Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Chương 608: Lâm trận tăng soái
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Dương Nguyên Khánh mừng rỡ. Dương Sư Đạo không ngờ đã trở lại. Tin tức này đã quét sạch sự không vui do cơn bão dầu mỏ mang đến. Hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi về phía quân nha. Vừa đi vào cửa liền gặp ngay Dương Sư Đạo.
Dương Sư Đạo cũng nhìn thấy Dương Nguyên Khánh, bên trong ánh mắt có chút phức tạp, có một sự xấu hổ, cũng có sự bất an cùng với kỳ vọng về tương lai.
Y hoang mang đi lên phía trước hành lễ:
- Sư Đạo xin tham kiến Sở Vương điện hạ!
Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ lấy anh ta, nhẹ nhàng đập vào vai y một cái cười nói:
- Lần này trở về, nếu lại muốn trốn đi nữa là không được đâu đấy!
Dương Sư Đạo trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp. Dương Nguyên Khánh cũng không vì bao năm xa cách mà trở nên lạnh nhạt. Cứ như là mới hôm qua rời xa nhau vậ không kìm nổi vui mừng trong lòng cười nói:
- Khi ta đi ngươi đã từng nói, nếu như có một ngày ta chọn một con đường khác thì sẽ đến quận Ngũ Nguyên. Vị trí Thái Thú vẫn còn giữ ở đó cho ta. Ta có thể tùy ý đến đảm nhiệm chức vụ đó. Vì thế lần này ta quay trở về rồi, tiếp tục làm Thái Thú quận Ngũ Nguyên.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bờ vai của y, lắc lắc đầu.
- Ngươi không cần đến quận Ngũ Nguyên. Ta có vị trí tốt hơn cho ngươi. Ngươi đi theo ta.
Dương Nguyên Khánh xoay người đi về phía phòng làm việc. Dương Sư Đạo cũng đi vào theo. Hai người ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh lại ra lệnh cho thân binh mang trà lên. Lúc này hắn mới thẳng thắn hỏi:
- Lần này ngươi tới là muốn nương tựa vào Dương Nguyên Khánh ta hay là dựa vào Dương Hựu?
Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng. Dương Nguyên Khánh nhất định phải nói thẳng ra trước. Bởi vì thân phận của Dương Sư Đạo không giống như người bình thường, xử lý tốt y tương lai có thể giúp sức lớn nhất cho mình. Nhưng nếu xử lý không tốt thì y sẽ trở thành lực cản của mình. Về vấn đề mấu chốt này, thái độ của hắn không được mơ hồ.
Dương Sư Đạo khẽ cười nói:
- Ngươi xem, ta là đến tìm ngươi trước hay là trực tiếp đến Thái Nguyên tìm Dương Hựu?
Dương Nguyên Khánh cũng nhịn không được bật cười. Y chỉ cần nói rõ ràng, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu được, với trí tuệ của Dương Sư Đạo thì y sẽ không đi giúp Dương Hựu. Mặc dù y là Hoàng tộc nhưng y cũng sẽ nhìn về phía trước, chứ không lưu luyến một vương triều cũ.
- Được rồi! Hãy nói cho ta biết tình hình Lạc Dương trước đã.
Bên trong điện Lưỡng Nghi cung Thái Cực Trường An, có một hội nghị khẩn cấp được triệu tập để bàn về việc cứu viện quận Hoằng Nông. Điện Lưỡng Nghi là nội triều, là nơi tổ chức cử hành hội triều nhỏ. Chỉ có những đại thần quan trọng mới có tư cách dự hội triều ở đây.
Lý Uyên ngồi ở ghế rồng trên bậc thềm ngọc. Vì đêm qua cả đêm ông ta không ngủ nên trong mắt kéo đầy tia máu, tinh thần có chút tiều tụy.
- Các vị ái khanh, hãy bàn luận việc đầu tiên đi! Về vấn đề người thân của quân nhân hoán đổi trọng thần, các vị ái khanh cảm thấy có được hay không?
Hai ngày trước, Dương Nguyên Khánh mệnh lệnh cho Thái Thường Thiếu Khanh Tiết Thu đi sứ Trường An, đề xuất dùng ba người Hậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội cùng với xác của Lý Thúc Lương và Hạ Hầu Đoan để đổi lấy hơn mười nghìn thân nhân gia đình binh lính Quan Trung bị bắt trong một trận của Lý Thúc Lương.
Việc này được thảo luận rất kịch liệt trong hội nghị. Dường như là một nửa tán thành, một nửa phản đối. Bản thân Lý Uyên là tán thành. Đậu Đản là con rể của ông ta, Vũ Văn Hâm và Lưu Chính Hội là tâm phúc từ lúc khởi binh của ông ta. Thi thể của Lý Thúc Lương và Hạ Hầu Đoan thì ông ta lại càng muốn đón trở về hậu táng. Chỉ có điều nếu ông ta độc đoán quyết định thì lại thể hiện ông ta quá mức ích kỷ. Vì thế ông ta hy vọng các trọng thần triều đình ủng hộ.
Bùi Tịch rất hiểu tâm tư của Lý Uyên. Ba người Đậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội đều là tâm phúc của Lý Uyên. Đậu Đản còn là con rể của ông ta. Mà hơn mười nghìn gia quyến của binh lính kia chủ yếu là người già và trẻ em, chỉ tiêu tốn lương thực thôi, không làm ăn được gì. Chỉ ngoại trừ có việc có thể khiến Dương Nguyên Khánh hơi khó chịu ra thì giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng đổi với Dương Nguyên Khánh.
Bùi Tịch đứng lên nói:
- Bệ hạ, thần nghe được rằng Đậu Đản, Vũ Văn Hâm, Lưu Chính Hội thân vùi trong doanh trại của địch nhưng kiên trinh không chịu hàng. Tinh thần trung liệt này chúng ta mà không thiện đãi, không ngó ngàng tới thì không biết sẽ làm đau lòng bao trái tim đại thần, ngăn cản hào kiệt đến với chúng ta. Còn hơn mười nghìn binh lính đầu hàng Bắc Tùy, can tâm bán mạng cho Dương Nguyên Khánh. Gia quyến của bọn họ lại do chúng ta thay Bắc Tùy nuôi dưỡng. Như thế là lãnh đạm với người trung thành, hậu đãi với kẻ phản bội. Đó chẳng phải là việc khiến người thân phải buồn khổ, kẻ thù được sung sướng hay sao? Bệ hạ, kẻ phản đối chính là không muốn để cho Dương Nguyên Khánh được như ý. Nhưng bọn họ không nghĩ được rằng các trung thần của chúng ta còn đang trong tù ngục của Bắc Tùy phải chịu tra tấn khổ sở. Người xưa có câu bỏ ngàn lượng mua xương ngựa (thu hút nhân tài), còn chúng ta thì lại lòng dạ hẹp hòi, bị tình thế cục bộ trước mắt làm cho bị mê hoặc, đối xử tốt với kẻ phản bội mà coi nhẹ trọng thần, bên trọng bên khinh. Xin bệ hạ tự quyết định.
Lưu Văn Tĩnh vừa định đứng dậy phản đối thì Lý Kiến Thành lại lấy ánh mắt ra hiệu ông ta đừng nên nhiều lời. Lưu Văn Tĩnh lại nuốt lời muốn nói phản đối Bùi Tịch.
Lý Uyên gật gật đầu. Thái độ của Bùi Tịch rất hợp ý ông ta. Ông ta lại hỏi Nội Sử Lệnh Đậu Uy:
- Đậu ái khanh nghĩ như thế nào?
Đậu Uy thân thể yếu đuối, run run rẩy rẩy nói:
- Bệ hạ, Hậu Đản là cháu trai lão thần. Lão thần không dám nhiều lời nhưng Vũ Văn Hâm và Lưu Chính Hội là nhân tài, không nên dễ dàng từ bỏ.
Đậu Uy là tán thành theo một cách vòng vo. Lý Uyên hiểu được tâm tư của ông ta. Ông ta lại hỏi Tả Phó Xạ Độc Cô Chấn:
- Độc Cô ái khanh có tán thành không?
Độc Cô Chấn khẽ mĩm cười nói:
- Lão thần vô cùng tán thành suy nghĩ của Bùi tướng quốc.
Lý Uyên lại liếc nhìn mọi người một cái, thấy không có ai phản đối liền dứt khoát đưa ra quyết định:
- Nếu các ái khanh đều không phản đối thì trẫm quyết định chuyện này sẽ do Đậu Thượng thư của Hộ bộ toàn quyền phụ trách.
Thượng Thư Hộ bộ tiến lên khom mình thi lễ:
- Thần tuân chỉ!
Chấm dứt việc bàn luận thứ nhất, Lý Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tâm tư lại chuyển sang chuyện trọng đại của ngày hôm nay, đó là từ bỏ hay quyết giữ quận Hoằng Nông.
- Các vị ái khanh, bây giờ sẽ là chuyện đại sự của hội nghị hôm nay. Về quận Hoằng Nông, Lý Hiếu Cung khẩn cấp xin triều đình cứu viện. Tình thế mọi người đã nắm rõ hết cả rồi. Trẫm hơi mâu thuẫn cuối cùng là nên từ bỏ quận Hoằng Nông hay kiên quyết giữ. Trẫm muốn nghe ý kiến của mọi người, mọi người cứ nói thoải mái.
Lúc này là Lưu Văn Tĩnh dẫn đầu đứng lên nói:
- Bệ hạ, thần chủ trương tạm thời từ bỏ quận Hoằng Nông. Dương Nguyên Khánh vừa mới đánh bại Đậu Kiến Đức, Lý Mật cũng không công mà lui. Quân Bắc Tùy sĩ khí đang hăng, bới sự bố trí binh lực của Dương Nguyên Khánh thì có thể thấy manh mối. Hắn đang bố trí binh lực ở bến Phong Lăng. Rất rõ ràng là muốn ngắt đường lui của chúng ta. Một khi đường lui bị cắt mất, mà đường đông lại bị Vương Thế Sung và Dương Nguyên Khánh giáp công (đánh gọng kìm/ đánh từ hai mặt), quân đội Lý Hiếu Cung sĩ khí lao đao. Trận chiến này tất nhiên sẽ thảm bại. Như thế thì rút khỏi Hoằng Nông còn hơn.
Trong triều đình có một câu danh ngôn: “Có Lưu Văn Tĩnh tán thành, tất nhiên sẽ có Bùi Tịch phản đối, ngược lại cũng vậy.” Khóe mắt mọi người lặng lẽ liếc sang nhìn Bùi Tịch.
Quả nhiên, Bùi Tịch đứng lên cất cao giọng nói:
- Lưu tướng quốc làm sao mà chưa chiến đấu đã nói thất bại vậy?
Ông ta đi ra khỏi vị trí của mình, thi lễ với Lý Uyên:
- Bệ hạ, sách lược ứng đối không ngoài hai loại. Một loại là ứng đối tích cực, một loại là thoái lui tiêu cực. Quận Hoằng Nông là bước đầu tiên tranh đoạt Quan Trung của chúng ta. Nếu Dương Nguyên Khánh đóng quân bên bờ Hà Bắc thì chúng ta sẽ lui về Đồng Quan. Lâu dần sẽ khiến cho trong lòng tướng sĩ sẽ sợ họ “Dương” đó. Nghe thấy quân đội Dương Nguyên Khánh thì sẽ quá mức run sợ. Như thế thì chúng ta còn nói gì đến việc tranh bá thiên hạ nữa chứ? Vì thế thần cho rằng Dương Nguyên Khánh chốt ở quận Hà Đông, chúng ta nên có đối sách tăng binh, tăng thêm binh lực cho huyện Văn Hương, phong tỏa mặt sông, phòng ngự Dương Nguyên Khánh qua sông từ bến Phong Lăng . Đây cũng chỉ là kết quả tồi tệ nhất mà thôi. Thực ra thần cho rằng Dương Nguyên Khánh đóng quân ở quận Hà Đông chỉ là gây áp lực với chúng ta. Hắn chưa chắc đã thực sự sẽ qua sông. Cho dù là hắn muốn qua sông thì Vương Thế Sung cũng sẽ không đáp ứng, xin bệ hạ minh giám!
Nói xong, Bùi Tịch ngạo mạn liếc qua Lưu Văn Tĩnh rồi lui xuống. Trong triều đình một mảnh xì xào bàn tán. Đậu Uy cũng đứng lên nói:
- Bệ hạ, thần đồng ý với đề nghị của Bùi tướng quốc. Quận Hoằng Nông là bước đầu tiên của chúng ta hướng về Trung Nguyên, không thể dễ dàng từ bỏ được.
Đậu Uy là kiểu có qua có lại mới toại lòng nhau. Vừa rồi Bùi Tịch chủ trương gắng sức đổi mấy người Đậu Đản về, trong lòng ông ta lấy làm cảm kích, lúc này ông ta cũng muốn ủng hộ ý kiến của Bùi Tịch.