Tiên Nghịch Chương 1134: Thiên Đạo Kế

Khi tay phải Vương Lâm chạm vào thì thật sự không thấy giống như nửa nửa bộ hài cốt mà là một vòng xoáy tràn đầy những lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Thần thức giống hắn đang đảo vào thăm dò ở sâu bên trong vòng xoáy.
 
Căn bản là Vương Lâm không cần điều khiển mà vòng xoáy đột nhiên truyền ra một lực hút khó thể tưởng tượng, lực hút này cuốn quanh tâm thần hắn rồi kéo thẳng vào bên trong, càng ngày càng sâu, càng lúc càng sâu.
 
Vương Lâm giống như một con thuyền cô độc giữa vòng vây sóng dữ, tâm thần hắn liên tục bị lực hút cuốn thẳng vào bên trong giống như đi xuyên qua thời gian, giống như đang trở về những năm tháng mà hắn chưa từng được tiếp xúc.
 
Trong đầu liên tục vang vọng những âm thanh ầm ầm và càng ngày càng dữ dội. Lúc này nếu có người đứng ngoài động phủ nhìn vào thì sẽ thấy thân thể Vương Lâm đang run lên dữ dội, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo. Tay phải Vương Lâm run rẩy càng thêm dữ dội, nhưng lại dính chặt vào trên nửa bộ hài cốt. Mà nửa bộ hài cốt đột nhiên bùng ra kim quang, nhưng khoảnh khắc khi kim quang bùng ra thì kinh văn lại tỏa ra hắc quang cố gắng áp chế kim quang, hai luồng sáng đang bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.

 
Đây là một thế giới cực kỳ hỗn độn, không phân biệt rõ trời và đất, giống như tồn tại nhưng cũng giống như không tồn tại. Trong hư vô phương xa có một người đang chậm rãi tiến tới, người này mặc một bộ áo trắng thoạt nhìn giống như một lão già, nhưng thân thể lại cực kỳ mơ hồ làm người ta nhìn không rõ.
 
Người này đang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời giống như trầm ngâm. Đúng lúc này đột nhiên bầu trời hỗn độn xuất hiện những luồng sáng bảy màu, những luồng sáng này giống như sóng dữ ngất trời ầm ầm tiến đến làm đất trời vỡ tan nát, làm cho không gian hỗn độn này tan vỡ. Lúc này thiên cũng không phải thiên, địa cũng không phải địa mà chỉ là một vùng tinh không, nhưng tinh không này cũng không phải tinh có màu đen mà có bảy mà. Lúc này đảo mắt nhìn lại thì tinh không này trở thành một thế giới bảy màu.
 
Lão già áo trắng ngẩng đầu lên thật mạnh, tay phải vung lên trước người, đột nhiên có một chữ "chiến" hư huyễn ra, những luồng kim quang vô tạn vờn quanh bên ngoài làm tất cả hào quang bảy màu bị bức lui ra. Khoảnh khắc này một âm thanh cuồn cuộn đột nhiên vang vọng trong thiên địa.
 
- Thiên địa mở thái, thiên đầu địa cuối, thứ lão phu tu luyện gọi là Thiên Địa Thái. Sơ quy tắc lấy bảy màu làm dẫn, phong!
 
Một chữ phong vang lên, đột nhiên tất cả những luồng hào quang bảy màu trên thế giới này vận chuyển ầm ầm, giống như có một luồng lực lượng đang điều khiển làm cho tất cả hào quang bảy màu vô biên vô tận điên cuồng hướng về phía lão già áo trắng ngưng tụ lại. Tình cảnh này hiện ra trong mắt Vương Lâm giống như thiên địa xoay chuyển tạo thành phong ấn. Sau khi tất cả ngưng tụ lại thì lão già áo trắng bên trong đã hoàn toàn bị phong ấn mà chết.
 
Trên bầu trời đầy những áng mây bảy màu, giống như toàn bộ thế giới cũ đều đã tan vỡ. Những tiếng gầm rống tức giận truyền ra từ trong luồng khí bảy màu, nhưng càng ngày càng yếu, cuối cùng thì tiêu tán.
 
- Chiến Tinh Dã, nếu không phải năm xưa lão phu tặng ngươi Chiến Tự Thiếp, thì ngày hôm nay làm sao ngươi có cảnh giới Không Linh Chi. Nếu dùng chiến hồn của ngươi làm dẫn, lão phu có thể tìm được xương cốt của Chiến Lão Quỷ Không Kiếp mai táng nơi đây, lấy hài cốt của lão bức ra đạo tủy của hai người sư đồ các ngươi, Hủy Kỳ Niết, bản tôn Thiên Đạo Kế.
 
Âm thanh tang thương lộ ra vẻ mệt mỏi rồi dần dần tản ra hình thành hàng loạt vòng xoáy tan vỡ muốn kéo nguyên thần vào bên trong, tất cả muốn cùng nhau tan vỡ.
 
Lúc này trong động phủ Tư Mã Mặc, Vương Lâm đang chạm tay vào nửa bộ hài cốt, kim quang đã hoàn toàn bị hắc quang áp chế, tất cả kim quang đều bị dồn vào trong. Những luồng hắc quang kia phóng thẳng đến ngón tay Vương Lâm đang chạm vào nửa bộ hài cốt giống như đang muốn phóng thẳng vào trong cơ thể.
 
Khoảnh khắc này luồng tâm thần Vương Lâm lưu lại trên Thủy Tinh Kiếm bên trong động phủ đột nhiên lóe lên tinh quang. Nó dùng tốc độ cực nhanh phóng thẳng về phía Vương Lâm, đầu ngón tay đột nhiên lóe lên một luồng sáng cực kỳ sắc bén rồi phân cách hắn và nửa bộ xương. Thân thể Vương Lâm lập tức chấn động rồi thanh tỉnh trở lại, hắn không chút do dự lui về phía sau vài bước. Lúc này hắn nhìn chằm chằm vào nửa bộ hài cốt, tâm thần bùng lên những con sóng khủng bố:
 
- Lão tổ Chiến gia, Chiến Tinh Dã!
 
Vẻ mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, hắn biết được tổ tiên của Chiến gia trên La Thiên đã đạp phá tinh không mà đi, từ đó về sau không còn bất kỳ tin tức gì, cũng không biết đi đâu. Chiếm Tinh Dã này thiên tư cực cao, trước đó đã vô tình đoạt được Chiến Tự Thiếp, cảm ngộ ý cảnh, cuối cùng vì truy tìm cảnh giới mới mà ra đi. Dù con cháu đời sau có tìm kiếm thế nào cũng không thể biết được bất kỳ manh mối nào có liên quan đến Chiến Tinh Dã.
 
- Không ngờ, hắn lại là. là Chiến Tinh Dã!
 
- Người giết chết Chiến Tinh Dã tự xưng là bản tôn, kẻ này có được lực lượng thái sơ, chẳng lẽ hắn là Chưởng Tôn sao?
 
Vẻ mặt Vương Lâm càng trở nên âm trầm, khi nhớ lại tình cảnh vừa rồi thì không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Thần thông bảy màu cũng cùng loại với Tàn Dạ, nhưng lực lượng rõ ràng vượt xa Tàn Dạ. Kẻ kia chỉ cần một chiêu thần thông đã làm cho Chiến Tinh Dã không có lực phản kháng. Vương Lâm cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, trong lúc trầm tư đột nhiên nhướng mày lên, ánh mắt chợt lóe.
 
Những ý niệm trong đầu Vương Lâm liên tục xoay chuyển, nhưng cũng không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
 
- Không Linh, Không Kiếp! Đây là hai cảnh giới trong Đệ Tam Bộ. Trước đó khi ta cảm ngộ Chiến Tự Thiếp thì đã từng gặp một lão già, Chiến Tự Thiếp chính là tranh của người này. Lão già này nói tu vi đạt đến cảnh giới Phong Không Chi thì phải phá vỡ giới tuyến, chẳng lẽ. chẳng lẽ lão già đó chính là Chiến Lão Quỷ Không Kiếp trong miệng Chưởng Tôn sao?
 
Từ những lời nói của tên Chưởng Tôn hư ảo kia thì thấy hắn rất e sợ Chiến lão Quỷ. Hắn vì muốn tìm được vị trí giấu xương cốt của Chiến Lão Quỷ mà phải tìm đến Chiến Tinh Dã tặng Chiến Tự Thiếp, sau đó để cho Chiến Tinh Dã tu luyện, cuối cùng lại giết chết để lấy hồn. Tất cả cũng vì một Thiên Đạo Kế, nhưng Thiên Đạo Kế này rốt cuộc là thứ gì?
 
Trong đầu Vương Lâm càng ngày càng rõ ràng, dù cũng có vài điểm nghĩ không ra nhưng cũng hiểu được một vài chuyện.
 
- Bốn tấm bia đá, hai bộ hài cốt hoàn chỉnh. Bộ xương đầu tiên là của Chiến Tinh Dã, vậy thì bộ hài cốt thứ hai chẳng lẽ là của vị sư phụ của Chiến Tinh Dã, Chiến Lão Quỷ sao?
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.
 
- Chiến Tự Đồ chính là tất cả đạo niệm mà Chiến Lão Quỷ giữ lại ở nơi này!
 
Vương Lâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn vào bộ hài cốt bên trong, đặc biệt là khi thấy được trong bộ hài cốt mơ hồ lóe lên kim quang. Hắn trầm tư một lát, trong không gian trữ vật của hắn có Chiến Tự Đồ, tổng cộng là ba bức.
 
Hai trong số đó đã bị Vương Lâm mở ra, nhưng chỉ có bức tranh thứ ba lấy được từ hậu nhân của Chiến gia là chưa được mở. Lúc này hắn trầm tư nhìn bộ hài cốt trước mặt, đột nhiên vung tay phải lên không trung, không gian trữ vật lập tức xuất hiện. Trong không gian trữ vật bay ra ba vầng sáng hình tròn, chính là ba bức tranh Chiến Tự Thiếp.
 
Khi Chiến Tự Thiếp xuất hiện thì kim quang đang bị dồn ép bên trong bộ hài cốt đột nhiên lóe lên dữ dội, tất cả kim quang đều thoát khỏi bộ hài cốt phóng đến Chiến Tự Thiếp. Chỉ sau khoảnh khắc kim quang đã dung nhập vào bên trong, kim quang lóe lên, ba bức tranh Chiến Tự Thiếp lập tức dung hợp lại với nhau.
 
Những biến hóa kỳ dị này không nằm ngoài dự đoán của Vương Lâm, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng nhìn chằm chằm vào ba bức tranh Chiến Tự Thiếp đang dung hợp lại với nhau cũng một chỗ. Sau khoảnh khắc thì quá trình dung hợp chấm dứt, kim quang lập tức bùng lên chiếu sáng toàn bộ động phủ, trước mặt Vương Lâm đột nhiên xuất hiện một chữ "chiến" kim sắc hư ảo.
 
Chữ chiến này lóe lên kim quang, một luồng khí tức cuồn cuộn truyền ra ngoài. Chiến Tự Thiếp đột nhiên phóng về phía Vương Lâm, hắn vung tay phải lên thu nó vào trong túi trữ vật.
 
- Ngươi đoạt được Chiến Tự Thiếp, trong lúc vô tình đã trở thành truyền nhân của Chiến Lão Quỷ. Nhưng cũng chỉ vì ngươi mà tên Chưởng Tôn hư ảo kia biết được vị trí chôn cất thi hài của Chiến Lão Quỷ. Rất nhiều năm sau, Vương Lâm lại lấy được Chiến Tự Thiếp từ trong tay hậu nhân của ngươi. Hôm nay lại thấy được hài cốt của ngươi.
 
Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp, hắn thở dài một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi động phủ, sau đó dùng núi đá đóng kín lại.
 
Vương Lâm không mở tòa động phủ thứ chín ra vì cấm chế bên trên hắn không thể phá được. Hắn chỉ nhìn thấy bên trong tràn đầy sương mù, nhưng lại không biết rõ rốt cuộc trong đó có thứ gì.
 
Vương Lâm quay lại nhìn bộ hài cốt của Tư Mã Mặc, hắn trở nên trầm tư. Một lúc sau, hắn rời khỏi chỗ này. Trước khi hắn đi đến tòa động phủ đầu tiên để lại rất nhiều nguyên tinh.
 
Khi ra khỏi sơn cốc thì ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn muốn đi đến địa phương mà trước đó tâm thần đã nhìn thấy tấm bia đá, đi xem nửa bộ hài cốt của Chiến Tinh Dã.
 
Sau khi lục soát ký ức của Bàng Đức Tài và Thương Tùng Tử, Vương Lâm đã không còn xa lạ gì với thế giới bảy màu này nữa. Con đường dài và hẹp nơi đây đã khắc sâu vào trong trí óc của hắn, lúc này hắn hóa thành một luồng cầu vồng, cũng không bay lên không mà lướt đi trên mặt đất.
 
Sau khi xuyên qua một loạt sơn cốc, dần dần Vương Lâm cũng đi đến địa phương có trận pháp phong ấn lão bà áo xanh. trận pháp đã bị mở ra, bên trong đã không còn bóng dáng của lão bà áo xanh.
 
Vương Lâm khẽ đảo mắt nhìn qua nhưng không ngừng lại mà tiếp tục phóng thẳng vào trong dãy núi, tiến vào làn sương mù. Vương Lâm cũng rất quen thuộc đám sương mù bên trong, hắn phóng đi như tên bắn, bên tai vang lên những tiếng thì thào của Minh Chí Giả, cũng có vài tên Minh Chí Giả bay qua bên cạnh.
 
Sau khi hiểu được nhiều chuyện, Vương Lâm đã hiểu được một vài cũng về Minh Chí Giả. Đám người này đều là tu sĩ cả đời, nhưng khi đến đây lại trở thành vật nuôi dưỡng đạo cho cho kẻ khác.
 
Thậm chí Vương Lâm cũng có thể nghĩ ra, khi còn sống thì đám Minh Chí Giả chắc chắn đều là loại người thiên tư cực tốt. Vì họ là những người lĩnh ngộ đạo đến một mức độ cực cao nên mới bị Đạo Kinh vây khốn trở thành Minh Chí Giả dưỡng đạo.
 
Trong lòng Vương Lâm thầm than nhưng hắn cũng không ngừng lại mà phóng thẳng về phía trước. Dần dần hắn thấy được trong sương mù có một tượng đá khổng lồ rồi dừng lại ở bên dưới. Ánh mắt Vương Lâm lại lóe, hắn nhảy dựng người phóng lên đầu tượng đá.
 
Trong ký ức Thương Tùng Tử thì công pháp tu luyện của lão chính là thuật Bách Thế Huyết Nguyên Hóa Anh, triệu hồi ra Đệ Thất Linh của Phong giới. Chính Thương Tùng Tử đã cảm ngộ được nó trong tượng đá này.
 
Loại công pháp Huyết Nguyên Hóa Anh này có thể tu luyện ra chín vật giống như nguyên anh, nhưng uy lực của nó lại vượt qua rất xa nguyên anh. Quan trọng là chín vật giống như nguyên anh này không phải từ trong nguyên thần ra, nó có thể làm cho mức độ tu luyện thuật thần thông của Thương Tùng Tử được đề cao lên chín lần.
 
Càng kinh người là mỗi tên nguyên anh đều có thể tự ngưng tụ thần thông giống như vậy, thường thì có một vài thần thông không thể đồng thời tu luyện đối với một số tu sĩ, dù muốn cũng phải lựa chọn ra cho mình. Ví dụ như lão bà áo xanh chọn tổ thuật Dương Tụ Âm Quy cũng là như vậy. Nhưng tất cả mọi chuyện sẽ chẳng là gì đối với Thương Tùng Tử, lão có chín nguyên anh thì có thể đưa cho từng vật tu luyện.
 
Người chẳng qua trước trận chiến với Vương Lâm, Thương Tùng Tử đã bị lão bà áo xanh lấy mất một nguyên anh. Sau đó dưới hàng loạt đòn thần thông của Vương Lâm, hai người lưỡng bại câu thương cho nên không kịp thi triển ra được toàn bộ.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1134/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận