Thiên Long Bát Bộ Hồi 277

A Tử lạ lùng:

- Ngươi nói sao? Ai là Vương cô nương?

Chung Linh đáp:

- Cô… cô không phải là Vương cô nương sao? Thế thì cô là ai?

A Tử cười nhạt nói:

- Hừ, ngươi gọi ta là "con nhỏ đui," thì ngươi cũng sắp biến thành "con nhỏ đui" đây, còn hỏi đông hỏi tây gì nữa? Nhân lúc còn đôi mắt, cố nhìn thêm vài cái mới là cần.

Nàng bỏ Du Thản Chi xuống nói:

- Móc hai mắt tiểu cô nương này cho ta.

Du Thản Chi đáp:

- Vâng!

Y giơ tay nắm cổ Chung Linh. Chung Linh sợ quá kêu lên:

- Đừng có móc mắt ta, đừng có móc mắt ta.

Đoàn Dự nằm nửa mê nửa tỉnh dưới đất nhưng cũng biết hai người này đang toan móc mắt Chung Linh để ráp vào mắt cho A Tử. Chàng cũng biết đáng lẽ Chung Linh chạy thoát rồi, chỉ vì muốn cứu mình mà quay đầu trở vào miệng hùm nanh cọp. Đoàn Dự liền hít một hơi cố nói:

- Các ngươi… hãy móc mắt ta đi, ta với nó… ta với nó cùng một nhà… dùng hợp hơn.

A Tử không hiểu anh chàng nói gì nên chẳng thèm để ý, chỉ thúc giục Du Thản Chi:

- Sao ngươi còn chưa động thủ?

Du Thản Chi không còn biết sao hơn, đành đáp lời: nguồn t r u y ệ n y_y

- Vâng!

Y liền kéo Chung Linh lại gần, ngón tay trỏ đưa ra toan đâm vào mắt phải của Chung Linh. Bỗng có tiếng đàn bà nói:

- Này, các ngươi ở đây làm gì thế?

Du Thản Chi ngửng đầu lên, vẻ mặt lập tức đại biến, thấy bên cạnh giòng suối có hai người đàn ông cùng bốn cô gái đứng đó. Hai người đàn ông là Tiêu Phong và Hư Trúc, còn bốn thiếu nữ chính là thị nữ Mai Lan Cúc Trúc tứ kiếm.

Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Phong đã thấy Đoàn Dự nằm dưới đất, lập tức xốc tới bồng chàng lên, chau mày:

- Vết thương lại vỡ ra, chảy nhiều máu lắm.

Ông quì xuống để Đoàn Dự dựa vào đùi, xem xét vết thương. Hư Trúc cũng chạy tới, xem vết thương của Đoàn Dự nói:

- Đại ca không phải hốt hoảng, Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn của đệ đây trị thương cực kỳ linh nghiệm.

Y liền điểm huyệt chung quanh vết thương cho máu ngừng chảy rồi cho Đoàn Dự uống thuốc. Đoàn Dự kêu lên:

- Đại ca, nhị ca, mau mau cứu người… đừng để họ móc mắt Chung cô nương. Chung cô nương là… là em gái của đệ đó.

Tiêu Phong và Hư Trúc cùng quay sang Du Thản Chi. Du Thản Chi trong lòng sợ hãi, huống chi vốn đã không muốn móc mắt Chung Linh, lập tức thả nàng ra. A Tử nói:

- Tỉ phu, khi chị em sắp chết nói những gì? Những gì chị ấy dặn dò lúc sắp chết không còn nhớ gì nữa hay sao?

Tiêu Phong nghe nàng nhắc đến A Châu, vừa đau lòng vừa tức tối, hừ một tiếng, không trả lời. A Tử lại tiếp:

- Tỉ phu chẳng lo liệu cho em, đến như Đinh lão quái đánh mù mắt mà cũng chẳng ngó ngàng gì đến. Tỉ phu ơi, ai ai cũng bảo anh là đại anh hùng số một đời nay, vậy mà không bảo vệ nổi một cô em vợ. Hay là anh chẳng có tài cán gì chăng? Hứ, rõ ràng Đinh lão quái đánh không lại anh, có điều anh chẳng thèm bảo vệ tiểu muội, chẳng thèm lo lắng gì đấy mà thôi.

Tiêu Phong buồn bã nói:

- Ngươi bị người trong Cái Bang bắt đi để đến nỗi hai mắt phải mù cũng bởi ta bảo vệ không chu đáo, quả là có lỗi với ngươi thật.

Mới đầu ông thấy A Tử ngang ngược đòi móc mắt Chung Linh trong bụng khó chịu nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vô quang của nàng, lại nhớ đến lời dặn dò của A Châu lúc lâm chung. Cái đêm hôm mưa gió bão bùng bên cái cầu đá xanh kia, A Châu sau khi bị đánh một chưởng chí mạng, nằm gục trong lòng ông dặn dò: "Thiếp chỉ có một đứa em gái, hai đứa từ nhỏ đã không được ở gần nhau, xin chàng trông nom cho nó, thiếp chỉ lo nó đi chẳng đi vào đường ngay nẻo chánh." Khi đó mình đã từng nói: "Nói gì một điều, dẫu có trăm điều, nghìn điều ta cũng bằng lòng." Thôi đành vậy, A Tử dẫu sao cũng đã bị mù, dù cô ta có xấu xa bậc nào thì cũng bởi vì mình bảo vệ không chu đáo. Nghĩ đến đây ông trong lòng chua chát, sắc mặt tự nhiên dịu lại, ánh mắt trở nên hiền từ.

A Tử đã ở với ông lâu ngày hiểu rõ tính tình Tiêu Phong, biết rằng chỉ cần mình nhắc đến A Châu, thì dù cho việc gì có khó khăn đến đâu ông cũng làm, trăm lần không sai một. Nàng cực kỳ thù hận Chung Linh gọi mình làcon nhỏ đui, nghĩ bụng: Ta phải cho ngươi nếm mùi trở thànhcon nhỏ đui cho ngươi biết tay. Nghĩ thế bèn thở dài buồn bã, nói với Tiêu Phong;

- Tỉ phu, mắt em mù mất rồi, chẳng còn nhìn thấy gì cả, chi bằng chết quách cho xong.

Tiêu Phong nói:

- Ta đã giao ngươi lại cho cha ngươi rồi, sao bây giờ lại đi với gã Trang bang chủ này là sao?

Bấy giờ ông đã nhìn ra, A Tử đi với Trang Tụ Hiền là do tự nguyện, bởi vì Trang Tụ Hiền tuyệt đối nghe lời nàng bèn bảo:

- Thôi ngươi theo cha ngươi về Đại Lý đi. Mắt ngươi tuy mù nhưng trong vương phủ có rất nhiều tì bộc hầu hạ, cũng không khó chịu lắm đâu.

A Tử nói:

- Mẹ em có phải là Vương Phi đâu, tiểu muội đến Đại Lý, trong vương phủ người này kèn cựa người kia, biết bao nhiêu chuyện, thủ hạ của cha em ai ai cũng thù em bằng chết, mắt em lại mù, thể nào cũng bị người ta mưu hại.

Tiêu Phong nghĩ thầm lời nàng quả là có lý, liền nói:

- Thế thì ngươi theo ta về Nam Kinh, sống cho yên lành, hơn là mạo hiểm đi lại trên giang hồ.

A Tử hỏi lại:

- Quay trở lại vương phủ của tỉ phu ư? Ôi chao, trước kia mắt em chưa mù cũng đã chán muốn bịnh luôn, đời nào em quay lại nữa? Anh đâu có được như Trang bang chủ đây, xưa nay chưa hề trái lời em bao giờ. Em thà ở trên giang hồ lênh đênh trôi giạt trong lòng còn thoải mái hơn.

Tiêu Phong nhìn Du Thản Chi một cái nghĩ thầm: "Xem chừng A Tử thích cái gã bang chủ này." Bèn nói:

- Gã Trang bang chủ này lai lịch ra sao, ngươi đã hỏi y chưa?

A Tử đáp:

- Dĩ nhiên là tiểu muội có hỏi rồi. Có điều người ta nói về lai lịch của mình đâu dễ gì mà tin được. Tỉ phu, hồi trước khi anh làm bang chủ Cái Bang, lẽ nào lại nói với người khác mình là người Khất Đan sao?

Tiêu Phong nghe nàng nói có chiều châm chọc, hừ một tiếng không nói nữa, trong bụng chưa biết có nên để nàng đi theo gã Trang bang chủ tính tình hèn hạ này hay chăng?

A Tử nói:

- Tỉ phu, anh chẳng coi sóc gì em nữa sao?

Tiêu Phong nhíu mày:

- Thế thì ngươi muốn thế nào?

A Tử đáp:

- Tiểu muội muốn tỉ phu móc mắt cô gái kia lắp vào cho em.

Nàng ngừng một lát lại tiếp:

- Trang bang chủ đang định làm chuyện đó cho em, nếu anh không đến phá rối thì y đã làm xong rồi. Hứ, tỉ phu làm cho em thì làm, để xem anh đối với em tốt hay Trang bang chủ đối với em tốt. Ngày trước anh bồng em đi Quan Đông chữa thương, khi đó bảo gì làm nấy, em đòi gì anh cũng chiều ngay. Mình ở trong lều, dù ngày hay đêm, lúc nào anh cũng bồng em không rời. Tỉ phu, sao bây giờ anh quên hết cả rồi?

Đôi mắt Du Thản Chi bỗng phát ra những tia oán độc, trừng trừng nhìn Tiêu Phong như muốn nói: "A Tử cô nương là của ta, từ nay trở đi đừng hòng đụng vào cô ta nữa." Tiêu Phong không để ý đến y nói:

- Khi đó ngươi đang bị thương nặng, ta dùng chân khí truyền vào để giữ mạng cho ngươi nên không thể không chiều ngươi. Cô nương đây là bằng hữu của người em kết nghĩa, sao lại có thể móc mắt cô ta ra cho ngươi được? Huống chi trên đời này làm gì có y thuật nào được như thế, cái ý tưởng của ngươi quả là quái đản.

Hư Trúc đột nhiên xen vào:

- Tiểu đệ xem hai mắt của Đoàn cô nương chẳng qua chỉ là bị hỏng lớp vỏ ngoài, nếu có đôi mắt người sống đem thay vào, không chừng có thể sáng trở lại.

Y thuật của phái Tiêu Dao cực kỳ cao minh, Diêm Vương Địch Tiết Thần Y chính là sư điệt của Hư Trúc. Về chữa bệnh tuy Hư Trúc biết chẳng bao nhiêu nhưng ở với Thiên Sơn Đồng Mỗ mấy tháng, những phương pháp nối chân, thay tay đã từng nghe bà ta nói qua rồi.

A Tử reo lên một tiếng, hết sức mừng rỡ:

- Hư Trúc tiên sinh, ông không đánh lừa tôi đấy chứ?

Hư Trúc đáp:

- Người xuất gia đâu dám nói…

Y chợt nghĩ lại mình không còn là "xuất gia nhân" nữa rồi, mặt mày bẽn lẽn, nói:

- Lẽ dĩ nhiên ta chẳng lừa cô làm gì, có điều… có điều…

A Tử hỏi lại:

- Có điều làm sao? Hư Trúc tiên sinh tốt bụng ơi, ông kết nghĩa kim lan với tỉ phu của tiểu nữ, hai chúng ta là người nhà rồi. Tiên sinh nên nghe lời tỉ phu ta, anh ấy cưng ta lắm. Tỉ phu, tỉ phu, dù gì chăng nữa, anh cũng năn nỉ nghĩa đệ chữa mắt cho tiểu muội.

Hư Trúc đáp:

- Ta có nghe sư bá nói rằng nếu như mắt không hoàn toàn bị hủy, thay đôi tròng mắt người sống vào thì có thể sáng ra. Có điều phương pháp thay con ngươi thì ta lại chưa được học.

A Tử nói:

- Thế thì chắc sư bá của tiên sinh phải biết phương pháp đó, xin tiên sinh cầu khẩn lão nhân gia giùm cho.

Hư Trúc thở dài một tiếng nói:

- Sư bá ta bất hạnh qua đời rồi.

A Tử dậm chân kêu lên:

- Thế ra ngươi nói nhăng nói cuội để cho vui vậy thôi.

Hư Trúc lắc đầu quầy quậy nói:

- Không phải đâu! Không phải đâu! Trên cung Linh Thứu, núi Phiêu Miểu có rất nhiều y thư dược điển, phương pháp thay mắt chắc tàng trữ trên đó. Tuy nhiên… tuy nhiên…

A Tử nửa mừng nửa lo nói:

- Sao ông là một đại nam nhân mà ăn nói ấp a ấp úng, còn "tuy nhiên" với chả "có điều" gì nữa?

Hư Trúc nói:

- Tuy nhiên tuy nhiên con mắt quí báu biết là chừng nào, có ai mà lại bằng lòng cho cô được?

A Tử cười hì hì nói:

- Ta lại tưởng chuyện gì khó khăn chứ muốn có mắt người sống thì dễ ợt! Ông cứ móc mắt cô bé kia là xong ngay.

Chung Linh kêu ré lên:

- Không được, không được! Các ngươi không được móc mắt ta.

Hư Trúc đáp:

- Đúng thế! Suy bụng ta ra bụng người, cô không muốn bị mù, Chung cô nương lẽ nào lại muốn mất đôi mắt. Tuy rằng đức Thích Ca kiếp trước khi còn là bồ tát đã từng đem mắt mũi máu thịt, xương tủy chân tay bố thí cho người khác thật nhưng Chung cô nương làm sao có thể sánh được với Phật tổ Như Lai? Hơn nữa, Chung cô nương là bạn tốt của tam đệ ta…

Đột nhiên y thấy chấn động: "Chết rồi! Không xong! Hôm trước ở trong cung Linh Thứu, ta và tam đệ uống rượu say thổ lộ nỗi niềm, thì ra ý trung nhân của y chính là Mộng Cô. Xem ra thế này, tam đệ đối với Chung cô nương tốt như thế, vừa rồi mới nghe y nói với A Tử, thà để móc mắt y ra còn hơn là làm hại tới Chung cô nương. Con người có ngũ quan tứ chi, mắt là trọng yếu hơn cả, tam đệ vì Chung cô nương dám bỏ cả đôi mắt chẳng nói cũng biết là tình ý thâm trọng lắm. Không lẽ Chung cô nương đây chính là Mộng Cô, người đã cùng mình vui vầy ba đêm ở trong hầm băng hay sao?"

Y nghĩ tới chuyện đó, không khỏi run lên, quay đầu lén liếc Chung Linh một cái, thấy nàng tuy mặt mũi dính đầy tro than, rơm rạ nhưng không dấu được vẻ yêu kiều. Hư Trúc ở với Mộng Cô một thời gian khá lâu, có điều trong hầm băng tối thui không có ánh sáng nên mặt mũi Mộng Cô ra sao, y hoàn toàn không nhận biết được, ngoại trừ giơ tay mò mò trên mặt nàng thì may ra còn có chút mối manh, hay vòng tay ôm chiếc eo thon, cũng có chút đầu dây mối nhợ. Thế nhưng đang ở nơi thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào, ai lại dám giơ tay sờ mặt Chung Linh? Còn như chuyện ôm ngang lưng thì lại càng không dám.

Nghĩ đến chuyện ôm Mộng Cô trong tay, mặt Hư Trúc liền đỏ bừng, giọng của Chung Linh so với Mộng Cô có khác nhau thật nhưng lại cho rằng người nói chuyện trong hầm băng với ở ngoài đồng không mông quạnh dĩ nhiên phải khác, huống chi những lời Mộng Cô nói với y chỉ là ỏn thót ái ân, còn Chung Linh lúc này đang kêu ré lên vì sợ, tình hình dĩ nhiên khác xa, ngữ âm có đổi thì cũng không phải là chuyện lạ. Hư Trúc châm bẩm nhìn Chung Linh, chỉ muốn thò tay ra vuốt má nàng một cái, để xem nàng có phải là Mộng Cô của mình hay chăng? Y trong lòng tình ý dâng tràn, vẻ mặt tự nhiên đầy vẻ say sưa đắm đuối.

Chung Linh thấy anh chàng có vẻ dễ chịu thân cận, xem ra không muốn móc mắt mình nên cũng yên tâm. A Tử nói:

- Hư Trúc tiên sinh, ta là em ruột của tam đệ ông, còn Chung cô nương kia chẳng qua chỉ là bạn bè. Em gái và bằng hữu hai bên dĩ nhiên phải khác xa chứ?

Đoàn Dự được uống Cửu Chuyển Hùng Xà Hoàn của cung Linh Thứu, trong giây lát máu không còn chảy ra nữa, thần trí dần dần tỉnh lại, việc thay mắt nghe không rõ ràng nhưng câu sau cùng của A Tử thì nghe rõ mồn một, nhịn không nổi hừ lên một tiếng nói:

- Thì ra ngươi đã sớm biết là em gái của ta rồi, vậy sao còn gọi người định giết hại ta?

A Tử cười nói:

- Tiểu muội trước nay đã nói chuyện với ca ca đâu, làm sao nhận ra tiếng nói được? Hôm qua nghe gia gia, má má nói, mới biết được vị đại anh hùng cùng anh rể mình và Hư Trúc tiên sinh kết nghĩa anh em, đánh cho Mộ Dung công tử thua liểng xiểng lại chính là anh ruột, quả thực hay biết bao. Tỉ phu em cũng là đại anh hùng, mà anh ruột cũng là đại anh hùng, thật sướng quá!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-277/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận