Thiếu gia bị bỏ rơi
Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1388: Thiếp sinh chàng chửa ra đời.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Bối rối một lúc, thì Diệp Mặc nói với Sở Đan:
- Cô về cửa trường học chờ tôi, tôi hiện tại có việc, lát nữa sẽ đi qua tìm cô.
Sở Đan lúc này cũng biểu hiện ra sự khôn khéo và quả quyết của mình, cô biết rằng nếu như Diệp Mặc muốn đi, thì cho dù cố gằng đi theo thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Cho nên cô thậm chí cũng không hỏi một câu, lập tức xoay người rời đi.
Chờ Sở Đan rời đi rồi, thì Ninh Nhứ Nhạn mới nghi ngờ hỏi:
- Này, đây là chuyện gì vậy?
- Chuyện của công ty cô tốt chứ?
Diệp Mặc thuận miệng hỏi một câu, cũng không trả lời câu hỏi của Ninh Nhứ Nhạn.
Ninh Nhứ Nhạn gật đầu:
- Ừ, tôi dự định đem toàn bộ tập đoàn Ninh thị để lại cho Ninh Dương quản lý, tôi hiện giờ muốn tới Lạc Nguyệt định cư rồi.
Diệp Mặc nghe Ninh Nhứ Nhạn nói vậy, thì liền thuận miệng nói:
- Tư Sương đã về Lạc Nguyệt rồi, nếu như cô đi tới Lạc Nguyệt, thì phải đi Lạc Nguyệt hồ để tìm Tư Sương. Nếu như cô muốn tu đạo, thì tu luyện cùng với Tư Sương đi, còn nếu như không muốn, thì định cư ở Lạc Nguyệt cũng không tệ.
Ninh Nhứ Nhạn lắc đầu, hiển nhiên không hề hứng thú với việc tu đạo.
Thấy Ninh Nhứ Nhạn không có hứng thú, thì Diệp Mặc cũng không nói nhiều hơn, mà cáo từ:
- Tôi đi đây, sau này gặp lại.
- A... Anh muốn đi sao?
Ninh Nhứ Nhạn vô thức hỏi một câu.
- Đúng thế, nếu như có việc gì, thì cô có thể đi tìm cha mẹ của Tư Sương hỗ trợ, hẹn gặp lại.
Nói xong, Diệp Mặc cũng không muốn tiếp tục nói nhiều với Ninh Nhứ Nhạn nữa, liền xoay người đi, bước được vài bước thì đã biến mất trước mắt của Ninh Nhứ Nhạn rồi.
Ninh Nhứ Nhạn ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Mặc biến mất, qua một lúc lâu thì cô mới thở dài, đi về phía cửa đại học Ninh Hải.
...
Sở Đan trực tiếp đứng ở giữa cửa trường học, dù cho là bảo vệ đã nhắc nhở cô vài lần rồi, nhưng cô vẫn không muốn đứng sang một bên, vì cô sợ vạn nhất Diệp Mặc không nhìn thấy được mình.
Trên thực tế, thì cô cũng biết việc này là không thể nào, vì trong nội tâm của cô sợ nhất chính là Diệp Mặc không đem cô để vào trong mắt, có lẽ nói đúng hơn là hắn căn bản sẽ quên luôn chuyện này.
Ngay khi Sở Đan còn đang lo lắng thấp thỏm, thì bỗng nhiên cảm giác được cả người bị kéo đi, trong nội tâm cô cả kinh, nhưng lại lập tức mừng rỡ. Bởi vì cô đoán rằng, có loại bản lĩnh thông thiên này, thì đích thị chỉ có cái người ‘anh rể’ kia mà thôi.
Diệp Mặc đương nhiên sẽ không quên chuyện của Sở Đan. Tuy rằng hiện tại hắn có thể dễ dàng lấy đi Long Môn Bàn của Sở gia, nhưng Diệp Mặc vẫn không thể làm như vậy được. Không nói tới việc họ là hậu nhân của Lâm Dị Bán, mà đối với chính hắn việc lấy trộm đồ vật trong một gia tộc bình thường thì căn bản là quá mất thân phận rồi. Huống chi, hắn đã hỏi Sở Đan về chuyện của Long Môn Bàn. Nếu ngay sau khi vừa hỏi xong, đã tới nhà của cô trộm đi Long Môn Bàn rồi, thì điều này quả thực là hơi quá đáng.
Khi Sở Đan biết mình đang đứng trên phi thuyền linh khí của Diệp Mặc mà bay, thì so với Ninh Tư Sương cô vẫn bĩnh tĩnh hơn nhiều, nhưng cho dù vậy, thì cả người cô cũng vẫn kích động tới mức run rẩy. Kỳ thực Sở Đan không biết, lúc này Diệp Mặc cũng đang rất kích động, hắn không ngờ rằng Long Môn Bàn lại có thể dễ dàng tới tay như thế. Như vậy là hắn có thể dễ dàng rời khỏi Địa Cầu, trở về đại lục Lạc Nguyệt trước rồi.
Chờ khi Sở Đan bĩnh tĩnh lại một chút, thì Diệp Mặc mới lãnh đạm nói:
- Tôi xác thực là cần cái Long Môn Bàn kia của Sở gia, nhưng, tôi sẽ không thu cô làm đệ tử. Cô có thể lựa chọn việc được thanh xuân vĩnh cửu (trẻ mãi không già), hoặc là có thể lựa chọn việc tôi sẽ cho cô công pháp và tài nguyên để tu đạo. Cô hãy tự mình tu đạo lấy.
- A...
Sự vui mừng của Sở Đan đã nguội lạnh đi phân nửa, những gì mà Ninh Tư Sương làm được thì cô cũng có thể làm được, vậy mà vì sao cái ‘anh rể’ này còn không muốn nhận cô làm đồ đệ chứ? Cha không phải nói rằng người tu đạo cần điều hòa âm dương sao. Thích những thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu sự đời sao? Chẳng lẽ mình không phải?
- Những gì Tư Sương có thể làm, thì tôi đều có thể làm, tôi so với cô ta còn tốt hơn...
Sở Đan vội vã phản ứng lại, bất luận là được hay không, thì cô cũng muốn thử một chút.
Ngữ khí của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng hơn:
- Tôi nói lần cuối cùng, cô chỉ có thể chọn một trong hai!
Diệp Mặc đã quyết định, nếu như Sở Đan còn muốn dây dưa, thì hắn sẽ trực tiếp lấy đi Long Môn Bàn, về phần hai lựa chọn kia đều sẽ bỏ qua. Dù cho thái độ bất chấp tất cả để có thể tu tiên của Sở Đan khiến hắn rất tán thưởng, vì tu đạo xác thực là phải nắm bắt bất cứ cơ hội nào dù là nhỏ nhất. Nhưng hắn lại cực kỳ không thích loại con gái như Sở Đan, cho nên không có khả năng thu cô làm đồ đệ được.
Không thể không nói rằng Sở Đan khôn khéo hơn Ninh Tư Sương nhiều lắm, khi Diệp Mặc vừa nhắc lại lần thứ hai, cô cũng biết rằng sự việc đã không thể nào thay đổi nữa rồi, nên cô liền không chút do dự nói:
- Tôi muốn công pháp và tài nguyên tu đạo.
Cô cũng không phải là đứa ngốc, cô đoán rằng một khi tu đạo thành công, thì việc giữ được tuổi thanh xuân là chuyện hiển nhiên, nên hà tất phải do dự việc lựa chọn chứ?
Diệp Mặc gật đầu:
- Tới nhà của cô rồi, hãy vào lấy Long Môn Bàn đi!
- Đã đến rồi sao?
Sở Đan khiếp sợ nhìn cái biệt thự trước mặt, thực sự chính là nhà của cô đấy. Lúc này mới qua bao lâu chứ, vậy mà đã về đến rồi sao? Lập tức cô càng trở nên kiên định hơn với quyết định của mình.
...
Sở Hàng kéo thân xác uể oải về tới nhà, chỉ là ông chưa kịp ngồi xuống, thì bảo mẫu trong nhà đã thông báo:
- Đan Đan đã trở về.
- Cô nói cái gì?
Sở Hàng lập tức khiếp sợ kêu lên, ông vừa mới từ Ninh Hải trở về, làm sao mà hiện tại con gái Sở Đan đang ở Ninh Hải đã có thể về tới nhà rồi? Sao có thể có loại chuyện quỷ dị này chứ. Cho dù là có máy bay riêng, thì cũng không thể nào nhanh như vậy.
Cô bảo mẫu kia cũng có chút kinh ngạc:
- Chủ tịch, không phải ngài vừa đi Ninh Hải về sao? Tôi còn tưởng rằng ngài và Đan Đan trở về cùng nhau chứ. Đan Đan dẫn theo một người bạn trở về, đi lên tầng trên đã hơn ba giờ rồi.
- Cái gì? Một người bạn sao?
Sở Hàng lập tức khẩn trương lên, đã quên mất chuyện con gái mình không có khả năng trở về nhanh như vậy rồi.
- Là một cậu trẻ tuổi rất đẹp trai...
Lời của cô bảo mẫu kia còn chưa nói hết, thì Sở Hàng đã vội vã chạy lên cầu thang rồi.
Ông biết con gái yêu của mình, và ông cũng không phản đối việc con gái biết yêu đương, nhưng việc đem bạn trai về nhà thì tuyệt đối không được.
Khi ông đẩy mạnh cửa phòng của con gái ra, thì ông mới nhớ tới chuyện tình quỷ dị mà mình còn chưa hiểu rõ kia. Con gái mình sao có thể về nhà trước cả mình chứ? Nghĩ tới đây, ông thậm chí còn thấy cả người rét run.
- Cha, con đã đem Long Môn Bàn đưa cho người khác rồi.
Sở Đan khi thấy cha mình, thì câu đầu tiên cô nói chính là câu này.
Sở Hàng lập tức phẫn nộ, ông cũng hoàn toàn không để ý tới chuyện con gái có thể quay về một cách quỷ dị nữa, mà lớn tiếng quát lên:
- Con điên rồi, đó là vật tổ truyền của Sở gia chúng ta đó! Rốt cuộc là ai đã lấy đi? Nói, ta lập tức muốn đi lấy trở về.
Sở Đan buông mấy bình ngọc trong tay xuống, bình tĩnh nói:
- Chính là cái người tiên nhân tu đạo mà con đã nói với cha đấy. Khi con gặp lại hắn, thì hắn mang con bay về đây, sau đó muốn lấy đi cái Long Môn Bàn kia. Còn tặng cho con một đống tài nguyên tu đạo. Cha, người nói con làm không đúng sao? Chí ít thì hiện tại con có thể tu luyện rồi.
Sự phẫn nộ của Sở Hàng trong nháy mắt liền tiêu tán, đồng thời tỉnh táo lại. Ông đã tin lời con gái nói rồi. Vì nếu như không phải là bay về, thì con gái làm sao có thể trở về nhanh như vậy chứ?
- Con nói thật sao? Vậy công pháp tu đạo đâu?
Một lúc lâu sau, thì Sở Hàng mới ngây người mà hỏi một câu.
Sở Đan chỉ một ngón tay lên đầu mình rồi nói:
- Người kia thực sự là rất có bản lãnh, hắn nói con không thể xem hiểu được ngọc giản, cho nên trực tiếp đem công pháp tu đạo khắc vào trong đầu của con rồi. Con cảm giác có thể nhìn chằm chằm vào bộ công pháp đấy rất rõ ràng. Vừa rồi con là đang xem mấy viên ‘Bồi nguyên đan’ này.
Sở Hàng hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:
- Thực sự có chuyện như thế sao?
Bỗng nhiên ông nhớ tới cái gì đó, lại lần nữa khẩn trương hỏi:
- Hắn có làm gì với con không? Ví dụ như là bắt nạt con, hoặc là...
Sở Đan hừ một tiếng:
- Nếu là như vậy, thì cũng tốt rồi. Cha à, con nói cho cha biết, chớ có nói lung tung. Con nghĩ chuyện cha nói là thật cho nên con nói với hắn rằng có thể cho hắn làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần hắn thu con làm đồ đệ, nhưng hắn căn bản là không thèm liếc con lấy một cái. Con thực sự không hiểu, con nhỏ Ninh Tư Sương kia có cái gì hơn so với con chứ. Hiện tại thì Ninh Tư Sương là đồ đệ của hắn rồi, nhưng con cũng sẽ tự mình học, phải siêu việt hơn cô ta, siêu việt thật xa cô ta.
Sở Hàng lại hít một hơi lạnh, ông cảm giác được mình thực sự còn chưa hiểu được con gái của mình.
...
Đã lấy được Long Môn Bàn, Diệp Mặc liền triệt để yên lòng. Trước khi khởi động trận bàn, thì Diệp Mặc đi tới nơi ở của Vân Băng
Phòng của Vân Băng ở Ninh Hải vì đã lâu rồi không có ai đến, cho nên đã bám đầy một mảng bụi đất rồi. Diệp Mặc liền tiện giơ tay cuốn hết đi những mảng bụi đi, để lộ ra một căn phòng với bố cục mà hắn có chút lờ mờ quen thuộc.
Một lần kia, khi hắn tới đây, đã phế đi cái tên thanh niên tên là Trịnh Văn Kiều. Chỉ chớp mắt cái, đã qua đi nhiều năm như vậy rồi.
Diệp Mặc tiến vào phòng của Vân Băng, vẫn thấy gian phòng của Vân Băng đơn điệu như năm đó, mầu sắc vẫn chỉ như vậy. Bức ảnh mà Vân Băng chụp cùng Đình Đình vẫn còn ở trên tường, chỉ là nó đã có chút ố vàng rồi.
Diệp Mặc lại một lần nữa cuốn đi bụi bặm trong gian phòng này, sau đó lấy ảnh chụp của Vân Băng và Đình Đình xuống. Đây là lần cuối hắn tới nơi này rồi, còn Vân Băng và Đình Đình đã mất tích, mà hiện tại hắn cũng không có cách nào tìm ra được. Cho nên sẽ lưu lại tấm ảnh chụp này, làm kỉ niệm.
Bỗng nhiên Diệp Mặc lại nhìn thấy một lá thư màu lam nhạt được gấp gọn được cất dấu phía sau bức ảnh, hiển nhiên là do cố ý được đặt ở đấy.
Diệp Mặc gỡ tờ giấy xuống rồi nhìn một chút, mặt trên tờ giấy chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi:
- Nếu như anh đã đến rồi, nếu như anh còn nhớ rõ tôi và Đình Đình, thì anh có thể đọc lá thư này. Vân Băng lưu bút!
Không có tên người nhận, không có ai biết đây là Vân Băng viết cho ai. Chỉ là bên trong lá thư còn có một hàng chữ nhỏ:
“Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão. Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo. . . “(*)
Diệp Mặc cầm tờ giấy này đứng lặng một lúc lâu, rồi thở dài một tiếng. Phần cảm tình này của Vân Băng, thì hắn không có cách nào hoàn lại cả, thậm chí ngay cả Vân Băng thì hiện tại hắn cũng không tìm được.
Bức ảnh và lá thư Diệp Mặc đều thu vào trong nhẫn của mình, sau đó lại lấy ra một trận bàn tẩy bụi bặm đặt ở trong phòng của Vân Băng.
Khi Diệp Mặc lại một lần nữa rời khỏi Ninh Hải, thì hắn biết rằng, chuyện ở nơi này đã không còn quan hệ với hắn nữa rồi, vì hiện tại hắn đã muốn rời khỏi Địa Cầu, đi đại lục Lạc Nguyệt, tại Mặc Nguyệt Chi Thành vẫn còn đang có nhiều người chờ đợi hắn.
Mấy phút sau, Diệp Mặc đã xuất hiện ở sâu bên trong sa mạc Taklimakan. Sở dĩ hắn tới đây, là vì nơi này hoang vắng, không có người ở, thích hợp để khởi động trận bàn phá không. Thứ hai chính là vì nơi này thì hắn đã đi qua vài lần rồi, nên có chút quen thuộc.
(*)Ngã sinh quân vị sinh,
Quân sinh ngã dĩ lão.
Hận bất sinh đồng thì,
Nhật nhật dữ quân hảo. . .
** Sky Heart tạm dịch thơ (Hai câu đầu là trích của locmap – ttv lấy bên KTNN)
Thiếp sinh chàng chửa ra đời,
Chàng sinh thiếp đã già rồi còn đâu.
Hận chẳng được sinh cùng nhau
Ngày ngày hạnh phúc, bên nhau cùng chàng...
**Xin được bê nguyên cái chú thích của locmap - ttv đã được dùng trong bộ ‘Cực phẩm gia đinh’
2 câu thơ mà Vân Băng đọc là từ một bài thơ để trên quan tài của một cô gái trẻ đời Minh thì fải. Mình nhớ đã đọc bài này trên KTNN lâu rùi không nhớ lắm nên viết lên cho các bạn tham khảo chơi thôi. Cả bài hình như sau ( hahaha.. mình không biết tiếng Hán nên nhớ có thể lộn)
Quân sinh ngã vị sinh
Ngã sinh quân dĩ lão
Quân hận ngã sinh trì
Ngã hận quân sinh tảo
Tác giả bài viết trên KTNN tự dịch như sau:
Chàng sinh thiếp chửa ra đời
Thiếp sinh chàng đã già rồi còn đâu
Chàng hận vì thiếp sinh muộn
Thiếp oán chàng vì chàng sinh quá sớm.
Tác giả hơi đảo ngôi thứ của bài thơ để phù hợp với hoàn cảnh.