Tiên Lộ Tranh Phong Chương 5: Nhân quả khó rồi


 TIÊN LỘ TRANH PHONG
Tác giả: Duyên Phn
Chương 5: Nhân quảkhó rồi

Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya - metruyen.com
Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tp: metruyen.com
Nguồn truyện: Niepo




    Trước thôn Tiểu Hà đựng lên một loạt ngôi mộ.

    Đó là mộ của toàn thểthôn dân trong thôn Tiểu Hà, trên đó chỉviết vài chữ“Toàn thôn 138 người đều chôn cất tại đây”.

    Không có tên, bởi vì Đường Kiếp không phải là người của thôn Tiểu Hà cho nên hắn không thể, cũng không biết tên!

    Trước mộ phần, Đường Kiếp đứng nhìn ngôi mộ, mặt không chút sắc thái.

    Không, có một tia thông cảm và phn nộ, bất lun là một người bình thường nào, cho dù không phải là người thôn Tiểu Hà đối mặt với thảm án như vy đều sẽ có những biểu hiện như thế.



    Đường Kiếp dùng phn nộ đểche giấu đau khổ.

    Việc này khiến Hư Mộ Dương cảm thấy thế nào, y không tìm thấy nét bi thương nào trên mặt của Đường Kiếp mà y đang mong đợi.

    Ngm lại một thiếu niên 12 tuổi, lúc không còn gì làm chỗ dựa tinh thần mà có thểche dấu nội tâm như vy, Hư Mộ Dương cũng chỉđành từ bỏ ảo tưởng.

    Cuối cùng híp mắt nhìn ngôi mộ, Đường Kiếp xoay đầu lại:
    - Đi thôi.

    Nói xong đã dn đầu đi về phía trước, thừa dịp Hư Mộ Dương đang ở phía sau nhìn không thấy hắn, trong mắt Đường Kiếp khẽ chảy ra những giọt nước mắt…

    ---------------

    Từ thôn Tiểu Hà đến phủ An Dương ước chừng hơn một trăm dặm.

    Với tốc độ của Hư Mộ Dương thì vốn dĩcó thểthoải mái đến đó, nhưng mà hiện giờvết thương chưa lành, lại có thêm Đường Kiếp này “trói buộc” nên chỉcó thểđi bộ thôi.

    Cũng may Đường Kiếp từ trong thôn đã kiếm được bốn con ngựa vốn thuộc loại ngựa của bọn cướp, lại từ trong thôn kiếm được một chiếc xe đẩy, trong xe có bộ nối, có thểlàm thành một chiếc xe ngựa. Hai người có thểngồi trên xe đi cho nhanh.

    Đường Kiếp sẵn tiện cột mấy con ngựa ở sau xe, một ít vũ khí cũng coi như là hoàn mỹ mang bên người, nói là đem đến phủ An Dương có thểbán lấy tiền.

    Mặc dù nói tiên nhân không cần tiền bạc nhưng mà chuyện ăn uống Đường Kiếp không định dựa vào Hư Mộ Dương mà muốn tự lực cánh sinh.

    Nếu đã đi cùng được thì cũng không thểkhông nói vài câu đểhiểu nhau hơn.

    Đường Kiếp bịa ra một cuộc đời, nói mình là thôn dân trong một nơi núi non xanh thẳm của thôn Hướng Dương, bởi vì trong nhà nghèo khổ cho nên đi phủ An Dương tìm việc làm. Hắn tuy là năm này vừa tròn 12 nhưng trong thế giới này, đứa con trai 12 tuổi cũng coi như là nửa lao động, tự mình ra làm việc cũng không phải là ít. Còn về thôn Hướng Dương trước đây Đường Kiếp cũng từng đi qua, nếu Hư Mộ Dương có truy hỏi thì hắn cũng có thểđối đáp tự nhiên. Nhưng mà Hư Mộ Dương không có hỏi, hiển nhiên là đã tin hoàn toàn.

    Tuy nhiên Hư Mộ Dương đối với thân thế của mình lại giữkín như bưng, chỉnói mình là người tu đạo, chuyện trần tục thế gian đã quên hết rồi, không muốn nhắc lại. Sau này cũng đừng nhắc tới, chỉcần xưng hô chân nhân là được rồi.

    Y không muốn đề cp nhưng Đường Kiếp lại hỏi đủ thứ.

    - Vì sao chỉcó thểxưng là chân nhân, không thểxưng là tiên sư?

    - Bởi vì ta không phải là tiên nhân, chỉkhi bước lên Tiên Đài mới có thểtính là nửa tiên nhân.

    - Tiên Đài là gì?

    - Tiên Đài là cảnh giới thứnăm của tu tiên.

    - Cảnh giới thứnăm là cái gì? nguồn tunghoanh.com

    - Năm đại cảnh giới tu tiên là Linh Đài, Thoát Phàm, Thiên Tâm, Tử Phủ, Tiên Đài. Tiên Đài chính là cảnh giới cuối cùng. Đểđạt đến cảnh giới này, linh khí chuyển thành Tiên Nguyên, cũng có thểtrở thành Địa Tiên.

    - Linh Đài, Thoát Phàm, Thiên Tâm, Tử Phủ là cái gì? Địa Tiên là cái gì?

    - …

    Hư Mộ Dương trảlời càng nhiều thì câu hỏi có tiếp theo của Đường Kiếp càng nhiều.

    Lúc hắn mới quen Đường Kiếp, chỉcảm thấy tư chất của đứa nhỏ này rất thông minh, mặc dù tuổi nhỏ nhưng làm việc biết chừng mực, bây giờchỉcảm thấy đứa trẻ này vn là đứa trẻ, vn ngây thơ không biết gì.

    Không biết gì là tht, ngây thơ khờdại là giả.

    Đường Kiếp mới sống nửa cuộc đời, không hiểu chuyện, ta chưa trưởng thành thì sợ ai chứ, các câu hỏi kiêng kỵ đều được hỏi.

    Hư Mộ Dương bịhắn làm đến bất đắc dĩ, mới đầu còn ứng phó được một ít, càng về sau đành phải giảvờcâm điếc.

    Dù là như thế, cũng đểcho Đường Kiếp biết rất nhiều chuyện.

    Hóa ra tu tiên chia thành ngũ cảnh, trong đó tứcảnh trước thống nhất gọi là tu sĩhoặc là người tu tiên, chỉcó cảnh giới cuối cùng mới tính là bước vào tiên đồ, lúc đó mới có thểgọi là tiên nhân.

    Mà cảnh giới thứnhất của Linh Đài Cảnh còn được gọi là tu tiên học đồ, ngay cảLinh Sư cũng không được gọi, nếu không sẽ đi quá giới hạn.

    Giới tu tiên nhìn vào có vẻ rất hỗn loạn nhưng tht ra trong đó rất nghiêm khắc quy củ. Linh Đài Cảnh là linh đồ, Thoát Phàm Cảnh là Linh Sư, Thiên Tâm Cảnh có thểcoi là Chân Nhân, Tử Phủ Cảnh có thểcoi là Chân Quân hoặc Thiên Tôn, duy nhất chỉcó Tiên Đài Cảnh mới được xưng là tiên.

    Thế nhân vô tri, thấy tu sĩthì liền gọi là tiên gia, các tu sĩsẽ không so đo nhưng tự các tu sĩsẽ phân ra rõ ràng.

    Nếu như có ai chưa tới Thiên Tâm Cảnh mà tự xưng là chân nhân thì hắn không cần trêu chọc ai cũng sẽ tự có người lại kiếm chuyện với hắn.

    Về phần Hư Mộ Dương, y chính là Thiên Tâm Cảnh chân nhân.

    Biết được vịThiên Tâm Cảnh chân nhân này tung hoành trời đất, cảđồi núi cũng bịsan bằng, nhưng chỉlà “tiêu chuẩn trung lưu”, Đường Kiếp trong lòng kinh hãi. Nếu là Tử Phủ Cảnh, Tiên Đài Cảnh thì có năng lực thông thiên triệt địa như thế nào chứ?

    Cũng may những lời này của hắn chưa nói ra, nếu không chỉsợ Hư Mộ Dương không đánh hắn mấy gy thì không được.

    Tiêu chuẩn hạng trung?

    Ngươi có biết tu luyện khó khăn như thế nào không ?

    Nhìn vào Tê Hà Giới, Thiên Tâm Cảnh, tuy không gọi là đứng đầu nhưng cũng được xếp vào nhân vt “cấp cao” rồi.

    Về phần Tử Phủ Cảnh, đó đều là các đại tông sư cấp bc khai tông lp phái. Còn về Tiên Đài Cảnh, đó là sự tồn tại trong truyền thuyết, người tu tiên đến bước này đa phần đều đã phá vỡ hộ giới cường phong, vân du thiên ngoại rồi.

    Bởi vy Thiên Tâm Cảnh có thểnói chính là lực lượng trung kiên, cốt cán trong giới tu tiên Tê Hà.

    Cũng chính vì y là Thiên Tâm chân nhân nên mới có thểdùng thần niệm giết người như vô hình. Chỉlà y bịthương nặng, cảthần niệm cũng vì vy mà bịtổn thương cho nên phạm vi tấn công mới bịgiảm nhỏ lại.

    Ngoài ra, Đường Kiếp cũng biết Hư Mộ Dương vốn không phải là người nước Văn Tâm.

    Y là người nước Mạc Khâu.

    Tê Hà có thú, hình thù như heo vòi, lại có ba mắt, đi như điện xẹt, tính tình hung dữ, tiếng kêu như tiếng trẻ con la hét, quen tính giết chóc.

    Thiên cảnh bảy trăm ba mươi ba năm, Quảng Pháp Thiên Tôn chiến đấu với heo vòi ba mắt hung dữở cực tây cô đảo, đại chiến ba ngày, chém được thú dữ, hóa thành Linh Khâu, cảđảo nối tiếp đất liền, sử gọi là Mô Khâu, sau đổi thành Mạc Khâu.

    Đây chính là nguồn gốc của nước Mạc Khâu.

    Văn Tâm ở cực đông, Mạc Khâu ở cực tây, Hư Mộ Dương ngàn dặm xa xôi từ cực tây đi đến cực đông, nếu như nói du sơn ngoạn thủy thì Đường Kiếp tuyệt đối không tin, suy nghĩtình hình trước đây của y, đáp án chính là trồi lên trên mặt nước.

    Đó là một cách chạy thoát thân qua thôi.

    Nói một cách đơn giản, đây chính là tiên nhân gặp nạn.

    Tiên nhân gặp nạn cũng là tiên nhân, Đường Kiếp trong lòng tự nhủ sẽ không ghét bỏ người đâu.

    Xe chạy nhanh, hơn một trăm dặm một ngày là tới. Trong thời gian Đường Kiếp đánh xe, Hư Mộ Dương không cần làm gì cả, chỉcần trong xe vn công trịthương là được rồi, trên đường Đường Kiếp còn một lần đổi thuốc cho Hư Mộ Dương, điều đó ngược lại làm cho Hư Mộ Dương bớt lo cực kỳ.

    Lúc chạng vạng tối, hai người tới An Dương phủ.

    Hư Mộ Dương trong lòng muốn nhanh chóng chấm dứt nhân quả, thoát thân mà đi, nhưng do vì dn theo Đường Kiếp nên đi bản địa tốt nhất là phượng hoàng lầu.

    Mặc dù nói một bữa ăn ngon đểgiải nhân quảthì quảthực có rẻ đi một chút, nhưng cũng còn hơn là cứtiếp tục bịliên lụy.

    Giải quyết xong nhân quả, nói trắng ra là đừng làm chuyện mình hối hn hoặc là tiếc nuối. Cuộc đời con người không thểkhông hối hn và tiếc nuối nhưng ít ra có thểgiảm bớt và làm suy yếu, chuyện nhỏ này tất nhiên cũng không tính là gì.

    Ôm suy nghĩnày, Hư Mộ Dương chỉchọn hơi quý nhất, không chọn tốt nhất, hai người đến đây là đểhưởng thụ một chút.

    Chỉcó điều gần đến giờtính tiền, Hư Mộ Dương mới nghiêng người, chợt nhớ ra bản thân mình không có đem theo tiền!

    Tài sản của Hư Mộ Dương tht ra đã sớm bịhủy trong trn chiến lần trước, ngay cảtúi chứa đồ cũng bịmất, lúc đó chỉcứu được một số đan dược và pháp bảo quan trọng nhất, như là các loại chắn vt, y không đem một chút gì cả.

    Ở trong mắt người thường, tiền bạc là vt quan trọng nhất, bất kểnhư thế nào cũng không được quên, nhưng trong mắt các tu sĩnhư Hư Mộ Dương, các loại phàm tục như chắn vt thì hoàn toàn không có giá trị, thm chí không đáng đểđểtâm, bình thường tự mình cũng đem theo linh lương, cũng không cần tiêu tiền, bởi vy nhất thời quên mất chuyện này.

    Việc này vốn không làm khó được đi lại trong thiên hạ, chỉcần lộ ra thân phn thì đâu sợ các thương nhân giàu có, bang phái, hào quan không đua nhau giành đưa lễ chứ.

    Cho dù là Văn Tâm Quốc Chủ cũng phải khách khí với hắn, chỉcần không phải là đến tìm chuyện, thì quốc phái Văn Tâm là phái Tẩy Nguyệt cũng sẽ dùng lễ đối đãi!

    Đưa tiền? Đưa tiền cho ta đều là làm nhục ta!

    Nhưng lần này có điều khác biệt, y đang bịngười ta truy sát, con đường kế tiếp cần phải khiêm tốn, trong núi rừng bại lộ thì cũng được nhưng sau khi rời khỏi núi rừng, tuyệt nhiên không được đểlộ thân phn.

    Thân phn không thểbại lộ, y đột nhiên phát hiện bản thân không còn nơi nào đểkiếm tiền.

    Chẳng lẽ bản thân phải học mấy tên đạo chích đêm trộn ngàn nhà hay sao?

    Hay là học người ta đi ăn cơm chùa?

    Có chút hơi mất mặt.

    Đường Kiếp thấy vẻ mặt khó coi của y, nói:
    - Ăn đi, đừng lo, lúc nãy khi đi ra ngoài ta đã nói xong với chủ quán rồi, bữa cơm hôm nay đổi một con ngựa.

    Hư Mộ Dương mặt đỏ lên:
    - Sao ngươi biết ta không có mang theo tiền?

    - Ngài quên ta kiểm tra toàn thân ngài qua rồi sao?
    Đường Kiếp trảlời

    - …

    Sau khi ăn xong, Đường Kiếp quảthân dắt một con ngựa đưa cho chủ quán.

    Những con ngựa cướp được có xấu có tốt, nhưng Đường Kiếp chọn những con đó đều là những con thượng thừa, một con cũng có thểđổi bốn mươi lượng bạc.

    Tỷ giá của một lượng bạc lúc đó ước chừng tương đương một ngàn đồng bây giờ.

    Một bữa ăn của Hư Mộ Dương ăn mất bốn mươi ngàn, quảtht là xa hoa.

    Xong chuyện Đường Kiếp nói:
    - Cứăn như vy thì sau mấy bữa sẽ tiên hết thôi, sau này chúng ta phải tiết kiệm lại.

    Hư Mộ Dương mặt đỏ lên, chỉcó thểgt đầu xác nhn.

    Y đường đường là đại tu sĩ, Thiên Tâm Cảnh chân nhân, bất kểđi đến đâu cũng là nhân vt nổi tiếng, bây giờlại bịthằng nhóc hỉmũi chưa sạch giáo huấn, cũng co là chuyện lạ.

    Đường Kiếp mang tổng cộng sáu con người, mất đi một con còn năm con, hết thảy bán cho thương nhân bản địa đổi lại được 180 lượng về.

    Ngoài ra, tiền của trên người bọn cướp cũng sớm đã bịĐường Kiếp lục hết, đáng tiếc những mã tặc thường nghèo xơ xác, ngựa và vũ khí là tài sản lớn nhất của những tên cướp mà thôi, hơn một trăm con ngựa nhưng không kiếm ra được mười lượng bạc. Tuy nhiên bán đi đống vũ khí này cũng có thểkiếm ra được hai trăm lượng bạc, cũng coi như là một số tiền lớn.

    Nếu Hư Mộ Dương không mang tiền, tiền ăn ở đương nhiên cũng là Đường Kiếp ra.

    Đường Kiếp thuê cho y căn phòng khiến Hư Mộ Dương sầu khổ.

    Vốn tưởng là sau khi về phủ An Dương, Đường Kiếp phải dựa vào mình mà ăn uống, không ngờsự việc lại phát triển ngược lại.

    Vừa nghĩbản thân hiện tại ăn của Đường Kiếp, ở cũng Đường Kiếp, dùng cũng Đường Kiếp, Đường Kiếp không có chút muốn dùng đến tiền của mình, trong lòng Hư Mộ Dương lp tức không biết phải cảm thấy thế nào.

    Nợ nhân tình này trảchưa hết, ngược lại còn nợ nhiều hơn.

    Nghĩđến đây, trong lòng Hư Mộ Dương không khỏi bực bội.

    Y vốn định mỗi tối đều ngồi thiền tịnh khí, thổ nạp hô hấp, điều trịvết thương.

    Đêm nay một mình trong phòng chỉcảm thấy tinh thần không yên, biết không thích hợp vn công, cho nên đóng cửa ra ngoài, ra sân tiếp tục luyện Tàng Tượng Kinh.

    Tàng Tượng Kinh là cách tu luyện tâm pháp y đạt được trong một lần cơ duyên lớn, cũng chính vì lần đại cơ duyên đó khiến y gặp nạn.

    Lúc đang vn khí hành công, đột nhiên nhìn thấy Đường Kiếp từ trong phòng đi ra, đứng cách y không xa đang nhìn y luyện công.

    Tu sĩtu hành, kiêng kịnhất là có người nhìn trộm.

    Hư Mộ Dương vốn định quát lớn nhưng nghĩrằng hắn còn nhỏ không hiểu quy củ, lại nghĩtrên đường đều là Đường Kiếp chăm sóc mình, nếu như đuổi hắn đi thì quá là không biết điều, mà đuổi người ta đi thì càng khó nói, chỉcó thểđểcho hắn đứng mà xem, trong lòng nghĩtên tiểu tử này không có căn bản và tu luyện tâm pháp đối ứng, cho dù xem rồi cũng không ra ngô ra khoai gì.

    Lúc này y đã dùng phương pháp an ủi bàn thân.


Nguồn: tunghoanh.com/tien-lo-tranh-phong/chuong-5-ZZobaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận