như thế nào đem chu tổng cứu ra được vậy. Bang hội kia tựa hồ là bang phái có thế lực nhất Đông hồ a!”
Triệu Thụy không nghĩ đem quá trình chân thật nói ra: “Ta trực tiếp tìm yếu nhân của bọn họ bảo họ đem Chu vĩ trả cho ta.”
Lưu lỗi nghe xong lời này, không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn Triệu Thụy, hoài nghi cái lỗ tai của mình có phải nghe lầm hay không.
Mặc dù hắn mới đến Đông hồ thời gian có vài ngày, đối với bang hội cũng không rõ lắm. Nhưng lần tiếp xúc này, hắn có cảm giác rõ ràng rằng bang hội có thế lực khổng lồ, hơn nữa bên trong bang có nhiều phần tử. Tâm ngoan thủ lạt, có gan lớn làm loạn,như thế nào có thể như vậy nói chuyện?
Mặt khác, từ lúc Triệu Thụy đi vào cứu Chu vĩ cho đến khi gọi điện thoại cho hắn, tổng cộng không có vượt qua một giờ, nhưng chính trong thời gian ngắn như vậy, Chu vĩ đã được Triệu Thụy cứu ra.
Triệu Thụy này có thiệt chỉ là một sư phụ trung học bình thường?
Hắn như thế nào có thể có năng lượng lớn như vậy? nguồn tunghoanh.com
Lưu lỗi hồ nghi nhìn Triệu Thụy, cảm giác được cái người tuổi trẻ này thân phận phi thường thần bí, tuyệt đối không giống biểu hiện đơn giản bên ngoài như vậy.
Triệu Thụy không nghĩ phải giải thích với Lưu lỗi nhiều làm gì. Hắn thấy Lưu lỗi đã tới bệnh viện, rồi cảm giác được mình tạm thời không cần phải ở chỗ này. Vì vậy nói: “Ngươi ở chỗ này coi chừng Chu vĩ đi, ta còn có chút việc phải về trước, nếu như hắn tỉnh dậy, gọi điện thoại cho ta.”
“Ân, tốt.” Lưu lỗi gật gật đầu, “Chu tổng tỉnh dậy, ta sẽ điện thoại cho ngươi.”
Triệu Thụy lên tiếng, phất phất tay, sau đó đánh xe về nhà nghỉ ngơi.
Lúc Triệu Thụy về nhà, người đứng phía sau bảo gã mặt lang sai người bắt cóc Chu vĩ có tên là Diệp chủ lam đang ở cùng bằng hữu tại biệt thự xa hoa của mình đánh mạt chược.
Diệp chủ lam năm nay ba mươi lăm tuổi, cha mẹ đều là đông hồ cao cấp cán bộ, hắn tại đông hồ, cũng coi như là cao cấp cán bộ.
Bất quá, hắn đối với chính trị hứng thú cũng không lớn, một đầu vào thương giới.
Bằng vào mạng lưới quan hệ của cha mẹ mà dựa dẫm vào, hắn tại đông hồ được vui vẻ thủy khởi, công ty cũng càng làm càng lớn, ở Đông hồ trở thành thương nhân làm mưa làm gió.
Diệp chủ lam vẫn cho rằng thân phận của mình tôn quý, khinh thường quan hệ với các phần tử trong bang hội.
Nhưng cũng có lúc hắn phải mượn lực lượng của bang hội, diệt trừ một số đối thủ, tỉ như hai ngày này từ Đông an chạy tới hai người không biết trời cao đất rộng.
Cho nên hắn dựa vào quan hệ, nhờ mặt lang ra tay, đem hai tên đối thủ tiềm ẩn đuôi đi.
Không nghĩ tới là mới vừa rồi thủ hạ báo cáo, gã mặt lang không những không đắc thủ, ngược lại bị bằng hữu của Chu vĩ, một người tên là triệu Thụy đánh trọng thương!
“Thật sự là không thể nhờ vả đám ngu xuẩn này được.”
Hắn trong lòng oán hận mắng gã mặt lang một câu, tâm tình trở nên rất kém cỏi.
Căn cứ vào báo cáo của thủ hạ,Triệu Thụy kia tựa hồ là một vũ giả phi thường lợi hại nếu như để cho Triệu Thụy biết rõ chân tướng, nói không chừng đối với hắn rất bất lợi.
Trước sau như một tác phong làm việc của hắn chính là bất cứ gì có thể uy hiếp mình, đều phải giết chết tại chỗ.
Vì vậy hắn không tiện ra mặt, sau đó quay đầu sang bên một người mặc cảnh phục mập mạp, hơn ba mươi tuổi nói: “Lương hạo, có một việc gấp muốn ngươi giúp một chút.”
Lương hạo cùng Diệp chủ lam lúc nhỏ là mèo mả gà đồng, lớn lên cũng thường xuyên lui tới, hiện tại là phó đội trưởng hình cảnh đội. Trên tay quyền lực không nhỏ.
“Một việc gấp? Gấp cái gì?” Lương hạo thuận miệng hỏi, vội vàng vuốt bài.
“Ta có một bằng hữu bị người ta đánh, hi vọng ngươi có thể đem kẻ đánh người ra trước công lí” Diệp chủ lam ra vẻ đường hoàng nói.
“Nga? Bằng hữu của ngươi là ai a?” Lương hạo làm bộ không để ý hỏi một câu, phải giúp gấp thì cũng phải đem đối tượng làm cho minh bạch mới được, dễ dàng gây phiền toái cho mình, hắn sẽ không ra tay.
“Lão bản của Kim đế.” Diệp chủ lam đáp.
“Kim đế? Đây chính là địa bàn của chúng mà, bằng hữu của ngươi chẳng lẽ là người trong bang hội đó? Ngươi như thế nào lại có qua lại với bọn họ?” Lương hạo nhíu nhíu mày, cảm giác được việc này có chút phiền phức.
“Ta cũng không có qua lại nhiều với bọn họ. Chỉ là mượn tay bọn họ làm một chuyện mà thôi. Kết quả có một tiểu tử thúi xuất hiện ra, phá hủy chuyện tốt của ta.”
“Nga? Tiểu tử đó có lai lịch gì?”
“Là một thất trung sư phụ, gọi là triệu Thụy!”
“Một sư phụ?” Lương hạo ngạc nhiên, một sư phụ có thể đến Kim đế gây sự. Khả năng không lớn! Đây chính là giúp tổng bộ a!”
“Triệu Thụy hình như là học võ, công phu không tồi. Mặt khác, lúc đó hình như bọn đao ba không có trong câu lạc bộ đêm, tiểu tử đó thừa cơ mà vào.” Diệp chủ lam lắc đầu, trên thực tế cũng không minh bạch, chỉ là hiểu một chút đại khái.
Bởi vì, hắn cũng không có cùng bang hội trực tiếp quan hệ, lúc báo cáo này đến trong tay hắn, đã qua vòng vo vài tầng, chi tiết thật sự đã mơ hồ không rõ.
“Đông hồ thất trung? Một vị sư phụ? Ảnh hưởng không được tốt?” Lương hạo nhíu nhíu mày, cảm giác được vấn đề này tựa hồ không được tốt lắm.
“Không có việc gì, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, không có cái gì phiền toái. Ngươi nếu đem việc này hoàn thành, ta chắc chắn trọng tạ.” Diệp chủ lam rất nhiệt tình vỗ vỗ bắp đùi hắn, vừa cười vừa nói. Lương hạo nghe xong, cân nhắc một chút, cảm giác cũng không có cái gì phong hiểm, vì vậy gật cái đầu mập mạp đáp ứng: “Hảo! Đánh xong ván này ta sẽ đi!”
Nửa giờ sau, Lương hạo căn cứ theo tin tức Diệp chủ lam cung cấp, trải qua một phen tuần tra, biết rõ địa chỉ của Triệu Thụy sau đó mang theo thủ hạ, chạy tới nơi ở của Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này vừa về nhà không lâu, tắm rửa một cái, đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm chiều, đột nhiên nghe tiếng đập cửa thô bạo rung trời vang lên.
“Ai a?” Triệu Thụy có chút bất mãn cau lại mi, ngoài cửa vốn có chuông cửa.
“Cảnh sát!” Bên ngoài truyền đến một tiếng quát, “Mở cửa, mở cửa nhanh!”
Triệu Thụy đi qua, mở cửa ra, chứng kiến bên ngoài có năm sáu cảnh sát đang đứng, cầm đầu là một người trắng tinh tràng phì mập mạp, có vẻ lên mặt dạy đời.
“Ngươi là Triệu Thụy?” Lương hạo thấy Triệu Thụy đi ra, bèn nghiêm mặt, lớn tiếng hỏi.
“Là ta.” Triệu Thụy nhìn hắn một cái hỏi, “Mấy vị tìm ta có chuyện gì?”
“Chuyện gì? Ngươi phạm vào chuyện gì, chính mình không rõ ràng à!” Lương hạo quát lên, “Ngươi xông vào câu lạc bộ Kim đế! Đánh bị thương nặng vài người! Đối phương đã báo cho cảnh sát, ngươi hiện tại phải theo ta đi một chuyến!”
“Đó là do bọn họ bắt cóc bằng hữu của ta?” Triệu Thụy thanh minh cho bản thân nói, “Ta đến Kim đế là để giải cứu bằng hữu của ta mà thôi!”
Lương hạo cười lạnh một tiếng nói: “Bắt cóc? Ngươi như thế nào không báo cho cảnh sát, ngược lại chính mình đi cứu? Bịa lời nói dối cũng có hạn độ thôi, Kim đế câu lạc bộ kinh doanh hợp pháp, an phận thủ thường, như thế nào có thể bắt cóc bằng hữu của ngươi? Đừng nói nhảm! Theo chúng ta đi!”
Hắn vừa nói, từ phía sau móc ra một cái còng tay.
An phận thủ thường? Hợp pháp kinh doanh?
Đây không phải là trợn tròn mắt nói dối sao?
Một người sĩ quan cảnh sát chức vụ không thấp, như thế nào có thể đối với bang hội đó lại không biết chút nào.
Triệu Thụy nghe hắn vừa nói như thế, trong lòng lập tức hiểu được,vài tên cảnh sát này đại khái là do đối thủ buôn bán của Chu vĩ phái tới.
Sắc mặt của hắn nhất thời lạnh xuống. Ngẩng đầu lên thản nhiên nói: “Nếu ta không đi với các ngươi thì sao?”