Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 326: Biến cố
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc nhìn mặt sau bức thư không còn chữ nào nữa liền thở dài. Cũng khó trách Nhiếp Song Song muốn nói cô ta vẫn còn trinh. Bởi vì hắn thấy cô ta là một con người đáng ghét. Cô ta nói những lời này chỉ là muốn chứng minh điều gì đó.
Cũng khó trách bản thân bởi lúc gặp cô ta, hắn nhận thấy trên người cô ta còn vương hơi thở âm hàn kỳ dị. Hóa ra cô ta có nuôi một con vật cưng, con vật này chuyên ăn âm hồn. Do nó vừa ăn xong hồn của một người đàn ông mà chưa tiêu hóa hết nên vẫn còn thấy hơi thở kỳ dị này. Xem ra, việc mà hắn nhìn thấy chưa chắc đã phải sự thật, vì lúc đó hắn đã ngà ngà say. Nhiếp Song Song kéo chiếc váy xuống mục đích là thả con vật cưng đó ra ngoài để hút âm hồn người khác mà thôi.
Thậm chí loại vật này còn có thể ngụy trang thành các đồ vật giống môi trường xung quanh, thông qua việc hút âm hồn của người đã khuất để thăng cấp. Nếu nó được đặt ở Tu Chân giới thì rất tốt, nhưng lại đặt ở thế giới này thì quả là đại họa.
Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Nhiếp Song Song, cô ta đang bị ngất, trong lòng hắn đấu tranh kịch liệt, hắn không biết có nên cứu cô ta hay không.
- Đúng rồi, mình vẫn còn ba viên liên sinh đan, giờ mình sẽ cho cô ta ăn một viên, còn sống hay chết phải xem số mạng của cô ta.
Diệp Mặc thầm nghĩ.
Diệp Mặc lấy ra một viên liên đan bỏ vào miệng Nhiếp Song Song, viên đan dược này liền tan ra ngấm vào cơ thể cô.
Sau đó, Diệp Mặc tức tốc bước trên phi kiếm, hướng về phía Thuần An vì hắn biết, ở Thuần An đêm nay sẽ xảy ra chết chóc.
…
Lúc Diệp Mặc về tới Thuần An thì đã gần mười giờ tối rồi, hắn cảm thấy mình có thứ gì đó phải giữ lấy, nhưng lại không giữ được. Hình như là bức thư của Nhiếp Song Song. Hắn có linh cảm nó rất quan trọng nhưng lại không cách nào biết được đó là thứ gì!
Diệp Mặc về chỗ ở, không khí tĩnh mịch vẫn như xưa, không có bất kỳ sự sống nào. Ngoài tầng một và tầng hai là người già và mẹ góa con côi ở ra, thì từ tầng ba trở lên vẫn thường yên ắng như thế.
Vì không thấy Lạc Huyên đâu nên hắn muốn đi tìm cô. Không có gì khác, chỉ là vì một mảnh giấy màu vàng, bây giờ hắn có mảnh giấy của phần sau “ní la kinh” nhưng phần đầu thì chưa phát hiện được
Chỉ có điều bây giờ, trước khi đi tìm Lạc Huyên, Diệp Mặc muốn đi tới Hoắc gia một chuyến đã. Vừa rồi về nhà, hắn cố ý đi chậm nhưng không thấy bất cứ kẻ nào theo dõi hắn. Theo lời của Tư Hồng thì bọn chúng sẽ phục kích hắn ở đây, nhưng sao chưa thấy gì?
Lúc Diệp Mặc tới Hoắc gia thì liền hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hoắc gia đã bỏ đi, giờ cũng không còn một ai. Hắn nhìn khắp phòng sách của Hoắc Khứ Âu và phát hiện, bên trong có rất nhiều sách đã bị đem đi.
Tuy với tên Hoắc Khứ Âu này, Diệp Mặc chẳng ưa gì nhưng hắn cũng không muốn giết người nhà y. Sau cùng hắn cũng không ra tay. Hắn cũng không nhất thiết phải so đo với y, chạy thoát coi như xong. Hắn và Hoắc Khứ Âu cũng chẳng phải là hận thù gì lắm, không nhất định cứ phải đuổi theo truy sát y.
Hoắc Khứ Âu không ở đây, hơn nữa cũng không bị phục kích, Diệp Mặc liền biết được tin hắn giết bốn gã Địa Cấp, đã bị tiết lộ cho những kẻ muốn phục kích hắn ở Thuần An
Còn về những tên phục kích đã chạy trốn này, Diệp Mặc lẽ ra cũng không buồn để ý, nhưng trong đó có Do trưởng lão của phái Hợp Lưu cũng chạy mất,khiến hắn cứ canh cánh trong lòng. Dù sao này do trưởng lão là một trong những người mà hắn phải giết, chỉ cần là người của phái Hợp Lưu thì hắn đều muốn giết.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, muốn không để bọn họ phát hiện được tin tức là rất khó. Bởi vì tối nay bọn họ sẽ ra tay thì dù hắn có chạy tới đâu ở Thuần An này, cũng không có cách nào giấu được.
Không đợi những kẻ ẩn môn Cổ Võ đến phục kích, Diệp Mặc cảm thấy có chút gì đó chưa cố gắng hết sức. Nhưng mà, chỉ có thể tính được như thế này thôi, đợi sau khi hắn và Lạc Huyên gặp nhau, sẽ lập tức chạy tới phái Hợp Lưu. Không thể để cho người của phái Hợp Lưu biết được tin này, tiếp tục rút lui, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, việc này Diệp Mặc hiểu rất rõ.
Tuy trong lịch sử, Doanh Hoa Quan đã có lâu rồi, nhưng lại đang bị lụi bại dần. Nó tọa lạc tại ngoại ô, cách Thuần An về phía Đông ba mươi dặm, đây là nơi mà Diệp Mặc và Lạc Huyên đã định.
Chỉ là khi Diệp Mặc đến Doanh Hoa Quan lại không có một ai, nhưng hắn có thể nhận thấy được mùi máu tanh ở đây. Hắn bước vào, bên trong không có ai, nhưng vẫn còn vết máu, hơn nữa phạm vi lại không nhỏ chút nào. Vết máu còn rất mới. Rõ ràng đã có một trận ẩu đả diễn ra không lâu tại Doanh Hoa Quan này.
Lạc Huyên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, Diệp Mặc chợt nhớ tới cô, không ngờ không phải là trên người cô có mảnh giấy màu vàng mà hắn cần , mà dáng vẻ cô ấy vẫn thường vỗ ngực nói không sợ ma qủy, nửa đêm còn đem kiếm gỗ đào treo bên ngoài phòng của hắn. Sau đó, hắn bỗng nhớ ra, có phải trên người Lạc Mâu vẫn có một mảnh giấy vàng không nhỉ?
Ở Doanh Hoa Quan, Diệp Mặc quan sát xung quanh một cách cẩn thận, bên ngoài có vài bước chân lộn xộn, nếu căn cứ vào số lượng bước chân ở đây thì người không phải là quá nhiều, chỉ khoảng bốn, năm người là cùng. Diệp Mặc xác nhận lại thêm chút nữa, dấu chân để lại chỉ có bốn người. Nếu gồm cả dấu chân của Lạc Huyên trong đó thì chỉ có ba người đến đây mà thôi.
Chỉ có điều, ngoài xung quanh Doanh Hoa Quan ra thì những chỗ khác không phát hiện thêm dấu vết gì. Như vậy, vết máu trong Doanh Hoa Quan này chắc chắn là của một trong bốn người kia hoặc tất cả. Diệp Mặc bực bội đứng lên, nếu không phải vì chuyện của Nhiếp Song Song thì nói không chừng, lúc hắn tới đây những việc này sẽ không xảy ra.
Diệp Mặc lại quan sát kỹ hơn chút nữa thì thấy ở phía xa xa còn có thêm hai dấu chân nữa, xem ra, ngoài bốn người này ra sau đó đã có người tới đây.
Nhưng hình như người này đến rồi bỏ đi ngay, Diệp Mặc nhận thấy ngoài những thứ này ra thì không phát hiện thêm dấu tích nào khác. Hắn thất vọng quay về. Xem ra, mảnh giấy màu vàng kia và hắn không có duyên phận, còn Lạc Huyên sống hay chết, phải xem số mệnh của cô.
Khi Diệp Mặc trở về thì tòa nhà đó vẫn tĩnh mịch như trước, chẳng có chút sức sống nào. Diệp Mặc đi tới phòng của Lạc Huyên đưa mắt tìm kiếm nhưng bên trong trống rỗng, cô ấy vẫn chưa về.
Về đến phòng mình, Diệp Mặc liền đóng cửa lại. Theo thói quen, hắn dủng nhìn thần thức quét quanh phòng một lượt...
Ồ, Lạc Huyên đang cuộn tròn ở trên giường hắn, giống như một con cừu non đang run rẩy.
- Lạc Huyên, em làm sao vậy?
Diệp Mặc đi tới, kinh ngạc nhìn Lạc huyên hỏi.
Lạc Huyên bình thường ngay cả ma quỷ cũng không sợ mà vừa nhìn thấy Diệp Mặc, cô liền òa khóc. Diệp Mặc phát hiện cô đang bị thương tuy nhiên không nghiêm trọng lắm, vết thương đã sắp liền. Xem ra, cô ấy đã ăn được loại đan dược gì đó.
- Em mau đứng dậy nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Mặc lại hỏi.
Lạc Huyên nghẹn ngào đứng lên nói:
- Sau khi em ở đại học Thuần An tìm thấy “Ní la kinh”, em đã về đợi anh đến tám giờ hơn. Anh vẫn chưa về, em đã tới Doanh Hoa Quan. Lúc em đến, chỉ có Nhị sư tỷ Lạc Phi ở lđó, sau đó em và Nhị sư tỷ có nói chuyện với nhau. Chị ấy nói muốn đi xem Đại tỷ có tới hay không, sau đó liền đi ra.
Diệp Mặc lấy một chai nước từ trong nhẫn mở ra đưa cho Lạc Huyên. Cô chẳng để ý xem hắn lấy nó ra từ đâu mà nhận lấy, uống một ngụm rồi nói tiếp:
- Một lúc sau thì Đại sư tỷ tới, em liền nói cho chị ấy biết em đã tìm thấy “ní la kinh” và đem hai quyển “ní la kinh” ấy cho chị xem. Chị ấy rất vui mừng và xúc động. Em liền hỏi chị có gặp Lạc Phi không thì chị nói là không gặp.
- Em nghĩ, chị Lạc Phi vừa mới ra khỏi đây, sao hai người lại không gặp nhau được? Đang lúc em muốn đi ra xem thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, hình như là tiếng của chị Lạc Phi. Em liền vội vàng chạy ra thì Đại sư tỷ còn nhanh hơn, chị ấy đã chạy ra trước em. Nhưng, lát sau đã chị ấy liền lui vào Doanh Hoa Quan, hơn nữa, trên ngực còn nguyên vết máu. Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chị ấy đã bị đánh trọng thương rồi…
Nói tới đây, mắt của Lạc Huyên lại đỏ lên, nước mắt cô lại trào ra.
Diệp Mặc nhíu mày, hắn cảm thấy việc này có nhiều mâu thuẫn. Nếu quả thực có người muốn đánh lén Lạc Huyên như lời cô ấy kể thì tại sao lúc Nhị sư tỷ cô đi và Đại sư tỷ chưa tới, bọn chúng lại không lợi dụng cơ hội này?
- Sau đó, em vội vàng chạy tới đỡ Đại sư tỷ, giúp chị ấy cầm máu, nhưng chị lại không chịu, nói đứt quãng bảo em phải đi ngay lập tức. Nhưng em nói Nhị sư tỷ vẫn chưa về, chị ấy vẫn giục em đi, phải đi ngay. Em đành nghe lời. Khi em quay lại tìm “ní la kinh” để ở một bên, thì không thấy nó đâu nữa!
Lạc Huyên nức nở nói.
Diệp Mặc vỗ vào vai Lạc Huyên nói:
- Em cứ bình tĩnh nói tiếp đi!
- Vâng!
Bình thường, mọi việc hàng ngày đều do Đại sư tỷ quyết định giúp cô nên nãy giờ cô cảm thấy rất lo sợ. Nhờ sự an ủi của Diệp Mặc mà Lạc Huyên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô gật đầu tiếp tục nói:
- Khi không nhìn thấy “ní la kinh” nữa, em rất sợ hãi, đang muốn quay đầu lại, vừa lúc đó có một người núp sau lưng đánh em một chưởng, em phun máu lên mặt Đại sư tỷ. Chị ấy tỉnh lại đột nhiên hét một tiếng, đỡ lấy em và xông ra ngoài từ phía sau 'Doanh hoa quan'. Tốc độ của chị ấy rất nhanh, em hình như nghe thấy đằng sau có rất nhiều âm thanh ầm ĩ, người kia không biết vì sao không đuổi theo giết em nữa. Chị ấy liền mang theo em bỏ chạy. Khi được vài dặm thì chị bị té xỉu.
- Lúc đó em nhớ tới viên liên sinh đan mà anh đã cho, em liền lấy ra cho chị ấy ăn. Sau đó, em cõng chị tiếp tục chạy. Được hơn mười dặm thì em không nhấc nổi chân lên nữa, em mới bỏ chị ấy xuống.
Diệp Mặc gật đầu, tuy nghe Lạc Huyên nói là Đại sư tỷ của cô ấy bị thương rất nặng, nhưng nếu đã ăn 'Liên sinh đan của hắn thì nhất định sẽ không sao. Hắn liền hỏi:
- Em đã quay về, thế còn Đại sư tỷ đâu?a