Tuy rằng Phù Dung tu hành nhiều năm, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy người bị giết, lại còn là Dược Thiên Sầu là người cận kề cùng giường với nàng giết người. Trong hoàng cung giết một người, ở đây lại giết mười bốn người, nhất là tiếng kêu thảm thiết thê lương vừa rồi, làm nàng cảm giác tay chân mình cũng tê dại.
Lộng Trúc phát hiện sự dị thường của nàng, từ trong ánh mắt tinh thuần giống như nữ nhi của hắn, thấy được thần sắc kinh khủng, vùng lông mày hắn hơi cau lại, thầm nghĩ, nha đầu này cũng không biết Dược Thiên Sầu từ đâu quải tới, ra vẻ cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy cảnh này, mang theo nàng đi tới lui những hoàn cảnh thế này làm sao được? Trách không được tiểu tử kia muốn mình đưa nàng mang về.
"Ngao...Trên chín tầng trời truyền đến tiếng huýt sáo dài, dẫn tới mọi người cùng ngẳng đầu nhìn lên, chỉ thấy Dược Thiên Sầu từ trong đoàn mây trắng toát ra, ngự kiếm thẳng tắp bay xuống. Hắn vừa ra tới, đoàn mây trắng liền nổi lên ba động, bị gió thổi biến hình cuồn cuộn lại chậm rãi bay đi.
Phi kiếm từ trên cao rơi xuống, khi gần tới mặt đất lại xuất thành hình vòng cung bay ngang, Dược Thiên Sầu lăng không nhảy lên, mấy lần lộn nhào lại rơi xuống, vững vàng hạ xuống đất, phi kiếm nhiễu thành hình vòng cung, "sưu
" một tiếng chui vào trong tay áo hắn.
Dược Thiên Sầu bước tới trước Văn Thụy, trước mắt bao người nhặt lên hai túi trữ vật, lại cầm túi đi trở về giữa sân, lạnh lùng đảo mắt khắp bốn phía, giờ túi trữ vật trong tay lên cao, chiến ý ngang nhiên quát lớn: "Còn có ai không chịu phục, Dược Thiên Sầu tùy thời phụng bồi."
Đầu người nhấp nhô, châu đầu ghé tai, mặc dù oán giận nhưng mắt thấy hạ tràng của mười mấy người, đã không ai còn dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhất là bốn mươi bảy người lui về trước đó, càng thầm nghĩ may mắn mình đã tránh được tai nạn vừa rồi. Trong đám người những ai có tu vi Nguyên Anh kỳ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Độ Kiếp kỳ.
Bốn phía không người trả lời, Dược Thiên Sầu giờ túi trữ vật lần thứ hai quát lớn: "Người kêu gào lúc trước ở đâu? Còn có ai không chịu phục, Dược Thiên Sầu tùy thời phụng bồi.
"
"Thanh niên nhân, ngươi đã giết nhiều người như vậy, vì sao vẫn còn muốn gây sự.
" Thanh âm vang lên, đoàn người đứng phía nam chợt gây rối, nhường ra một con đường. Một gã lão giả mặt trường sam đi ra, đầu tiên là hướng Lộng Trúc và Văn Thụy cúi người, sau đó đi tới đối diện Dược Thiên Sầu.
Nhìn trên mặt hắn có sợi râu mép, không mập không gầy, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt lóe ra tinh quang, rất có dáng dấp cao nhân đắc đạo. Dược Thiên Sầu lầm bầm cười lạnh nói: "Ngươi chỉ có thấy được ta gây sự, có từng thấy được người khác cứ bức ta? Ta bốn ý chỉ là muốn chu du các quốc gia, cũng không hề có ý nghĩ gì khác. Ai biết Hoắc Tông mình cùng sáu gã cao thủ Hóa Thần kỳ cùng nhau bức ta, làm cho ta rơi vào đường cùng phải nói ra một phen mạnh miệng. Bọn họ...
Tay hắn chỉ quanh một vòng, tiếp tục lạnh lùng nói:
"Trong hoàng cung, hơn ba trăm tu sĩ thuộc về các quốc gia, cùng buộc ta xuất thủ, hiện tại nếm thiệt thời, ngược lại đổ thừa là ta gây sự, đó là đạo lý gì?" Lão giả vuốt râu mép, hờ hững nói:
"Chuyện trước ta mặc kệ, nhưng ngươi đã chiếm được danh đầu, nên thu tay lại rời khỏi đây, quay về Hoa Hạ tu chân giới của ngươi đi thôi!" Dược Thiên Sầu quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, ha ha cười điên cuồng:
"Ngươi là thứ gì vậy? Ngôn Kỵ tuyên bố sẽ không cho ta sống rời đi, lẽ nào ngươi dám phủ định lời Ngôn Kỵ nói? Ta thật muốn hỏi ngươi, ngươi có tu vi gì, có thể cao hơn Ngôn Kỵ hay không? Nếu như tu vi của ngươi cao hơn Ngôn Kỵ, có thể để ta binh yên rời đi, ta sẽ nghe ngươi." Vừa mới dứt lời, bên tai vang lên tiếng truyền âm của Lộng Trúc:
"Tiểu tử, thu liêm một chút, người này gọi là Trữ Định Phương, ngươi không dễ chọc, chính là đệ tử của Hồ Trường Thọ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ ngang hàng với Âm Bách Khang, tu vi đã tới Độ Kiếp hậu kỳ." Mẹ nó! Ngươi không nói sớm, không biết lão tử không quen nhìn nhất chính là người cậy già lên mặt hay sao? Nói đều đã nói ra, ngươi bảo ta thể nào thu hồi? Dược
Thiên Sầu nghiêng người nhìn vẻ tặc cười của Lộng Trúc, ngực mắng một câu, lão vương bát đản chính là cố ý.
Bất quá ngực hắn cũng thản nhiên, chính hắn vốn không hề có dự định nửa đường bỏ về, sao có thể tùy tiện bị người làm hoảng sợ chạy trở lại. Huống chi danh tiếng của sư phụ mình so với danh tiếng của sư phụ hắn lớn hơn rất nhiều, chính mình cũng chưa chắc đánh không thắng hắn, dựa vào cái gì sợ hắn? Không đạo lý a!
Sắc mặt Trữ Định Phương âm tình bất định, tu vi hắn xác thực không bằng Ngôn Kỵ, nhưng bằng bối cảnh của hắn, muốn đưa Dược Thiên Sầu đi ra ngoài, Ngôn Kỵ cũng không dám làm gì hắn. Then chốt là Dược Thiên Sầu đã nói ra lời đó, nếu như hắn còn đánh nhịp, chẳng khác nào công khai đối nghịch với Ngôn Kỵ. Ngôn Kỵ và Hoắc Tông mình bọn họ liên họp lại thế lực cũng không nhỏ, đến lúc đó sư phụ vì nhìn bộ mặt của Ngôn Kỵ, chỉ sợ sẽ phạt mình, để xem như giao phó với Ngôn Kỵ.
Tự tin tràn đầy lên đài, kết quả vừa ra tới đã đánh mất mặt mũi, lúc này Trữ Định Phương có chút thẹn quá thành giận chuyển giọng nói:
"Nghe nói ngươi tự xưng đệ nhất nhân dưới Hóa Thần kỳ?" Dược Thiên Sầu phất tay chỉ chỉ mười bốn cỗ thi thể trên mặt đất, ngạo nghễ nói: "Hiện nay mà nói, sự thực là như vậy.
"
"Nghe nói chỉ cần là tu sĩ dưới Hóa Thần kỳ, có thể xuất ra một trăm vạn thượng phẩm linh thạch, là có thế cùng ngươi đánh một trận?" giọng nói Trữ Định Phương thật bức người.
Dược Thiên Sầu cười nhạt không nói, thu túi trữ vật đựng một ngàn một trăm vạn thượng phầm linh thạch, đem một túi khác ném tới trước mặt Văn Thụy, dùng hành động thực tế nói cho đối phương tự nhiên muốn làm gì cũng được.
Ánh mắt Trữ Định Phương lãnh liệt lấy ra một túi trữ vật, cũng không quay đầu lại ném tới.
Lộng Trúc thu túi trữ vật trên mặt đất đếm đếm, người này đã giết mười lăm người, cũng như mò được một ngàn năm trăm vạn thượng phấm linh thạch. Vụ buôn bán này làm ăn thật tốt, dù là một tòa linh thạch quáng có sản lượng cao một chút, chỉ sợ một năm cũng chưa chắc lấy ra được nhiều linh thạch như vậy đi?
Lại thu thu túi trữ vật của Trữ Định Phương, ánh mắt Lộng Trúc lóe ra, nếu như tiểu tử này có thể lấy được luôn túi trữ vật của hắn, phỏng chừng ngày hôm nay sẽ phát một bút đại tài.
"Là do ngươi muốn chết, trách không được người khác." Trữ Định Phương hờ hững nói. Nói vừa xong, người liền đột nhiên biến mất.
Con ngươi Lộng Trúc co rụt lại, trái tim cũng treo cao lên, hiểu ra Độ Kiếp hậu kỳ và Độ Kiếp sơ kỳ hoàn toàn là khái niệm như trời với đất.
Thuấn di! Dược Thiên Sầu kinh hãi, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, trong lúc đối phương vừa biến mất, liều lĩnh cấp tốc bắn lên.
"A!" Hắn gầm lên giận dữ, song chưởng cấp tốc mở ra, Thanh hỏa mãnh liệt dùng tốc độ thôn phệ tất cả
"Oanh" một tiếng điên cuồng bộc phát ra, dùng chống đỡ tập kích không biết đến từ phương nào.
Thanh sắc hỏa diễm nổ tung ngập trời, làm bốn phía vang lên một trận kinh hô, tất cả mọi người là lần đầu tiên nhìn thấy có người từ trong cơ thể có thể cất chứa nhiều liệt diễm như vậy, nhưng lại còn là Thanh sắc liệt diễm. Sóng nhiệt bàng bạc đến vô cùng, trong nháy mắt dâng trào bốn phía, người có tu vi thấp căn bản không thể chống đỡ, sợ đến cuống quýt bỏ chạy ra sau.
Lộng Trúc không nói một lời, bấm tay điểm ra một huyền ba quang cầu, đem Phù Dung khóa lại bên trong, hiện tại tuyệt đối không thể để cho Dược Thiên Sầu bị phân tâm, Văn Thụy cũng đồng dạng phóng xuất ra huyền ba quang cầu bảo vệ Văn Phách.
Ngay khi Dược Thiên Sầu vừa bắn lên khoảng không, ngay địa phương hắn vừa đứng không xa, Trữ Định Phương hung hãn xuất hiện huy chưởng định đánh, nhưng lại phát hiện mình đánh vào khoảng không. Trữ Định Phương vừa nhấc đầu bỗng nhiên nhìn thấy một làn sóng thanh diễm cực nóng đang điên cuồng đổ ập đè xuống, nhất thời lại càng hoảng sợ.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com Hộ triể cương khí
"hô" một tiếng cấp tốc tuôn ra, nhưng nhiệt độ cao tùy theo mà đến cuồn cuộn không ngừng đi qua hộ thể cương khí trong suốt bức tới. Từng cơn sóng cao hơn từng cơn sóng, Trữ Định Phương kinh hãi, hiện tại căn bản không còn là vấn đề phản kích hay không phản kích, mà là trước tiên phải thoát khỏi biển lửa ôn độ cao đến dọa người rồi hãy nói. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua bằng chính tu vi của mình cũng khó chống đỡ được liệt diễm như thế.
Hộ thể cương khí hình viên cầu bao bọc hắn, cấp tốc bắn khỏi mặt đất, mặt đất liền hiện ra một đạo rãnh sâu.
Người vừa thoát khỏi biển lửa thanh diễm đang cuộn trào mãnh liệt, liền thấy trong thao thiên liệt diễm truyền đến một tiếng gầm lên:
"Xem đao!" Trữ Định Phương quay phắt đầu nhìn lại, Dược Thiên Sầu chân đạp thanh sắc phi kiếm đuổi theo ra khỏi liệt diễm bừng bừng, hai tay cầm một thanh hắc sắc đại đao, vẻ mặt tức giận, giống như một sát thần từ trên phi kiếm nhảy lên, quay hướng hộ thể cương khí của mình một đao điên cuồng chém tới.
Thật mạnh! Mọi người bị tràng diện vô cùng cường hãn từ trong biển thanh diễm lao ra của Dược Thiên Sầu làm kinh hoảng một trận, trong đầu hiện ra bốn chữ: Mạnh không sợ chết!
Phù Dung khiếp sợ, một màn này đối với tâm lý thiếu nữ như nàng mà nói, quá mức chấn động.
Nguyên bàn trong lòng Văn Phách đối với việc Dược Thiên Sầu lừa dối mình mà cảm thấy bất mãn, ở khắc này, không còn oán niệm gì nữa. Nhìn khí thế lên đài của hắn, không phục cũng không được. Cùng là Nguyên Anh hậu kỳ, dù là Nguyên Anh hậu kỳ khi nhìn thấy Độ Kiếp hậu kỳ cũng chỉ có con đường bỏ chạy, người này không ngờ quay lại cầm đao đuổi theo Độ Kiếp hậu kỳ, xông lên liền chém, hoàn toàn là tràng diện không chết không ngớt.
Lộng Trúc lại là vẻ mặt hưng phấn thích thú, còn liên tục tấm tắc không ngừng...
"Tê!" Đại hắc đạo chém xuống một nhát, hộ thể cương khí giống như tấm giấy mỏng manh, lập tức phá vỡ, trong nháy mắt vỡ tan. Làm Trữ Định Phương hoảng sợ đến hồn phi phách tán, đao phong hầu như lướt qua chóp mũi hắn, cây đao có chút quá dài khó tin.
Hắn vốn tưởng rằng hộ thể cương khí của mình có thể ngăn trở một đao hoàn toàn không thành vấn đề, trở tay là có thể lấy được mạng nhỏ của Dược Thiên Sầu, nên cứ chờ hắn chém xuống, ai biết lại gặp phải kết quả như vậy. Kinh khủng nhất chính là, vừa rồi rõ ràng còn nóng đến muốn chết, nhưng một đao vừa xuyên tới, lập tức giống như ném bản thân mình vào trong vết nứt, còn có khí tức khiến tim đập nhanh ập tới, giống như làm cho hắn trong nháy mắt đi tới địa ngục nhân gian.
Hắn không biết Dược Thiên Sầu cũng đang hối hận không ngớt, nếu vừa rồi lá gan hắn lớn hơn một chút, lại chém dài hơn một chút, làm không chuẩn chỉ cần một đao là có thể chém đôi lão vương bát đản. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, bất quá cũng làm dũng khí hắn tăng cao, huy đao giận dữ hét:
"Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng!" Thanh âm thật lớn chấn động bốn phương, ra vẻ người này sợ không ai biết hắn có bao nhiêu dũng mãnh.
Trữ Định Phương nhất thời kinh hồn, hoảng loạn tránh né, cũng không biết phải thu ấn di rời đi. Dược Thiên Sầu đuổi theo, hai tay cử đao liên tục chém điên cuồng, cỗ nhuệ khí vạn phu mạc địch, khiến cho tình hình Trữ Định Phương liên tục nguy hiểm...Trên thực tế, Trữ Định Phương là bị khí tức của thanh đao làm thần trí rối loạn, nhất thời không kịp phản óng.
Phía sau Dược Thiên Sầu thanh sắc hỏa diễm cháy bừng bừng bay theo, trong biển lửa còn có một ít phi kiếm cũng thanh sắc, lại còn như ẩn như hiện liên tục lóe ra. Hơn nữa Dược Thiên Sầu còn giờ lên hắc đao hai thước dài hơn cả bản thân hắn, đuổi theo Trữ Định Phương điên cuồng chém lung tung, phụ trợ cho tràng diện tranh đấu cũng đủ kinh tâm động phách, làm mọi người trợn tròn mắt há hốc.
Mẹ nó! Là ngươi tự tìm! Dược Thiên Sầu cũng không biết hiện tại vì sao Trữ Định Phương lại dễ bị khi dễ như vậy, nhưng vẫn mặc kệ, ỷ vào lửa lớn, đao lớn, gan lớn, cả vú lấp miệng em cử đao điên cuồng đuổi theo mà chém...