Thiên Tài Đọa Lạc Chương 393: Động thiên khác (1)

Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 393: Động thiên khác (1)


Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com

Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black


Một đường đi qua, từng quyền bí kíp màu sắc cũ kỹ rơi vào trong Luyện Trữ Vật Giới của Phó Thư Bảo. Cuối cùng, một quyển bí kíp không biết từ da của ma thú gì tạo thành xuất hiện trong tầm mắt hắn. Bên ngoài bìa sách chỉ có thể nhìn thấy ba chữ cổ “Khởi Nguyên Thần Sách”.

- Khởi Nguyên Thần Sách? Chẳng lẽ là bí kíp tu luyện lưu lại từ thời đại Khởi Nguyên?

Trái tim Phó Thư Bảo chợt đập thình thịch. Khởi Nguyên thời đại vẫn luôn là một câu đố. Nếu như Khởi Nguyên Thần Sách này có nội dung tương quan, thậm chí nguyên vẹn thì khẳng định là chí bảo vô giá rồi.

Người bình thường đối mặt với chí bảo vô giá, phản ứng đầu tiên là sẽ tận mắt ấn chứng, nhưng Phó Thư Bảo lại không làm vậy. Đầu tiên hắn đem Khởi Nguyên Thần Sách cổ xưa này bỏ vào trong Luyện Trữ Vật Giới. Lúc này cũng không phải là lúc nghiệm chứng bảo vật, Tú Ngọc không chừng sẽ trở về ngay, sau khi trở về, bị nàng phát hiện thì nhất định không thể mang Khởi Nguyên Thần Sách ra khỏi đây được.



Thu hồi Khởi Nguyên Thần Sách, Phó Thư Bảo lại cẩn thận nhìn kệ sách một lượt. Hắn phát hiện vị trí của Khởi Nguyên Thần Sách tương đối bí ẩn, nếu như không phải hắn tận lực tìm kiếm những bí kíp cổ xưa, quả thật không dễ phát hiện ra vị trí của nó. Tận lực tìm cũng khó có thể phát hiện, vậy thì những hoàng đế đối mặt với hàng vạn thư tịch lại càng không có khả năng phát hiện ra nó. Càng huống chi, những hoàng đế này mỗi ngày đều phải lo chuyện quốc sự, phê duyệt tấu chương, xong xuôi cũng cân cốt mệt mỏi, nào còn rảnh rỗi đến thư phòng ngự dụng xem thư tịch được?

Cũng không phải trộm hết toàn bộ, chỉ trộm những thứ cực kỳ trân quý, sau khi xong việc, Phó Thư Bảo xóa sạch mọi dấu vết, khiến hiện trường không lưu lại chút dấu vết bị trộm nào.

Cuối cùng, hắn đi vòng đến trước hàng kệ sách liên quan đến hoàng thất.

Hoàng Kim Thành cũng không phải do Tú Quốc thành lập, mà do tiền triều để lại, hoàng thất Tú Quốc chẳng qua chỉ phát triển tu sửa mà thành thôi. Trước Tú Quốc là Đại Chu vương triều, cũng là một thiên triều quốc lực cường thịnh. Thay đổi triều đại là chuyện rất bình thường, Phó Thư Bảo cũng không nghĩ quá nhiều về phương diện này, tùy ý lật vài bản thư tịch xem, chẳng qua trên đó chỉ ghi chép về tộc phổ hoàng thất và những chuyện trong đại, không hề có giá trị.

- Ồ? Đại Chu Danh Sách?

Trong một quyển sách hoàng thất ghi chép những chuyện trọng đại, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện một tờ giấy bị kẹp trong đó, mở ra, chỉ thấy bên trên ghi chép về một vài thứ. Không phải là những thứ bình thường, mà là những vật phẩm trân quý sau khi lật đổ Đại Chu tiền triều thu được. Cẩn thận nhìn qua một lượt, bên trong có Lực Luyện Khí, bí kíp tu luyện Vũ cấp, còn có một số linh tài và bảo vật cực phẩm.

Cuối danh sách, Phó Thư Bảo nhìn thấy một thứ kỳ quái.

Phó Thư Bảo nhìn thấy, chính là ghi chép về “Bàn sách một cái”.

Thu được danh sách bảo vật của Đại Chu tiền triều, “Bàn sách một cái” xuất hiện trong ghi chép thoạt nhìn bình thường, rất bình thường, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ thì lại thấy chuyện này cực kỳ không bình thường.

Phải biết rằng, những thứ trước được ghi chép, không phải Lực Luyện Khí thì cũng là trân châu mã não, hoặc là cực phẩm linh tài, tất cả đều là bảo vật giá trị liên thành, thế nhưng trong danh sách bảo vật lại có một cái bàn sách, bàn sách này có thể là đồ tầm thường được sao?

- Đúng rồi, bàn sách trong Hoàng Kim Điện ta đã từng thấy qua, còn “nã pháo” cùng Tú Ngọc nữ hoàng trên đó nữa, niên đại cái bàn đó tối đa chỉ khoảng trăm năm, không thể nào lưu lại từ thời Đại Chu vương triều được, vậy cái bàn sách kỳ quái này đặt ở đâu?

Trong lòng suy tư phỏng đoán, ánh mắt Phó Thư Bảo đột nhiên vô tình rơi lên chiếc bàn ngọc trong thư phòng ngự dụng.

Mới vừa rồi, hắn và Tú Ngọc còn ở trên cái bàn sách này “nã pháo” một phen, sau đó mới di chuyển đến thảm trên mặt đất. Chiếc bàn bạch ngọc này không có bao nhiêu ấn tượng với hắn, lúc này nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy có vài chỗ không bình thường. Bạch ngọc, dưới tình huống bình thường đều lạnh lẽo, thế nhưng nó lại ấm áp. Chẳng qua lúc đó đang vuốt ve thân thể Tú Ngọc cho nên cũng không nghĩ quá nhiều về điểm kỳ quái này.

Chiếc bàn bạch ngọc này đặt gần song cửa, so với bàn sách bình thường thì hơi to hơn một chút, toàn bộ đều là bạch ngọc trong suốt, không thấy vết tích nhân công chế tạo, giống như một vật do thiên nhiên tạo nên.

Một tia Luyện Vĩnh Hằng Lực xuyên thấu qua chiếc bàn bạch ngọc, đột nhiên, một cỗ lực lượng phản chấn truyền đến, Phó Thư Bảo không kịp phòng bị lập tức bị đẩy lui một bước.

- Ồ? Quả nhiên có chút không đơn giản!

Phó Thư Bảo giật mình, chợt vận khởi Luyện Vĩnh Hằng Lực càng cường đại hơn, xâm nhập vào trên mặt bàn.

- Ầm…

Lực lượng phản chấn theo đó truyền đến, Luyện Vĩnh Hằng Lực xâm nhập càng mạnh thì lực lượng phản chấn lại càng lớn, vì vậy cho nên mặc dù lần này Phó Thư Bảo có phòng bị, nhưng vẫn bị đẩy lui một bước.

- Dùng sức không thể tiến vào? Là Lực Luyện Khí!

Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên có một phỏng đoán lớn mật. Lập tức, song chưởng của hắn phát ra Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, sau đó song chưởng áp lên mặt bàn.

Không thể tiến vào, vậy thì thử dùng phương thức phá hoại xem. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Song chưởng bốc lên Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa vỗ lên mặt bàn ngọc không nhiễm chút bụi, chiếc bàn ngọc thạch đột nhiên thoáng rung động một chút, tiếp đó hào quang ngũ sắc bạo phát, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Phó Thư Bảo chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, thân thể bị một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ hấp xả một phen, đợi đến khi cường quang ngũ sắc biến mất, có thể nhìn thấy cảnh vậy thì hắn đã phát hiện mình không còn ở trong thư phòng ngự dụng nữa, mà đang ở trong một không gian kỳ dị.

Bầu trời năm màu, mặt đất năm màu, còn có một tòa núi lớn năm màu và chân trời cũng năm màu. Không gian này rộng lớn khoảng chừng một tòa thành trì, cao 5000m, mà ngọn núi lớn kia thì cao ít nhất 4900m. Đỉnh núi dựng đứng, có khí thế nguy nga như xuyên phá màn trời.

- Ồ? Đây là đâu?

Phó Thư Bảo bị cảnh tượng kỳ dị trước mắt khiến cho kinh ngạc đến ngây người.

Mặt đất và trên núi tràn đầy cây cối dày đặc. Những cây cối này và cỏ xanh trên mặt đất thì màu sắc và hình dáng đều rất bình thường. Trong không gian quỷ dị này, thiên địa linh khí đặc biệt dồi dào, so với thế giới bên ngoài ít nhất phải dày đặc hơn gấp mấy lần.

- Nơi này thích hợp tu luyện lực lượng.

Trong lòng Phó Thư Bảo máy động, tâm niệm xoay chuyển, Ngũ Sắc Phi Thiên Dực nhanh chóng xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ một cái, cả người hắn liền bay lên, nhằm hướng đỉnh núi bay đến.

Tòa núi lớn đứng sừng sững trong không gian kỳ dị này có hình dáng như một cái nón, đỉnh nhọn. Đi đến đỉnh núi, Phó Thư Bảo mới nhìn thấy một dòng suối năm màu từ trong kẽ đá tuôn ra, tập trung về chỗ thấp, tạo thành một thủy đàm. Nước suối ngũ sắc trong thủy đàm chậm rãi chảy xuống.

Tại nơi xa hơn một chút, Phó Thư Bảo bỗng nhiên nhìn thấy một vài gian trúc xá tinh xảo. Xung quanh ba gian trúc xá là một cái sân nhỏ. Trong sân trồng đủ loại hoa tươi, bố cục tinh xảo, từ xa nhìn lại có cảm giác hấp dẫn như nơi ở của thần tiên.

- Không ngờ rằng nơi này còn có người ở!

Phó Thư Bảo không thể nào áp chế được trái tim kích động, lập tức bay qua.

Từ trên cao nhìn xuống, một bông hoa bích lục tiến vào tầm mắt, thân cành màu bích lục, phiến lá màu bích lục, thậm chí ngay cả đóa hoa cũng màu bích lục. Còn chưa đến gần thì một hương thơm kỳ dị đã phiêu đãng đến, nhưng khi tiến vào trong mũi lại có cảm giác buồn nôn.

Nguồn: tunghoanh.com/thien-tai-doa-lac/chuong-393-1-Nwabaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận