Tiên Nghịch Chương 1774: Kịch biến!

Một lão quái Không Kiếp trung kỳ ở trên Tiên Cương Đại Lục có thể xưng làm bá chủ một phương, có thể khai tông lập phái, tạo thành tông môn tới vạn đời sau!
 
Thất Thải Tiên Tôn năm đó cũng có tu vi Không Kiếp trung kỳ, tự lập tông môn, thu nhận môn đồ, cho dù là Đại Hồn Môn, đối với hắn cũng dùng lễ mà đối đãi. Tu sĩ như vậy đáng để tôn trọng.
 
Lấy thực lực của Vương Lâm thì chiến đấu với Không Kiếp sơ kỳ có thể thắng, muốn giết thì khá khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể. Nhưng nếu phải đối mặt với những lão quái so được với Thất Thải Tiên Tôn thời kỳ toàn thịnh thì đúng là chuyện không thể làm nổi.
 
Chênh lệch như vậy dù là hắn có chín đạo bổn nguyên, tu vi đạt tới Không Huyền sơ kỳ cũng rất khó vượt qua. Nhiều lắm cũng chỉ chút tư cách đánh đỡ mà thôi.

 
Chân chính muốn đối kháng với lão quái Không Kiếp trung kỳ này, nếu đơn thuần xét ở tu vi mà nói, Vương Lâm nhất định phải đạt tới Không Huyền hậu kỳ, hoặc là Đạo Cổ truyền thừa của hắn vượt qua một lần tổn kiếp cuối cùng!
 
Nhưng cả đời Vương Lâm đều vượt qua nguy cơ mà sống sót, có một số thời điểm giết người không phải chỉ dựa vào tu vi mà còn có nhiều nhân tố khác!
 
Nhưng giờ phút này hắn không có bất kỳ chuẩn bị nào, sau lưng lại bị lão quái Không Kiếp trung kỳ đuổi giết. Đối phương nhằm vào thuật na di của hắn, phong ấn thiên địa nơi đây, trong thời gian ngắn không cách nào phá vỡ được. Một khi bị lão quái này đuổi kịp, lần này Vương Lâm hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa!
 
Nguy cơ ở trước mắt, tu vi toàn thân Vương Lâm cấp tốc vận chuyển, dung nhập vào trong cơ thể Văn Thú, khiến cho tốc độ Văn Thú lại bạo tăng một lần nữa. Điên cuồng lao về phía trước.
 
Phía sau hắn, Trương Đạo Tông kia thần sắc bình tĩnh, chẳng qua bên trong đôi mắt lộ ra sát khí ngập trời, sải bước ầm ầm đuổi theo.
 
Ta xem lần này ngươi làm sao chạy thoát trước mặt lão phu!
 
Trương Đạo Tông đối với chuyện lần trước bị Vương Lâm lừa gạt cực kỳ khó chịu, hơn nữa Vương Lâm giết Lưu Chi Nguyên khiến cho hắn không có biện pháp nào đối mặt với tông chủ. Cho nên sát khí đối với Vương Lâm trong lòng cực kỳ nồng đậm.
 
về phần chiến trường nơi này bởi vì hắn rời đi mà tạo thành ảnh hưởng, hắn cũng không thèm để ý. Hắn sở dĩ dám đuổi giết Vương Lâm, trên thực tế, hết thảy đều là một kế hoạch đặc biệt Lục Ma Châu lập ra đối phó với Vương Lâm!
 
Kế hoạch này chính là dùng một lượng lớn tu sĩ tử vong tạo thành luân hồi, khiến cho chuyện này giống như thật, kéo dài thời gian giao chiến, khiến Vương Lâm xuất hiện!
 
Trên thực tế, nếu như tu sĩ Lục Ma Châu muốn thì có thể trong thời gian rất ngắn kết thúc đại chiến lần thứ hai này. Bởi vì viện quân của bọn họ hai ngày trước đã đến!
 
Sở dĩ viện quân sau khi đến thủy chung không có hiện thân, cũng ấn dấu khí tức chính là để giết Vương Lâm!
 
Chuyện Vương Lâm làm bên trong Đan Hải khiến cho lão tổ tam tông của Lục Ma Châu vô cùng giận dữ truyền lệnh truy sát, nhất định phải giết cho được Vương Lâm! Bởi vì những chuyện Vương Lâm làm, mỗi việc đều kinh thiên động địa!
 
Giết phân thân của thiên tài Lục Ma Châu - Vân Không, phá hủy kế hoạch Đan Hải tiên đan. Khiến tiên đan nổ tung, làm cho cả vùng đất Lục Ma Châu rung chuyển, xuất hiện hủy diệt kịch liệt, cũng khiến cho tu sĩ Lục Ma Châu ở Đan Hải tử vong hơn phân nửa!
 
Những thứ này chẳng qua chuyện phát sinh trước kia, hôm nay lại thêm chuyện Vương Lâm giết Lưu Chi Nguyên của Đạo Ma Tông! Ngay cả kia Hứa Đức Tài cũng có thể đã bị kẻ hèn hạ này giết chết.
 
Một loạt những chuyện này khiến cho Vương Lâm trong trận giao chiến giữa hai châu này liền trở thành người số một Lục Ma Châu phải giết!
 
Hầu như trong nháy khi Trương Đạo Tông truy kích Vương Lâm, ở cách chiến trường này vạn dặm lập tức liền có bốn đạo khí tức bùng lên. Bốn đạo khí tức rõ ràng toàn bộ đều là Không Kiếp trung kỳ!
 
Càng kinh người hơn là sau khi bốn đạo khí tức này xuất hiện, cả bầu trời Cực Thiên thảo nguyên bị sương mù bao phủ đột nhiên có một luồng sáng xanh biếc quỷ dị tràn vào. Màu xanh biếc kia ngưng tụ lại, hóa thành một con bọ cạp khổng lồ màu xanh biếc.
 
Con bọ cạp này phát ra hàng loạt tiếng gầm thét kinh thiên, còn có từng luồng sương mù màu xanh khuếch tán ra, ập xuống chiến trường phía dưới!
 
Lục Ma sứ giả!
 
Lữ Văn Nhiễm giao chiến cùng lão già họ Triệu giao chiến, trong nháy mắt khi cảm nhận được bốn đạo khí tức tràn ngập bốn phía, bầu trời xuất hiện con bọ cạp màu xanh biếc kia, sắc mặt liền đại biến.
 
Hắn đã đích thân giao chiến với Lục Ma sứ giả, biết được sự đáng sợ của đám Lục Ma sứ giả vốn có số lượng không nhiều lắm này. Hắn làm sao cũng không ngờ nổi ở nơi này lại xuất hiện tới bốn Lục Ma sứ giả!
 
Phải biết cho dù là ở Đan Hải, cũng chỉ xuất hiện ba người mà thôi. Đối với Lục Ma Châu mà nói, mỗi một Lục Ma sứ giả đều cực kỳ trân quý, không dễ dàng điều động quá nhiều!
 
Sắc mặt Lữ Văn Nhiễm tái nhợt. Hắn hiểu Lục Ma Châu lúc này xuất động bốn Lục Ma sứ giả mục tiêu chính là Vương Lâm! Về phần mọi người ở nơi này, chẳng qua chỉ là phụ mà thôi. Lúc này Lữ Văn Nhiễm không chút nghĩ ngợi cấp tốc lui về phía sau.
 
Mau trở về Địa Cung, phong kín nơi đó!
 
Vừa lui về phía sau, trong mắt Lữ Văn Nhiễm lộ ra vẻ kiêng kỵ thật sâu, phát ra một tiếng gầm nhẹ. Ngay cả không có Lữ Văn Nhiễm nhắc nhở thì tất cả tu sĩ Thiên Ngưu Châu nơi đây trong nháy mắt khi cảm nhận được bốn luồng khí tức cường hãn và hình ảnh con bọ cạp xanh biếc xua tan sương mù trên thiên không kia, toàn bộ đều vội vàng lui về phía sau, ý niệm duy nhất trong đầu chính là mau trở về Địa Cung!
 
Dù sao nơi đó cũng là đạo phòng tuyến cuối cùng!
 
Bốn Lục Ma sứ giả, còn có hai lão già cũng có tu vi Không Kiếp trung kỳ. Sáu người này căn bản là không thể đổi kháng.
 
Tu sĩ tầm thường liên tục chạm xuống đất, thân thể nhoáng lên liền có thể tiến vào sâu trong lòng đất, hướng về phía Địa Cung. Loại phương thức này chỉ có tu sĩ Thiên Ngưu Châu có thể làm được, tu sĩ Lục Ma Châu không có cách nào tiến vào lòng đất nơi này.
 
Dù sao trận pháp nơi này vẫn còn tồn tại, toàn lực mở ra.
 
Nhưng tu sĩ Không Kiếp của Địa Cung cũng đã sớm đã bị chăm chú theo dõi, tuyệt không dễ dàng chạy thoát. Bên trong sương mù, bốn đạo lục quang lao nhanh đến. Con bọ cạp khổng lồ trên bầu trời kia cũng không ngừng đè xuống, phóng ra một lượng lớn sương mù màu xanh biếc.
 
Tiềng ầm ầm vang vọng không gian. Tất cả tu sĩ Không Kiếp Thiên Ngưu Châu ở nơi này đều phát ra tiếng rống giận. Hiển nhiên ở trong sương mù này, hành động tiến vào lòng đất của bọn họ đã bị ngăn cản!
 
Lại nói tới Vương Lâm, giờ phút này hắn cũng đang ở trong sương mù. Cảm nhận được bốn đạo khí tức cường hãn ngập trời từ bốn phía ập đến, lại thấy được con bọ cạp xanh biếc khổng lồ trên thiên không, hắn không khỏi phải hít sâu một hơi.
 
Hắn biết rõ ràng cơ hội duy nhất của mình chính là mau chóng trở lại Địa Cung. Một khi chậm chân, Địa Cung kia phong bế thì bản thân không cách nào tiến vào được. Đối mặt với sáu lão quái Không Kiếp trung kỳ, hắn căn bản cũng không có chút sinh cơ nào. Dù hắn có dùng tới phân thân vẫn chưa trưởng thành, dù có dùng Tam mệnh thuật hắn còn chưa mất một lần nào thì kết quả cũng đều là tử vong!
 
Loại cảm giác nguy cơ tử vong này mãnh liệt hơn rất nhiều so với lúc chém giết sinh tử bình thường. Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, cưỡi Văn Thú mau chóng chạy thẳng xuống mặt đất phía dưới. Chỉ cần để cho Vương Lâm chạm vào mặt đất, hắn có thể dung nhập vào đó mà chạy trốn!
 
Nhưng thiên địa nơi này đã bị phong ấn, hắn không cách nào thuấn di, chỉ hoàn toàn có thể dựa vào tốc độ. Hầu như trong nháy mắt khi Vương Lâm cưỡi Văn Thú xông về phía đại địa. Trương Đạo Tông truy kích sau lưng hắn chỉ còn cách chưa tới năm mươi trượng. Hắn căn bản cũng không vội xuất thủ. Hắn muốn thấy Vương Lâm bị hành hạ trong tuyệt vọng rồi mới nhận lấy cái chết!
 
Từ xa xa, một đạo lục mang gào thét lao đến. Đó là một Lục Ma sứ giả, vẻ mặt lạnh như băng, đang muốn cùng Trương Đạo Tông đuổi giết Vương Lâm!
 
Đối với Lục Ma Châu mà nói, Vương Lâm nhất định phải giết, nếu không khó tiêu mối hận trong lòng tu sĩ nơi này! Mà Lục Ma sứ giả so với tu sĩ tầm thường rất bất đồng. Bọn họ cực kỳ lãnh khốc và hung tàn, căn bản cũng không cần biết đối phương có tu vi như thế nào, cho dù là một đệ tử Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ, bọn họ cũng sẽ toàn lực xuất thủ đánh giết, không hề cảm thấy nhục cho thân phận của mình.
 
Con ngươi trong mắt Vương Lâm co rụt lại. Giờ phút này khoảng cách giữa hắn và mặt đất còn có hơn ba trăm trượng. Hắn cũng thấy trong sương mù xa xa, Viêm Loan phun máu tươi, thân thể mềm mại run lên, rơi vào đại địa vội vàng chạy trốn. Phía sau Viêm Loan, Hứa Đông Đức sắc mặt cũng tái nhợt, chui xuống đất bỏ chạy.
 
Sau đó lại có một tu sĩ Không Kiếp bị thương vội vàng tiếp xúc với đại địa bỏ trốn. Ngay cả Lữ Văn Nhiễm cũng phun một ngụm lớn máu tươi, cánh tay phải tan nát, chạy thẳng về phía mặt đất, ở sau lưng hắn, một Lục Ma sứ giả đang không ngừng truy kích.
 
Một khi Lữ Văn Nhiễm tiến vào đại địa thì hắn sẽ lập tức phong bế trận pháp Địa Cung. Đến đó lúc, ta sẽ không có cách nào tiến vào được nữa. Phải nhanh, nhanh, nhanh!
 
Vương Lâm lo lắng, mắt thấy khoảng cách tới đại địa còn không tới một trăm trượng. Nhưng vào lúc này, Trương Đạo Tông phía sau hắn xuất thủ!
 
Hết thảy mọi chuyện kết thúc rồi!
 
Vào lúc Trương Đạo Tông đang nói, tay phải giơ lên hướng về phía Vương Lâm đang bỏ chạy phía trước bỗng nhiên điểm một cái. Một chỉ này điểm ra, lục mang khiến Vương Lâm cảm thấy kinh hãi kia gào thét đánh thẳng tới Vương Lâm.
 
Trong tích tắc nó đã đánh tới!
 
Vương Lâm chợt xoay người, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, tay áo vung lên, vào nháy mắt khi lục mang này tới gần, trước người của hắn xuất hiện cái ô màu lam kia!
 
Chiếc ô này vừa xuất hiện, Vương Lâm không kịp đau lòng, vội vàng gầm lên.
 
- Bạo!
 
Tiếng chấn động kinh thiên động địa truyền ra. Chỉ thấy lục mang kia va chạm với Pháp Bảo vừa tự bạo của Vương Lâm, tạo thành một lực lượng khổng lồ. Lực trùng kích mãnh liệt này rơi lên người Vương Lâm lập tức khiến toàn thân hắn chấn động ầm ầm, miệng phun máu tươi, thân thể nhanh chóng rơi xuống, thu hồi Văn Vương, chớp mắt chỉ còn cách mặt đất không tới năm mươi trượng!
 
Khoảng cách bình thường chỉ như trong chớp mắt này, vào lúc này lại như khoảng cách giữa trời và đất. Bởi lẽ chẳng những lão già họ Trương kia áp sát mà cả Lục Ma sứ giả lãnh khốc kia cũng chỉ còn cách Vương Lâm không tới trăm trượng!
 
Đối mặt với hai lão quái Không Kiếp trung kỳ, Vương Lâm căn bản không có cách nào vượt qua năm mươi trượng này! Ở xa xa, Lữ Văn Nhiễm kia cũng phun máu tươi, đã rơi vào trong đại địa, thân thể nhoáng lên rồi biến mất. Hắn thấy Vương Lâm, nhưng lại không chút do dự nào mà dừng lại, trong tích tắc khi tiến vào đại địa, lựa chọn phong bế. Hắn vốn có thể sau khi bản thân an toàn, đợi một chút mới phong bế đại trận của Địa Cung. Nhưng hắn không làm vậy.
 
Cả vùng đất truyền đến hàng loạt dao động nhanh chóng phong bế. Cặp mắt Vương Lâm giờ phút này đã đỏ bừng lên, hắn giống như đã nổi điên, trong tích tắc khi Trương Đạo Tông và Lục Ma sứ giả kia áp sát liền lấy ra hồ lô chứa ba ngàn vạn đạo hồn kia!
 
Vương Lâm ném mạnh về phía trước!
 
- Bạo!
 
Vương Lâm đau lòng, nhưng giờ phút này cũng không thể nào suy nghĩ quá nhiều. Trong nháy mắt khi chữ bạo này thốt lên, gần ba ngàn vạn đạo hồn bên trong hồ lô, gào thét lao ra. Hồ lô nổ tung, phát ra âm thanh kinh thiên, truyền khắp cả Cực Thiên thảo nguyên!
 
Ba ngàn vạn đạo hồn tan nát, đủ để uy hiếp được một tu sĩ Không Kiếp trung kỳ, giờ phút này ầm ầm nổ tung, dù là Trương Đạo Tông kia sắc mặt cũng đại biến, thân thể chợt dừng lại, liên tiếp lui về phía sau.
 
Lục Ma sứ giả cũng phải nhướng mày. Bước chân hơi chậm lại!
 
Mượn cơ hội này, Vương Lâm mang theo vẻ điên cuồng, trực tiếp vượt qua khoảng cách năm mươi trượng, trong nháy mắt trước khi trận pháp hoàn toàn phong bế dung nhập vào đại địa!
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/tien-nghich/chuong-1774/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận