Tiên Hồng Lộ Chương 198: Trúc Cơ

Hơn nửa tháng trôi qua, trân pháp bên ngoài động phủ tạm thời mở ra, chỉ thấy linh thạch trung tâm trận pháp vận chuyển, linh khí ẩn chứa trong đó gần như tiêu hao chín tầng. Cho nên giờ phút này hiệu quả của trận pháp giảm mạnh. Khi mặt trời chói chang nhô lên cao, có thể lơ lửng ở chỗ này, nhìn thấy một số hư ảnh của vách núi, cảnh tượng kia có chút giống như ảo ảnh.
Từ nửa tháng trước Dương Phàm tiến vào bế quan sâu cũng không biết tình huống bên ngoài. Có lẽ hắn cũng không đoán trước được một lần bế quan sẽ hao phí thời gian dài như vậy, ở quá khứ mỗi lần hắn tiến cấp đều nhẹ nhàng trôi qua. Khi tiến cấp Luyện Khí KỲ, Ngưng Thần Kỳ, đều như trong nháy mắt liền xong hết.
Có thể thấy Trúc Cơ so với trong tưởng tượng còn muốn khó hơn. Đồn đãi khó khăn liên quan với Trúc Cơ như thế nào xác xuất thấp như thế nào cũng không sai. Khó trách một viên Trúc Cơ đan sẽ có giá như vậy. Thật sự là vì một đạo khoảng cách vô hình ngăn cách tu sĩ bậc thấp. Dương Phàm mặc dù có một viên Trúc Cơ Đan nhưng dưới tình huống không đến mức bất đắc dĩ, hắn sẽ không lấy ra sử dụng.

Tu luvện do tự thân, có thể không mượn dùng vật bên ngoài là tốt nhất. Lúc này, Dương Phàm ngồi xếp bằng bất động giống như cổ thụ ngàn năm, hắn đều đặt toàn bộ tâm thần vào vòng sáng xanh trong suốt trong đầu. Khẩu quyết công pháp Trúc Cơ thiên trong Tiên Hồng Quyết, càng ngày càng hiện ra rõ ràng trước mặt hắn. Hắn theo khẩu quyết kia tự nhiên vận chuvển pháp quyết, đám sương sinh mệnh trong cơ thể, hóa thành từng luồng khí sương mù màu xanh như con rắn trườn khắp nơi trên thân thể.
Trong quá trình này, Dương Phàm cảm giác thể chất đặc biệt của mình đang tiến thêm một bước lột xác. Cơ thể huyết mạch, gân cốt, nội tạng đang biến hóa chậm rãi. Biến hóa rõ ràng nhất là máu. Dương Phàm cảm giác linh khí trong cơ thể như nước lũ, đều bị máu hấp thu sau đó lại chảy khắp tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng. Thậm chí còn có một dòng chảy nhỏ bé, thẩm thấu vào linh hồn sâu trong đầu.
Bởi vì hắn đà có được cảnh giới linh hồn Trúc Cơ Kỳ. Cho nên lần này về mặt linh hồn tăng lên ngược lại không lớn như vậy. Máu hấp thu một lượng lớn sương mù sinh mệnh, từng lần lại lưu chuyển toàn thân, cảm giác kia rất thoải mái khiến người ta mất hồn. Dương Phàm cảm giác: Mỗi lần máu lưu chuyển dường như đều rót vào huyết mạch mới tiến hành một lần đổi mới và lột xác.
- Lấy xu thế như thế, nếu ta Trúc Cơ thành công vậy thể chất chẳng phải là phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dương Phàm ngạc nhiên thán phục trong lòng, lại vứt bỏ các loại tạp niệm một lòng bế quan đột phá. Cứ như thế hắn lại liên tục bế quan ba ngày, khí tức trên người đã xảy ra biến hóa thật lớn.
Lúc này, bên ngoài thân hắn còn phân bố một tầng chất dính màu vàng nhạt. Dưới sự thúc dục linh khí những chất dính này rất nhanh bốc hơi lên. Sau khi làm xong, trên da thịt Dương Phàm lờ mờ lộ ra một tầng hào quang sáng chói, trong từng hô hấp, sương mù khí màu xanh hóa thành hình ngưng thật hơn bắn ra, khiến cho không khí phạm vi xung quanh biến đổi lớn.
Hô!
Một luồng khí xoáy theo đó sinh ra thổi quét phạm vi mười mấy trượng. Mỗi một lần hắn hô hấp, sương mù màu xanh kia đều bắn ra, ở bên ngoài hình thành một khí trụ màu xanh khiến cho luồng khí xoáy biến hóa. Theo biến hóa này, linh thạch trận pháp chung quanh động phủ tạm thời rốt cục bị tiêu hao hết, ngọn núi bị che khuất kia cũng đột ngột lộ ra, thay thế hư không vốn có.
Dương Phàm không hề có cảm giác bởi vì hắn đã tiến vào lúc cuối cùng đột phá bình cảnh.
Vù!
Theo hơi thở của hắn, sương mù màu xanh kia đột nhiên hóa thành hình rắn quây quanh trong động phủ giản dị. Tiếp theo lại hóa thành hình mãnh hổ hung mãnh dị thường, lờ mờ còn có thể nghe thấy một tiếng rít gào. Cứ như thế mỗi một lần kế tiếp, hắn thở ra sương mù màu xanh. đều hóa thành một loại hình thái đều là một con vật nào đó của thiên nhiên. Giờ phút này, đám sương mù này biến thành hình thái tuy còn mơ hồ nhưng cũng đã có một chút hình thần. Dương Phàm không biết sự tu luvện của mình gây ra biến hóa vi diệu của môi trường chung quanh. Đỉnh ngọn núi chỗ của hắn xuất hiện một đoàn linh khí hội tụ từ thiên địa thành sương mù khí với màu sắc rực rỡ tráng lệ phi thường.
Sau nửa ngày!
Vèo vèo!
Hai luồng kiếm quang bay vọt về phía này, là một người thanh niên thư sinh và một vị nữ tu mặc váy. Hai người dắt tay đồng hành, hiển nhiên là một đôi đạo lữ song tu. Thanh niên thư sinh mắt nhìn sương mù khí với màu sắc rực rỡ mà trên đó đang truyền tới uy áp bức người, cảm thấy kinh hãi run rẫy:
- Chúng ta trông thấy dị tượng thiên địa nên mới đến đây, không ngờ nơi này có người đang thăng cấp.
- Đại ca! Chúng ta có lẽ nhanh chóng rời đi, vạn nhất xúc phạm cao nhân ở đây, vậy có thể khổ rồi!
Trên khuôn mặt rạng rỡ của nữ tu mặc váy, lộ ra vẻ lo lắng.
- Bích muội đừng lo! Theo huynh phỏng đoán, người thăng cấp kia chính là tu sĩ Ngưng Thần Đại Viên Mãn, lúc này đang đứng ở thời khắc mấu chốt đột phá Trúc Cơ Kỳ, thật không rãnh bận tâm chúng ta.
Thanh niên thư sinh cười nói, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm động phủ giản dị bị sương khí màu xanh bao phủ kia ánh mắt lóe lên không ngừng.
- Không bằng như vậy, chúng ta chờ ở chỗ này, có lẽ có thể học được một chút kinh nghiệm.
Thanh niên thư sinh đề nghị.
- Dạ! Đại ca nói có đạo lý, tấn công Trúc Cơ Kỳ, cũng là sau này chúng ta gặp phải.
Nữ tu mặc váy nhu thuận rúc vào trong lòng hắn.
Vèo vèo vèo!
Đúng lúc này, phương xa lại có ba gã tu sĩ bay đến. Trong đó có một người khí thế trên người mạnh mẽ vô cùng, phi kiếm dưới chân quanh quẫn một luồng ma khí không kiêng nể gì rất uy phong.
- Phía trước có dị tượng thiên địa có thể có linh vật xuất thế.
Người cầm đầu là một lão già đầu trọc trong mắt bắn tinh quang, ma khí trên người lại tăng lên tốc độ tăng lên như sóng đào.
- Ma đạo tu sĩ!
Sắc mặt thanh niên thư sinh chợt cứng lại nhìn chăm chú ba gã ma đạo tu sĩ bay tới lộ vẻ đề phòng. Nữ tu thậm chí còn lấy ra một đai với màu sắc rực rỡ, trên đó có nhiều điểm lốm đốm, khẽ vung lên trước người hình thành một vòng bảo vệ phạm vi mấy trượng. Nếu như có người nào xâm phạm chắn chắn gặp công kích quỷ dị khó lường.
- Hả?
Khi lão già ma đạo cầm đầu bay tới, mặt lộ vẻ dị sắc:
- Nguyên lai là có người Trúc Cơ ở đây, dường như còn đang đứng ở thời khắc mấu chốt cuối cùng.
- Hai người các ngươi là bằng hữu của vị tu sĩ bế quan này sao?
Lão già đầu trọc liếc nhìn đôi song tu đạo lữ trước mặt này. Nếu luận thực lực, bên bọn họ ba người, phải hơn một chút. Tuy nhiên, song tu đạo lữ ở Tu Tiên giới, thể xác và tinh thần song tu thậm chí tâm linh tương thông, khi liên thủ cũng không thể coi thường.
Thanh niên thư sinh nhàn nhạt nói:
- Chúng ta cũng là nhìn thấy dị tượng mà tới, ba vị các hạ muốn thế nào?
Hắn cũng không úy kỵ ba người trước mặt.
- Biết thức thời các ngươi liền rút đi đừng vội xen vào chuyện người khác.
Lào già đầu trọc hừ lạnh một tiếng, cùng lúc nói chuvện đã quan sát trạng thái thăng cấp bên kia.
- Các ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn
Thanh niên thư sinh biến sắc, làm sao còn không rõ ý của ba tu sĩ ma đạo này sao?
Bọn họ rõ ràng muốn mượn cơ hội tu sĩ tấn công Trúc Cơ Kỳ ở thời khắc mấu chốt cuối cùng nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Lão già đầu trọc này là một tu sĩ Ngưng Thần hậu kỳ, hai tên đồng lõa với lão đều là tu sĩ Ngưng Thần trung kỳ. Dưới tình huống như vậy, đánh lén tu sĩ đang tấn công Trúc Cơ Kỳ, có phần thắng rất lớn.
- Hừ! Nếu như các người không đi
Trong mắt lão già đầu trọc hiện lên một tia sát khí âm lãnh, hơn nữa còn trong chớp mắt lưu lại trên mặt nữ tu mặc váy kia lộ ra vẻ không có ý tốt
- Đại ca! Chúng ta có lẽ nên thối lui đi.
Sắc mặt nữ tu mặc váy hơi đổi, nhìn thanh niên thư sinh nói:
- Được! Chúng ta đi!
Sắc mặt thanh niên thư sinh cũng khó coi, vì nghĩ cho an nguy hai người mình hắn cũng không thể không chọn như thế.
Vèo! Vèo!
Song tu đạo lữ này dắt tay nhau bay đi, chỉ chốc lát biến mất trong tầm nhìn ba ma đạo tu sĩ.
- Ngươi đi theo dõi một chút xem bọn hắn có thật sự đi hay không?
Lão già đầu trọc vẫn có chút lo lắng lệnh cho một gã ma đạo tu sĩ trong đó theo dõi. Sau một lát gã ma đạo tu sĩ kia đi xung quanh:
- Lão đại! Ta theo dõi mười mấy dặm đã mất đi bóng dáng, hẳn là trốn xa rồi.
- Được! Chúng ta động thủ đi!
Trong mắt lão già đầu trọc hiện lên một chút âm lệ nhìn chăm chú ngọn núi dưới một đoàn sương mù khí màu sắc sáng chói. Giờ phút này, lối vào động phủ giản dị bị sương mù khí màu xanh kỳ quái bao phủ, thần thức không thể thăm dò. Ba người thật cẩn thận tới gần động phủ, khi đi đến gần một trượng, lão già đầu trọc im bặt lại từ trong tay xuất ra một viên châu màu đỏ như lửa. hơi hơi rót pháp lực vào trong đó.
Chỉ một thoáng, một luồng khí tức bạo ngược khô nóng truyền đến.
- Hỏa Liệt Đạn!
Hai gã ma đạo tu sĩ bên cạnh nhìn nhau.
Ầm!
Lão già đầu trọc ném hạt châu màu đỏ như lửa vào trong động phủ, lập tức truyền đến một trận nổ vang, toàn bộ ngọn núi hơi hơi chấn động.
- í?
Lão già đầu trọc khẽ "í" một tiếng, nhìn chăm chú vào cửa động. Sương mù khí màu xanh vẫn lượn lờ.
Vù!
Đột nhiên, sương mù khí màu xanh kia hóa thành một hình rắn dài đến hai trượng, xoay quanh cửa động!
Tình cảnh này thật sự rất quỷ dị.
- Lão đại! Có vấn đề gì sao?
Một gã ma đạo tu sĩ trong đó nói.
- Không đúng! Chỉ nghe được tiếng nổ, nhưng không thấy ánh lửa. Hỏa Liệt đạn một khi phát động, sẽ sinh ra ngọn lửa bạo liệt đáng sợ đủ để nuốt hết động phủ nhỏ giản dị này.
Lão già đầu trọc khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Đúng lúc này, đoàn linh khí màu sắc rực rỡ trên ngọn núi đột nhiên bắt đầu tiêu tán. Tình cảnh như thế khiến trong lòng ba người không khỏi hồi hộp một chút. Trong động phủ, một mãnh tĩnh lặng sương mù khí màu xanh kia cũng dần dần thu lại.
- Lão đại! Hắn rốt cuộc có Trúc Cơ thành công không?
Một gã ma đạo tu sĩ nói với vẻ không yên.
- Trước lui!
Lão già đầu trọc ra lệnh một tiếng, ba người nhanh chóng bay đi, trốn lên trên đỉnh ở một nơi cách vài dặm âm thầm quan sát tình huống bên này.
- Nếu Trúc Cơ thất bại, tất nhiên nguyên khí đại thương, chúng ta có thể nhân cơ hội này diệt sát hắn. Hừ hừ! Một tu sĩ tới gần Trúc Cơ tài sản trong tay khắng định giàu có hơn chúng ta!
Lão già đầu trọc thấp giọng nói.
- Nếu người đó Trúc Cơ thành công chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Nói thừa, đương nhiên là chạy với tốc độ nhanh nhất!
Lão già đầu trọc nhàn nhạt nói:
- Ước chừng hắn mới tiến cấp căn cơ chưa vững, cũng không dám truy kích.
Cứ như vậy, lão già đầu trọc cầm đầu ba gã ma đạo tu sĩ âm thầm nhìn trộm, ở phía khác trong huyệt động một tòa vách đá dựng đứng, thanh niên thư sinh và nữ tu mặc váy đang tránh ở đó.
Bọn họ vẫn chưa rời đi, cùng quan sát tình huống bên kia, không biết có dự tính gì không.
- Lão đại! Hắn đã ra đây.
Một gã ma đạo tu sĩ trong đó kinh hô. Chỉ thấy sương mù trong động phủ kia hoàn toàn biến mất, một người chậm rãi đi ra.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-198/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận