Tam Dạ Ma Quân cũng có ý này, nhưng ngay khi ý niệm vừa toát ra trong đầu, thì dưới đáy biển lại phụt ra thêm mấy lượt cột sáng màu tuyết lam. Sau khi tránh né một hồi xong, Tam Dạ liếc mắt nhìn Hỏa Phách Huyền Binh đang che chắn cho Dược Thiên Sầu, cảm thấy ở dưới tình huống này mà giao thủ, thì quả thực là không phải cử chỉ sáng suốt. Hơn nữa còn biết bản lĩnh đến vô ảnh, đi vô tung của Dược Thiên Sầu, nên biết phỏng chừng cũng không làm gì được đối phương, vậy thì cần gì phải chọn phương án mạo hiểm.
"Không nên động thủ ở nơi này, chúng ta tiếp tục làm chuyện của chúng ta, tạm thời không cần quan tâm đến hắn. Ngày sau có cơ hội sẽ thu thập hắn...!" Tam Dạ Ma Quân cẩn thận nói, cùng Lý công công đang cõng Yến Truy Tinh ở trên lưng, tiếp tục bay thẳng về phía trung tâm.
Dược Thiên Sầu bị hoàn cảnh nguy hiểm trí mạng ở nơi này làm cho sợ tới mức hết hồn, trong bụng âm thầm đánh trống lui binh, nhưng khi vừa nhìn thấy hai tên gia hỏa kia, mang theo Yến Truy Tinh đang hôn mê xâm nhập vào sâu bên trong, thì đã nổi lên tâm tình hoài nghi, cũng phỏng đoán ra mục đích của đối phương tới đây là tìm kiếm Lam Hải Kim Tinh, mà bản thân hắn lại không muốn nhìn thấy ở tam giới sẽ tái xuất hiện một gã Ma Thần thứ hai, cho nên lập tức cắn răng đuổi theo.
Song phương, kẻ trước người sau, ở trong Lam Hải Tử Cảnh nguy hiểm trùng trùng thẳng tiến đi về phía trước. Trải qua thời gian suốt một ngày, rốt cuộc song phương đã xâm nhập vào trung tâm của Lam Hải Tử Cảnh, dải đất trung tâm vừa hiện ra, thì bốn phía xung quanh Đông Tây Nam Bắc không ngừng bắn ra vô số cột sáng màu tuyết lam, luân phiên không ngừng nghỉ, tuy rằng không bùng nổ một lần, nhưng lại không thể nắm bắt được quy luật bùng nổ. Chỉ cần sơ suất là sẽ mất mạng ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Khi một tòa hải đảo chiếm diện tích hơn mười dặm vuông hiện ra ở trong mắt, thì Dược Thiên Sầu chỉ biết trơ mắt ra nhìn hai người Tam Dạ Ma Quân đáp xuống dưới đảo. Theo thảm thực vật xanh um tươi tốt ở trên đảo, thì có thể nhìn ra hoàn cảnh trên hòn đảo này khá an toàn.
Nhưng làm cho Dược Thiên Sầu không biết phải nói gì chính là, lúc này hai người Tam Dạ đang đứng ở trên đảo nhìn chằm chằm vào mình, Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không xong, hai cái tên gia hỏa này chỉ sợ sẽ không cho mình bình yên lên đảo. Vì thế hắn muốn vòng qua đường phía bên kia, để nhập đảo, nhưng kết quả không nằm ngoài dự tính của hắn, hai người kia ở trên đảo ung dung thảnh thơi lắc mình qua phía đối diện, yên lặng chờ đợi hắn đại giá quang lâm.
Hai người cùng Dược Thiên Sầu giằng co quanh quẩn mấy vòng xong, Tam Dạ Ma Quân liền nhìn Dược Thiên Sầu cười ha hả nói:
"Dược Thiên Sầu! Bổn quân thật muốn nhìn xem, ngươi có thể kiên trì ở bên ngoài được bao lâu nữa." "Nực cười! Lão tử muốn kiên trì bao lâu thì sẽ được bằng đó..." Dược Thiên Sầu cãi bướng không đã nghiền, tương phản còn trêu chọc nói:
"Nếu lão tử không kiên trì nổi. Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì ta cam đoan ngươi vĩnh viễn sẽ không biết nơi hạ lạc của nhi tử ngươi Dạ Thiên Không đâu...." "Đừng làm trò hồ lộng ở trước mặt bổn quân...." Tam Dạ Ma Quân liên tục cười lạnh nói: "Bình thường có thể ta sẽ bị ngươi hồ lộng, nhưng đáng tiếc con ta trời sinh không thể tu hành, dù có linh dược cũng sống không quá nổi hai trăm năm thời gian. Ngươi là cái thứ tiểu tặc chưa ráo máu đầu, không biết từ đâu nghe được danh hào của con ta, rồi lúc này giả thần giả quỷ, đáng tiếc ngươi lại không biết những chuyện ẩn tình trong đó. Mà còn dám cãi bướng khoe khoang ở trước mặt bổn quân, thật là tức cười!"
"Ta giống với hạng nhãi nhép thích khoe khoang cãi bướng lắm sao?" Dược Thiên Sầu nhìn nhìn chính mình, tấm tắc thành tiếng
"ai nha" nói:
"Cái gì Ma Quân chó má chứ! Bất quá chỉ là cái thứ ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Hôm nay tâm tình của đại gia tốt lắm, sẽ cho các ngươi được mở rộng nhãn quang...." Dược Thiên Sầu bày ra biểu tình cảm thán nói:
"Thần giới Long tộc có một môn đại pháp, gọi là Thần Long Quán Đỉnh Đại Pháp, ngay cả tiểu thương buôn bán sinh ý nhỏ, cũng đều chia sẻ được một thân tu vi. Chẳng hay Tam Dạ ngươi đã từng nghe qua cái danh từ này chưa?" Lời này vừa nói ra, Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công đều biến sắc, rồi đột nhiên Tam Dạ Ma Quân quát lớn:
"Dược Thiên Sầu! Ngươi đang nói thật sao?" Từ sau khi nghe Lý công công kể, ở Mê Huyễn Tiên Thành, Dược Thiên Sầu từng nhắc đến Dạ Thiên Không, thì Tam Dạ Ma Quân luôn luôn đem chuyện tình để ở trong lòng, hắn cảm thấy Dược Thiên Sầu sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến danh hào của con mình, nhất định là phải có nguyên nhân gì đó!
Tam Dạ Ma Quân nén xúc động, trầm giọng quát:
"Ý của ngươi là nói, Dạ Thiên Không thừa nhận Thần Long Quán Đỉnh đại pháp, cho nên mới có một thân tu vi, và đến hôm nay nó vẫn còn sống ư?" Dược Thiên Sầu vui sướng như thấy người gặp họa, cạc cạc nói:
"Về phần con ngươi còn sống hay không thì bản thân ta cũng không rõ ràng. Ta chỉ biết một gã tên là Dạ Thiên Không đến từ Ma giới, trời sinh không thể tu hành, lại còn thích lừa gạt hãm hại người khác, lừa một con Thần Long thi triển Thần Long Quán Đỉnh đại pháp, cướp lấy một thân tu vi Tiểu Thần sơ kỳ, hắc hắc thật là lợi hại ah!" Hai người ở trên đảo sắc mặt biến đổi, Dạ Thiên Không có đức hạnh gì, bọn hắn đều am hiểu rõ ràng, đích thực là thường xuyên dùng chút tiểu thủ đoạn, mang ra lừa gạt hãm hại người khác. Lúc này nghe Dược Thiên Sầu nói trắng phớ ra như vậy, coi như hắn cố tình không thừa nhận, thì hai người có thể nghe không ra được Dạ Thiên Không năm xưa mất tích ly kỳ ở Ma giới hay sao?
Dạ Thiên Không có tu vi Tiểu Thần sơ kỳ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không thể chết được. Trên khuôn mặt thong dong của Tam Dạ Ma Quân hiện ra một tia nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đừng lòng vòng quanh co với ta, nếu Dạ Thiên Không còn sống, vậy thì nó đang ở đâu chứ?" "Quên đi!" Mới vừa tránh né một cột sáng trí mạng phun ra, Dược Thiên Sầu căm tức nói:
"Mẹ nó! Ngươi đứng ở trên đảo ung dung nhàn nhã, còn lão tử phải đứng ngoài này quên cả sống chết bản thân. Nào có nhiều tâm tư nói chuyện phiếm cùng ngươi. Quên đi! Dù sao ngươi cũng là cừu nhân của ta, ta quay trở về nghỉ ngơi đây...." Nói xong, Hỏa Phách Huyền Binh liền mang theo hắn quay về.
Lúc này, Tam Dạ Ma quân không còn biện pháp nào khác, đành phải nghiến răng lạnh lùng nói:
"Đứng lại! Ta để cho ngươi lên đảo..." "Mẹ nó! Đảo cũng không phải của nhà ngươi, ta muốn lên lúc nào đều là do ta hoàn toàn quyết định!" Dược Thiên Sầu ngoài miệng nói cứng, nhưng vẫn ra lệnh cho Hỏa Phách Huyền Binh mang theo hắn quay trở lại.
Song khi hắn vừa mới quay đầu, thì hai mắt lập tức ngây ra, nhãn tình chăm chú nhìn lên trên hải đảo. Ở giữa trung tâm đảo, trên một gốc cây tán lá xum xuê, chẳng biết từ khi nào thì xuất hiện thêm một người lạ đứng ở nơi này. Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công vội vàng quay đầu nhìn lại, cũng chấn động không thôi.
Chỉ thấy một bạch y nhân dáng người thon dài, đang lẳng lặng đứng ở trên cây theo dõi bọn hắn, mái tóc màu tuyết lam buông dài xuống thắt lưng tung bay tán loạn trong gió, hai hàng lông mày màu tuyết lam ẩn giấu một đôi con ngươi cũng màu tuyết lam, ở giữa mi tâm còn trông thấy một đạo hoa văn nhàn nhạt, cũng mang màu tuyết lam nốt.
Người này mang theo biểu tình lãnh đạm, yên lặng đứng ở nơi đó, vừa giống ma lại vừa giống thần. Khi hắn xuất hiện ở trên đảo, ngay cả Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công đều không hề phát hiện ra một chút động tĩnh nào. Hai người cẩn thận quan sát, thế nhưng còn không nhìn thấu tu vi nông sâu của đối phương, lúc này trong lòng không khỏi kiếp sợ. Chẳng hiểu trong tam giới, từ khi nào lại ẩn giấu một cao thủ tầm cỡ này.
Hai người bọn hắn không biết người này cũng không có gì lấy làm kì quái. Nhưng Dược Thiên Sầu đối với người này thì đã quá mức quen thuộc, chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Văn Lan Phong đã lâu không thấy!
Chính xác ra mà nói, thì Dược Thiên Sầu còn đang hoài nghi, người này có phải thật là Văn Lan Phong hay không, dung mạo bên ngoài đích thực giống nhau như đúc, nhưng cái phần bộ dáng và chân khí kia thì hoàn toàn bất đồng cùng Văn Lan Phong ngày trước. Làm cho hắn không dám xác định người này chính là Văn Lan Phong đã thất tung nhiều năm qua.
"Ngươi là ai?" Tam Dạ Ma Quân nghiêm mặt dò hỏi.
"Ta là ai?" Trong đôi con ngươi màu tuyết lam của người nọ, toát ra thần sắc nghi hoặc, thanh âm tràn ngập từ tính nhưng lại băng sương như kim chúc vang lên:
"Ta chán ghét người khác hỏi ta cái vấn đề này. Điều này làm cho ta phi thường khó chịu, cho nên ta muốn giết các ngươi!" Nói xong, trên thân mình của người nọ, đột nhiên phóng xuất ra sát khí nồng đậm, tràn ngập trong đất trời. Chỉ thấy hắn giơ ngón tay ra, một đạo kiếm quang màu tuyết lam theo trong đầu ngón tay của hắn phóng ra, làm cho đất trời biến sắc, khí thế như lôi điện trực tiếp nhắm về phía Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công mà phát động công kích.
Hai người chấn động, tự biết không địch nổi đối phương cho nên liền vội vàng thuấn di tránh né. Sau đó, không nói hai lời, ở dưới nguy hiểm trùng trùng cấp tốc lướt ra ngoài phía mặt biển, nhanh chóng thoát đi.
Thấy một màn này, người nọ nhẹ nhàng thu hồi đầu ngón tay, kiếm quang khủng bố kinh thiên như mộng như ảo tùy ý biến mất. Đồng thời khẽ co duỗi hai đầu ngón tay, bắn ra hai đạo kiếm chỉ màu tuyết lam, dùng tốc độ khó có thể tin nhanh như chớp tru sát theo hai người Tam Dạ Ma Quân.
Nhưng vận khí của Tam Dạ Ma Quân và Lý công công coi như không sai, hai người vừa thoát ra ngoài thế nhưng không có gặp bất kỳ cản trở nào từ dưới mặt biển, chỉ trong giây lát đã biến mất ở phương xa, cho nên công kích của người nọ cũng rơi vào khoảng không vô tận.
Dược Thiên Sầu chấn động, không nghĩ tới người này cường hãn đến mức như thế, làm cho Tam Dạ và Lý công công hoảng sợ đến nỗi ngay cả dũng khí giao thủ cũng đều không có!
Nhưng mà chuyện càng làm cho Dược Thiên Sầu khiếp sợ hơn thì còn ở phía sau. Vốn tưởng rằng người này phải nhân cơ hội đuổi theo truy sát, giết chết Tam Dạ Ma Quân cùng Lý công công, nào ngờ thế nhưng lại chơi nổi không thèm đuổi tận giết tuyệt, hoặc là khinh thường không thèm đuổi theo. Yên lặng đứng nguyên tại chỗ, dùng ánh mắt màu tuyết lam băng sương vô tình nhìn về phía hắn, làm cho Dược Thiên Sầu hoảng hốt, run rẩy nói:
"Văn Lan Phong! Ngươi muốn làm gì....?"