Nhìn nhóc con cười khanh khách kia, vẻ mặt Thường Nhạc rất kỳ lạ, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Lại nhìn đôi gian phu dâm phụ tựa sát vào nhau dưới đất, Thường Nhạc đột nhiên mỉm cười nói:
-Kỳ thật, tôi là người có văn hóa, cho dù là lưu manh thì cũng là kẻ lưu manh có tố chất, đúng không?
-Đúng, đúng, đúng! Nhạc thiếu gia ngài căn bản không phải lưu manh, ngài quả thực chính là thân sĩ cao quý!
Hoàng Phiêu Nhiên liên tục gật đầu.
Thường Nhạc nháy mắt tà mị, không biết suy nghĩ thứ gì mà vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, dùng một giọng điệu chậm rãi trước nay chưa từng có nói:
-Đứa nhóc này quả thật rất đáng yêu, đúng vậy, thằng bé vô tội. Hai vị nhất định không ngờ, đứa nhóc này sẽ cứu mạng các người… Nhưng bây giờ tôi lại lo lắng cho tính mạng của mình, Cảnh sát Hoàng, sau khi anh rời khỏi đây sẽ không tha cho tôi, không phải sao?
Hoàng Phiêu Nhiên liên tục lắc đầu, vẻ mặt kích động vô cùng, thề thốt:
-Không, không, không, Nhạc thiếu gia, sao tôi còn dám đối phó với ngài chứ? Xin ngài tin tôi, cho dù tôi mượn một trăm cái gan báo, tôi cũng sẽ không nảy sinh bất cứ suy nghĩ hư hỏng gì?
-Để tôi nghĩ xem, thật là khó xử! truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Thường Nhạc làm ra bộ dạng thật khó khăn, ngồi xổm xuống trước mặt Hoàng Phiêu Nhiên, nhẹ nhàng xoay cái bật lửa trong tay, nét mặt vẫn vô cùng kỳ lạ nhìn gã nói:
-Tôi quyết định thả anh, có lẽ vì quyết định này, tôi sẽ làm tổn thương đến các anh em của mình, anh biết, anh từng hại chết không ít anh em của tôi.
Hoàng Phiêu Nhiên vừa nghe thấy vậy, nhanh chóng bò đến trước mặt Huyết Hổ:
-Hổ gia, trước kia là tôi có mắt như mù, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!
-Cút!
Huyết Hổ đá văng Hoàng Phiêu Nhiên, lắc đầu, trầm giọng nói:
-Tất cả nghe theo thiếu gia, tất cả quyết định của thiếu gia đều chính xác, ta đây sẽ không có bất kỳ ý kiến gì…
Thường Nhạc mỉm cười nói:
-Nết tất cả mọi người đều là người có tố chất, có văn hóa như vậy, vậy ngồi xuống nói chuyện đi…
Nói xong Thường Nhạc khoát tay áo, Huyết Hổ thì dẫn thiếu phụ xinh đẹp và đứa bé tới một căn phòng khác. Lúc này Thường Nhạc mới từ từ nói:
-Bây giờ là thời gian giao dịch, Cảnh sát Hoàng, anh có gì đáng để tôi động tâm đây?
-Tôi…
Hoàng Phiêu Nhiên giật mình, gã biết tin tình báo bình thường không nổi gợi lên hứng thú của Thường Nhạc, đơn giản lấy ra lợi thế lớn nhất:
-Em trai tôi…
Nói tới đây, Hoàng Phiêu Nhiên có chút do dự, nhưng rất nhanh hạ quyết tâm nói:
-Hoàng Dật Nhiên em trai tôi ở Nhật đang lôi kéo một số người của tổ Sơn Khẩu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi nó chiêu binh mãi mã thành công sẽ về nước tìm ngài báo thù!
-Tổ Sơn Khẩu?
Thường Nhạc lặp lại một lần, lộ ra nụ cười cực kỳ cổ quái.
-Đúng vậy, Nhạc thiếu gia, cậu phải tin tôi, lúc này tôi tuyệt đối sẽ không nói dối nửa câu!
-Tôi đương nhiên tin anh, nhưng…
Thường Nhạc dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Hoàng Phiêu Nhiên, từ từ nói:
-Vấn đề tôi lo lắng chính là, nếu tôi động thủ với cậu ta, anh sẽ đứng ở bên nào?
-Tôi nhất định sẽ đứng ở bên Nhạc thiếu gia!
Hoàng Phiêu Nhiên không hề nghĩ ngợi đáp.
-Trả lời chắc chắn như vậy sao?
Thường Nhạc dường như có chút giật mình.
Hoàng Phiêu Nhiên bị ánh mắt nhìn xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của Thường Nhạc làm cho run sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Thường nhạc, cắn răng quả quyết nói:
-Nhạc thiếu gia, Hoàng Phiêu Nhiên tôi là người thức thời, nếu muốn lựa chọn giữa một mạng và hai mạng, tôi chọn hai mạng. Huống hồ, người bình thường đứng giữa lựa chọn em trai và con trai, cũng sẽ chọn mạng của con trai!
-Tôi tạm tin anh…
Thường Nhạc nháy nháy con người không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên hỏi:
-Tôi rất muốn biết, vì sao anh không thử khuyên em trai mình thu tay lại, mà lại phải đứng ở phía tôi? Tôi thực sự khâm phục dũng khí vì đại nghĩa diệt thân của anh.
-Ngài không biết, tên nhóc Dật Nhiên kia cho tới giờ đều không nghe lời tôi, thậm chí có thể nói là tôi nghe lời nó…
Nói tới đây, trong mắt Hoàng Phiêu Nhiên hiện lên chút oán độc, vẻ mặt cũng âm ngoan:
-Nhạc thiếu gia, với năng lực của ngài, ngài có thể hiểu được, tôi là con do vợ trước của cha tôi sinh ra, từ khi mẹ tôi qua đời thì bị ghẻ lạnh, từ nhỏ đã bị mẹ kế - chính là mẹ Dật Nhiên chèn ép… Từ nhỏ đến lớn tôi đều học trong trường học bình thường, nếu không sao lại có thể làm cảnh sát? Hơn nữa tôi chỉ có 10% tài sản của toàn gia tộc, những thứ khác đều bị mẹ con chúng chiếm đoạt, nhưng năm nay tôi đều hầu hạ bọn họ như hầu hạ ông lớn, luôn lo sợ ngay cả 10% tài sản kia cũng mất!
Hoàng Phiêu Nhiên càng nói càng tức giận, trán nổi gân xanh nói tiếp:
-Đều nói đến đây rồi, tôi cũng không gạt ngài, tôi muốn đoạt lại những thứ của tôi, tôi mới là con trưởng trong nhà! Tư Đồ Lôi Minh từng nói sẽ giúp tôi, vì vậy tôi mới…
-Không cần phải nói, tôi hiểu rồi.
Thường Nhạc cắt ngang lời Hoàng Phiêu Nhiên, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
Trong con ngươi đục ngầu của Hoàng Phiêu Nhiên dấy lên tia hy vọng, chuyện cho tới giờ này gã cũng chỉ có thể dựa vào cây đại thụ Thường Nhạc này rồi.
Không chút để ý xoay xoay cái bật lửa, Thường Nhạc đột nhiên nói:
-Nếu cảnh sát Hoàng anh có thể trong khoảng thời gian ngắn mà phá một vụ án cỡ lớn, địa vị có khả năng tăng lên cao không?
Hoàng Phiêu Nhiên căng thẳng nhìn Thường Nhạc, vội gật đầu nói:
-Đó là đương nhiên, tuy trong nước điều chỉnh lương bổng mạnh, nhưng tôi còn trẻ, nếu lập được vài công lớn thì lời nói sẽ rất có trọng lượng, đến lúc đó tôi còn có thể nuôi trồng tâm phúc của mình…
-Cảnh sát Hoàng quả là người thông minh, tôi càng ngày càng thích anh!
Thường Nhạc mỉm cười, cười đến phá lệ rạng rỡ, nói tiếp:
-Cảnh sát Hoàng là người của Tổng cục sao? Có phải là có quyền điều tra toàn bộ án trong nội thành? Vậy không còn gì tốt hơn rồi, gần đây, trong tỉnh chúng ta có mấy bang hội không phục hội Huyết Thủ chúng tôi, cho nên, chuyện này…
-Tôi hiểu, tôi hiểu, quay về tôi liền đi xin lệnh điều ra, làm kiểm tra bất ngờ, để đám khốn kiếp kia không có một ngày tốt lành!
Hoàng Phiêu Nhiên làm cam đoan, ngay cả lưng cũng thẳng hơn vừa rồi rất nhiều.
Thường Nhạc nhiệt tình cầm tay Hoàng Phiêu Nhiên:
-Không thể không nói, Cảnh sát Hoàng là người "hiểu biết", lần này, nếu biểu hiện của ngài tốt, có lẽ tôi sẽ cung cấp cho anh chút tin tình báo, nói không chừng ngài sẽ thăng chức rất nhanh…
Trong mắt Hoàng Phiêu Nhiên lộ ra thần sắc tham lam không dấu được, âm thanh nghẹn ngào:
-Cảm ơn, cảm ơn Nhạc thiếu gia bồi dưỡng, Hoàng Phiêu Nhiên tôi xin thề, nguyện cả đời làm trâu làm ngựa để thiếu gia vui lòng!
Thường Nhạc đứng lên, ngẩng đầu nhìn trần nhà say sưa.
Sự xuất hiện của Hoàng Phiêu Nhiên giống như vô tâm trồng liễu, mượn dao giết người không thấy máu, cảm giác dùng sức mạnh của cớm để tiêu diệt mấy bang phái xã hội đen lớn kia quả thật rất kích thích. Cái gì mà quy củ giang hồ? Đối với Thường Nhạc mà nói, quy củ trước giờ đều là thứ vô dụng, lời nói của Nhạc thiếu gia chính là quy củ! Ha ha, có lẽ không bao lâu nữa, hội Huyết Thủ sẽ thống nhất toàn bộ xã hội đen tỉnh S, không tốn tiền mua bán chính là lãi lời lớn nhất!
Dường như nghĩ đến điều gì, Hoàng Phiêu Nhiên giãy dụa đứng lên, chạy đến bên cạnh Thường Nhạc, thật cẩn thận nói:
-Nhạc thiếu gia, nếu như muốn làm việc mà nói, vẫn cần phải có kế hoặch chu đáo chặt chẽ…
Thường Nhạc hơi cười rộ lên, nụ cười không nói ra được tà ác:
-Anh xem, chúng ta lại nghĩ giống nhau rồi. Tốt lắm, tôi nghĩ anh nếu như quá đơn giản phá được vài vụ án, chỉ sợ người khác sẽ không tin, cho nên chúng ta cần phải để một loạt kẻ chết thay, để anh đi lên từ những vụ án nhỏ, thời gian dần qua dẫn đến mấy vụ án lớn, anh cảm thấy thế nào?
-Cao, quá cao!
Hoàng Phiêu Nhiên mạnh mẽ gật đầu, sợ Thường Nhạc có chút mất hứng.
-Được rồi, mọi người nói chuyện cũng tầm tầm rồi, sau này như thế nào còn phải xem biểu hiện của Cảnh sát Hoàng anh.
-Nhất định nhất định, Nhạc thiếu gia ngài có thể hoàn toàn yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc vì ngài cho đến lcú máu chảy đầu rơi!
Thường Nhạc cười nói:
-Đúng vậy, tôi sớm nói Cảnh sát Hoàng là người thông minh mà. Nếu như vậy, mời các người để lại vật kỷ niệm là có thể đi…
-Vật kỷ niệm?
Hoàng Dật Nhiên giật mình kinh hãi, thầm nghĩ có phải để lại bàn chân bàn tay giống như giang hồ trong truyền thuyết không?
Lúc này, Thường Nhạc đột nhiên vỗ tay một cái, Huyết Hổ một tay cầm máy ảnh kỹ thuật số, một tay kéo thiếu phụ xinh đẹp ra.
Thường Nhạc cầm máy ảnh kỹ thuật số, ngắm nghía một chút, từ từ nói:
-Tới đây, bản thiếu gia tự mình giúp hai vị chụp vài bức hình. Ha ha, các người nói sau này chẳng may mấy tấm hình này truyền ra ngoài, Phó cục trưởng Trương liệu có cầm súng đi liều mạng với Cảnh sát Hoàng không? Ừ, đây có thể sẽ là cảnh tượng khôi hài nhất trong lịch sử cảnh sát, đoán chừng sẽ chấn động trong ngoài nước, ha ha ha…
Thiếu phụ xinh đẹp vừa có chút tinh thần, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.
Hoàng Phiêu Nhiên cũng tính là trải qua sóng to gió lớn, không căng thẳng như vậy, ôm sát thiếu phụ xinh đẹp, trấn an cô ta vài câu, cố gắng cười với Thường Nhạc một nụ cười chẳng ra gì cả, cung kính nói:
-Nhạc thiếu gia, chúng tôi chụp, chúng tôi chụp, được Nhạc thiếu gia chụp ảnh cho là vinh hạnh của chúng tôi.
-Vậy thì bắt đầu đi!
Thường Nhạc vừa nói vừa lắp camera.
-Nào! Cười một cái! 1~~2~~3~~ chụp!
Ánh sáng trắng thoáng hiện lên cùng tiếng "rắc rắc", Thường Nhạc buồn bực ngẩng đầu lên, bất mãn nói:
-Bà Trương, bà xem đi, vẻ mặt bà làm sao thể này, bà rốt cuộc có diễn hay không?
-Chụp lại!!
Hoàng Phiêu Nhiên ôm sát thiếu phụ, ở bên tai cô nói nhỏ vài câu, gượng cười nói:
-Nhạc thiếu gia, ngại quá, chúng ta chụp lại!
Thường Nhạc lúc này mới lộ vẻ mặt hài lòng, lại đưa lên camera.
-Lão Hổ ngốc, anh bật sáng hết đèn lên, Good, chính là như vậy!
-1~~2~~3~~ Chụp!
-Không tệ, không tệ, tấm này tốt hơn tấm trước!
-Bây giờ, Cảnh sát Hoàng ôm eo bà Trương. Bà Trương, bà ôm cổ Cảnh sát Hoàng, OK, chính là như vậy!
-Tốt lắm tốt lắm, Cảnh sát Hoàng, bây giờ mời anh cúi đầu, dùng ánh mắt thâm tình nhìn bà Trương. Đúng vậy, chính là như vậy, quá tuyệt vời, ánh mắt quả thực còn mê người hơn cả James Bond… Bà Hoàng, mời bà cũng nhiệt tình nhìn Cảnh sát Hoàng. Đúng đúng đúng, hơi hơi nhếch môi lên, lợi hại, quả là lợi hại, bà còn biết diễn hơn cả Trương Mạn Ngọc, mọi người duy trì trạng thái này, tốt lắm!
-Quá tuyệt vời, tôi càng ngày càng thích hai vị rồi. Bây giờ, để đảm bảo đạt được mục đích, mời hai vị cởi áo ra một chút, sau đó ôm hôn nồng nhiệt?
-Há?
Hoàng Phiêu Nhiên và thiếu phụ xinh đẹp đồng thời kinh hô.
-Há cái gì mà há? Lại nữa bản thiếu gia sẽ để các người làm việc trực tiếp! Đừng ép tôi thay đổi chủ ý!
Hoàng Phiêu Nhiên vội vàng nói:
-Đừng đừng, Nhạc thiếu gia, chúng tôi làm theo, chúng tôi làm theo là được…
-OK, bắt đầu này, chuẩn bị! Cảnh sát Hoàng, mời anh vươn tay vào chỗ nội y của bà Trương, quá đẹp! Chính là như vậy, nhẹ nhàng vuốt ve, có quy luật một chút, quả nhiên là vợ chồng già nha, động tác quen thuộc như vậy, rất tốt rất tốt, chính là như vậy!
Thường Nhạc liên tục thay đổi vị trí chụp ảnh, lúc này mới hài lòng để hai người Hoàng Phiêu Nhiên đi đến phòng bên cạnh thăm con trai bọn họ.
Đảo mắt, dường như nhớ ra cái gì đó, Thường Nhạc gọi Huyết Hổ nói:
-Anh đi ký tên hai tờ chi phiếu hai vạn cho hai người đó, sau đó mời bọn họ viết biên nhận của mình, nói với bọn họ là mỗi người dc nhận hai triệu tiền thù lao của chúng ta. Ừm, tội danh này đủ để bọn họ ngồi trong tù hơn nửa đời người rồi. Ha hả, tối thiểu bọn họ cũng không dám gọi người đến bắt tôi, có phải không?