Tinh Ngự
Tác Giả: Thất Nguyệt Hỏa
Quyển 4: Vô Tẫn Hoang Nguyên
-----oo0oo-----
Chương 543: Hóa thần bại!
Dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu Tầm
La Phong đối chiến Âu Mẫu Long, lão giả râu hồng đối chiến Dư Đào, Bàng Phiên Vân chiến Thang thần, ba chỗ chiến đấu kịch liệt.
Trong hư không, mỗi một cuộc chiến đều vô cùng ác liệt, bạo âm không dứt.
Đùng!
Trên bầu trời cao xa sâu thẳm, đột nhiên có một tia thiểm điện chạy lướt qua, giống như một đầu linh xà ngang trời, thân thể thô to trực tiếp vọt đi hơn mười trượng.
Bảo nhi theo đó hiện thân ảnh, nó đuổi theo phía sau thiểm điện, càng giống như một tiểu ngoan đồng truy đuổi theo một chú chuột nhỏ dễ thương, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào. Tay hắn thỉnh thoảng nắm đuôi thiểm điện, đạo thiểm điện càng giống như bị chấn kinh, điên cuồng chạy ngang chạy dọc, bỏ mạng trốn tránh.
Mắt thấy một màn này phát sinh, tâm thần Lăng Phong không khỏi bình tĩnh, Thiên Địa Lao áp xuống.
- Vỡ!
Con mắt Âu Mẫu Long như muốn nứt ra, hắn rất rõ ràng tia thiểm điện Bảo nhi đang đuôi theo kia chính là Hóa thần kiếp của chính mình, cũng có thể là then chốt quan trọng nhất trong Hóa thần kiếp, thế nhưng hiện tại đang bị một thằng nhóc đuổi theo không bỏ. Huyết sắc nhất thời tràn đầy con mắt, làm trong lòng hắn có lửa đốt.
- Phá cho bản tôn!
Khống chế Long lonh cường ngạnh hung hăng lao tới Thiên Địa Lao của Lăng Phong, phốc, giống như lưỡi dao sắc bén cắn vào đậu hũ, một kích lập tức tiến sâu vào trong.
Nhưng là, cũng chỉ được như vậy!
Dưới Thiên Địa Lao khổng lồ, uy năng của Thiên Nhất Trọng Thương không ngừng bị trung hòa, từng tầng từng tầng bị trung hòa tan rã.
Giống như nước sôi cho vào bát tuyết, hoa tuyết tan chảy.
Cảm giác được biến cố này, Âu Mẫu Long càng gấp đến độ râu tóc dựng đứng, luận về tu vi, bản thân coi như một Thần cấp tam phẩm, thế nhưng thiếu mất Hóa thần kiếp rèn luyện, lực công kích so với Thần cấp bình thường yếu tới không thể tưởng tượng.
Trong con mắt của hắn, lực công kích so với đại viên mãn trước đây chỉ mạnh hơn nửa bậc mà thôi, xa xa không đạt tới trình độ của Thần cấp tam phẩm.
- Bạo!
Âu Mẫu Long triệt để điên cuồng, nếu như lúc này mất đi Hóa Thần Kiếp, không biết phải trải qua bao nhiêu nỗ lực mới có thể rèn luyện một lần nữa. Vì vậy, hắn liều lĩnh chỉ vào mi tâm, một đoàn ngân quang bạo phát giữa trán.
Chợt, ngân quang ngưng tụ như hạt châu, mạnh mẽ lao tới đáy Thiên Địa Lao.
Rất nhanh, xuyên thủng qua tầng ngoài, không biết tiến vào bao sâu.
Bỗng nhiên Lăng Phong nhíu mày, hắn cảm giác vô cùng cường liệt, đoàn ngân quang xuyên thủng qua Thiên Địa Lao ẩn chứa khí tức linh hồn cực mạnh, Âu Mẫu Long đã liều mạng sử dụng loại công kích gần giống như Linh kỹ giải thể.
Vị tộc trưởng Long tộc này xem ra đã thực sự liều mạng!
Trong lòng Lăng Phong biết, chiến lực của cường giả Thần cấp tam phẩm bình thường khoảng chừng tương đương với cấp bậc đại viên mãn, mà bản thân luyện hóa hỏa diễm bản nguyên, cho dù không dùng tới thần lực. Chiến lực chân thực so với cường giả đại viên mãn cao hơn một chút.
Thế nhưng, cũng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi.
Dưới hành động điên cuồng của Âu Mẫu Long, ưu thế của bản thân đã bị trung hòa sạch sẽ. Đôi lông mày nhíu lại, Lăng Phong lập tức đoán được sự chênh lệch giữa hai bên. Nếu muốn mạnh mẽ ngăn cản, bản thân khả năng phải trả giá rất lớn.
Cho nên, thân hình hắn đột nhiên lui lại, Thiên Địa Lao thu liễm vào lòng bàn tay, gấp giọng quát lên:
- Dư Đào! Không chơi đùa nữa!
Chơi đùa?
Lão giả râu hồng sửng sốt, lòng ảo não buồn bực không gì sánh được nổi lên. Lẽ nào phản nghịch Long tộc cho tới bây giờ vẫn chỉ là "chơi đùa" hay sao? nguồn tunghoanh.com
Không chờ hắn nghĩ thấu triệt, sắc mặt Dư Đào tỏ vẻ bất đắc dĩ:
- Tông chủ, ngươi đừng quên đáp ứng ta thần thạch! Liều mạng lần này, thực đúng là muốn lấy mạng già của ta!
Trong cấm địa, Dư Đào đưa cho Lăng Phong một bộ phận linh hồn hạch tâm để hắn luyện hóa, lúc đầu không phải là hoàn toàn thuần phục, vẫn còn tồn tại một ít ý niệm dị dạng trong đầu.
Thế nhưng sau khi Lăng Phong chân chính luyện hóa bảy loại hỏa diễm bản nguyên, hắn đột nhiên phát hiện ra, điểm linh hồn hạch tâm của hắn đã triệt để cô đọng trong ý thức hải của đối phương.
Trước kia, Dư Đào cảm giác nếu như chính mình muốn làm một ít chuyện gì đó, cho dù Lăng Phong bưỡng bức, bản thân cũng có thủ đoạn chung cực để lưỡng bại câu thương.
Nhưng hiện tại, thủ đoạn cuối cùng đã triệt để bị tiêu diệt, Lăng Phong dĩ nhiên không cho hắn một chút không gian phản kháng lại.
Sâu trong ý thức hải của hắn có một loại cảm giác cường liệt, đó chính là Lăng Phong khẽ niệm động liền khiến linh hồn bản thân hủy diệt, mà Lăng Phong lại không suy tổn một chút nào
Dư Đào cho tới hiện tại cũng không rõ ràng tất cả chuyện này rốt cuộc phát sinh như thế nào, chỉ đang suy nghĩ lúc trước phân thân Cự linh tiến vào ý thức hải của Lăng Phong đã nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng. Có loại quái thai bản thân Cự linh mang theo ba loại nguyên hóa, cho dù phát sinh chuyện gì đi nữa cũng không đáng phải kinh ngạc!
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao sau khi xuất hiện, thái độ của hắn đối với Lăng Phong đã bắt đầu trở nên cung kích chân chính. Duy nhất để vị cường giả Thần cấp ngày xưa huy hoàng chưa từng có này cảm thấy được trấn an, đó là Lăng Phong đối với hắn trước sau như một, vẫn chưa từng có bất cứ hành động hất hàm sai khiến nào.
Phảng phất hắn có cảm giác như bản thân chưa từng bị người nào luyện hóa hạch tâm linh hồn, chưa từng có biến hóa gì. Điểm này khiến Dư Đào thở ra một hơi dài, nhất là khi vị tông chủ hùng hồn kia còn truyền cho chính mình một loại kiếm quyết thần kỳ, hắn đã chậm rãi chấp nhận Lăng Phong.
Dù sao đối phương niệm động một cái là có thể nắm giữ sinh tử của chính mình, bản thân còn thủ đoạn nhảy nhót thì có ý nghĩa gì đây? Chỉ cần vị tông chủ đại nhân trước sau như một không truy cứu bản thân trước đó có ý định lừa gạt là được.
Trên thực tế, căn bản là Lăng Phong không phải "không truy cứu" gì đó, mà là Lăng Phong không hề biết trong đó có nhiều biến hóa như vậy!
Biến ảo trong ý thức hải, chính hắn vẫn còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đâu còn chú ý tới biến hóa điểm hạch tâm linh hồn bé nhỏ.
Lăng Phong đối với thái độ của hắn trước và sau thay đổi rất lớn, nguyên bản có vài phần kỳ quái, nhưng lập tức nghĩ đến hắn bị trấn áp nhiều năm, dẫn tới tính khí táo bạo, hôm nay có hi vọng thoát khốn tự nhiên tốt đẹp hơn nhiều. Có suy nghĩ này trong đầu, Lăng Phong lập tức bỏ đi nghi hoặc.
Đủ loại quá khứ cấp tốc xẹt qua trước mắt, nhãn thần Dư Đào cuối cùng cũng khôi phục trong sáng, cánh tay huy động:
- Cho các ngươi nhìn thế nào mới là Trọng Tí Cung Tiên chân chính!
Trọng Tí Cung Tiên, trên không trung hơn trăm trượng, một chiêu huy động liền xuất hiện hư ảnh thật dài.
Trong hư ảnh tầng tầng cuộn cuộn cực lực, bộc phát tuôn trào khỏi lòng bàn tay, thẳng hướng hơn trăm trượng truyền đi mãnh liệt. Tầng ba động càng lúc càng dày đặc, không ngừng hội tụ thành một đạo sóng khí bão táp chớp giật, cuốn đi cực nhanh!
Ba...
Hư không vang lên âm thanh ong ong ong ong liên tiếp, giống như vô số con ruồi tụ tập võ cánh, trong ánh mắt vô cùng kinh khủng của lão giả râu hồng, đạo hư ảnh không ngừng hội tụ áp bức tới biến thành thực chất, giống như một trường tiên chân chính.
Tiên (roi) quất vạn dặm, trời cao như tẩy!
Một chiêu Dư Đào xuất thủ, hư không xung quanh bị tầng tầng vờn quanh, màu sắc xanh hồng giao tạp tràn đi. Trừ như thế, không còn vật gì khác.
Đánh!
Một tiên hạ xuống, không có bất cứ âm hưởng gì, dường như trường tiên chỉ chốc lát ở chỗ này, sau một khắc lại xuất hiện tại chỗ khác, trung gian hoàn toàn không có bất cứ quá độ nào, tràn ngập dị cảm đột ngột và huyền dị.