Tiên Hồng Lộ Chương 189: Uy lực của Khôi Lỗi

Khoảnh khắc, không gian bên ngoài Dương Phàm đã bị hỏa diễm chói mắt cao cả thước bao phủ. Mà tên tu sĩ bịt mặt kia một tay cầm quạt lông đôi mắt lộ ra vài tia trào phúng. Lấy Tu vi Ngưng Thần đại viên mãn của hắn, toàn lực thi triển Linh khí trung phẩm Xích Vũ Phiến đủ để nấu chảy thiết kim, chỉ chốc lát sẽ diệt sát tu sĩ dưới Ngưng Thần Kỳ.
Thình thịch! Thình thịch!
Hỏa diễm nổ tung, một đạo tiếng rít truyền tới. Chỉ thấy một người mặc toàn thân thiết giáp, một khôi lỗi tay cầm trường kích phá tan khí lãng của hỏa diễm như tia chớp đánh về phía hắn. Một cỗ khí tức tràn đầy uy áp áp tới khiến hắn cảm nhận được một cỗ nguy hiểm.
- Khôi lỗi?
Thân hình tên tu sĩ bịt mặt chợt lóe lên, tránh hiểm thoát khỏi một kích của khôi lỗi này, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Vẻ mặt Dương Phàm lạnh nhạt, có vẻ rất nhẹ nhàng. Hắn đứng đó khống chế khôi lỗi mặc thiết giáp này. Một kích vừa rồi, cũng chỉ mới phát ra một nửa uy năng của nó. Tên tu sĩ bịt mặt thấy vậy, ánh mắt ngưng trọng, cây quạt lông trong tay đột nhiên vung về phía con khôi lỗi, một đạo hỏa xà đánh mạnh về phía nó.

Ầm!
Đạo hỏa xà này nổ tung trên người khôi lỗi cũng chỉ khiến nó đình chỉ một chút mà không tổn hao gì cả!
Bộ áo giáp của con khôi lỗi của Dương Phàm này có lực phòng ngự rất mạnh, cũng có thể miễn với các loại pháp thuật.
- Cấp bậc của con khôi lỗi này
Tên ru sĩ che mặt kia kinh hãi. Cấp bậc của con khôi lỗi này vượt xa sự tưởng tượng của hắn, sức chiến đấu sợ rằng có thể tương đương với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Khuyết điểm duy nhất của nó chính là tốc độ không thể đạt tới trình độ của Trúc Cơ Kỳ.
- Khôi lỗi thế này mà lại nằm trong tay một tên ru sĩ Luyện Khí Kỳ sao?
Ánh mắt của tên tu sĩ bịt mặt này lộ ra một tia tham lam. Chỉ cần giết chết Dương Phàm là con khôi lỗi có thực lực tiếp cận Trúc Cơ Kỳ này sẽ tự động dừng lại, trở thành chiến lợi phẩm của hắn. Cảm nhận được sát khí và vẻ tham lam trong đôi mắt của tên tu sĩ này, Dương Phàm lại cố ý làm ra bộ dáng yếu nhược, thân mình lùi lại.
- Ha ha. chạy sao nổi?
Tên tu sĩ này đột nhiên lăng không, đạp lên phi kiếm bay thẳng về phía Dương Phàm. Hắn phát hiện ra rằng con khôi lỗi của Dương Phàm thuộc loại cận chiến, không thể phi hành. Nếu mà nó có thể phi hành thì không thể nói thực lực của nó tiếp cận tu sĩ Trúc Cơ KỲ mà có thể so với cao nhân Trúc Cơ Kỳ rồi. Trên không trung, tên tu sĩ che mặt nhẹ nhàng vung cây quạt lông trên tay lên, một mãnh hỏa diễm như lông chim từ trên không trung buông xuống, đánh mạnh về khu vực nơi Dương Phàm đứng. Dương Phàm biến sắc thân mình lui nhanh lại, hơn nữa khống chế thiết giáp khôi lỗi nhanh chóng che trước mặt mình.
Thình Thịch! Thình thịch!
Lực phòng ngự của con khôi lỗi này cực mạnh, toàn bộ công kích đều bị nó cản lại. Khi Dương Phàm rời khỏi phạm vi công kích, pháp quyết trong tay đột nhiên biến đổi.
Hưu!
Con khôi lỗi này nhảy dựng lên cao chừng hơn một trượng, trường kích vung lên. Một đạo hắc mang nhàn nhạt từ trường kích phá không lao ra, chém thẳng về phía tên tu sĩ che mặt kia.
- Không ổn!
Trên người tên tu sĩ che mặt đột nhiên hiện lên một tầng hồng quang nhàn nhạt, hình thành một cái lồng khí, cây quạt lông của hắn cũng hoành ngang trước người.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hư ảnh của cây trường kích mang theo ma khí với khí thế lớn lao lập tức đánh thẳng xuống mặt tên tu sĩ này.
Phốc!
Khuôn mặt tên tu sĩ che mặt trắng bệch, phun ra một búng máu rơi ngay xuống đất. Giờ khắc này, hắn mới phát hiện ra rằng bản thân đã coi nhẹ con khôi lỗi này. Tuy rằng chủ nhân của nó không đáng nhắc tới nhưng bản thân mình lại đã coi thường một kích toàn lực tương đương với một kích của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Mặc dù tu vi của hắn đã đạt tới Ngưng Thần đại viên mãn nhưng cũng không thể chịu nổi một kích toàn lực của con khôi lỗi này. Hàn quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên, khống chế khôi lỗi đánh tới. Bản thản hắn cũng sử dụng tốc độ nhanh tới khó tin vọt tới, trên người cũng tản mát ra một cỗ linh áp cường đại.
- Cái gì?
Tên tu sĩ che mặt cảm nhận được sự biến hóa trên người Dương Phàm trở nên kinh hãi. Khi hắn đã nhận thấy thực hư của Dương Phàm thì trong lòng lộp bộp. Người này không phải là tu sĩ Luyện Khí KỲ mà ít nhất đã là Ngưng Thần hậu kỳ. Tên tu sĩ che mặt hoảng sợ vô cùng xoay người muốn chạy trốn. Nếu sớm biết người này là tu sĩ Ngưng Thần hậu kỳ thì hắn tuyệt đối sẽ không vì lợi ích của Lỗ thần y mà bị dụ dỗ, tiến tới xuống tay với Dương Phàm.
Nhưng lúc này, kình phong đã đánh tới. Tốc độ của con khôi lỗi cũng không chậm hơn hắn, chỉ là thiếu thủ đoạn phi hành giữa không trung mà thôi.
- Lưu lại đi!
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, vung tay lên. Hắc tiên thần bí giống như độc xà vô thanh vô tức quấn lấy hai chân của hắn.
- Ah
Tên tu sĩ bịt mặt kêu lên một tiếng kinh hãi thân thể tê dại cứng ngắc. Một cỗ độc lực theo hắc tiên đang rót vào cơ thể hắn.
Đùm!
Hắn quay tới bảy tám vòng trên không trung rồi bị Dương Phàm kéo mạnh xuống, quăng ngã trên mặt đất, mặt ngữa lên trời. Một tia quang mang màu đen nhạt từ đầu cây hắc tiên thần bí tiến vào trong cơ thể tên tu sĩ kia làm cho cơ thể hắn hoàn toàn tê dại mất đi khả năng phản kháng, rồi hấp thu máu huyết của hắn. Tên tu sĩ che mặt chi cảm giác được máu huyết trong cơ thể hắn nhanh chóng bị xói mòn, đôi mắt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Dương Phàm ngồi xổm xuống, vạch khăn che mặt của hắn xuống, thấy được một khuôn mặt già nua đã xám như tro tàn.
- Lỗ thần y cho ngươi ích lợi gì mà ngươi tới giết ta?
Dương Phàm lành lạnh nói.
- Tha mạng!
Toàn thân tên tu sĩ che mặt chết lặng vẻ mặt tuyệt vọng, ngay cả nói chuyện cũng phải vô cùng cố gắng.
- Ngươi không nói?
Từ trên tay Dương Phàm đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm lóe lên hàn quang, huơ huơ trước mặt hắn.
- Ta nói
Khuôn mặt lão già lộ ra một chút hoảng hốt.
- TrúcTrúc Cơ Đan!
- Trúc Cơ Đan?
Trên mặt Dương Phàm lộ ra một tia trào phúng.
- Chẳng lẽ Lỗ thần y hắn nghĩ rằng hắn có thể mua được viên Trúc Cơ Đan sắp bán đấu giá kia sao? Dù là hắn có, sao lại có thể cho ngươi một viên linh đan như thế?
- KhôngKhông phải!
Lão già gần như hư thoát, máu huyết toàn thân gần như đã bị cây hắc tiên hấp thu mất một nửa. Dương Phàm thấy thế liền khống chế cây hắc tiên ngừng hấp thu máu huyết, cũng hơi thả lòng ra một chút để hắn nói chuyện.
- Không phải Trúc Cơ Đan mà là phối phương của Trúc Cơ Đan. Hơn nữa, Lỗ thần y còn có một loại chủ dược là Hoa Linh Thảo trong phối phương đó!
Lão già vội vàng nói.
- Hoa Linh Thảo?
Trên mặt Dương Phàm lộ ra dị sắc. Hắn cũng không lạ lẫm gì với đan phương của Trúc Cơ Đan vì trong Thánh Liệu Thiên cũng có. Nhưng loại chủ dược Hoa Linh Thảo thì lại vô cùng khó kiếm.
Nghe nói tại thời kỳ thượng cổ. Hoa Linh Thảo là loại cỏ bình thường, sau khi sinh trưởng hai trăm năm thì có thể biến thành một loại chủ dược của Trúc Cơ Đan. Tuy nhiên, theo thời gian mấy mươi vạn năm, hơn trăm vạn năm phát triển, nhưng thứ trân kỳ dị vật đều đã dần diệt tuyệt, linh khí cũng dần trở nên nhạt hơn, nhưng linh thảo tầm thường nhất cũng trở thành những tài liệu cực kỳ quý hiếm.
- Ngươi xác nhận trong tay của Lỗ thần y thật sự có Hoa Linh Thảo?
Dương Phàm lạnh nhạt hỏi.
- Ngàn vạn lần là thật! Hắn còn xuất thứ đó ra cho ta xem nữa!
Lão già nàv liên tục gật đầu.
- Ngươi có quan hệ gì với Lỗ thần y? Chẳng lẽ đều là đồng chức trong Kinh đô Dương gia?
Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì chuyển đề tài
- Đúng thế, chúng ta đều là Khách liêu của Kinh đô Dương gia, cầu Dương thần y tha cho lão phu một mạng. Ta còn có tin tức trọng yếu hơn báo cho ngươi!
Giọng điệu của lão già này cũng run run!
Dương Phàm đang chuẩn bị lên tiếng thì cảm giác được điều gì đó, lập tức đại biến thúc dục pháp lực toàn thân, cây hắc tiên lập tức chuyển động biến hóa ta vô số hắc mang, quấn kín người lão già kia lại. Chỉ một lần hô hấp, lão già kia đã khí tuyệt bỏ mình, máu huyết cũng bị hút sạch trở thành một bộ thây khô. Dương Phàm ngồi xỗm xuống lấy đi túi trữ vật của lão già rồi thân mình bay đi.
Bay xa tới mấy trượng, vẻ mặt Dương Phàm hiện lên nét trầm ngâm, lặng lẽ ẩn nấp.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-189/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận