Thế Giới Chết Q1- Chương 30


Q1- Chương 30
Đêm mưa

ĐÙNG!!!


Tiếng sấm làm Việt giật mình đứng lại, trước mắt hắn là hai bóng người vật vờ kèm theo tiếng rên rỉ kì quái. Hắn lui bước từ từ, thận trọng... Loảng xoảng...! Âm thanh đổ vỡ từ cái lọ cũ không biết ai để đó mà hắn đá phải đã gây sự chú ý của “bọn chúng”. Hai bóng người ngoảnh về phía Việt và vẫn giữ cái điệu bộ vật vờ, tiến về phía hắn. Hắn không thể chạy ngược lại nên đành nắm chặt ống tuýp chờ đợi cho chúng lại gần. Tên thứ nhất định chồm tới nhưng Việt nhanh hơn bổ ngay một cú vào giữa đầu hắn. Thấy đồng bọn đã gục mà tên kia không hề có phản ứng gì, vẫn chỉ rên rỉ những thứ âm thanh chết chóc. Hai tay hắn vụng về giơ lên và hắn bổ người tới trước nhằm vào Việt. Nhẹ nhàng lách sang phải, Việt gạt chân làm cho tên kia ngã sấp rồi đập một phát thật mạnh cũng vào giữa đầu hắn. Giờ thì hắn đã biết là nếu bị đánh vào đầu thì dù không chết chúng cũng chưa dậy được ngay. Việt bồi thêm mấy phát nữa cho hai tên điên chết hẳn. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Việt mới nhận ra bọn này còn khá trẻ, chắc chưa đến hai mươi tuổi. Hắn cúi xuống lục túi chúng một cách vội vàng, moi ra một bình sơn phun và cái bật lửa. “Lại mấy thằng nhãi ranh đi sơn vẽ lung tung” – Việt nghĩ. Nhét vào túi những thứ vừa tìm được, hắn tiếp tục chạy đi, phía trên là bầu trời đang vằn vện những tia chớp.



Sau một hồi mò mẫm trong bóng đêm, Việt đụng phải một con hẻm cụt. Chân tay hắn rã rời, mệt mỏi do họat động quá sức mình. “Cần phải tìm một chỗ trú qua đêm nay” - Việt tự nhủ, sau những lần đụng độ với đám “người điên” hắn tin rằng bọn chúng ngoài số đông ra thì chẳng có gì đáng ngại cả. Lũ thiểu năng đó không còn khả năng làm những việc bình thường như mở cửa hay cầm nắm vũ khí, nên hắn tin là chúng nó cũng không biết leo rào. Hắn chọn căn nhà ở cuối hẻm có cánh cổng sắt kiên cố, leo qua cánh cổng ngoài không mấy khó khăn, hắn bước vào sân trong và bắt đầu tìm cách cạy cửa. “Tiên sư nó chứ, khoá gì mà kĩ thế không biết” Hắn đá vào cánh cửa sau một hồi đánh vật với cái ổ khoá. Với bộ đồ nghề của hắn thì việc mở khoá chỉ là trò chơi, nhưng hắn đã bỏ nó lại trong căn phòng ở khu chung cư.

“Không vào cửa chính được thì ta leo cửa sổ” Hắn lùi lại và nhìn lên trên, xác định điểm thích hợp để leo. Hắn quyết định bám theo mép tường để lên trên. Việt leo lên thành tường bên, chân đạp vào thành cửa sổ, dùng chút sức còn lại bám vào chân ban công và kéo người lên. Ban công khá rộng rãi và sạch sẽ, có một cái cửa sổ khá to ngay chỗ hắn vừa trèo lên. Thế nhưng nó được gắn khung sắt. Mệt mỏi, chán nản, hắn ngồi phịch xuống : “Ngủ mẹ nó ở đây vậy, ướt một tí nhưng ít ra cũng được an toàn”. Một ánh chớp lóe lên, hắn nhận ra rằng cửa ban công chỉ khép hờ, rõ ràng ông trời vẫn còn thương hắn.

Bước vào trong nhà, hắn ngã một cú đau điếng, cả lưng hắn ê ẩm do nằm đè lên món vũ khí của mình. Sau vài giây thì Việt nén cơn đau đứng dậy. Hắn moi vội từ trong túi ra mấy thứ vừa nhặt được. Tay phải cầm bình sơn còn tay kia cầm cái bật lửa với ngọn lửa lập lòe chỉ chực tắt, hắn căng mắt nhìn vào bóng tối trước mặt, trong tư thế sẵn sàng cho bất cứ kẻ nào dám tấn công mình thành thịt quay. Ở bên ngoài, ánh chớp lóe lên soi sáng căn phòng, không có ai.

Cạch, Việt mở công tắc đèn…Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng chạy về phía ban công và kéo hết rèm lại. Tuy tấm rèm không thể che hết ánh đèn nhưng cũng đủ để làm ánh sáng không thu hút sự quan tâm của đám quái dị kia. Hắn bắt đầu ngó quanh căn phòng, có lẽ chủ của nó là một con nghiện game, trên giường đầy những quyển tạp chí game, đối diện nó là bàn máy tính đầy những vỏ lon nước ngọt và hộp cơm rỗng. Hắn biết rằng khi đã đột nhập nhà người khác mà bị phát hiện thì kiểu gì cũng quay lại cái “nhà đá”, mà có khi ở trong đó lại còn an toàn hơn ở ngòai đường chiến đấu với lũ người điên, và chắc gì chủ của căn nhà này chưa bị đám đó làm thịt. Nghĩ một hồi, Việt quyết định làm liều, mặc kệ cho mọi việc ra sao thì ra. Hắn để cái bật lửa và bình sơn phun xuống đất rồi rút khúc ống túyp ra.

Hắn lần mò xuống dưới cầu thang, tay vẫn lăm lăm cái ống. Căn nhà không lớn lắm, ở phòng khách chỉ có một bộ ghế salon và cái tivi, cái bếp cũng chẳng có bàn ăn gì cả. Nhưng ít nhất, Việt thở phào, cũng không có một thằng điên nào đang chực chờ xơi bộ đồ lòng của hắn. Để đảm bảo an toàn, hắn vẫn lại xem xét kĩ cái khóa ở cửa chính. Cánh cửa sắt to, dày, cộng thêm cái khóa to sụ ở ngoài mà hắn loay hoay mãi vẫn không mở được. Việt chợt nghĩ đến khả năng tên chủ nhà quay về. Thế là hắn tháo luôn sợi thắt lưng cũ của mình ra, buộc vào cái cửa. Theo tính toán của Việt, cái thắt lưng da của hắn có thể giữ được cánh cửa một thời gian, ít ra thì đủ cho hắn trốn thoát nếu gã kia quay về bất chợt.

ọc…ọc… Cái dạ dày của Việt đã bắt đầu lên tiếng biểu tình. Cả ngày hôm nay hắn chỉ được mỗi một tô phở vào bụng. Hắn tắt đèn phòng khách rồi chạy vào bếp, mở toang cánh cửa tủ lạnh. Mẹ kiếp, Việt chạnh lòng một chút : Trong khi hắn sống một cuộc đời tạm bợ, vất vưởng, lo ăn bữa trước bữa sau còn không đủ; thì thằng này có lẽ suốt ngày chỉ chơi game mà có nhà riêng, và thức ăn thì chất đầy trong tủ lạnh. Việt vơ đại dăm cây xúc xích, lấy tí rau, rồi đi vào bếp làm một phần mì gói. Cuộc sống lang bạt trước kia cũng khiến hắn biết làm nhiều việc vặt. Mì chín, hắn lấy đôi đũa, ăn lấy ăn để. Có tí nước nóng trôi vào bụng thật là dễ chịu.

Ăn uống xong xuôi, Việt tắt đèn nhà bếp rồi lên cầu thang. Hắn lục lọi cái tủ quần áo trong phòng ngủ. Tên chủ nhà này hơi nhỏ con hơn so với hắn hắn, có lẽ do suốt ngày cắm đầu vào máy tính. Hắn lựa lấy một bộ rộng nhất rồi bước vào phòng tắm. Làn nước mát lạnh xối lên mặt, lên đầu làm hắn dễ chịu hẳn ra. Việt định đưa tay lên gội đầu, nhưng bỗng nhiên hắn khựng lại. Hắn nhìn vào đôi bàn tay mình. Sau từng ấy năm, cuối cùng nó lại phải rướm máu một lần nữa. Hắn lặng người nhớ lại cái quãng thời gian trước kia, trong lòng dấy lên một cảm xúc, vừa dằn vặt, phẫn nộ, vừa đau đớn. Tại sao cái cuộc đời khốn nạn này không bao giờ tha cho hắn ? Hắn chỉ muốn một cuộc sống bình thường, cơm ngày ba bữa, lấy một cô vợ rồi có một hai đứa con. Hắn sẽ nuôi chúng thành những đứa trẻ ngoan, không bao giờ bỏ rơi chúng dù cuộc sống có khó khăn thế nào đi chăng nữa. Giờ đây khi hắn đang cố gắng làm lại cuộc đời, thì mới trong tối nay hắn đã hạ sát hơn hai mạng người, và bây giờ lại đang xâm nhập gia cư của người khác. Nhưng rồi hắn cũng tự tìm câu trả lời cho chính mình. “Tất cả chỉ để sống mà thôi.” Đúng, nếu hắn không làm thế thì giờ này có lẽ hắn đã thành bữa thịt ngon lành trong bụng chúng rồi…

Tắm rửa xong xuôi, Việt thay bộ quần áo mới rồi bước vào phòng. Hắn vất hết các thứ linh tinh trên giường vào góc phòng để lấy chỗ ngủ. Nhưng Việt cứ nằm đấy, thao thức, hắn không thể ngủ được khi hắn chưa biết rõ ngày mai sẽ ra sao…dần dần cơn buồn ngủ cùng với sự mệt mỏi đã chiến thắng hắn. Ở bên ngoài, trời vẫn đổ mưa như trút nước và một vài bóng đen vật vờ đang lê từng bước về phía căn nhà sáng đèn cuối hẻm…

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/52237


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận