Tiên Hồng Lộ Chương 510: Còncó vẻ lạnh, rất lạnh!

- Chúng ta quen biết nhau sao?
Thanh niên kia nghe vậy, mới d ừng thân ảnh lại, hỏi như trước mặt không người.
Thật ra hắn thực xem nhẹ đám người này.
Lời vừa nói ra, gã thanh niên áo tím tức nghẹn, đồng tử co rụt lại, cơn phẫn nộ càng tích tụ thêm dày đặc.
Một tên Kim Đan bậc cao nho nhỏ, dám xem thường đám người mình?
Điều này càng làm cho trên mặt hắn không ánh sáng, gần như thể diện mất hết.
Nam nhân mặc cẩm bào màu xanh ngọc này, đương nhiên là Dương Phàm vượt đường xa đến đây.
Hắn từ Ngư Dương quốc một đường chạy tới La Sơn quốc, vẫn áp chế dùng tu vi Kim Đan Kỳ đi đường.
Tu vi quá thấp dễ gặp phải phiền toái, hơn nữa tốc độ phi hành cũng quá chậm.
Nếu dùng tu vi Nguyên Anh Kỳ đi đường, thì lại thu hút ánh mắt của mọi người, có thể còn không có đạt tới mục đích, đã bị giới cao tầng bảy tông Tấn quốc dán mắt vào mình rồi.

Đương nhiên trên đường đi này, cũng không phải hắn không có gặp phiền toái.
Nửa ngày trước, một đội tu sĩ của bảy tông Tấn quốc, muốn ép buộc lưu hắn lại kiểm tra, kết quả bị Dương Phàm phẫn nộ, không lưu tình chút nào đánh giết sạch.
Hiện tại lại xuất hiện tình huống giống như vậy.
Chỉ có điều trong đội tu sĩ này, không ngờ có hai đại Nguyên Anh. thật có thể có chút phiền toái nhỏ.
Dương Phàm đáp lời, đồng thời ngẩng đầu nhìn hai người trước mắt.
Gã thanh niên áo tím hắn hoàn toàn không biết, còn nữ nhân cung trang tuyệt mỹ đoan trang bên cạnh hắn, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Nhưng ngay sau đó, có cảm giác nhìn rất quen mặt.
Dương Phàm không khỏi liếc mắt nhìn thêm mấy lần, trong lòng không khỏi kinh hô: "Nàng này không phải chính là Linh Hà tiên tử tán tu Nguyên Anh chính đạo Ngư Dương quốc đây sao?"
Thì ra, Huyễn Linh tiên tử vốn là trưởng lão của Tiên Huyễn Linh Vận Tông Tấn quốc, lúc trước dùng thân phận Linh Hà tiên tử trà trộn vào Ngư Dương, chính là để mưu đồ Cửu U Bí Cảnh.
Sau lại thân phận bại lộ, bị Tam U lão ma đuổi giết mấy vạn dặm, thân bị thương nặng, suýt nữa ngã xuống.
Những điều này cũng là thời điểm ở La Sơn quốc, Dương Phàm gặp Lệnh Hồ Tùng mới biết được.
Huyễn Linh tiên tử cảm nhận được ánh mắt đánh giá cùng với vẻ kinh ngạc của Dương Phàm, không biết vì sao trên gương mặt xinh đẹp đoan trang tĩnh lặng như mặt nước hồ thu của nàng, nhưng lại hơi hơi đỏ lên.
Theo lý thuyết, một nam nhân Kim Đan, mặc kệ khí chất tướng mạo xuất chúng đến mức nào, đều không có khả năng khiến nàng sinh ra nóng mặt như vậy.
Huyễn Linh tiên tử ngưng thần quan sát, phát hiện Dương Phàm lại làm cho mình có một loại cảm giác nhìn không thấu.
Huyễn Linh tiên tử cũng không có tận mắt nhìn thấy Dương Phàm, chỉ nghe danh tiếng của hắn, cho nên không nhận ra thân phận của hắn.
- Phí mỗ hỏi lại ngươi một câu, là tu sĩ của tông phái nào? Hiện giờ toàn bộ La Sơn quốc bị bảy tông Tấn quốc tiếp quản. Phí mỗ có quyền hỏi người không rõ lai lịch.
Gã thanh niên áo tím dùng ánh mắt của người trên cao nhìn xuống quan sát Dương Phàm.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, chỉ cần đối phương dám phản kháng, lập tức thi triển thủ đoạn lôi đình tiêu diệt ngay tại chỗ.
- Vậy sao?
Dương Phàm làm ra vẻ nghi ngờ nói, khóe miệng lại khẽ nhếch:
- Các hạ hỏi như vậy, dường như muốn làm khó người ta rồi!
- Có ý tứ gì?
Gã thanh niên áo tím cảm giác có chút không đúng.
Một gã Kim Đan bậc cao bình thường, sao có thể ở dưới uy áp của mình mà ung dung thoải mái nói chuyện như thế?
- Các hạ không nên hỏi ta là tu sĩ tông phái nào.
Dương Phàm lộ vẻ mặt khó xử nói:
- Chẳng lẽ cũng không cho phép ta là một tán tu sao?
- Cái này
Gã thanh niên áo tím cố ngăn chận cơn tức giận đầy bụng.
- Hì hì
Huyễn Linh tiên tử bật cười run run toàn thân, mất hết hình tượng đoan trang cao quý lúc trước, dường như nàng buồn cười thực sự.
Cả đội tu sĩ phía sau muốn cười nhưng không dám cười.
- Tán tu? Ta xem ra ngươi chính là gian tế của địch quốc, bắt lại kiểm tra cho ta!
Gã thanh niên áo tím rốt cục nổi giận, đâu còn đáng vẻ ung dung tao nhã lúc trước.
Bị một tên tiểu bối Kim Đan xem thường, khiêu khích, trêu đùa. Đổi lại là bất cứ Nguyên Anh lão quái nào cũng phải đánh chết hắn dưới cơn giận dữ.
Dương Phàm cười trào phúng, vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, bộ đáng không sợ hãi chút nào.
- Dừng tay.
Huyễn Linh tiên tử yểu điệu quát một tiếng, khiến các tu sĩ vừa ào tới dừng tay lại.
- Huyễn Linh đạo hữu! Ngài đây là có ý gì, chẳng lẽ muốn đối nghịch cùng Phí mỗ?
Gã thanh niên áo tím phẫn nộ không có chỗ phát tiết, trợn mắt nhìn.
Hắn lại không biết rằng đám người của hắn vừa mới từ quỷ môn quan trở về.
Nếu không nhờ có Huyễn Linh tiên tử quát lên ngăn chặn, những người này nếu dám đụng tới Dương Phàm một cái, nhất định sẽ bị hắn tiêu diệt không lưu tình chút nào, hơn nữa cũng sẽ không lưu lại một người sống nào.
- Phí đạo hữu làm như vậy, chỉ sợ có phần võ đoán.
Huyễn Linh tiên tử không cho là đúng, lại cười dài nhìn về phía Dương Phàm:
- Vị đạo hữu này! Xin hỏi tôn họ đại đanh? Không biết định đi đến nơi nào?
- Tại hạ họ Dương, đang muốn đi Tiên Lai Tông một chuyến.
Dương Phàm không chút để ý nói.
Sau khi biết được thân phận Huyễn Linh tiên tử, hắn đã nảy sinh ra vài phần sát niệm.
Đối phương nếu nhìn rõ thân phận của mình, mà còn động thủ, vậy cũng rất tốt.
- Ồ? Dương đạo hữu ngài cũng định đi Tiên Lai Tông! Chúng ta vừa lúc thuận đường, không bằng cùng nhau đi thôi?
Huyễn Linh tiên tử cười tươi nói.
- Tốt!
Dương Phàm khẽ nhếch miệng đáp ứng, không rảnh bận tâm suy nghĩ, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, bay vụt đến chỗ đám mây ba màu của mọi người.
Hắn thật muốn nhìn thử xem, những người này đi Tiên Lai Tông, rốt cuộc có dụng ý gì.
Một môn phái Tiên Lai Tông nho nhỏ, đâu cần phải hai đại Nguyên Anh đích thân tới chứ?
Kỳ quái là gã thanh niên áo tím cũng không có phản đối, thấy Dương Phàm thật sự bay tới cùng đi, ngược lại có chút kinh ngạc.
Hắn có cảm giác không bình thường, không khỏi hoài nghi tu vi thực sự của Dương Phàm.
Vì thế, trên đám mây ba màu này nhiều thêm một nam nhân không rõ thân phận, cùng nhau bay đi Tiên Lai Tông.
Dọc theo đường đi, Huyễn Linh tiên tử cùng Dương Phàm nói chuyện với nhau ngược lại rất hợp ý.
Nếu không nghĩ tới lập trường giữa hai bên lúc này, thiếu chút nữa Dương Phàm sinh ra hảo cảm với Huyễn Linh tiên tử đoan trang xinh đẹp này.
Sau nửa canh giờ phi hành, phía trước rốt cục xuất hiện một hồ nước rộng lớn ước chừng mười mấy dặm.
Ở giữa hồ nước, có một đảo nhỏ màu xanh biếc, không hề ít lâu đài đình các, đồng thời gieo trồng rất nhiều dược liệu.
Trên ốc đảo chi rộng chừng hai ba dặm, lại có không ít Dược Viên, còn cư ngụ tới hai ba trăm tu sĩ.
Cách thật xa Dương Phàm đã cảm ứng được mùi vị dược thảo.
Theo Dương Phàm biết, Tiên Lai Tông này là một môn phái kế thừa dược đạo.
- Tới rồi!
Huyễn Linh tiên tử bấm ngón tay ngọc niệm thần chú, đám mây ba màu dưới chân giảm chậm tốc độ vài phần.
Mắt thấy từng chút từng chút một tới gần ốc đảo, trong mắt Dương Phàm có một chút chờ mong, không biết mấy chục năm nay, thị thiếp nhỏ của mình đã trải qua cuộc sống thế nào.
Cảnh tượng cùng Lệnh Hồ Tiểu Tịch triền miên song tu năm đó. dường như lại hiện lên trước mắt.
- Dương đạo hữu! Ngài là đến từ Ngư Dương quốc thì phải?
Huyễn Linh tiên tử đột nhiên thực tùy ý hỏi một câu, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
- Đúng!
Dương Phàm gật đầu, hơi thâm ý liếc mắt nhìn Huyễn Linh tiên tử một cái.
Vẻ tươi cười trên gương mặt xinh đẹp của Huyễn Linh tiên tử, lập tức có chút sượng lại. hô hấp đột nhiên dồn đập thêm vài phần.
Dương Phàm tựa cười như không cười nói:
- Huyễn Linh đạo hữu! Ngài có ý nghĩ gì?
- Khôngkhông có!
Huyễn Linh tiên tử gượng cười ngập ngừng nói, thần sắc lại rất nhanh khôi phục bình thường.
Ngoài mặt nàng rất trầm tĩnh, nhưng trái tim trong ngực lại như muốn ngừng đập.
Có liên quan tói sự tích của nhân vật truyền kỳ kia, nàng biết rất rõ ràng, thậm chí còn cố ý tìm hiểu qua.
Giờ phút này, trong lòng Huyễn Linh tiên tử thậm chí muốn lập tức bỏ chạy, nhưng không dám thiện tiện hành động.
Nàng sợ một khi mình có hành động gì khác thường, sẽ dẫn tới công kích đáng sợ của đối phương.
Nhưng gã thanh niên áo tím cũng không có nhận thấy được trạng thái khác thường của Huyễn Linh tiên tử, hắn vẫn vô tư nhìn xuống ốc đảo phía dưới với vẻ mặt cực nóng.
Theo mọi người bay đến, tu sĩ Tiên Lai Tông phía dưới rất nhanh có phản ứng.
- Không xong! Là tu sĩ của bảy tông Tấn quốc
Trên ốc đảo lập tức xuất hiện cảnh hỗn loạn.
Ngay sau đó, một trung niên áo bào đen từ trong ốc đảo bay ra, cảm nhận được uy áp của bậc cao Nguyên Anh, hắn kinh sợ đến mặt không có chút máu.
Người này đúng là trung niên họ Tôn năm đó, đệ tử của Lệnh Hồ Tùng, hiện đang đảm nhiệm tông chủ của Tiên Lai Tông.
- Phí tiền bối
Tông chủ họ Tôn sau khi thấy rõ hình dạng của thanh niên áo tím, hơi thoáng sửng sốt lên tiếng.
Rất dễ nhận thấy, thanh niên áo tím này cũng không phải lần đầu tiên đến Tiên Lai Tông.
Gã thanh niên áo tím hờ hững nói:
- Hiện giờ toàn bộ La Sơn quốc đều trở thành nước phụ thuộc của Tấn quốc! Tiên Lai Tông không chủ động đi đầu hàng bảy tông Tấn quốc, dựa theo quy định của Liên minh, huỷ diệt toàn tông, không lưu người sống.
"Huỷ diệt toàn tông, không lưu người sống."
Tám chữ này giống như quả thiết chùy, mạnh mẽ nện vào ngực tông chủ họ Tôn.
Thoáng chốc, toàn bộ ốc đảo màu xanh biếc rơi vào cảnh tĩnh lặng.
"Hủy diệt toàn tông, không lưu người sống."
Tất cả tu sĩ Tiên Lai Tông phía dưới đều nghe được câu nói này, trong lòng đều rùng mình lạnh giá.
Trong lòng muốn chạy trốn, nhưng dưới uy áp của Nguyên Anh bậc cao khiến cho bọn họ run sợ tuyệt vọng.
- Phí tiền bối! Không nể mặt tăng cũng nên nhìn mặt phật! Ngài cùng Tiên Lai Tông ta cũng là quen biết, xem có thể mở một con đường hay không? Ngài có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra!
Tông chủ họ Tôn trong cảnh tuyệt vọng, đang cố vớt vát cầu xin lần cuối cùng.
- Thiết lệnh của Liên minh giết không tha, chớ trách Phí mỗ vô tình!
Gã thanh niên áo tím ngạo nghễ lạnh lùng nói.
- Phí tiền bối! Ngài sao có thể làm như vậy
Đúng lúc này, truyền đến một thanh âm bi thương căm phẫn của nữ nhân, nhưng không thể che dấu giọng điệu dịu dàng réo rắt của nàng.
Từ phía dưới ốc đảo xanh biếc, bay tới một nữ nhân toàn thân trắng toát như tiên nữ giáng trần.
Nữ nhân dung mạo thuần khiết xinh đẹp. trang sức tự nhiên mái tóc đen nhánh xòa ngang vai lất phất bay theo chiều gió, cùng xiêm y trắng toát tinh khiết, làm nổi bật như đóa hoa sen nở rộ.
Càng khiến người ta động tâm nhất, là đôi mắt sáng xinh đẹp trong vắt của nữ nhân này, thật giống như hai hạt châu trong suốt lấp lánh.
Dáng người xinh đẹp động lòng người, làn da lại mềm mại mịn màng đến tột cùng, trắng như viên ngọc hoàn mỹ, phủ lên một lóp ửng hồng mờ nhạt càng tăng thêm vẻ yêu kiều.
Cùng so sánh vói mấy chục năm trước, Lệnh Hồ Tiểu Tịch nhiều thêm vài phần thanh nhã xuất trần và cao vời không thể với tới, nhưng lại không mất đi nét thanh thuần động lòng người.
Nếu nói mấy chục năm trước, nàng là một mỹ nhân mới lớn còn chưa bộc lộ, thì hiện tại đã là một tiên nữ hoàn mỹ không hơn không kém.
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, gần như có chút khó có thể tin, đây là Lệnh Hồ Tiểu Tịch ngượng ngùng trong hoan lạc, rồi quấn lấy mình như cá với nước năm đó đây sao?
- Tịch nhi! Nàng cùng ra đến đây rồi!
Gã thanh niên áo tím cố che dấu vẻ tham lam và dục vọng chiếm hữu trong mắt, cười ảm đạm nói:
- Chỉ tiếc đây là thiết luật của Liên minh! Tiên Lai Tông nhất định phải bị hủy diệt. Mặc dù nàng cùng ta quan hệ không tệ, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sau khi nói xong, hắn đứng bất động ở tại chỗ, trong lòng mừng thầm cười lạnh: "Để ta xem tới lúc nào nàng mới đến cầu xin ta?"
Lệnh Hồ Tiểu Tịch cắn chặt bờ môi, trong mắt trừ vẻ bi thương phẫn hận, còn nhiều thêm vài phần tuyệt vọng.
- Tịch nhi
Trung niên họ Tôn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Lệnh Hồ Tiểu Tịch, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho nàng.
- Ta không thể
Lệnh Hồ Tiểu Tịch thấp giọng nghẹn ngào.
Trong mắt gã thanh niên áo tím hiện lên một tia sáng âm độc:
- Ta đếm ngược hết mười tiếng, liền phát động tiến công.
- Mườichíntám
Bóng ma thẩn chết cùng áp lực vô cùng vô tận, bao phủ toàn bộ Tiên Lai Tông. Các tu sĩ bậc thấp kinh hãi lun cầm cập, mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Giờ khắc này, dường như khắp bầu trời cũng bị áp lực làm cho u ám.
- Vì cái gì phải đếm mười tiếng mới ra tay, trực tiếp động thủ tiêu diệt Tiên Lai Tông, chẳng phải là càng nhanh gọn sạch sẽ hơn sao?
Bất thình lình truyền đến một thanh âm có vẻ rất nghi hoặc.
- Chíntámbảy
Gã thanh niên đếm thêm mấy tiếng, chợt ngưng bặt, sắc mặt xanh mét.
Lập tức, áp lực khẩn trương như đám mây u ám bao phủ bầu không khí biến mất.
Lại biến thành cảnh tĩnh lặng, còncó vẻ lạnh, rất lạnh.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-hong-lo/chuong-510/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận