Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 124: Thư nặc danh
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: vipvandan
Phòng làm việc của cục trưởng cục công an.
Lương Quốc Thành đã từ chối tất cả các nhiệm vụ, yên lặng ngồi đợi Phương Kim Đức tìm đến, lần đầu nhậm chức, ông còn chưa quen với việc hình thành thói quen uống trà đọc báo, hơn nữa chức vụ cục trưởng cục công an này cũng không thích hợp với việc ngày nào cũng ngồi uống trà.
Phương Kim Đức thấy vậy, trong lòng bỗng thấy nặng nề.
Sao cơ? Ông biết rằng tôi đến mà ngồi đợi ở đây sao? Chẳng lẽ Phương Khuê không chỉ mắc lỗi nhỏ này?
Cho dù Phương Kim Đức có thần thông như quỷ thì lúc này cũng không thể ngờ được, bổn thiếu gia đang thông đồng với cục trưởng Lương và Trình Tân Kiến để xử mình, nên vô cùng lo lắng.
Nhưng lo lắng đi qua, Kim Đức liền vui mừng lắm, vì Lương Quốc Thành bày ra thế trận như vậy, ngoài việc tôn trọng tư cách của người kiểm tra trưởng già ra, có lẽ cũng đang thầm biểu đạt một ý khác: Sự việc này có thể bàn bạc được.
Sự việc có nước thương lượng là đã tốt rồi. Chỉ là vấn đề về điều kiện thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, điều kiện của Lương Quốc Thành có lẽ cũng chỉ là về sau khi viện kiểm tra và cục công an hợp lại với nhau thì nể mặt Lương Quốc Thành một chút. Ông vừa về làm cục trưởng, nếu lão kiểm viện cứ làm khó ông, thì đúng là rất nhiều sự việc sẽ bị vướng chân vướng tay, bất lợi cho việc triển khai công tác.
Nhưng mấy tháng gần đây khi ông ta lên nhậm chức, bản thân mình cũng đâu có làm khó nhỉ? Biết được ông ta là người thân của Nghiêm Ngọc Thành, dù ít dù nhiều cũng đã coi là nể mặt ông ta rồi mà.
Kệ ông ta vậy. Xem ông ta ra giá thế nào đã rồi tính sau.
“Phương Kiểm, chào ông!”
Lương Quốc Thành đứng dậy đón, mặc dù trên mặt vẫn không nở một nụ cười, nhưng giọng nói rất hòa khí.
Phương Kim Đức thở phào trong bụng, thấy hi vọng lớn hơn mấy phần rồi.
Người đứng đầu viện kiểm sát cục công an gặp nhau, nhất định phải hàn huyên vài câu. Nhưng may mà hai bên ai nấy đều có động cơ riêng của mình, nên rất nhanh đã bước vào cuộc nói chuyện chính thức.
Lương Quốc Thành tận tay rót trà cho Phương Kim Đức.
Phương Kim Đức đứng dậy đỡ chén trà, chưa kịp ngồi ấm chỗ đã lên tiếng, giọng nói cũng rất ôn hòa.
“Cục trưởng Lương à, thật là ngại quá. Phương Khuê làm không tốt, đã gây phiền hà cho các đồng chí công an rồi.”
Lương Quốc Thành không phải là người giỏi về xã giao, bắt ông nói vòng vo còn đau khổ hơn bảo ông chết. Ông đã rèn luyện ở vị trí cục trưởng cục công an nhiều tháng nay, tiến bộ rất nhiều, ngay lập tức phản ứng lại nói: “Việc này, Phương Khuê đúng là đã làm không đúng. Nếu tình hình rõ ràng rồi thì chúng tôi sẽ chuẩn bị đưa đi cải tạo hai năm!”
Chén trà vừa đưa lên miệng Phương Kim Đức suýt nữa bị đập vỡ nát ra.
Sao cơ. Đợi tôi đến để nói cho tôi biết thông báo này ư? Cải tạo hai năm? Ông đùa kiểu gì thế?
Phương Kim Đức nổi giận đùng đùng, mắt long lên lườm Lương Quốc Cường. Lương Quốc Thành ngồi rất nghiêm chỉnh, không giống đang đùa một chút nào. Phương Kim Đức lúc đó chỉ muốn đập vỡ chiếc chén ra và bỏ đi, nhưng lại cố nhẫn nhịn. Khó khăn lắm mới khống chế được lời nói của mình.
“Cục trưởng Lương. Chẳng lẽ không còn nước nào khác sao?”
“Còn.”
Gặp phải con người thẳng ruột ngựa thế này, Phương Văn Dịch không còn nước nào để tức tối nữa. Tất cả những lời khách sáo ông ta định nói đều nuốt vào trong bụng hết, nhìn sang Lương Quốc Cường, chỉ thốt ra hai từ: “Nói đi!”
“Đợi chút nữa là Phương Khuê có thể đi cùng ông. Tất cả những ghi chép về vụ án đều ở chỗ tôi rồi. Tuần sau anh ta đến làm việc chính thức ở đại đội trị an của cục công an chúng tôi, tất cả những thủ tục tôi sẽ phụ trách giải quyết.”
“Gì cơ?”
Mặc dù Phương Kim Đức thông minh như Khổng Minh, nghĩ được trăm phương ngàn kế, nhưng không thể ngờ được, Lương Quốc Cường lại nói những câu này ra. Ngay lập tức miệng há to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Lương Quốc Cường cũng không nhiều lời, đưa cho ông ta một tờ bảng biểu.
Phương Kim Đức ngơ ngác nhận tờ giấy xem. Hóa ra là một tờ giấy triệu tập công tác. Họ tên điền ở đó là Phương Khuê. Đơn vị triệu tập người cũng đã đầy đủ. Giấy trắng mực đen, người ký tên là Lương Quốc Cường, chỉ thiếu một cái dấu thôi.
Trò này là thế nào, Phương Kim Đức nhất thời quả thực không hiểu được.
Nhưng kiểm sát trưởng Phương không phải người ngô nghê, rất nhanh đã trấn tĩnh lại được, đặt tờ giấy lên bàn Lương Quốc Cường, chậm rãi ngồi xuống, nhấc chèn trà uống từng hớp một.
Lương Quốc Cường cũng không thúc giục, chỉ yên lặng ngồi ở đó, đợi ông ta nghĩ cho kỹ.
Khoảng một hai phút sau, Phương Kim Đức mở miệng hỏi: “Muốn tôi làm việc gì?”
Lương Quốc Cường nói: “Lần trước có người viết thư nặc danh cho ủy ban kỷ luật địa khu, tố cáo chủ nhiệm Liễu, việc này Phương Kiểm chắc cũng biết chứ?”
Phương Kim Đức gật đầu. Chỉ cần là thông tin nội bộ trong huyện Hướng Dương, không có gì là ông ta không thể biết cả.
“Tôi muốn có bức thư nặc danh đó.”
Lương Quốc Cường vẫn nói với thái độ bình tĩnh đó, nhưng câu nói chắc như đinh đóng cột, không cho ông ta một khe hở nào.
Sự kinh ngạc trên mặc Phương Kim Đức không phải là giả tạo. Ông ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, vòng vo một hồi thế này, cuối cùng lại nói về việc thư nặc danh.
Phương Kim Đức muốn nói mấy câu, nhưng thấy thái độ kiên định của Lương Quốc Cường, không dám mở miệng nữa.
Điều kiện của người ta đã nói ra rõ ràng như vậy rồi, cũng chẳng thèm hỏi ông ta có thể làm được hay không. Sự việc này quả thực đã không còn nước thương lượng nữa. Chỉ có hai cách, một là đưa cho ông ta bức thư đó, Phương Khuê liền trở thành cảnh sát nhân dân, còn nếu không đưa, thì hai năm cải tạo.
Hơn nữa tại sao Lương Quốc Cường lại cần bức thư này, trong lòng Phương Kim Đức rõ mười mươi, Lương Quốc Cường là cục trưởng cục công an, người bảo ông ta làm việc đó chính là Nghiêm Ngọc Thành.
Có lẽ trưởng viện kiểm sát Phương không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
Phương Kim Đức vô cùng kinh hãi, cũng không thể không khâm phục thủ đoạn của hai người Liễu Tấn Tài, rõ ràng mạch lạc, có làm có thưởng.
Nếu Phương Kim Đức từ chối, có lẽ không chỉ là vấn đề Phương Khuê đi cải tạo hai năm. Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đã bày rõ việc này ra rồi, thì chỉ có hai con đường, một là địch, hai là bạn. Mặc dù hệ thống kiểm sát là tương đối độc lập, nhưng ở huyện Hướng Dương này, tự đối đầu với người đứng đầu và đứng thứ hai ở huyện, có lẽ không cần hỏi cũng biết hậu quả thế nào.
“Được, tôi đi lấy về.”
Phương Kim Đức cũng rất vui vẻ, nói xong bèn đứng dậy.
Lương Quốc Cường nhấc điện thoại lên, muốn gặp đại đội trị an, chỉ nói hai chữ.
“Thả người!”
nguồn tunghoanh.com
Khi Phương Kim Đức bước ra khỏi cục công an, đầu còn ong ong. Hai bên con mắt đỏ ngầu, nhưng lại vui vì con trai mình đã được thả ra, vì thế nỗi tức này tạm thời để sang một bên. Nếu không phải vì chuyện này, ta chẳng lẽ bị một tên mới vào như Lương Quốc Cường dồn đến bước đường cùng như vậy sao?
“Bốp bốp.”
Phương Khuê chưa kịp nói gì, liền bị ăn hai cái tát nổ đom đóm mắt. Phương Kim Đức rất rõ ràng trong chuyện tình cảm. Khuôn mặt trắng của Phương Khuê ngay lập tức đỏ bừng lên.
“Cha…”
Đã lớn đền ngần này mà chưa bị ai tát bao giờ, Phương Khuê ngớ người ra, ôm mặt nói.
“Đồ khốn nạn nhà mày….”
Phương Kim Đức lại giơ tay tát thêm một cái nữa!
Lần này Phương Khuê đã đề phòng trước, hắn cúi thấp đầu để tránh cái tát. Bàn tay Phương Kim Đức đập vào vai hắn làm hắn đau ê ẩm.
“Mày…Mày cút về nhà nằm yên đó cho tao. Không được phép đi đâu cả. Nếu còn dám ra ngoài một bước, ta sẽ đập gãy cái chân chó của mày!”
Vì đang ở ngoài cục công an, nên pdk không cao giọng mà gằn giọng nói, tiếng rít qua kẽ răng.
Thấy Phương Kim Đức hai mắt long lên sòng sọc, hai hàm răng ken két va vào nhau, mặt đen sì như đống sắt, Phương Khuê cũng biết đã chọc vào ổ giận của ông già rồi, sợ đến nỗi không dám nói câu gì.
Đứng ở cửa sổ lầu hai của phòng làm việc đại đội trị an, tôi nhìn thấy cảnh này, và mỉm cười.
Về đến nhà, vợ Phương Kim Đức thấy chống dắt con về nhà, mừng không sao kể xiết, ôm chầm lấy đứa con bảo bối hét ầm lên. Bình thường nhìn thấy cảnh này Phương Kim Đức chỉ cười, nhưng hôm nay lại thấy vô cùng ngứa mắt. Các cụ nói con hư tại mẹ thật là chí lý.
“Được rồi, đều là do bà chiều thành hư nó đấy!”
Phương Kim Đức nói to.
Nhìn sang ông ta thấy gương mặt không vui vẻ gì, bà vợ cũng không dám cãi lại nửa câu, chỉ hậm hực mấy tiếng.
“Mày lại đây!”
Phương Kim Đức lại quay sang nói với Phương Khuê.
“Ôi, ông còn quát tháo gì cơ chứ. Con đã sợ cả buổi tối ngày hôm nay rồi, đến cơm còn chưa kịp ăn kìa…”
“Câm mồm! Còn cơm nước gì nữa à. Bà có biết không, tên súc sinh này đã suýt nữa đập vỡ bát cơm của tôi đấy.”
Vợ ông ta lặng người. Ngay lập tức không nói gì nữa. Lấy nhau đã hai mươi mấy năm, chưa nghe thấy ông ấy nói kiểu này bao giờ. Xem ra lần này phiền phức không nhỏ, nên đẩy người Phương Khuê một chút, ngụ ý bảo hắn đi ra.
Phương Khuê khép nép bước lại, đánh mắt sang Phương Kim Đức, rồi không biết nói gì nữa.
Phương Kim Đức thấy con trai đờ ra như khúc gỗ, thở dài một tiếng.
“Mày ngồi xuống đây. Nói rõ ngọn ngành mọi chuyện cho tao. Không được giấu diếm bất cứ điều gì!”
Phương Khuê không dám cãi lại, ngồi phía đối diện, ngập ngừng nói lại chuyện tối qua. Phương Kim Đức chau mày ngồi nghe. Ông ta là người theo ngành luật pháp, trong lòng cũng thấy có điều gì bất ổn, nhưng người ta làm sạch sẽ như vậy, cũng không tìm được đầu mối gì hơn. Một hồi lâu, Phương Kim Đức xua xua tay, Phương Khuê như được giải thoát, vội vàng lủi vào phòng mình.
Phương Kim Đức châm điếu thuốc, ngồi suy tư.
Người tâm trạng nặng nề không chỉ có mình Phương Kim Đức mà còn có hai thầy trò tôi. Đáng lẽ tôi rất vui vẻ, chỉ là thấy Lương Quốc Cường tâm trạng nặng nề, nên cũng hòa cùng cảm xúc của ông.
“Tiểu Tuấn, chú thấy việc này có vẻ hơi quá đáng…”
Lương Quốc Cường cười đau khổ.
Tôi thở dài ra một tiếng. Hóa ra là thế này, tưởng ông đang nghĩ ngợi điều gì khác. Sư phụ đúng là người thật thà. Tôi đáng lẽ nghĩ thuyết phục ông phải tốn chút sức lực, nhưng không ngờ hôm qua khi tìm đến chỗ ông nói chuyện, tôi nói gì ông đều gật nấy, không có chút do dự nào cả.
Từ đầu đến cuối, không đưa ra câu kiến nghị nào, tôi còn đắc ý trong lòng, nghĩ rằng sư phụ mình đã thay tính đổi nết, dám nghĩ dám làm.
“Sư phụ, có quá đáng hay không, cháu nghĩ phải phân tích một chút.”
“Cháu nói đi.”
“Chúng ta có vu oan cho Phương Khuê không?”
“Không.”
“Thế là đúng rồi. Không phải chúng ta gọi Đường Bình đi tìm hắn, mà là hắn chủ động tìn đến Đường Bình. Chúng ta chỉ là bắt hắn ngay tại hiện trường thôi, đứng trên cương vị người cục trưởng cục công an như chú, hành động này của Phương Khuê có nên bắt hay không?”
Lương Quốc Cường ngây ra một lúc rồi chậm chạp gật đầu.
Tôi cười, đứng dậy rót thêm trà vào chén ông, rồi lại rót đầy một chén cho mình. Đứng ở trước bàn làm việc của ông, cười hỳ hỳ hỏi: “Sư phụ, có phải là chú nghĩ mình đang làm âm mưu gì không? Nên trong lòng không yên?”
Lương Quốc Cường lại gật đầu.
Đúng là một ông thầy thành thực!
“Vậy cháu hỏi chú. Bọn họ vu cáo cha cháu, có coi là đang có âm mưu không?”
“Còn nói nữa à. Đương nhiên rồi.”
Lần này Lương Quốc Cường đã trả lời từ trong lòng mình.
Tôi cười đáp: “Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông. Đối phó với hạng người tiểu nhân như thế này, chúng ta phải dùng chút thủ đoạn thì mới được. Các chú muốn phá án chẳng phải cũng phải tìm mấy tên côn đồ lưu manh để thu thập tin tức hay sao? Có lúc còn phải mời bọn chúng ăn cơm kia đấy. Nếu cứ nghĩ như chú, đều là chuyện không nên làm rồi?”
Nói về chuyện đấu võ mồm thì Lương Quốc Cường làm sao có thể trở thành địch thủ của tôi? Đương nhiên là há miệng không nói được lời nào rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời của tôi cũng đầy lý lẽ đó chứ.
“Vậy, nếu Phương Kim Đức không lấy được bức thư đó, thì chúng ta sẽ đem Phương Khuê vào trại cải tạo thật ư?”
Tôi gật đầu: “Chú đường đường là cục trưởng, lời đã nói ra làm sao nuốt lại được?”
Lương Quốc Cường cũng biết, mình đang cưỡi trên lưng hổ rồi, không phải dễ dàng mà xuống được. Nếu lần này mà làm tốt, thì về sau Phương Kim Đức cũng phục rồi, cục công an về sau cũng không cần nghĩ đến việc phải thẳng lưng trước mặt viện kiểm sát. Vì thế Phương Kim Đức nếu không có cách nào lấy được bức thư đó, thì không tránh khỏi ngồi tù, tất cả những tài liệu của hắn còn nằm trong tay Lương Quốc Cường, chỉ có bức thư nặc danh đó đến tay, thì vụ án này mới thật sự đi vào dĩ vãng.
Tôi cười nói: “Sư phụ, chú không phải lo. Vì tiền đồ của con trai, Phương Kim Đức nhất định sẽ ra sức đi làm.”
Lương Quốc Cường cũng cười: “Chú cũng biết năng lực của Lão Phương. Chỉ là nghĩ đến việc về sau đem loại người như Phương Khuê vào đại đội cảnh sát nhân dân, trong lòng có chút lo lắng.”
“Hỳ hỳ, sư phụ, thực ra Phương Khuê cũng không xấu xa lắm. Ngoài việc không chăm chỉ học hành, có chút dê già, những mặt khác cũng được coi là tốt. Mặc dù không trọng dụng được nhưng dùng vào những việc bình thường cũng không tồi đâu.”
Lương Quốc Cường lắc lắc đầu, rõ ràng không tán thành với lý luận của tôi. Chỉ là đã hứa với Phương Kim Đức rồi, không thể nuốt lời được nữa, nghĩ một lúc rồi nói: “Chú cũng biết ý của cháu, đem Phương Khuê vào đại đội Tiến An, về sau Phương Kim Đức sẽ nể mặt cục công an chúng ta hơn một chút, và sẽ phối hợp với nhau tốt hơn.”
Tôi cười gật đầu. Nắm được gót chân chí mạng của người ta rồi thì dễ chỉnh, đạo lý này, với trí tuệ của sư phụ, đương nhiên không cần tôi phải dạy. Nhưng có điều ngoài ra còn có một tầng hàm ý khác, chưa chắc ông đã nghĩ được đến.
“Sư phụ, còn có một điểm nữa, chú phải chú ý. Phương Khuê hầu như có quan hệ với rất nhiều cán bộ trong huyện, nếu muốn nắm được động tĩnh của nhóm công tử con nhà có tiền đó thì phải tìm đến hắn ta.”
Mắt Lương Quốc Cường sáng lên, câu này rất có lý.
Phương Kim Đức đúng thật là có khả năng. Không biết dùng thủ đoạn gì, mà mấy ngày sau đã cầm bức thư đó đến nơi. Mặc dù điều này đi ngược lại quy định của tổ chức kỷ luật, nhưng việc này đã làm được thật rồi.
Thực ra cũng chẳng có gì là lạ lùng cả. Những việc khác ông ta còn làm được nữa là một bức thư nặc danh này?
Lương Quốc Cường gọi điện thoại đến đại đội trị an, gọi Trình Tân Kiến đi tìm tôi. Mười mấy phút sau, trong phòng làm việc của cục công an, trước mặt Phương Kim Đức, Lương Quốc Cường đưa bức thư ấy cho tôi.
Phương Kim Đức ngỡ ngàng, nghĩ rằng Lão Lương này quả thực bị điên rồi, một vật quan trọng như vậy lại có thể đưa vào tay một đứa con nít chưa vắt sạch mũi?
Lương Quốc Cường gật đầu với ông ta, lạnh lùng nói một câu: “Tiểu Tuấn là con trai của chủ nhiệm Liễu.”
Phương Kim Đức ngay lập tức tỉnh ngộ ra. Nhưng sau đó càng cảm thấy nghi hoặc hơn. Chẳng lẽ đứa con nít này cũng tham dự vào chuyện đại sự này sao?
Lúc đó tôi chẳng thèm để ý đến sự kinh ngạc của Phương Kim Đức. Vì sự kinh ngạc của tôi còn hơn ông ta nhiều. Tôi vừa nhìn vào bức thư liền biết ngay nó là do ai viết.