Tiểu Thần Chương 5

Chương 5
Hoa chuông đỏ

Kể từ khi rời khỏi thủ phủ của Bình Nguyên đến nay đã được năm ngày. Ngoại trừ Tiểu Nghi và Ngũ gia Phong Nhàn, nhà họ Phong còn để lại hơn mười tùy tùng ở cạnh bảo vệ. Từ khi đoàn người của Phong Gia lên đường trở về, bọn họ cũng lập tức rời khỏi đất kinh kỳ, hướng thẳng về phía nam. Mỗi ngày ngoài lúc dừng lại ăn cơm và nấu thuốc, xe ngựa liên tục di chuyển không ngừng nghỉ. Đừng nói Ngũ gia nhà họ Phong không thích ở gần những kẻ cai quản Bình Nguyên, Tiểu Nghi cũng muốn nhanh chóng đến vùng đất đặc biệt nổi danh mang tên hoa Chuông Đỏ. trên xe ngựa, ngoài việc chú ý theo dõi sức khỏe của Phong Nhàn, việc duy nhất Tiểu Nghi quan tâm là đọc những thông tin được ghi chép lại về nơi này.

Theo những tin tức có được, kể từ mười năm trước, một vùng rộng lớn ở tận cùng phía nam đất Bình Nguyên bị bao phủ bởi một loại cây kì lạ. Thân chúng mọng nước, mọc thành từng bụi cao đến ngang ngực người, hoa nở từng chùm có hình như chiếc chuông nhỏ. Khi mới nở, hoa có màu đỏ tươi, dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm như máu khô. Trong thân, lá và rễ đều chứa chất kịch độc, lỡ ăn phải hoặc ngấm vào máu có thể lấy mạng trong vài khắc. một khi da người tiếp xúc với chất độc đó nhẹ nhất cũng bị lỡ loét, trường hợp thân thể dính phải chất độc quá nhiều khiến da tổn thương nặng nề cũng e khó giữ tính mạng.

Hoa Chuông Đỏ không những phát triển nhanh chóng đến mức đáng sợ mà còn bao phủ gần như toàn bộ những cánh đồng trong làng. Mỗi ngày số lượng hoa Chuông Đỏ xuất hiện gần như gấp đôi khiến cho dân chúng xung quanh không thể trồng trọt những loại cây khác, gây ra tình trạng thiếu thốn lương thực kéo dài. Bình Nguyên không đủ sức cứu trợ, lại không cách nào tiêu diệt hết hoa Chuông Đỏ. Nhiều người hi vọng giảm bớt tốc độ xâm chiếm của chúng, đã mất mạng do nhiễm phải chất độc trong khi chặt cây. Tiếng than vãn ai oán bao trùm nơi này nhiều năm không dứt.

- Tiểu Nghi! Ta cảm thấy không khỏe! – Phong Nhàn đang ngồi nghỉ trong góc xe ngựa, đột ngột lên tiếng.

- Ngũ gia! Người có sao không? – Tiểu Nghi giật mình buông quyển sách xuống, lại gần đưa tay sờ lên trán, rồi bắt mạch cho Phong Nhàn.

- Ta sắp buồn đến chết rồi! cô đừng chỉ lo đọc, ngồi ở đây nói chuyện với ta! – Phong Nhàn nói thản nhiên, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tiểu Nghi thấy rất thú vị.

- Ha! Vậy là người không sao? – Tiểu Nghi thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ cười – Người là Ngũ gia Tịnh Thủy, trầm tĩnh như dòng nước lặng, sao lại bắt chước Thập gia thích rong chơi, trêu đùa như vậy?

- Tiểu Nghi! Bình thường Thập đệ luôn bám theo cô, ta luôn tự hỏi đệ ấy theo cô làm những gì, trò chuyện về việc gì mà tại sao luôn phấn khởi như vậy. Nhưng ta quả thật không có cơ hội để tìm hiểu. Bây giờ nếu cô không thể đối xử tốt với ta như với đệ ấy thì ít nhất cũng đừng biến ta thành một khúc gỗ im lìm. Chúng ta phải ở chỗ này đến nửa năm mà!

Phong Nhàn khẽ lắc lắc đầu.

Từ đầu Tiểu Nghi vẫn cảm thấy không nên để người này cùng mình chịu vất vả ở đây. Ngũ gia của nhà họ Phong phải ở trên đất người ta đã đành, còn phải cùng nàng giúp đỡ Bình Nguyên xử lí công việc. không biết Ngũ gia có thể hiểu thông hay không, cho nên nàng vừa nghe qua mấy lời trên liền nói:

- Ngũ gia! Đúng là người không nên ở lại đây! Chúng ta cố gắng đợi đến khi hết bệnh sẽ gửi thư xin chủ nhân để người trở về trước, như vậy có được không?

“E là… có chết huynh ấy cũng không đồng ý” – Phong Nhàn thầm nghĩ. “Nếu đại ca có thể yên tâm để lại Tiểu Nghi một mình trên đất Bình Nguyên thì ngay từ đầu đã không muốn cắt đất, thêm vàng cho bọn họ. Kế sách này cũng là bất đắc dĩ, nếu không phải tiểu đệ và các thuộc hạ thân tín cần dược liệu, có lẽ giá nào huynh ấy cũng không để Tiểu Nghi rời khỏi Phong Gia lần nữa”.

Nhưng mà… chính Phong Nhàn cũng cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất. Tiểu Nghi dịu dàng nhưng không mềm yếu, điềm tĩnh lại không lạnh lùng, quan tâm nhưng không đòi hỏi, cũng không thích cưỡng cầu. sự bình thản, thong dong của nàng như đến từ một thế giới khác. Tiểu Nghi rất mực trung thành đối với huynh đệ của Phong Gia, trong lòng không có tính toán riêng tư, đơn thuần giống như người nhà quan tâm lẫn nhau. Nhiều chuyện không thể nói nhưng có thể cảm nhận được. Dù bản thân Phong Nhàn bình thường không trò chuyện nhiều với Tiểu Nghi nhưng vẫn xem nàng thân thiết như người trong nhà. Người trong nhà phải bảo vệ lẫn nhau, đây là quy tắc hàng đầu của Phong Gia.

Ý đồ của Bình Nguyên vẫn chưa rõ ràng, trông chừng bọn họ chính là việc không thể không làm! Ngũ gia Tịnh Thủy nổi tiếng mưu lược, còn có ai thích hợp hơn!

- Ngũ gia! Người thấy thế nào? – Tiểu Nghi gọi khẽ.

- Tiểu Nghi! Ta bảo cô nói chuyện còn cô lại đuổi ta về! Đến bây giờ ta mới biết bản thân mình làm người khác cảm thấy nhàm chán như vậy, thật là mất mặt! – Phong Nhàn chau mày, quay mặt sang hướng khác tỏ vẻ không hài lòng. Dáng vẻ lúc này rất giống Thập gia láu lỉnh.

Tiểu Nghi phì cười:

- Được rồi! Chúng ta ở lại đây nửa năm rồi cùng nhau về nhà, người đừng giả vờ bắt chước Thập gia nữa. Bây giờ nói về nơi chúng ta sắp đến được không?

Xe ngựa vẫn tiếp tục phi nhanh trên đường, trong xe vọng ra tiếng người trò chuyện không dứt...

* * *

Ngày thứ bảy kể từ khi bắt đầu lên đường, Tiểu Nghi và Phong Nhàn cùng đoàn tùy tùng đã vào địa phận của thôn Hoa Chuông Đỏ. Vừa qua khỏi ranh giới một lúc, họ đã gặp được người ở đây đang chờ sẵn đón tiếp. Xe ngựa đi thẳng dến nhà khách chuẩn bị trước. Theo lệnh của chủ nhân đất Bình Nguyên: người chủ quản khu vực này phải hết lòng tiếp đãi, ra sức làm theo những yêu cầu của hai vị khách quý. Đương nhiên đám thuộc hạ không dám lơ là.

Phong Nhàn ra phía ngoài quan sát địa thế và vị trí. Tiểu Nghi lo tìm chỗ nấu thuốc rồi mới đi dạo quanh khu nhà. Mọi thứ rất ngăn nắp, sạch sẽ. Ngoài đại sảnh, phòng ngủ, nhà bếp cón có cả một gian chứa dược liệu rộng lớn hình như vừa được chuẩn bị cách đây không lâu. Đừng nói họ đã có mười người tùy tùng của nhà họ Phong, số lượng gia nhân ở đây đủ để hầu hạ một đại gia đình. Đối với một vùng đã trải qua nhiều năm đói khổ, có thể sắp xếp được một nơi như thế này quả là bỏ ra không ít tâm tư sức lực.

Sáng sớm hôm sau Tiểu Nghi mang những vật dụng cần thiết bỏ vào chiếc túi nhỏ bằng vải thô quen thuộc, cùng với Ngũ gia nhà họ Phong lên xe ngựa tiến thẳng đến cánh đồng.

một vùng rộng lớn ngập tràn sắc đỏ với những bụi cây mọc chằng chịt không để lại chút khoảng trống nào. Hoa mới nở xen lẫn những đóa Chuông đỏ sắp tàn tạo thành các mảng màu lốm đốm. Thoạt nhìn từ xa khiến người ta liên tưởng đến một vệt máu to loang lổ, chỗ còn ướt máu có màu đỏ tươi, nơi nào đã khô bị tối sẫm lại. Đất bên dưới hoàn toàn bị che lấp bởi những thân Chuông Đỏ đã héo rũ tạo thành màu đen thẫm. Cả cánh đồng chỉ tồn tại duy nhất loài hoa mang hìng dáng những chiếc chuông nhỏ xinh xắn ẩn chứa bên trong sự chết chóc thầm lặng. Ngay cả khi quan sát nó dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ vẫn khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo vô hình.

- Tiểu Nghi! Ta chưa thấy loại cây này. Trước đây cô đã biết về nó chưa?

Hai người bọn họ đứng ở bên rìa của cánh đồng. Phong Nhàn cẩn trọng chạm vào một cây Chuông Đỏ. Thân cây mát lạnh trơn láng làm bàn tay người sờ vào thích thú, nhưng bên trong hình dạng vô hại này là thứ nhựa có thể lấy mạng người trong khoảnh khắc. Ngẫm nghĩ lại trong thế gian này quả là rất nhiều việc không thể chỉ nhìn bề ngoài.

- Ngũ gia! Người cẩn thận một chút, tốt nhất nên đeo thứ này vào trước khi chạm đến chúng.

Tiểu Nghi trao cho Phong Nhàn đôi bao tay đã chuẩn bị trước. Nó được khâu bằng mấy lớp vải thật dày, bên ngoài còn phủ một lớp lông mịn lấy từ cây Miên Tử giúp không thấm nước. Nếu chẳng may tiếp xúc với chất độc của hoa Chuông Đỏ thì đây là thứ hữu hiệu nhất ngăn chúng không thể thâm nhập vào cơ thể, giúp giữ lấy tính mạng.

Phong Nhàn vui vẻ đón lấy rồi bắt chước Tiểu Nghi đeo vào. rõ ràng cô nương này vừa biết suy tính trước sau lại rất quan tâm đến người khác, thật khiến cho người ta dễ yêu mến.

- Ngũ gia! Loại hoa Chuông Đỏ này bình thường rất khó gặp, nếu không nói là một loài cây vô cùng quý hiếm. Chúng chỉ sống được ở những nơi hoàn toàn kín gió, có điều kiện thổ nhưỡng và khí hậu phù hợp. Ngay cả khi có thể sinh tồn, việc chúng phát triển và mở rộng ra xung quanh cũng gặp nhiều khó khăn. Do đó rất ít người từng gặp qua loại cây này, nên người không biết cũng không có gì lạ!

Phong Nhàn lắng nghe lời giải thích của Tiểu Nghi, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Nếu đã như vậy, tại sao ở đây chúng lại sinh trưởng đến mức đáng sợ như vậy, có phải rất khác thường không?

- Đúng là rất lạ, có lẽ loài hoa Chuông Đỏ này đã gặp phải sự thay đổi lớn nào đó dẫn đến việc chúng tự sinh ra một số đặc tính không có vào lúc ban đầu, vô tình tạo nên một loại hoa Chuông Đỏ hoàn toàn mới.

Phong Nhàn dùng dao gạt bớt những xác cây đã chết, xới một cái lỗ nhỏ xuống sâu bên dưới rồi lấy một ít đất đưa cho Tiểu Nghi. Đất ở đây không chỉ nhão hơn bình thường mà còn có mùi tanh nồng nặc.

- Loài hoa này mọc ở đây quá lâu rồi, lớp này chết đi lại mọc lên lớp khác, đã làm thay đổi tính chất của đất. Nếu không còn hoa Chuông Đỏ nữa, chỗ này e cũng khó mọc được loại cây gì khác, muốn đời sống dân làng được tốt hơn cũng không phải chuyện dễ dàng. Tiểu Nghi! Xem ra chúng ta phải bỏ công không ít rồi!

Tiểu Nghi khẽ gật đầu tán thành, chợt ánh nắt sáng lên như vừa nghĩ ra chuyện gì quan trọng, vội vàng quay sang nói với Phong Nhàn.

- Ngũ gia! Theo ghi chép loài cây này bắt đầu mọc lan ra vào khoảng mười năm trước. Biến cố gây ra thay đổi này có lẽ xảy ra chính vào thời gian đó.

- Được, chúng ta đi hỏi dân làng ở đây!

Phong Nhàn và Tiểu Nghi nhanh chóng rời khỏi cánh đồng, ra lệnh cho người dẫn đường đưa đến thẳng nhà của trưởng thôn…

* * *

- Hai vị có chuyện gì cứ hỏi, lão đây xin trả lời tường tận.

Vừa nhìn thấy thẻ bài của người chủ quản trên tay kẻ dẫn đường, vị trưởng thôn Trần Dung hơn sáu mươi tuổi vội kính cẩn cúi đầu trước hai người xa lạ.

Phong Nhàn đưa tay đỡ ông ta tỏ ý không cần đa lễ, từ tốn hỏi:

- Trưởng thôn! Mười năm trước ở đây có xảy ra chuyện gì kì lạ hay không?

- Ý người là trước khi những cây hoa Chuông Đỏ bắt đầu lan rộng ở đây? – Trưởng thôn nheo mắt đáp lời. Khi nhận được cái gật đầu của Phong Nhàn, Trần lão trầm tư suy nghĩ giây lát, cố gắng lục lọi trong kí ức đã phai mờ những chuyện từng xảy ra. Cuối cùng, ông ấy gật gù như đã nhớ ra việc gì, vội vã đáp lời:

- Lão nhớ rồi! Cách đây mười năm, trước khi loài cây này bắt đầu lan rộng, có một chuyện rất đặc biệt. Các vị nhìn xem… – Trần Dung bước nhanh về phía cửa sổ, đưa tay chỉ về ngọn núi to ở phía trước mặt.

- Nơi bắt đầu của cánh đồng hoa Chuông Đỏ là ngọn núi kia. Vào năm đó từng xảy ra một trận địa chấn rất lớn, làm cho ngọn núi đó gần như bị nứt toác ra, đất đá rơi xuống mù mịt, giống như trời long đất lở. Ở đây vẫn còn thấy được dấu vết.

Theo hướng tay ông lão chỉ, quả nhiên Tiểu Nghi và Phong Nhàn nhìn thấy bề mặt của ngọn núi to phía trước dường như có những vệt đen kéo dài suốt từ chân núi lên gần đỉnh, với khoảng cách này họ vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, chứng tỏ vết nứt này rất sâu.

- Trưởng thôn! Mọi việc sau đó như thế nào?

Trần lão lắc lắc đầu tỏ vẽ phiền muộn.

- Ban đầu khi ngọn núi đó bị lở làm đổ xuống một lượng đất đá khổng lồ có màu ánh kim như vàng ta đã cảm thấy là điềm không tốt. Quả nhiên một thời gian sau trời đổ một trận mưa to, kéo dài mấy ngày liền không dứt. Nước từ ngọn núi đó liên tục chảy xuống cánh đồng khiến cho cả một vùng ngập đầy thứ nước màu đỏ ối trông rất đáng sợ. Chẳng bao lâu sau cây cối xung quanh đó đều chết sạch, không có cách nào trồng trọt được.

- Thứ duy nhất còn sống sót lại là những cây hoa Chuông Đỏ? – Tiểu Nghi tiếp lời.

- Đúng vậy! thật ra trước đó dân làng chúng tôi cũng không hề biết có loài cây này tồn tại. Nhưng sau biến cố đó, chúng nhanh chóng phát triển lan ra cả cánh đồng, với tốc độ đáng sợ đến mức không có cách nào ngăn chặn nổi. Cứ ngỡ đó chỉ là một thứ cỏ hoang được dịp sinh sôi, ai ngờ thân cây chứa toàn chất độc khiến cho biết bao người phải bỏ mạng. Chúng tôi đã từng tìm cách chặt hết chúng đi giành lại đất đai, nhưng cánh đồng đó cứ như bị ám, chỉ sau một đêm chúng đã mọc lại gần như ngày hôm trước. Tốn công vô ích lại nguy hiểm đến tính mạng, cho nên dần dần không ai dám vào đó nữa, việc duy nhất có thể làm là ngăn chặn không cho chúng phát tán ra bên ngoài cánh đồng lớn. Từ đó đến nay, vùng trồng trọt của dân làng đã bị loài cây này độc chiếm, chúng tôi chỉ biết dựa vào một ít đất đai còn sót lại trồng vài thứ cây sinh sống qua ngày, quả thật rất khổ sở. Đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.

Đợi cho vị trưởng thôn bớt xúc động, Tiểu Nghi nhẹ nhàng đến gần, khẽ vỗ nhẹ trên đôi vai gầy guộc xanh xao của ông:

- Chúng ta được sự nhờ cậy của chủ nhân Bình Nguyên đến đây giúp đỡ dân làng. Ngài ấy rất lo cho đời sống của các vị, vẫn luôn tìm cách giúp mọi người thoát khỏi tai ương này. Xin Trần lão gia và dân làng hãy yên tâm, cuối cùng mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Trần Dung hơn sáu mươi tuổi ngước nhìn cô nương khả ái trước mặt, tuy còn rất trẻ nhưng thần thái ung dung, bình thản hiếm có. Gương mặt ánh lên vẻ phúc hậu, trong đáy mắt lấp lánh thứ ánh sáng chân thành. Lời nói nhẹ nhàng không khoa trương nhưng trong đó mười phần chân thật, rõ ràng không phải là lời an ủi qua loa chiếu lệ. Chỉ mấy câu này đã khiến ông lão cảm giác bản thân ở trong đường hầm tăm tối vừa nắm được bàn tay ai đó dịu dàng dắt đi, không thể nhìn rõ phía trước như thế nào vẫn tràn đầy niềm tin đang đi về phía ánh sáng. một cô nương giản dị sao lại dễ dàng cho người ta có cảm giác bình tâm như vậy.

Nhìn nét mặt biến đổi không ngừng của Trần lão gia: từ tuyệt vọng chuyển sang kì lạ rồi an tâm, bây giờ đang nhìn cô nương trước mặt với ánh mắt quý mến. Phong Nhàn khẽ cười thầm.

“Nếu ông ta không phải là một vị cao niên đã ngoài sáu mươi tuổi mà là một nam tử trẻ tuổi khôi ngô, đại ca Phong Ngạo nhìn thấy nét mặt này không biết huynh ấy sẽ phản ứng như thế nào. Tiểu Nghi! Tốt nhất trong thời gian này cô đừng gây ra lưu luyến cho kẻ khác kẻo Phong Nhàn ta phải bị trách mắng oan uổng”.

Tiểu Nghi nhìn thấy trưởng thôn đã bớt xúc động, lúc này mới hỏi:

- Trần lão gia, có một vài chuyện Tiểu Nghi muốn hỏi lại cho rõ ràng, xin phiền ông giúp tiểu nữ xác nhận có được không?

- Đương nhiên là được, cô nương cứ hỏi, lão sẽ trả lời thật rõ ràng!

- Đa tạ! – Tiểu Nghi mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Thứ nhất, ngọn núi kia bị lở làm đổ xuống thứ đất đá có màu ánh kim như vàng, nước mưa rơi xuống chảy ra cánh đồng có màu đỏ ối; sau đó cây trồng chết, hoa Chuông Đỏ phát triển mạnh. Thứ hai, trong khu vực đã từng bị nước đỏ bao phủ dân làng không thể tiêu diệt hết hoa Chuông Đỏ vì chúng phát triển quá nhanh chóng, nhưng ra khỏi nơi đó thì hoa Chuông Đỏ có thể bị kìm hãm có đúng không?

Trần Dung liên tục gật đầu:

- Phải, phải! Bây giờ, ở những vết nứt trên núi vẫn có thể nhìn thấy thứ đất đá màu ánh kim đó, thỉnh thoảng mưa xuống cũng có nước màu đỏ như năm xưa. Dân làng rất sợ nơi đó bị ám nên đều tìm cách tránh xa.

- Được rồi, cám ơn Trần lão gia. Bây giờ ở đây Tiểu Nghi có một ít thuốc giải độc của loài cây này, xin ông dặn dò mọi người nếu bị trúng độc phải nhanh chóng dùng ngay. Tiểu nữ cần chút thời gian và dược liệu để điều chế thêm thuốc giải. Bảo vệ mạng người là quan trọng nhất, trong lúc này dân làng tuyệt đối đừng động đến cánh đồng đó. Chúng tôi sẽ nghĩ cách lấy lại đất đai cho mọi người. Có việc gì hãy nhanh chóng báo cho người chủ quản của các vị, họ sẽ biết cách tìm chúng tôi ở đâu.

- Đa tạ, đa tạ! Lần này cả thôn được cứu thật rồi! – Trần Dung nước mắt rưng rưng, vui mừng khôn xiết…

* * *

Xe ngựa rời khỏi nhà họ Trần đã được một đoạn, Tiểu Nghi đưa mắt nhìn người ngồi phía đối diện trong lòng chợt cảm thấy rất vui vẻ. Mặc dù từ lúc bước vào vị Ngũ gia trầm tĩnh như nước của nhà họ Phong chỉ hỏi duy nhất một câu nhưng thật ra rất chú tâm lắng nghe, cũng rất để ý đến việc này, chẳng phải bây giờ vẫn đang ngồi nhìn ngắm những đóa Chuông Đỏ vừa hái lúc nãy sao.

- Ngũ gia! Những lời vị trưởng thôn họ Trần kia nói, người suy nghĩ như thế nào?

- Chắc chắn cánh đồng này không hề bị lời nguyền! Nguyên nhân chính là đất trên núi vốn đã chứa một số chất đặc biệt, gặp phải nước mưa bị phân hủy làm nước hóa đỏ gây hại cây cối, trái lại hoa Chuông Đỏ kia bản tính khác người gặp được điều kiện này không những không chết lại tự biến đổi thích nghi trở thành một loại khác mạnh hơn. Ngày mai chúng ta đến chỗ ngọn núi ấy xem thử, nhưng trước mắt muốn thay đổi tình hình hiện nay, cơ bản phải vượt qua ba trở ngại lớn: thứ nhất là chất độc, thứ hai là tốc độ phát triển quá nhanh của chúng, thứ ba chính là chất đất ở nơi này đã không còn thích hợp cho các cây trồng bình thường.

- Đúng vậy, về chuyện thứ nhất Tiểu Nghi tuy có thể điều chế thuốc giải nhưng mức độ hiệu quả đến đâu còn phải xem lại. Có thể qua quá trình thích nghi, chất độc của chúng đã trở nên mạnh hơn trước. Cho dù mức sát thương không thay đổi, muốn điều chế một lượng lớn thuốc giải e là cũng không dễ dàng, trừ phi truyền lại cho dân làng phương pháp để họ biết tự bảo vệ bản thân. Chuyện thứ hai, tốc độ phát triển của hoa Chuông Đỏ cực nhanh, muốn tiêu diệt chúng hoàn toàn cần có một số lượng người thật lớn cùng nhau chặt cây, sau khi chặt xong phải tìm cách để chúng không mọc lại nữa – Tiểu Nghi quan sát bụi cây nhỏ đã được đào lên lúc sáng:

- Có lẽ phải dùng các loại chất độc khác nhau để thử khống chế nó, nhưng quan trọng là dù có diệt sạch hoa Chuông Đỏ, cánh đồng ấy cũng khó trồng trọt được thứ gì khác. Ngọn núi kia vẫn còn có nghĩa đất đai ở đây sẽ tiếp tục bị ảnh hưởng. Huống chi hoa Chuông Đỏ đã mọc quá lâu, chất độc của chúng không ngừng ngấm xuống đất, e là khó phục hồi như cũ.

- Tiểu Nghi! cô đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra cách, chỉ cần người còn sống thì có chuyện gì mà không giải quyết được.

Trong lúc nói Phong Nhàn vẫn mân mê những đóa hoa đỏ thắm trên tay. Toàn thân Chuông Đỏ đều có chất độc, chỉ trừ hoa của chúng là vô hại. Tiểu Nghi cảm thấy hơi lạ, bình thường Ngũ gia ít khi chú ý đến các loài hoa trong vườn, hình như lại có sự quan tâm đặc biệt đối với Chuông Đỏ.

- Ngũ gia! Người rất thích chúng sao?

- Tiểu Nghi, những cánh hoa này đỏ thắm đến vậy, nếu không phải được sinh ra từ một loại cây nguy hiểm có lẽ đã được bao kẻ nâng niu. Xinh đẹp quá đỗi nhưng mà chỉ tiếc chọn nhầm chỗ đơm hoa.

Lời Phong Nhàn thoát ra dường như hờ hững, bên trong lại không giấu nổi vẻ bi thương khiến người nghe giật mình. Nhân gian lòng đầy tâm sự, thấy vật nhớ người, tức cảnh sinh tình chính là đây sao? Ngũ gia Phong Nhàn quả thật giống như Thập gia đã từng nói, phía trên là hồ thu tĩnh lặng bên dưới lại ẩn ẩn những xoáy nước ngầm? Cuối cùng là phiền muộn gì không thể nói rõ.

- Ngũ gia! Người thương tiếc thay những đóa hoa này?

- Thương tiếc? Ở nhầm chỗ chỉ là chuyện đáng buồn một lúc. Ta lại nghĩ đau lòng nhất là dù được nâng niu bằng mọi cách thì hoa nào rồi cũng sẽ tàn phai, muốn giữ cũng không thể giữ được.

Tiểu Nghi nhìn người trước mặt trong lòng thầm than. Nhân thế từ trong sâu thẳm đều hiểu hai chữ vô thường khó tránh, chỉ là mức độ chấp nhận khác nhau. Có người ngu muội chỉ biết chìm đắm trong cõi mơ hồ, tự huyễn hoặc mình lấy thứ phù du giả làm gốc rễ để rồi cả đời bám chặt không buông, tự chuốc biết bao phiền não, cho đến lúc buộc lòng rời khỏi mới ai oán nhận ra thứ có trong tay chỉ là một chút chấp nhất của bản thân. Những người ở giữa thế gian có thể ghi nhớ vô thường vốn là hiếm thấy nhưng cũng vì vậy mà khó tránh trong lòng sầu bi, muốn từ nơi này vượt lên một cảnh giới khác, nhìn rõ ở trong vô thường vốn có cái bất biến có lẽ còn phải tùy nhân duyên.

Phong Nhàn đột nhiên có cảm giác kì lạ, ngẩng đầu mới biết mình vẫn đang bị nhìn đăm đăm. Chợt nhận ra đã khiến người khác bận lòng, Ngũ gia xoay xoay đóa hoa trên tay không buồn không vui mà nói:

- Tiểu Nghi! cô đừng nhìn ta chăm chú như vậy, ta chỉ đột nhiên suy nghĩa lung tung một chút, không cần phải lo lắng. Việc đáng quan tâm bây giờ là đến khi nào cô mới có thể bớt lo chính sự, nói chuyện vui vẻ với ta như với Thập đệ đây?

“Bản thân Ngũ gia có bệnh còn phải trấn an người khác, quả thật vất vả! Mình làm thầy thuốc không thể nóng lòng, ham muốn kết quả trước mắt, phải biết tùy lúc mà kê đơn nặng nhẹ, bây giờ đối với người trước mặt có lẽ chỉ biết cố gắng đem lại niềm vui.”

Tiểu Nghi ngẫm nhĩ một lúc lại chợt nhớ ra chuyện gì, khẩn thương hỏi Phong Nhàn:

- Ngũ gia, lúc nãy người suy nghĩ điều gì vậy?

Phong Nhàn xua tay:

- Ta đã nói chỉ là suy nghĩ lung tung…

Tiểu Nghi mỉm cười ngắt lời:

- Ngũ gia, người trả lời sai rồi. Tiểu Nghi không hỏi lúc này người nghĩ gì, mà là lúc nãy.

- Lúc nãy?

Phong nhàn hơi ngạc nhiên có vẻ không hiểu, trong lúc còn đang phân vân lại chợt phát hiện ánh mắt Tiểu Nghi như đang cười, gương mặt bình thản dường như còn thấp thoáng nét tinh nghịch. Vẫn chưa đoán ra chuyện gì đã nghe Tiểu Nghi hỏi lại chậm rãi rõ ràng:

- Là Tiểu Nghi đang an ủi Trần lão gia, lúc ấy… người đang suy nghĩ điều gì?

Trong đầu Phong Nhàn lóe lên một tia sáng. Tiểu Nghi thật tinh tế! Khi ấy dường như không có chút để ý nào, hóa ra vẫn thu mọi việc vào trong tầm mắt, quả là một tiểu cô nương kì lạ tính tình khó đoán, luôn làm cho kẻ khác phải bất ngờ. Phong Nhàn cảm thấy cũng nên thuận nước đẩy thuyền, chợt nảy sinh ý định muốn xem nàng có thể tiếp tục đối đáp ra sao.

- Lúc đó đang nghĩ một việc quan trọng. Tiểu Nghi, cô rất thông minh, có đoán ra là chuyện gì không?

Chẳng hề bị câu hỏi làm cho lúng túng, trái lại Tiểu Nghi còn nháy mắt tinh quái đáp trả:

- Tiểu Nghi không giỏi đoán mò nhưng gương mặt người lúc đó hình như không giống đang nghĩ đến việc quang minh chính đại. Rốt cuộc là người đã nghĩ gì?

- không phải việc quang minh chính đại? – Chợt nhớ bản thân có chút không phải với Trần lão gia, Phong Nhàn bật cười vỗ vỗ trán, trong lòng thoáng chút kinh ngạc. Chẳng lẽ cô nương này có thể đọc được tâm tư người khác sao, trả lời thật lòng hay chỉ vô tình trêu đùa mà thôi? Nhưng dù sao chuyện kia cũng không thể nói rõ, Phong Nhàn giả vờ than phiền:

- Tiểu Nghi! thì ra cô tò mò như vậy, lúc bận an ủi người khác mà vẫn chú ý đến nét mặt của ta à?

- Ngũ gia! Người không trả lời trực tiếp nghĩa là đang muốn né tránh sao? Như vậy Tiểu Nghi đoán đúng rồi, đây quả là chuyện rất mờ ám.

Ba chữ “rất mờ ám” được nàng nói thật rõ ràng, chậm rãi.

- Tiểu Nghi không hỏi nữa, tránh làm cho Ngũ gia khó xử, lần sau nếu có nhìn thấy cũng sẽ giúp người làm ngơ!

nói xong lại cười một tiếng giòn tan, Tiểu Nghi vui vẻ thầm nghĩ: “Trêu ghẹo một chút đã có thể làm cho Ngũ gia bối rối, dù chỉ trong phút chốc cũng xem như đáng bỏ tâm sức!”

- Tiểu Nghi! Bây giờ cô cũng dám đem ta ra chọc phá à? – Phong Nhàn giả vờ tức giận.

Nàng ấy không chịu thua, ra vẻ vô tội oán trách:

- Chẳng phải Ngũ gia vừa hỏi Tiểu Nghi khi nào mới nói chuyện nhiều với người như với Thập gia còn gì?

Phong Nhàn không nhịn được phải bật cười:

- Ha ha ha… hóa ra bình thường Thập đệ đi theo đều là bị đùa giỡn thế này, chả trách đệ ấy vừa tức tối lại vừa không nỡ bỏ đi.

Tiểu Nghi liên tục gật đầu tán thành:

- Ngũ gia! Bây giờ người đã hiểu vì sao Tiểu Nghi nói nhiều với Thập gia rồi chứ. Đó là Thập gia có rất nhiều điểm yếu để trêu chọc, nhưng với người thì phải hao tâm tổn sức mới tìm ra!

- cô nương không sợ ta sẽ nói lại với Thập đệ ư? – Phong Nhàn nghiêm mặt.

Tiểu Nghi cười vang rồi lắc lắc đầu:

- Thập gia giỏi nhất là hù dọa người khác, nhưng thật ra lại rất hiền lành. Huống chi Ngũ gia còn thích trêu chọc Thập gia hơn cả Tiểu Nghi, e rằng có nói thì Thập gia cũng nghĩ là bị Ngũ gia trêu thôi.

- Được, được! Thập đệ quả là nói đúng, khi mình gặp chuyện thì mới hiểu lòng người khác. Ta bây giờ giống như đệ ấy bị cô đùa giỡn, trong lòng ấm ức mà không nói được thành lời! Nhưng đúng là rất vui vẻ, sau này chúng ta cứ nói những chuyện vui như hôm nay, chắc chắn nửa năm sẽ chắng mấy chốc mà trôi qua.

- Ngũ gia! Người thấy vui vẻ là tốt rồi. Tiểu Nghi chỉ sợ người chịu nhiều vất vả, lại còn thêm buồn chán.

Thấy Phong Nhàn đã trở lại bình thường, trong lòng Tiểu Nghi rất vui mừng, cảm thấy an tâm, nàng tiếp tục nói:

- Ngày mai người hãy ở lại nghỉ ngơi cho tốt, Tiểu Nghi ra ngoài một mình là được.

- Ta là Ngũ gia Tịnh Thủy, cô cho rằng ta đang bệnh thì đầu óc sẽ mù mờ sao. Bệnh này chỉ cần dùng thuốc đều đặn thì sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe, sao lại bắt ta ở nhà làm gì cho buồn chán – Phong Nhàn phản đối.

- Nhưng mà đi đi lại lại rất vất vả.

- một mình làm việc sẽ càng vất vả hơn.

Phong Nhàn lắc đầu xua tay, tỏ ý không cần bàn cãi.

Huyng đệ nhà họ Phong quả thật rất giống nhau, một khi đã quyết rất khó lay chuyển khiến cho Tiểu Nghi chỉ còn cách gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn người, Ngũ gia!

Phong Nhàn nhăn mày:

- Bớt nói lời khách sáo đi được không?

Tiểu Nghi cúi người thật sâu, ra vẻ ngoan ngoãn vâng lời:

- Tiểu nữ đã hiểu!

Phong Nhàn bật cười. Thường ngày, Tiểu Nghi thân thiện nhưng rất chừng mực, trầm tĩnh có thừa, không ngờ trong lúc tró chuyện cũng có nhiều trò tinh quái như vậy, khiến người khác cảm thấy sảng khoái, tiêu tan buồn chán…

* * *

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Nghi và Phong Nhàn đã lên đường đến ngọn núi Đại Tầm, nơi bắt đầu của cánh đồng hoa Chuông Đỏ. Theo lời của người phu xe, con đường dẫn đến chân núi theo mạn trái khá nhỏ hẹp, xe ngựa không thể đi vào, hai người phải tự mình đi bộ ước chừng nửa canh giờ mới đến nơi.

Hai bên đường mọc đầy cỏ dại, gần như bịt chặt lối đi, rõ ràng từ rất lâu đã không có dấu chân người bước qua. Mùi sương sớm hòa lẫn mùi của cỏ cây thơm dìu dịu lan tỏa mang tới một cảm giác thật bình yên. Phải chú ý một chút mới có thể nhận ra loại mùi tự nhiên tuy không nồng nàn, không dịu ngọt, cũng rất mơ hồ nhưng có thể làm người ta lưu luyến này! Những đóa hoa dại bên đường đau nhau khoe sắc, có loại nhỏ li ti màu xanh sẫm, có loại vàng rực như ánh mặt trời, có lúc trắng muốt như một mảnh mây xinh xắn vô tình lạc giữa đám cỏ xanh rì, lặng lẽ hòa vào nhau tạo nên một bức tranh rực rỡ. Phong Nhàn đi trước từ tốn mở đường, Tiểu Nghi cũng kiên nhẫn chậm rãi theo sau. Hai người im lặng đi giữa bốn bề cây cối, sương sớm thấm vào tà áo ẩm ướt, như đang dạo chơi.

- Tiểu Nghi! Hôm qua cô đã suy tính rất nhiều, sao hôm nay lại không gấp gáp đến nơi? – Phong Nhàn không quay đầu, hỏi người ở phía sau lưng.

Tiểu Nghi nhẹ nhàng đáp lời:

- Chuyện cần xử lí đến lúc nhất định sẽ xử lí, bây giờ bên đường tràn đầy cảnh đẹp, không cần vì những chuyện phía trước mà lãng phí những điều hiện tại. Gấp gáp không hẳn là thượng sách, Ngũ gia cố tình đợi ánh mặt trời lên cao để nhìn rõ hơn.

- Tiểu Nghi! Nếu không phải biết cô đến từ thôn Nhã Y có lẽ ta đã nghĩ cô là thần tiên bước vào hạ giới, chuyện gì người phàm suy tính cũng có thể nhìn ra – Phong Nhàn nửa đùa nửa thật. Tiểu Nghi thoáng bối rối, vội phân trần:

- Ngũ gia! Người phàm chỉ cần tịnh tâm cũng có thể nhìn thấu nhiều chuyện, thần tiên bị xao động cũng rất dễ lạc đường. Ở thôn Nhã Y, Tiểu Nghi đã học được những điều này.

- thật kì lạ, ta đã gặp nhiều danh y từ thôn ấy đến, tại sao không có người nào học được những quy tắc như cô nương?

Phong Nhàn lẳng lặng mỉm cười, tiếp tục tiến về phía trước, không nhìn thấy người phía sau len lén nhìn mình.

Càng đến gần Đại Tầm, cỏ dại bên đường càng ngày càng thưa dần cho đến lúc hoàn toàn trơ trụi. Ngọn núi sừng sững hiện ra trước mắt họ, trên núi có rất nhiều đá lại mọc ít cây cối, thoáng nhìn có vẻ cằn cỗi. Trận địa chấn năm xưa nhất định rất đáng sợ. Vách núi hiện ra vết nứt sâu giống như bị người ta lấy một con dao sắc cắt đi từng mảng đất đá vứt ra nơi khác, để lại những vết thương không bao giờ có thể khép miệng. Trước mặt Đại Tầm không xa là cánh đồng hoa Chuông Đỏ trải dài. Ngoại trừ chúng ra, không có thứ gì khác!

- Tiểu Nghi, nhìn xem!

Phong Nhàn bước đến bên dưới một vết nứt sâu, đưa tay chỉ vào những thứ ánh sáng lấp lánh mà đất đá ở đó phát ra.

- Ta đã từng tìm thấy một quyển sách cổ ghi chép về một thứ khoáng vật được người xưa gọi là “kẻ ở trong lửa” vốn có sắc vàng lấp lánh, ở sâu trong đất sẽ vô hại, nhưng một khi chúng lộ ra không khí lại gặp phải nước sẽ tạo ra một chất có tính ăn mòn, có thể giết chết cây cối. Đất đá của ngọn núi bị trận địa chấn năm đó làm rơi xuống, lộ ra thứ này nên mới dẫn đến sự ra đời của cánh đồng hoa Chuông Đỏ kia. Điều này cũng giải thích tại sao ra khỏi phạm vi khu vực bị ảnh hưởng bởi dòng nước từ núi Đại Tầm thì dân trong thôn có thể không chế được sự bành trướng của loài cây này.

- Chúng ta đem một số ít đất đá về, sau này có thể giải thích cho dân làng rõ ràng, không cần sợ hãi lời nguyền gì đó nữa. Hôm qua vị chủ quản vùng này đã bắt đầu tìm mua thêm các loại dược liệu cần thiết để giải độc, vài ngày nữa sẽ đưa đến. Chỉ có điều thứ có thể ngăn chặn tốc độ sinh trưởng của hoa Chuông Đỏ ở cánh đồng kia có lẽ phải trực tiếp thử nghiệm ở đó mới tìm ra. Chúng ta sẽ thử chặt chúng đi, sau đó…

- Hôm qua cô đã thức cả đêm làm việc, hôm nay nên về sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta nhờ những người ở đây giúp một tay. cô nghĩ mình là thần tiên thật sao, không biết mệt là gì? – Phong Nhàn ngắt lời, vẻ mặt không hài lòng. Nữ thầy thuốc Tiểu Nghi này cái gì cũng quan tâm, chỉ có bản thân mình là hình như không để ý, cức thích giống như thần tiên không cần nghỉ ngơi, cũng chỉ có chuyện này là có thể trách mắng nàng ấy.

- Tiểu nữ quên mất!

Tiểu Nghi khẽ cười tỏ vẻ biết lỗi. Ai bảo nàng vẫn nghĩ mình là người của Tây Lạc. Người ở nhân gian đương nhiên mỗi ngày đều phải di ngủ.

- Ngũ gia, chúng ta về thôi!

Họ quay lại xe ngựa theo lối cũ, lên đường về thẳng nhà khách. Xe vừa đi được một đoạn bỗng nghe bên đường có tiếng ồn ào như là đánh nhau. Phong Nhàn khẽ vén rèm nhìn ra ngoài.

trên mặt đất, một thiếu nữ tuổi chừng mứi sáu lấy thân che chắn cho một cậu thiếu niên trẻ tuổi. Cả hai người gầy yếu xanh xao, mặt bị bầm tím nhiều chỗ, quần áo rách rưới. Xung quanh là một đám người có vẻ là dân trong làng, cả già lẫn trẻ đều ra tay đánh đập, thậm chí còn luôn miệng mắng nhiếc hai người là “bọn sát tinh”. Hai người bị đánh không dám phản kháng, chỉ biết chịu đòn, thậm chí còn có vẻ chấp nhận chịu đựng.

- Dừng tay! Phong Nhàn quát to, ra lệnh cho phu xe dừng lại rồi vội vã cùng Tiểu Nghi bước xuống. Đám dân làng vẫn còn hằn học chưa muốn ngừng, mãi đến lúc nhìn thấy lệnh bài của người chủ quản mới vội vàng dạt ra hai bên nhường đường.

- Hai người có sao không? – Tiểu Nghi đưa tay đỡ họ, cảm thấy không khỏi xót xa. Cậu thiếu niên trắng trẻo vẫn còn đầy vẻ sợ hãi, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, cô gái lấy thân mình che chắn nên càng bị nhiều thương tích, sắp đứng không vững.

- Vì sao các người lại đánh họ? – Phong Nhàn nghiêm giọng tra hỏi, dẫu biết đây không phải là đất của mình nhưng nhìn thấy cảnh chướng mắt thật sự không thể làm ngơ.

- Là chúng tôi đáng bị đánh… xin đừng làm khó dân làng! - Người thiếu nữ vội vàng lên tiếng.

Tiểu Nghi ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao lại đáng bị đánh?

cô gái không trả lời, chỉ biết ôm chặt cậu thiếu niên trẻ tuổi, liên tục lắc đầu, miệng không ngớt lặp đi lặp lại:

- Là chúng tôi đáng bị đánh… xin đừng làm khó dân làng!

Tiểu Nghi đưa mắt nhìn Phong Nhàn. Ngũ gia nhà họ Phong cũng không có cách nào khác, đành phải xua tay ra hiệu cho phép những dân làng này rời khỏi. Nhưng trước khi tản đi họ vẫn ngoái nhìn hai người nọ với ánh mắt ghét bỏ không thôi.

- Dân nữ là Diệp Tiểu Liên, đây là tiểu đệ Diệp Chính, cảm tạ hai vị đã giúp đỡ! – người con gái trẻ tuổi định cúi người hành lễ được Tiểu Nghi đỡ lấy, lắc đầu ra hiệu không cần. Trong lúc giúp hai chị em họ Diệp sửa sang lại y phục bị xộc xệch, nhìn những vết bầm tím đủ loại trên người họ, Tiểu Nghi giật mình hỏi:

- Dân làng thường xuyên đánh hai ngưởi phải không? Sao lại để mặc cho người khác đối xử với mình như vậy?

- cô nương đừng lo, chúng tôi đáng bị đánh. Tiểu đệ, chúng ta về nhà thôi. – Tiểu Liên vẫn một mực lắc đầu, vội vã kéo tiểu đệ rời đi. Tiểu Nghi nhìn Phong Nhàn dò hỏi:

- Ngũ gia!

Phong Nhàn khẽ gật đầu:

- Được rồi, chúng ta đi theo họ xem thế nào.

Được cho phép, Tiểu Nghi vội vã đuổi theo, luôn miệng gọi to “Tiểu Liên, Diệp Chính!” Hai người nghe tiếng liền ngừng chân, ánh mắt vô cùng lo lắng. Tiểu Liên ấp úng hỏi:

- cô nương? Có… chuyện gì vậy?

- Ta có thể giúp hai người làm tan những vết bầm, nếu không rất lâu chúng mới hết hẳn, đừng khách sáo!

Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Tiểu Nghi, cô gái có vẻ lưỡng lự không đành lòng từ chối. Cậu thiếu niên kéo tay áo tỷ tỷ lên tiếng:

- Tỷ tỷ, cho họ theo chúng ta đi, đệ thích vị cô nương này.

- Vậy… - Tiểu Liên khẽ nhíu mày, cuối cùng đành nói:

- Xin mời hai vị!...


* * *

Xe ngựa đưa cả bốn người theo sự hướng dẫn của Tiểu Liên nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ hoang vắng, ít người. Dọc đường hầu như không có nhà nào của dân làng trong thôn, chỉ có những thân cây to vươn tán lá che phủ vòm trời khiến bốn bề âm u quạnh quẽ. Ở phía cuối đường, hiện ra một ngôi nhà nhỏ đơn sơ.

Tiểu Nghi theo họ vào nhà, chăm sóc vết thương. Phong Nhàn đưa mắt quan sát mọi thứ xung quanh, một lát sau mới bước vào.

Hai tỷ đệ Tiểu Liên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng mắt lại hơi ươn ướt lặng lẽ nhìn Tiểu Nghi đang chăm chú xoa thuốc cho. Dường như đã từ rất lâu họ chưa từng được bất kì ai khác chăm sóc chu đáo như vậy. Phong Nhàn lướt qua hết mọi vật dụng trong nhà rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Nhà này ở nơi hẻo lánh, trong nhà không có thứ gì quý giá nhưng hình như đã bị đập phá nhiều lần. Các vật dụng phần lớn đều tự làm, xung quanh nhà trồng trọt rất nhiều loại rau củ, bình thường muội và tiểu đệ vốn không qua lại với ai sao?

- Dạ phải, công tử! – Tiểu Liên khe khẽ đáp lời.

Phong Nhàn mỉm cười ân cần:

- không cần gọi ta như vậy, biệt danh của ta là Ngũ gia Tịnh Thủy, hai người có thể gọi ta là Tịnh ca. Còn đây là Tiểu Nghi, vậy cứ gọi là Nghi tỷ nhé!

- Tịnh ca, đệ thấy huynh rất oai phong, đệ rất thích huynh!

Cậu thiếu niên nhỏ tuổi tên Diệp Chính ngước nhìn Phong Nhàn, trong ánh mắt tuy vẫn còn sợ sệt nhưng cũng lấp lánh vẻ ngưỡng mộ. Tiểu Nghi khẽ cười, thì ra Ngũ gia nhà họ Phong cũng rất thân thiết đối với trẻ con. Trong lòng nàng chợt nghĩ hai tỷ đệ này thật đáng yêu, dễ làm người ta quan tâm. Tại sao lại bị dân làng đuổi đánh, phá hoại nhà cửa, còn gọi họ là sát tinh? Ánh mắt thù ghét đến như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì, thứ ghê gớm nhất ở đây chẳng phải là hoa Chuông Đỏ sao?

- Ngũ gia! Người có thể dẫn tiểu đệ nhỏ này đi chơi có được không?

Phong Nhàn nhìn thấy ánh mắt nhờ vả của Tiểu Nghi đã sớm hiểu ra, vui vẻ nhờ Diệp Chính dẫn ra ngoài vườn dạo quanh.

Tiểu Nghi vén cao tà áo của Tiểu Liên, xoa thuốc vào một vết bầm tím thật to trên cánh tay gầy guộc xanh xao, cố gắng hỏi han thật nhẹ nhàng để không làm Tiểu Liên cảm thấy kinh sợ.

- Sao họ lại ghét hai người? Chuyện này có liên quan gì đến hoa Chuông Đỏ ở ngoài kia không?

Tiểu Liên giật mình, cả người khẽ run run nhưng vẫn im lặng. Tiểu Nghi đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán cô gái nhỏ, nắm chặt bàn tay lạnh giá trấn an.

- Chưa chắc tỷ tỷ đã giúp được gì, nhưng uất ức trong lòng có thể yên tâm nói ra.

Tiểu Liên im lặng hồi lâu, nước mắt liên tục tuôn rơi trên đôi gò má thanh tú. Tiểu Nghi ở bên cạnh im lặng chờ đợi. Cuối cùng người con gái họ Diệp cũng chịu mở lời:

- Chuyện này bắt đầu phải kể từ mười năm trước, khi đó hoa Chuông Đỏ ở đây mới bắt đầu lan rộng, dân làng của muội không ngừng tìm cách diệt sạch chúng, nhưng mà loại cây này giống như ma quỷ, hễ chặt đi thì qua một đêm đã mọc lại như cũ, khi chặt cây có người còn bị nhựa độc dính vào người khiến mất mạng. Tất cả dân làng đều cảm thấy dường như cả làng đang bị nguyền rủa, ai nấy đều sợ hãi vì vậy chúng tôi quyết định thỉnh một vị đạo sĩ từ phương xa đến, giúp giải hạn cho cả làng.

- Ông ta đã nói gì?

- Sau khi tìm hiểu, đạo sĩ liền bảo cả làng gặp phải họa sát tinh. Có kẻ ở bên trong cố tình gieo rắc tai ương, làm cho hoa Chuông Đỏ lan rộng khắp nơi khiến dân làng chết dần chết mòn. Ông ta hứa sẽ làm phép giúp chúng tôi nhanh chóng tìm ra được sát tinh, sau đó phải đuổi hắn đi mới thoát khỏi tai họa. Sau khi đạo sĩ rời khỏi, tất cả mọi người trong làng trở nên nghi kị lẫn nhau, không khí u ám bao trùm khắp nơi. Gia đình bốn người chúng tôi: cha làm thầy thuốc, mẹ thì trồng rau, Tiểu Liên năm đó sáu tuổi, Diệp Chính vừa mới lên bốn. Cả nhà sống trong thời kì khó khăn đó vẫn rất vui vẻ, thương yêu lẫn nhau. Nhưng mà…

Tiểu Liên dừng lại, hít mấy hơi thật sâu mới có thể tiếp tục:

- Có một ngày, muội vô tình nhìn thấy cha lén lút đem một bụi hoa Chuông Đỏ ngoài cánh đồng về trồng trong vườn. Cha cố tình đặt nó ở nơi khuất tầm nhìn, rất khó phát hiện. Sau đó, muội nhận thấy thỉnh thoảng vào lúc mặt trời lặn cha lại ra ngoài làm việc gì đó, sau khi trở về thường ra chỗ bụi hoa. Muội không hiểu chuyện gì nhưng cảm thấy rất lo sợ, cũng không dám nói cho ai biết. Cho đến một hôm, mẹ cùng với muội và tiểu đệ ở nhà chờ cha về ăn cơm thì có người đến nhà lục lọi khắp nơi. Bọn họ ra vườn tìm được bụi hoa thì vô cùng tức giận, tiếp theo còn nghe tiếng dân làng náo động ở bên ngoài, hò reo cùng nhau đuổi bắt sát tinh của làng. Nghe đến sát tinh, ba người mẹ con muội cũng theo chân họ mà đi, lúc đó… lúc đó… muội đã cảm thấy có chuyện không lành. Quả nhiên đến nơi, ba người nhà muội tận mắt nhìn thấy đầu cha đầy máu, nằm trên mặt đất. Dân làng nói cha chính là kẻ đã gieo rắc hoa Chuông Đỏ khắp nơi. Cha là sát tinh, là kẻ đã mang đến tai họa cho dân làng.

Giọng nói của Tiểu Liên trở nên ngắt quãng, dồn dập. Nỗi xúc động vì chuyện xảy ra mười năm trước vẫn còn vẹn nguyên như mới ngày hôm qua. Nắm chặt đôi bàn tay nhỏ trắng bệch, Tiểu Nghi khẽ vỗ về.

- Bình tĩnh, mọi chuyện đã qua! Bây giờ muội không sao nữa rồi!

- Bị bọn họ đuổi đánh, cha vội vã chạy trốn, không ngờ trượt chân té ngã, đầu đập vào đá mà chết. Sau đó không lâu mẹ muội bị dân làng bắt ra đồng cùng họ tiêu diệt hoa Chuông Đỏ thay cha chuộc lỗi với mọi người. Trong lúc làm việc không may mẹ cũng bị thương, trúng độc rồi qua đời. Dân làng bảo là nhà muội bị báo ứng… bây giờ hai chị em muội cũng phải bị báo ứng… bị người ta đuổi đánh cho đến khi chết mới thôi… là báo ứng… là báo ứng… không trốn tránh được, không trốn tránh được…

Tiểu Liên kích động, la hét thất thanh. Nỗi kinh sợ hiện rõ trên nét mặt vẫn còn ngây thơ. Ánh mắt láo liên như thỏ con trốn tránh sư tử. Tiểu Nghi khẽ vẫy tay, một thứ bột trắng nhuyễn mịn tung bay trước mắt. Trong phút chốc, Tiểu Liên đã được đặt nằm ngay ngắn trên giường say sưa ngủ…

* * *

- Tiểu Nghi, câu chuyện hoang đường này thật sự khiến ta cảm thấy rất thê lương!

Phong Nhàn ngồi cạnh bàn viết lắng nghe những lời Tiểu Nghi thuật lại, ánh mắt tối sẫm, thâm trầm nói.

Tiểu Nghi thở dài, gật đầu:

- Chúng ta đều biết đây không phải là lời nguyền cho nên cảm thấy chuyện này rất hoang đường. Nhưng với dân làng ở đây, khi phải đối mặt với nỗi sợ hãi mà họ không hiểu được, sẽ khiến họ dễ dàng bám víu vào mọi hi vọng, kể cả khi đó là những lời dối gạt mơ hồ. Lí trí bị sợ hãi che mờ khiến người ta dễ dàng làm những chuyện nhẫn tâm, nhưng bản thân lại luôn biện minh bằng lí lẽ tự bảo vệ mình.

- Ta hiểu, chỉ có cách giải thích rõ ràng chuyện này mói có thể giúp hai chị em nhà họ Diệp thoát cảnh sống không bằng chết! - Phong Nhàn chợt nhíu mày, dường như vừa nghĩ ra điều gì:

- Trong lời kể của Tiểu Liên ta cảm thấy có một vài điểm không rõ ràng. Năm đó tại sao cha của muội ấy lại có những hành động kì lạ khiến cho dân làng nghĩ rằng ông ấy là sát tinh?

- Lúc nãy Tiểu Liên quá xúc động, không thể hỏi rõ ràng. Có điều hình như muội ấy nói cha của mình là thầy thuốc. Có thể chuyện xảy ra năm đó chỉ là hiểu lầm. Ngũ gia, ngày mai chúng ta lại đến thăm họ có được không?

- không được!

Trái với dự đoán, Phong Nhàn kiên quyết phản đối khiến Tiểu Nghi kinh ngạc:

- Ngũ gia, sao lại không được?

Phong Nhàn lắc đầu khẽ cười:

- Nếu tối nay cô không nghỉ sớm thì ngày mai chúng ta không thể đi! Đừng biến một Ngũ gia như ta thành kẻ suốt ngày phải nhắc nhở người khác, thầy thuốc là cô nương kia mà!

Tiểu Nghi hiểu ý, lập tức đáp lời.

- Bây giờ không làm phiền người nữa, tiểu nữ sẽ về phòng nghỉ ngơi!

Phong Nhàn dõi theo bóng dáng áo xanh khuất sau cánh cửa, cười thầm: “Làm sao cô có thể ngoan ngoãn như vậy, nhất định là chạy đến phòng dược xem qua một lúc rồi mới chịu đi ngủ”.

Trong lúc ấy, bên ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng động khe khẽ!

Hình như là tiếng chim ăn đêm gọi bạn, khoan nhặt khoan nhặt từng hồi. Phong Nhàn bình thản lắng nghe một lúc, từ từ đến gần cửa sổ, mở toang ra để hơi lạnh của đêm tràn vào. Đột nhiên âm thanh ngừng hẳn, mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường. Phong Nhàn nhẹ nhàng lướt người qua bệ cửa, bàn chân chạm đất không phát ra tiếng động. Bên ngoài u tịch, sương đã rơi nhiều. Ngũ gia lắng tai nghe.

Tiếng chim thình lình lại vang lên.

Lần này, Phong Nhàn khẽ khàng lần theo phương hướng mơ hồ phát ra âm thanh, tập trung lắng nghe, cảm giác càng lúc càng gần hơn, cuối cùng phát hiện không biết từ lúc nào mình đã vượt qua một đám dây leo um tùm, đi vào một góc khuất trong vườn.

- Ngũ đệ!

- Tiếng gọi quen thuộc vang lên khiến Phong Nhàn khẽ giật mình nhưng ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cả thân người cũng trở nên thả lỏng.

- Sao lại căng thẳng như vậy, ngay cả ám hiệu bí mật của chúng ta cũng quên rồi à! – Phong Ngạo cười tiểu đệ.

Phong Nhàn ôm vai đại ca của mình vỗ vỗ mấy cái thân thiết, giải thích:

- Đương nhiên đệ không quên, nhưng vẫn không dám tin đại ca vượt xa xôi ngàn dặm bí mật đến nơi này thăm đệ, cho nên vẫn có chút cảnh giác!

Phong Ngạo tỏ vẻ hài lòng, hai tay nắm chặt vai tiểu đệ:

- Cảnh giác là tốt nhưng sau này không cần phải ngạc nhiên. Thời gian nửa năm này ta sẽ tìm cách thỉnh thoảng đến xem chừng hai người. Đệ và Tiểu Nghi lưu lại trên đất của họ Mộc kia vốn không phải là chuyện tốt. Bây giờ sức khỏe của đệ thế nào?

- Được Tiểu Nghi chăm sóc rất chu đáo, ngày nào cũng uống thuốc đều đặn nên đã gần khỏi rồi. cô ấy bảo đệ chỉ cần chữa trị năm ngày nữa là khỏe lại hoàn toàn, huynh đừng lo.

Phong Nhàn dừng lại một chút, nhìn thấy đại ca của mình vẫn đang chăm chú lắng nghe, hình như còn chưa thỏa mãn, liền cười cười nói tiếp:

- Tiểu Nghi cũng rất khỏe, chỉ là làm việc quá chăm chỉ. Đệ đã nhắc nhỡ rồi.

“Chuyện của Bình Nguyên, ai bảo cô phải lo đến bán sống bán chết chứ!” Phong Ngạo lẩm bẩm một mình, rồi lại nhìn tiểu đệ:

- Nếu không tự mình đến đây ta thực sự không yên lòng.

- Đại ca! Huynh thật vất vả.

Huynh đệ một lòng gắn bó cùng nhau bao năm, Phong Nhàn làm sao không hiểu tính tình của đại ca Phong Ngạo. Đối với người thân Phong Ngạo vô cùng quan tâm, hết lòng che chở, sẵn sàng gánh vác mọi chuyện miễn là mọi người trong nhà đều được bình an. Chính vì tấm lòng yêu thương của đại ca khiến cho mấy huynh đệ bọn họ hết lòng kính phục, gắn bó keo sơn. Ngày hôm nay, Phong Ngạo không biết đã mất bao tâm tư, sức lực mới có thể tự mình bí mật từ Phong Gia đến đất Bình Nguyên xa xôi cách trở. Hành động này với người bên ngoài có lẽ là một chuyện khó tin, nhưng với tính tình trước giờ của Phong Ngạo thì cũng là chuyện dễ hiểu.

Phong Nhàn chợt nhớ ra một điều vội hỏi:

- Những kẻ canh gác ở bên ngoài?

Phong Ngạo nhíu mày:

- Chúng đã bị người của ta dẫn dụ tránh xa nơi này. Quả thật ta không nghĩ lại đông như vậy, xem ra Bình Nguyên quyết tâm theo sát đệ và Tiểu Nghi, không muốn xảy ra sơ suất.

Phong Nhàn gật đầu:

- Đệ đã chú ý từ khi đến đây, ngoại trừ bảo vệ ra họ vẫn chưa thể hiện ý đồ nào khác.

Phong Ngạo nghiêm mặt nhắc nhở:

- Ở trên đất của bọn họ, muốn bảo vệ hay làm hại cũng chỉ một lời là có thể thay đổi. Đệ nhất định không thể lơ là. Sức khỏe đã tốt hơn nhiều cũng không được khinh thường, phải chú ý một chút.

Phong Nhàn siết tay đại ca, khẳng định:

- Đệ biết rồi. Đại ca, huynh còn điều gì muốn dặn dò không?

Phong Ngạo lưỡng lự một chút chưa trả lời ngay, cuối cùng cảm thấy vẫn nên nói với tiểu đệ:

- Nhớ phải trông chứng Tiểu Nghi ngốc đó, đừng để cô ấy thân thiết với họ Mộc kia.

Phong Nhàn không cười nhưng ánh mắt dường như lấp lánh hơn giữa màn đêm, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: lần này đại ca đến đây vì lo lắng cho tiểu đệ là chuyện đương nhiên, nhưng mối bận tâm về Tiểu Nghi chắc chắn cũng không hề nhỏ. Nếu không có Ngũ gia Tịnh Thủy này ở đất Bình Nguyên cùng Tiểu Nghi, có lẽ huynh ấy sẽ đến đây sớm hơn nhiều, sau này sẽ càng đến nhiều lần hơn.

- Huynh đừng lo! Đệ nhất định chú ý chuyện này!

- Tốt, trở vào đi. Ta phải về rồi! – Phong Ngạo chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt vô tình nhìn về phía ánh sáng ấm áp tỏa ra từ ngôi nhà lớn. Gió đêm thổi về từ nơi đó hình như còn vướng vất mùi dược liệu pha lẫn hương cỏ thơm. Ngũ gia nhanh tay bắt lấy vai Phong Ngạo:

- Đại ca, nếu đã đến tận đây gặp đệ vậy cũng nên nhìn qua cô ấy một chút. Bây giờ Tiểu Nghi có lẽ đang ở trong dược phòng. Đệ sẽ trông chừng.

Phong Ngạo dừng chân. sự ngần ngại này quả thật không giống bản thân thường ngày cho lắm. Có lẽ trong đầu suy nghĩ những gì chính mình cũng không rõ, chỉ cảm thấy tâm tư hình như có một khối lửa nóng, miệng muốn nói lời từ chối nhưng thân thể rốt cuộc vẫn đi về hướng ánh đèn.

Dẫu chưa từng một lần đến đây, sơ đồ này Phong Ngạo lại nắm rõ như lòng bàn tay. Mọi thứ cứ như hiện ra mồn một trước mắt. Đôi bàn chân cũng vì vậy trở nên tự tung tự tác, tuy ý tiến về phía căn phòng kia. Khẽ khàng nép người bên cánh cửa, trong lòng Phong Ngạo đột nhiên lại nghĩ: “Có lẽ chỉ nên ở ngoài thì hơn. Thiên tính thầy thuốc quá nặng, nếu như vào trong còn không bị cô nương ấy kê đơn khuyên nhủ đừng đến nữa ư?”.

Bên trong ánh đèn leo lét, Tiểu Nghi ngồi ở bên bàn, gối đầu trên một quyển sách to nằm ngủ thật ngon. Có lẽ trong lòng tiếc nuối chưa muốn về phòng, chỉ định bụng chợp mắt ở đây một lát, không nghĩ thân thể mỏi mệt đã sớm ngủ say. Nhưng tình huống này lại khiến cho kẻ ở ngoài vô thức thở phào, điềm tĩnh quan sát bên trong.

- Còn luôn miệng cho rằng tiểu nữ là thầy thuốc, tự biết chăm lo cho bản thân. Cửa sổ mở lớn lại ngủ gật ở đây, muốn lạnh chết hay sao!...

* * *

Sáng sớm, Phong Nhàn thoải mái nhìn ngắm cảnh vật đắm mình trong ánh nắng sớm từ từ lướt qua tầm mắt. Lá non xanh mướt hãy còn đọng sương, được tia sáng chiếu vào lấp lóa như dát bạc. Bầu trời một mảnh thênh thang xanh thẳm, trơn trượt như một tấm lụa đào. Nhân gian chạy theo quá nhiều như ảo, thường quên mất cảnh đẹp kề bên.

- Ngũ gia! Hôm qua Tiểu Nghi ngủ quên ở dược phòng. Cám ơn người đã đóng cửa sổ, còn khoác áo giúp, hôm nay lại cùng Tiểu Nghi đến gặp hai tỷ đệ họ Diệp kia. Người thật sự rất tốt!

Phong Nhàn không ngoái đầu cũng biết nét mặt hiện giờ của nữ y nhà họ Phong, nhất định là biết ơn chân thành còn có thêm vài phần hối lỗi. Ngũ gia vẫn say sưa ngắm cảnh, hờ hững đáp lời.

- Lần sau cô còn không tự biết làm biết nghỉ mà ngủ quên như thế, ta sẽ không cho cô ra ngoài làm việc nữa. Đến lúc đó đừng nhờ vả ta, e là ta có muốn cũng không giúp cô được.

- Đa tạ Ngũ gia, Tiểu Nghi ghi nhớ kĩ - Tiểu Nghi vui vẻ đáp, không bị trách mắng xem như đã là một chuyện đáng mừng.

Phong Nhàn nhìn người trước mặt chỉ biết gật đầu, trong lòng thầm than: “cô nương ngốc còn cười cái gì. Lần sau ta nhất định không giúp được, nếu không người bị khiển trách chắc chắn là ta”.

Xe ngựa theo đường cũ, tiến thẳng một mạch đến nhà hai chị em ho Diệp, chẳng mấy chốc căn nhà nhỏ hiện ra trước mắt.

Hôm nay Diệp Tiểu Liên và Diệp Chính nhìn thấy bọn họ vừa có vẻ kinh ngạc lại rất vui. Hai người một nhà sống nương tựa lẫn nhau, trải qua hơn mười năm không có họ hàng thân tích, cũng không có tình cảm của người cùng thôn. Đối với họ một ngày không bị đuổi đánh đã là chuyện tốt, chưa từng nghĩ đến sẽ có người đến nhà thăm nom.

- Tiểu Liên! Tịnh ca và Nghi tỷ được mời đến đây tìm hiểu về cánh đồng hoa Chuông Đỏ ở thôn của muội, giúp đỡ mọi người vượt qua khó khăn này. Hãy tin tưởng chúng ta, chuyện này hoàn toàn không phải lời nguyền như dân làng đã nói. Cho nên cha muội không thể là sát tinh. Nhưng có một số chuyện cần phải làm cho rõ ràng. Hôm nay chúng ta hỏi muội một số việc, muội hãy cố gắng trả lời có được không?

- thật sao? Cha muội quả thật… quả thật không phải là sát tinh ư?

Tiểu Liên che miệng thảng thốt, trong mắt vẫn còn lộ rõ sự nghi ngờ, sợ hãi. Diệp Chính nhỏ tuổi ở bên cạnh ngơ ngác không hiểu. thật may hôm qua được Tiểu Nghi cho dùng thuốc tịnh tâm, trạng thái của cô nương này đã ổn định hơn nhiều, nhìn thấy cái gật đầu kiên định quả quyết của Phong Nhàn và Tiểu Nghi cuối cùng cũng bằng lòng chấp thuận.

- Muội có biết, tại sao dân làng cho rằng cha muội là sát tinh hay không?

- Năm đó, sau khi đạo sĩ làm phép đã từng yêu cầu dân làng không ai được đến cánh đồng trong vòng ba tháng, sau một thời gian sát tinh sẽ tự xuất hiện. Bọn họ nói rằng có người nhìn thấy cha muội thường xuyên lén lút ra đồng. Hơn nữa cha muội vốn là thầy thuốc tinh thông nhiều thảo dược nhưng đã không giải được độc hoa, ngược lại còn làm những việc mờ ám, cho nên dân làng khẳng định cha muội chính là sát tinh muốn gây hại cho mọi người.

- Muội nói khi còn sống, cha của muội là thầy thuốc?

- Phải, ngày xưa cha muội là một thầy lang có tiếng trong vùng, rất được mọi người kính trọng. thật không ngờ, xoay lưng một cái đã trở thành tội nhân thiên cổ, đã chết vẫn còn bị người oán trách không thôi! – Tiểu Liên khẽ lau mắt, cố gắng kiềm chế sự xúc động.

- Hôm qua, theo lời muội nói, cha muội đã trồng một bụi hoa Chuông Đỏ ở ngoài vườn, đúng không?

- Đúng vậy, tỷ tỷ! Sau khi cha mất mẹ muội cũng phát hiện ra. Mẹ khóc rất nhiều, sau đó đã đào nó lên rồi đốt đi.

- Chuyện quan trọng là, muội còn nhớ trong lúc cha muội trồng, có chuyện gì đáng chú ý không?

- Muội không nhớ rõ, lúc đó muội chỉ tò mò thường hay lén ra nhìn thử, chỉ cảm thấy bụi cây cha trồng có vẻ kì lạ. Hình như có lúc lớn rất nhanh nhưng vài ngày sau lại nhỏ hơn trước. Cũng có lúc muội nghĩ là mình đã nhớ nhầm, nhưng vài lần ra xem đều cảm thấy như vậy.

Tiểu Nghi có vẻ rất ngạc nhiên vì chi tiết này:

- Hoa Chuông Đỏ ở đây đã tự biến đổi để thích nghi, không giống như bản tính ban đầu cho nên có thể dễ dàng đem trồng nơi khác. Mặc dù tốc độ sinh trưởng của chúng không thể đáng sợ như ở cánh đồng thì việc Chuông Đỏ trong vườn nhà muội bị suy giảm đúng là rất đáng chú ý. Rốt cuộc, cha muội đã làm gì?

Từ đầu Phong Nhàn vẫn im lặng lắng nghe, lúc này nhìn Tiểu Liên ôn tồn hỏi:

- Ta biết sẽ làm khó muội, nhưng hãy cố gắng bình tĩnh nhớ lại xem ngày cha muội mất đã nói gì đó chăng? Lúc đó liệu có gì đặc biệt, muội có tìm thấy thứ gì lạ của cha muội không?

Tiểu Liên ôm đầu, vẻ mặt căng thẳng cố gắng chịu đựng:

- Muội… muội chỉ nhớ, lúc ba mẹ con muội chạy đến chỗ cha, khi đó đầu cha chảy rất nhiều máu. Cha không kịp nói gì cả, chỉ đưa tay chỉ vào cái túi gấm mẹ tặng mà cha vẫn mang theo bên mình hàng ngày. Sau đó thì cha qua đời…

- Túi gấm? Ở trong túi gấm đựng những gì, muội còn giữ nó không? – Tiểu Nghi có chút khẩn trương.

cô nương họ Diệp lắc đầu:

- không có gì cả, muội đã từng nhìn thấy mẹ cất giữ nó ngay sau khi cha mất. Trong túi không chứa gì. Tỷ tỷ đợi muội một chút!

Tiểu Liên vội vã lục tìm trong chiếc rương cũ ở nơi góc nhà. Trong rương chứa nhiều thứ linh tinh, tất cả đều đã cũ kĩ, ngả màu nhưng được gìn giữ sạch sẽ, có lẽ bình thường họ vẫn luôn coi trọng việc bảo quản chúng. - Tìm thấy rồi, chính là chiếc túi này. Sau khi cha mất, mẹ muội đã cất nó vào đây, chưa từng sử dụng đến. Bao lâu nay hai chị em muội cũng chỉ giữ trong rương, có lẽ mọi thứ vẫn còn nguyên như cũ.

Phong Nhàn đón lấy chiếc túi, vốn là một chiếc túi thơm bình thường người ta vẫn mang theo. Tuy rằng hoa văn trau chuốt cẩn thận, đường kim mũi chỉ sắc sảo nhưng vẫn không có gì khác lạ. Ở bên trong túi trống rỗng không chứa vật gì, dưới đáy túi chỉ còn vương lại một ít bột màu tro xám, có mùi nồng nồng.

- Tiểu Nghi! cô xem thứ ở dưới đáy túi là gì, hình như không giống loại người ta thường cho vào túi thơm.

Tiểu Nghi nhận lấy từ tay Phong Nhàn, sau khi lộn ngược ra mới quan sát thật kĩ đáy túi, khẽ ngửi mùi, nhíu mày suy nghĩ một lát.

- La bột của cây Ngãi Tàm, thứ này pha vào làm nước trở nên trơn nhớt, không ăn cũng không uống được. Ông ấy ….

Tiểu Liên đột ngột reo lên:

- Nghi tỷ, muội nhớ rồi. Thỉnh thoảng muội nhìn thất dưới gốc của hoa Chuông Đỏ cha trồng trong vườn hình như có rắc thứ bột màu sắc giống như thế này.

- Thứ này, chẳng lẽ…..

Tiểu Nghi đưa mắt nhìn, Phong Nhàn gật đầu tỏ vẽ đồng ý rồi tiến đến xoa đầu Diệp Chính mỉm cười:

- Tiểu Diệp! Còn nhớ lần trước Tịnh ca đã từng nói hay không, đệ sẽ sớm được đến thăm mộ cha mẹ, báo tin vui cho hai người họ rồi.

Diệp Chính kinh ngạc không hiểu, buồn bã lắc đầu:

- Tịnh ca! Có tin vui gì để báo chứ? Bình thường bọn đệ không bị người ta đánh thì mắng, tỷ tỷ đến đó cũng chỉ biết khóc mà thôi.

Nữ y của nhà họ Phong mỉm cười:

- Diệp Chính, chỉ cần Nghi tỷ làm thử một số việc, có lẽ vài ngày nữa đệ sẽ biết chuyện vui là gì….

* * *

Trước miếu tờ của thôn hoa Chuông Đỏ, dân làng tụ tập đầy đủ theo lời của Trần lão gia. Tin tức Ngũ gia cùng tiểu thần tiên của nhà họ Phong đến chỗ họ diệt nạn hoa Chuông Đỏ gần một tháng nay lan truyền khắp nơi. Mặc dù thuốc giải chất độc loài cây này đã đến tay dân làng, xem như có thể yên tâm giữ mạng. Nhưng mà người muốn giữ mạng lâu dài, còn cần phải ăn no mặc ấm. Hai người từ phương xa đến vẫn không có bất kì hành động nào với cánh đồng ngút ngàn hoa đỏ kia, muốn nghĩ đến việc giành lại đất đai, trồng trọt sinh sống quả là hãy còn mơ hồ. Cho nên dân trong thôn có phần vui mừng trông đợi, nhưng cũng nhiều nghi ngại trong lòng. Hôm nay được Trần Dung tập hợp cả thôn đến, tất cả đều rất hồi hộp lo lắng.

Trần Dung đi trước dẫn đường, Phong Nhàn và Tiểu Nghi lần lượt theo sau. Đám đông vang lên những tiếng xầm xì. một vị nam tử thanh nhã, điềm đạm đi cùng một tiểu cô nương khả ái đáng yêu. Khi nhìn họ giống như được xem một bức tranh thủy mặc, tuy không nhiều màu sắc rực rỡ đến mức choáng ngợp nhưng cảm giác có sức hút vô hình khiến người ta không muốn rời mắt.

- Dân làng, đây là Ngũ gia và Tiểu Nghi cô nương đến đây từ đất Phong Gia. Mộc chủ của Bình Nguyên mời hai vị đây làm khách, đồng thời nhờ họ giúp đỡ thôn này thoát khỏi nạn hoa Chuông Đỏ đáng sợ kia. Thuốc giải chúng ta có được cũng là nhờ họ. Các người mau mau hành lễ cúi chao hai vị ân nhân!

- Mọi người không cần đa lễ - Phong Nhàn lên tiếng ngăn cản – Muốn giải quyết vấn đề, trước hết phải hiểu rõ căn nguyên gốc rễ từ đâu. Trước hết xin mọi người im lặng lắng nghe chúng tôi giải thích tại sao hoa Chuông Đỏ lại mọc quá nhiều ở đây, rốt cuộc có phải là do lời nguyền mà dân làng vẫn nghĩ hay không.

Trần Dung ra hiệu, một thanh niên trẻ tuổi trong làng lập tức mang đến một chiếc khay nhỏ, bên trong chứa đầy đất đá được lấy từ núi Đại Tầm. Phong Nhàn không nhanh không chậm, lần lượt từng bước giải thích rõ ràng nguyên nhân sinh ra những chuyện kì lạ này. Lời nói rõ ràng, chắc chắn khiến cho những kẻ bên dưới nhất loạt chăm chú lắng nghe, không dám nói lời thất thố.

Cuối cùng, Phong Nhàn dừng lại, nhìn khắp một lượt tất cả những người có mặt, trầm giọng nói:

- Bây giờ các vị đã hiểu căn nguyên mọi chuyện, thiết nghĩ việc tiếp theo cần làm chính là nên nói một tiếng xin lỗi với hai người này.

Tiểu Nghi bước sang một bên, đưa tay kéo Diệp Chính và Diệp Tiểu Liên ra phía trước. Hai chị em họ trong lòng tràn ngập sợ hãi, chỉ muốn thoái lui. Tiểu Nghi phải dùng chiếc túi gấm nhỏ trong tay tỏ ý nhắc nhở, ánh mắt khích lệ giúp Diệp Tiểu Liên lấy hết can đảm nắm tay tiểu đệ bước ra phía trước. Bên dưới nhiều kẻ ở trong đám đông vẫn theo thói quen vô tình buột miệng:

- Là hai kẻ sát tinh.

Phong Nhàn lập tức nghiêm mặt nhìn bọn họ. Đôi mày nhíu lại tỏ vẽ không hài lòng khiến cho những kẻ vừa lỡ lời vội cúi mặt, trong lòng sợ hãi không thôi.

- Ta đã nói hoa Chuông Đỏ sinh ra không phải do lời nguyền, thì làm gì có sát tinh.

Từ bên dưới đám đông, một vị trung niên ngoài bốn mươi tuổi, tức giận bước lên phía trước, la to:

- Hai vị là người phương xa đến không thể hiểu rõ mọi chuyện. Cha của bọn chúng chính là kẻ đã gây hại cho dân làng.

Trần Dung vội vã đưa tay chỉ vào y trách mắng:

- Lão Lôi, trước mặt Ngũ gia và Tiểu Nghi cô nương nhà ngươi lại định giở thói ngông cuồng, nóng nảy ư? Mau mau lui xuống, đừng có ăn nói hàm hồ.

Kẻ được gọi là lão Lôi kia dường như vẫn thỏa tức khí trong lòng, la to:

- Dù là khách quý cũng không thể tùy ý bao che cho bọn họ. Theo lời vị Ngũ gia này đã nói khi nãy, hoa Chuông Đỏ tác quái ở đây không phải là do họ Diệp kia gây ra. Vậy tại sao năm xưa chính mắt ta không chỉ một lần nhìn thấy ông ta lén lút ra đồng làm chuyện mờ ám. đã không thể chữa trị chất độc cho dân làng, nếu không có ý đồ xấu sao lại mang hoa Chuông Đỏ về trồng trong nhà. không chừng ông ta đã dùng cách nào đó gây ra trận địa chấn năm xưa, làm cho thứ đáng ghét đó sinh sôi nảy nở ở đây, gọi ông ta là sát tinh cũng chưa cắc không đúng. May mắn là lão Lôi ta phát hiện, nếu không nơi này biết đâu đã không còn chỗ cho chúng ta sinh sống, tất cả đất đai đều bị thứ cây quỷ quái kia xâm chiếm rồi.

- Ngươi… ngươi ăn nói hàm hồ cái gì vậy, các người còn không mau ngăn hắn lại. Bản tính nóng nảy, không biết trời cao đất dày của ngươi qua bao nhiêu năm tại sao vẫn không thể giảm bớt chút nào. thật đúng là làm ta tức chết!

Vị trưởng thôn họ Trần tái mét mặt mày, vô cùng bất đắc dĩ hết nhìn Phong Nhàn lại nhìn Tiểu Nghi, hận bản thân không kịp ngăn cản kẻ hồ đồ ngu xuẩn kia nói lời xằng bậy, chỉ thiếu chút nữa đã tự mình xông đến bịt miệng của y lại.

Quan sát lão Lôi, trong lòng quả thật không biết nên giận hay nên thương hại, Phong Nhàn thầm than một tiếng: “Kẻ ngốc nghếch lại quá nhiệt tình, vốn là dễ gây ra tai họa”.

Tiểu Nghi bước đến bên cạnh lão Lôi, đi vòng quanh ông ta nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi điềm đạm hỏi:

- Vị Lôi đại ca này, năm xưa chính huynh đã hô hoán mọi người đuổi theo thầy thuốc họ Diệp, cho rằng ông ta là sát tinh sao?

- Phải, chính ta. – Kẻ nọ tự mình vỗ ngực xưng tên, gương mặt không giấu vẻ tự hào.

- Huynh đã từng tra xét trước sau, đã từng hỏi qua ông ấy tại sao lại làm việc này hay chưa?

- Cần gì phải hỏi nhiều, ta đã không ít nhần nhìn thấy ông ta lén lút ra đồng, còn rắc thứ bột kì lạ lên những cây hoa Chuông Đỏ, còn có gì phải hỏi kia chứ! Năm xưa chỉ riêng nhà ta đã có ba người phải chết, còn có biết bao nhiêu gia đình nơi này chịu cảnh thê thảm. Ta đã từng thề phải tìm cho ra kẻ sát tinh, tuyệt đối không dung tha.

Tiểu Nghi nhìn vẻ quả quyết của y, khẽ thở dài:

- Ông ấy không phải là sát tinh bởi vì ông ấy vốn không hề làm hại dân làng. Thứ nhất, bản thân Diệp đại phu là thầy thuốc giỏi, có hiểu biết về thảo dược, căn bản không thể tin được câu chuyện sát tinh hoang đường mà đạo sĩ giang hồ đã bày ra, cho nên thường xuyên tự mình ra ngoài cánh đồng tìm hiểu. Ông ấy mang hoa Chuông Đỏ về nhà trồng chính là muốn tìm ra cái gì đã làm cho Chuông Đỏ phát triển, cũng muốn tìm ra thứ có thể tiêu diệt được loài cây nguy hiểm này, khiến cho chúng không thể lấn chiếm đất đai của mọi người. Chẳng lẽ Lôi đại ca chưa từng nghĩ qua, loại cây nguy hiểm như vậy, bản thân đã không thể giải độc sao lại mạo hiểm mang về nhà. Kẻ ngu ngốc đến mấy cũng không nên nghĩ ra cách chưa hại người đã tự hại mình phải không?

Họ Lôi kia lúng túng:

- Ta nghĩ…

Tiểu Nghi không chờ đợi, tiếp tục nói:

- Thứ hai, loại bột kì lạ mà Diệp đại phu rắc ở cánh đồng vốn là bột từ dây Ngãi Tàm. Tiểu Nghi tìm thấy loại bột này ở trong túi gấm mà ông ấy để lại trước khi chết, mấy ngày nay đã liên tục thử nghiệm dưới sự chứng kiến của Trần lão gia, phát hiện ra rằng thứ bột này tuy không thể tiêu diệt được hoa Chuông Đỏ nhưng có thể làm suy giảm sự sinh trưởng của chúng. Chỉ cần gia tăng liều lượng, rắc chúng xung quanh gốc cây, dân làng có thể dễ dàng khống chế hoa Chuông Đỏ trong phạm vi mình mong muốn. Diệp đại phu đến chết vẫn quan tâm đến túi thơm này, chính là muốn cho mọi người biết con đường thoát khỏi tai kiếp.

- Nếu… nếu vậy… sao ông ta lại không nói cho chúng tôi biết? – Họ Lôi kia vẫn chưa dám tin, lắp bắp không nói nên lời.

- Vị Lôi đại ca này, chẳng phải huynh nói chưa từng hỏi rõ ông ấy thì đã đuổi đánh sao?

Tiểu Nghi điềm đạm ung dung, trước sau như một không oán không giận trả lời, đơn giản nói ra sự thật hiển nhiên trước mắt khiến kẻ nọ không khỏi kinh tâm.

- Nếu không phải tất cả đều tin vào lời nguyền thêu dệt năm đó, thực hiện lệnh cấm ba tháng không được ra đồng của đạo sĩ, ông ấy cũng không cần phải lén lút làm những việc này. Chỉ tiếc cuối cùng vẫn bị Lôi đại ca phát hiện, không kịp trình bày đã phải rời khỏi thế gian.

Lão Lôi không thể đứng vững, ngã lăn trên mặt đất, gục đầu khóc nấc:

- nói vậy… tôi hại chết người tốt rồi sao!

- Nếu năm xưa mọi người đừng để cho nỗi sợ hãi và cơn nóng giận khống chế, trở thành hồ đồ thì gia đình họ Diệp cũng không tan nát, tình cảnh thê lương như vậy. Nhưng mà…

Tiểu Nghi nhìn chiếc túi gấm trên tay, khẽ cười:

- Người chịu khổ cũng không chỉ có nhà họ Diệp. Nếu năm xưa có thể làm rõ mọi chuyện, mười năm qua biết bao dân làng cũng không phải chết oan ức. Kẻ còn sống cũng tránh được cảnh khốn cùng khổ sở. Rốt cuộc, các vị hại người, cũng là tự hại cả bản thân. Như người xưa có câu: Nóng giận cũng giống như một ngọn lửa, dù là cháy âm ỉ hay dữ dội, dù sức tàn phá lớn hay nhỏ, có một điều sẽ không bao giờ thay đổi: thứ đầu tiên mà nó thiêu đốt chính là kẻ đã sinh ra nó.

Đám đông bốn phía bàng hoàng. Mơ hồ oán giận suốt mười năm, rốt cuộc nhìn lại hóa ra tự mình một tay tạo nên bi kịch, chẳng phải là một chuyện đáng cười ra nước mắt ư? Tất cả quỳ gối cúi đầu hướng về hai chị em họ Diệp đồng thanh:

- Chúng tôi có lỗi với Diệp gia, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi!…

Phong Nhàn quan sát một lượt, đưa tay đỡ lấy Trần Dung.

- Chuyện đã qua có oán trách cũng không ích gì! Từ nay xin các vị hãy đối xử tốt với hai đứa trẻ này!...

* * *

- Tịnh ca, Nghi tỷ, cám ơn hai người đã giải oan cho cha muội. Bây giờ cả nhà muội có thể thoát khỏi tội danh sát tinh này rồi!

Phong Nhàn chỉ lắc đầu tỏ ý không cần. Tiểu Nghi mỉm cười, đưa tay véo nhẹ hai má hồng hồng của Diệp Tiểu Liên khẽ cười:

- Đương nhiên, đó là trách nhiệm của chúng ta.

Xe ngựa trên đường đưa bốn người trở về nhà họ Diệp. Hôm nay hai chị em họ cuối cùng đã có thể quang minh chính đại đến mộ của cha mẹ, thắp một nén nhang mừng mừng tủi tủi kể lại tin vui đã được giải oan. Nỗi uất ức mười năm này có thể một lần bỏ xuống tất cả.

Xe ngựa đưa Phong Nhàn và Tiểu Nghi trở về nhà khách là lúc trời đã bắt đầu về chiều. Bên ngoài xe đột ngột vang lên âm thanh lảnh lót:

- Nè, sao cậu lại hái hoa Chuông Đỏ về đây chơi hả, đáng sợ quá đi!

Phong Nhàn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên đường có đám trẻ con đang chơi đùa. một cậu bé cầm trên tay đóa hoa màu đỏ bị tách ra khỏi nhóm. Những đứa trẻ khác nhìn nó có vẻ sợ sệt.

- Hoa Chuông Đỏ cái gì, các cậu nhìn kỹ đi, chỉ là hoa dại bình thường thôi mà, đâu có đáng sợ như vậy! – Cậu bé phân trần.

- Nhìn màu đỏ của nó đã thấy rất đáng sợ rồi, mau vứt đi nếu không bọn mình sẽ không chơi với cậu nữa! – Những đứa còn lại vẫn nhao nhao phản đối, thậm chí không dám đến gần.

- Được rồi, vứt nó đi. Sau này mình không hái hoa đỏ chơi nữa là được rồi!

Phong Nhàn buông rèm, khẽ quay đầu nhìn Tiểu Nghi:

- Đừng nói là bột từ dây Ngãi Tàm chỉ có thể khống chế tốc độ phát triển, dù hôm nay chúng ta giúp họ làm cho Chuông Đỏ hoàn toàn biến mất, nỗi ám ảnh về chúng mãi mãi vẫn sẽ kéo dài. Gánh nặng quá khứ này sẽ đeo bám họ dài lâu, dù muốn cũng không lảng tránh được.

Tiểu Nghi mím môi cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát nói:

- Vậy tốt nhất đừng lảng tránh, muốn nỗi ám ảnh này biến mất chỉ có cách giúp họ hoàn toàn có một cảm nhận mới về loài hoa này!

- Có cách không? – Phong Nhàn có chút khẩn trương.

- Ngũ gia, thật ra hoa Chuông Đỏ chỉ cần biết cách điều chế sẽ trở thành phương thuốc quý chữa một số căn bệnh. không phải ở đâu chúng cũng thích nghi tốt như nơi này, nếu hoàn toàn tận diệt hoa Chuông Đỏ ở đây quả thật rất đáng tiếc. Huống chi chúng đã ăn sâu bám chặt, lan tỏa nhiều ngóc ngách, muốn làm chuyện đó thật sự không đơn giản.

Phong Nhàn gật đầu:

- Chỉ cần biến hoa Chuông Đỏ thành dược liệu, từ mối nguy hiểm trở thành nguồn lợi, cảm nhận của họ đối với nó cũng sẽ thay đổi.

- Chúng ta hướng dẫn họ cách giữ chúng mọc trong phạm vi cánh đồng, dùng bột Ngãi Tàm khống chế không cho lan ra những nơi khác, dùng phương pháp và dụng cụ thu hoạch thích hợp, điều chế thuốc giải trong trường hợp trúng độc… Mọi thứ này đều nắm thật kỹ, như vậy hoa Chuông Đỏ có thể trở nên an toàn. Người nghĩ như thế nào? – Ánh mắt Tiểu Nghi lấp lánh.

Phong Nhàn rất tán thành với phương pháp này, phấn khởi nói:

- Cánh đồng này đã bị thay đổi chất đất, muốn trồng loại cây khác là không thể. Thay vì diệt hoa Chuông Đỏ, để đất hoang hóa, chúng ta sẽ giúp họ biến hoa Chuông Đỏ thành dược liệu, có thể đem ra ngoài trao đổi, nâng cao đời sống. Những nơi không có hoa Chuông Đỏ thì giúp họ cải tạo đất đai, tìm giống cây phù hợp cung cấp lương thực. Tiểu Nghi, ta còn nghĩ những bông hoa đó màu sắc rất đẹp, có thể làm phấn hồng, sáp thơm sẽ rất hữu dụng.

- Ngũ gia! Người rất giỏi!

Tiểu Nghi cười vui vẻ, gương mặt bừng sáng như hướng dương vừa nhìn thấy mặt trời, ánh mắt không giấu vẻ khâm phục khiến Phong Nhàn phải xua tay:

- Đừng nhìn ta như vậy! Những thứ này sau khi làm ra, nếu muốn mau chóng lan truyền phải cần đến chủ nhân của Bình Nguyên ra tay!


Kể từ hôm đó, mỗi ngày Ngũ gia và nữ thầy thuốc của nhà họ Phong đều phải bận rộn từ lúc sáng sớm cho đến đêm khuya. Hai người khi thì cùng với trưởng thôn họ Trần bàn bạc công việc khi thì hướng dẫn dân làng, ban ngày ở ngoài đồng quan sát, ban đêm phải đến xem họ nấu thuốc, chưa kể phấn hồng sáp thơm từ hoa Chuông Đỏ đều cần chỉ dẫn. Thư từ viết cho Phong Gia nhất định phải đến đúng ngày vì vậy về đến nhà khách vẫn chưa thể nghỉ, ngoài ra còn phải thường xuyên trao đổi tin tức trực tiếp với vùng kinh kì của Bình Nguyên, nhờ họ Mộc kia ra tay giúp loại dược liệu mới này sớm được dân chúng chấp nhận mua bán.

Thời gian chớp mắt đã hơn ba tháng kể từ ngày đặt chân đến thôn Hoa Chuông Đỏ. Mấy hôm trước, Phong Nhàn đã nhờ Trần Dung tìm những người hành nghề buôn bán giỏi nhất trong làng đưa đến gặp mặt. Trần trưởng thôn tuổi cao vẫn ra sức không chút mệt mỏi, cuối cùng đã chọn được năm người.

- Năm người là những thương nhân của làng này phải không? – Phong Nhàn khẽ hớp một ngụm trà, đưa mắt quan sát những người trước mặt.

Tiểu Nghi mỉm cười ra hiệu họ cứ yên tâm. một người có vẻ già dặn nhất trong đám cúi đầu nói.

- Dạ phải, chúng tôi vẫn thường hay lui tới những vùng khác để trao đổi lương thực, vật dụng. Xin Ngũ gia và Nghi cô nương cứ dặn dò.

- Tốt! Từ giờ các người hãy mang theo phấn hồng và sáp thơm từ hoa Chuông Đỏ này ra ngoài bán. Nhớ kĩ không được rao bán ở ngoài đường, trái lại phải mang vào những nơi như tửu lầu, khách điếm cao sang. Nhưng trước hết phải thay đổi y phục của các ngươi đã. Muốn bán thứ có giá trị, trước hết phải cho người khác thấy bản thân có giá trị. Bởi vì kẻ mua không thể biết rõ các người đương nhiên sẽ chỉ nhìn vào bề ngoài thôi!

Năm người đồng thanh cúi đầu vâng lời, lần lượt cáo lui.

Trần Dung vô cùng cảm kích, bất chấp Tiểu Nghi can ngăn nhất định tự mình châm thêm trà cho hai người để tỏ lòng biết ơn.

- Nhờ có hai vị, từ nay chúng tôi nhìn thấy loài hoa này đã không còn phải sợ hãi nữa! một chén trà thật sự không thể nói hết tấm lòng! Trước đây mỗi lần nhìn thấy sắc đỏ của hoa Chuông Đỏ chúng tôi luôn chỉ liên tưởng đến máu, thấy tràn đầy chết chóc đáng sợ. thật không ngờ có một ngày, màu sắc của hoa Chuông Đỏ lại khiến người ta vui vẻ giống như màu trong phòng tân hôn.

Phong Nhàn đưa tay đón lấy chén trà, mỉm cười:

- Trần lão gia, chén trà này ta không khách sáo. Quả thật ta và Tiểu Nghi luôn mong đợi nhìn thấy kết thúc tốt đẹp này!...

* * *

Trưa nay Tiểu Nghi và Phong Nhàn ở lại dùng cơm với hai chị em họ Diệp. Tiểu Liên bận rộn chạy tới chạy lui suốt buổi sáng để chuẩn bị cho thật tươm tất. Thức ăn không phải cao sang mỹ vị nhưng không kém phần phong phú, có đủ cả rau thịt cá. Giữa bàn còn đặt một chiếc bình nhỏ màu trắng cắm những bông hoa dại vàng óng xinh xinh hái ở trong vườn khiến Tiểu Nghi rất vui thích. một mâm cơm nhỏ bốn người ấm cúng, cười cười nói nói xôn xao. không biết đã bao lâu hai chị em họ mới có được cảm giác ấm áp này, Diệp Tiểu Liên vừa ăn vừa nhìn mọi người xung quanh, vui mừng đến rớt nước mắt. Tiểu Nghi phải dỗ dành mãi cô nương này mới bớt xúc động. Chợt nhớ ra chuyện quan trọng, Phong Nhàn cất tiếng hỏi:

- Gần đây dân làng đối với hai người như thế nào?

- Ngũ gia, người cứ yên tâm. Bây giờ bọn muội không những không bị bạc đãi mà còn được dân làng quan tâm. Mộ của cha mẹ muội đang xây lại, nhà cũng sửa sang, chính là vị họ Lôi đó dẫn người đến làm giúp. Mỗi ngày đều có các vị đại tẩu đến cho thức ăn, còn giúp chúng tôi đem rau cải ra ngoài đổi lấy ngân lượng. Trưởng thôn bảo sẽ sắp xếp công việc thích hợp cho muội, nếu muốn có thể nhận thêm một ít đất đai để trồng trọt. Diệp Chính sẽ được đi học cùng các bạn cùng tuổi trong làng – Tiểu Liên vui vẻ luôn miệng kể chuyện.

- Đệ không đi học, ở nhà có tỷ dạy đệ là được rồi, đệ không thích bọn họ - Diệp Chính lập tức phản đối.

- Tiểu Diệp! Đừng ngốc. Bây giờ bọn họ đối xử với tỷ và đệ rất tốt. Đệ xem, thịt này cũng là Dương tẩu cho lúc sáng. Có phải rất ngon không?

Diệp Chính nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát cơm với ánh mắt ghét bỏ, môi mím chặt rồi đột ngột vứt nó xuống đất.

- Đệ không ăn, đệ ghét bọn họ, họ đã hại gia đình chúng ta. Trước đây, tỷ và đệ bị người ta ăn hiếp cũng không dám lên tiếng, vì nghĩ cha đã làm chuyện sai trái nên luôn cảm thấy có lỗi. Bây giờ đệ cũng muốn họ trải qua cảm giác này.

- Diệp Chính, Nghi tỷ đã nói chúng ta đừng oán trách dân làng rồi – Tiểu Liên bất đắc dĩ trách mắng.

- Đệ không muốn, họ thật sự rất đáng ghét!

Phong Nhàn đưa mắt nhìn Tiểu Liên tỏ vẽ trấn an rồi đứng dậy, thoải mái nói với Diệp Chính:

- Bỏ đi, đệ ra ngoài vẽ tranh với ta.

Thoáng một cái, chỉ còn lại hai người con gái.

- Ngũ gia… - Tiểu Liên bối rối vừa định đứng dậy đã bị bàn tay của nữ y nhà họ Phong kéo lại.

- Đừng lo, ăn cơm đi, Ngũ gia tự sẽ có cách! Món này muội nấu rất ngon, có thể chỉ ta cách làm không? – Dùng đũa gắp một ít thức ăn cho vào miệng với vẻ mặt thích thú, Tiểu Nghi dường như không chút bận lòng vì việc mới xảy ra.

Ngoài vườn, dưới tán cây xanh mát, Phong Nhàn ngồi bên chiếc bàn nhỏ chăm chú vẽ tranh, Diệp Chính đứng ở phía trước làm mẫu. Miệng cậu ta mỉm cười, hai tay cầm một ống sáo đưa lên ngang ngực, nhìn như một vị thư sinh nho nhã. Chỉ có điều hình như đã vẽ rất lâu, hai tay mỏi đến mức gần như tê cứng. Ống sáo nhẹ bây giờ trở thành gánh nặng ngàn cân. Diệp Chính sắp không chịu được nữa, cả người liên tục nhúc nhích không yên. Nhưng người vẽ vẫn say xưa quên cả trời đất, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt tập trung, chỉ có khóe miệng thỉnh thoảng ẩn hiện nét cười.

- Tiểu Diệp, nếu đệ cứ như vậy, ta sẽ vẽ rất xấu!

- Tịnh ca, đệ cầm mỏi tay quá, huynh cho đệ đặt nó xuống được không? – Diệp Chính nói rất khổ sở.

- không được, ta vẫn chưa vẽ xong! – Phong Nhàn không rời mắt khỏi bức tranh dang dở, đáp lời.

- Nhưng mà tay đệ mỏi quá, không chịu được nữa.

Dừng bút vẽ, Phong Nhàn ngước mắt lên nhìn bộ dạng bất đắc dĩ buông không được, giữ không xong của Diệp Chính, rồi khoan thai lấy nghiên mực ở bên cạnh từ tốn đi đến chỗ cậu ta, nói:

- Vậy đệ đặt nó xuống đi!

Diệp Chính chưa kịp vui mừng vì trút được gánh nặng thì đã thấy nghiên mực nằm ở trên tay.

- Hãy cầm cái này cho ta.

Dứt lời, không để cậu bé kịp phản đối, Phong Nhàn đã quay lưng trở lại bàn, nhanh chóng nhấc bút tiếp tục bức tranh dang dở. Mãi một lúc sau, thấy người làm mẫu dở khóc dở cười, Tịnh ca này mới lại hỏi:

- đã thấy dễ chịu chưa?

- Làm sao dễ chịu được, đệ vẫn bị mỏi tay.

Diệp Chính trả lời, có vẻ rất ấm ức.

- Chẳng phải đệ đã đặt ống sáo xuống rồi đấy thôi!

- Nhưng huynh lạii bắt đệ cầm nghiên mực này, như vậy có gì khác chứ?

- Ống sáo và nghiên mực rất khác nhau kia mà?

Phong Nhàn trả lời như không hay không biết.

- Dù chúng có khác nhau thì tay đệ vẫn phải giữ chúng, như vậy vẫn bị mỏi! Tịnh ca, huynh khờ quá. – Diệp Chính buột miệng, chợt phát hiện ra mình lỡ lời, vội cúi đầu, đưa mắt lấm lét nhìn về phía bàn vẽ.

Ngũ gia nhà họ Phong không chút tức giận, trái lại dường như rất hài lòng vì câu nói này, đưa tay ra vẫy vẫy.

- Được, đệ rất thông minh! Lại đây!

không cần gọi đến tiếng thứ hai, Diệp Chính hớn hở vội vàng chạy đến bên chiếc bàn nhỏ, vừa đặt nghiên mực xuống cả người đã thấy nhẹ nhàng, đúng là vừa trải qua một trận cực hình tra tấn. Nếu biết sẽ vất vả như vậy chắc đã không đồng ý làm mẫu cho Tịnh ca này vẽ tranh! Hai tay cậu ta cứ xoa xoa nắn nắn không ngừng. Chờ đến lúc Diệp Chính bình thường trở lại, Phong Nhàn mới cất tiếng:

- Ta hỏi đệ, trước đây hai chị em đệ bị người ta coi là sát tinh, luôn có cảm giác tội lỗi vì đã làm hại đến dân làng. Lúc đó trong lòng đệ có phải vô cùng khổ sở giống như mang một vật nặng bên mình không?

- Tịnh ca! So với mang vật nặng thật sự còn đáng sợ hơn nhiều! – Diệp Chính thành thật đáp.

- Tốt, bây giờ ta và Nghi tỷ giúp cho hai người giải oan cho cha, xem như đã trút bỏ được gánh nặng tội lỗi này. Nhưng đệ lại đem lòng oán trách, căm thù họ, vậy có khác gì tự mang vào mình một gánh nặng khác. Cảm giác tội lỗi và cảm giác oán trách tuy rất khác nhau, nhưng cũng giống như lúc nãy, bỏ ống sáo xuống rồi cầm nghiên mực lên, dù là thứ gì thì tay đệ cũng sẽ mỏi. Lòng đệ nếu phải mang theo những thứ này sẽ không sống vui vẻ được, Nghi tỷ khuyên hai người đừng oán hận không phải vì giúp dân làng mà vì chính bản thân hai người!

Diệp Chính trầm tư suy nghĩ, sau đó lắc đầu tỏ vẻ chưa thể thông suốt:

- Nhưng… những người đó đã làm sai, chẳng lẽ xem như không có việc gì sao?

- Việc oán hận họ có thể giúp ích cho đệ, tỷ tỷ của đệ hay cha mẹ đệ không? Họ đúng là đã làm sai, sai nhất là không thể làm chủ bản thân, vì một phút nóng giận nhất thời mà gây họa. Đệ nhất định phải đi cùng một con đường này sao?

Câu nói cuối cùng thốt ra chậm rãi, từng chữ rõ ràng tựa tiếng chuông ngân khiến cho Tiểu Diệp giật mình như vừa tỉnh khỏi giấc mơ. Cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt vị ca ca từ xa lạ thành thân quen này, cảm nhận được thứ ánh sáng trong vắt tràn đầy quan tâm ở đó, trong lòng bỗng thấy thư thái nhẹ nhàng. Diệp Chính gật gật đầu, gương mặt bừng sáng nói:

- Tịnh ca, đệ hiểu rồi! Đệ không muốn mang theo gánh nặng nào, như vậy rất vất vả!

Mỉm cười đưa tay xoa đầu cậu, Phong Nhàn hài lòng khen ngợi:

- Tốt, đệ thông minh lắm. Sau này nhất định làm nhiều chuyện lớn!

Bóng hai người một cao, một thấp ngồi cạnh nhau dưới ánh chiều tà. Tiếng cười lan tỏa bốn phía, có khi tan vào trong vòm lá, cũng có lúc theo chân cơn gió bay xa. Người ta nói hoàng hôn cô quạnh nên lòng người dễ buồn bã. Nhưng mà cảnh do tâm sinh, hai người lúc này tràn đầy cảm giác ấm áp và bình yên.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t129079-tieu-than-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận