Trăng Lạnh Chương 2.

Chương 2.
Chiếc hộp hình chữ nhật, cao chưa tới ba mươi centimét, và ánh mặt trời yếu ớt phản chiếu rõ rệt một cái gì đó ở phía trước.

Đó là cái gì?

Từ chiếc ghế dựa kêu cọt kẹt trong văn phòng ấm áp, người đàn ông to lớn nhấm nháp cà phê và nheo mắt dưới ánh nắng chói buổi sáng nhìn về đầu đằng kia của cầu tàu. Ông ta là nhân viên giám sát buổi sáng công ty sửa chữa tàu kéo trên sông Hudson, phía bắc khu Greenwich Village. Bốn mươi phút nữa sẽ có một chiếc Moran chạy loại động cơ diesel hạng bét cập bến, còn lúc này cầu tàu không bóng thuyền bè và ông ta đang tận hưởng sự ấm áp trong căn phòng, nơi ông ta ngồi gác chân lên bàn, ấp tách cà phê trước ngực. Ông ta lau chút hơi nước đọng ở cửa sổ và lại nhìn ra.

Đó là cái gì?

Một chiếc hộp nhỏ màu đen nằm bên mép cầu tàu, mép đối diện với Jersey. Nó không ở đó khi cầu tàu đóng lúc sáu giờ hôm qua, và sau khi cầu tàu đóng thì không ai cập bến được. Phải từ phía bờ. Một hàng rào mắt cáo ngăn người đi bộ và khách qua đường, nhưng, từ trường hợp những dụng cụ và thùng rác thất lạc, người đàn ông biết rằng, nếu ai đó muốn, họ có thể đột nhập được.

Nhưng tại sao bỏ lại cái gì thế?

Người đàn ông nhìn chằm chặp một lúc, nghĩ ngợi. Bên ngoài trời lạnh, gió thổi ù ù, tách cà phê là thứ hoàn toàn thích hợp. Rồi ông ta quyết định. Rõ khỉ, đi kiểm tra thì hơn. Ông ta khoác chiếc vét tông dày màu xám, mang găng tay và mũ, tợp ngụm cà phê cuối cùng, bước ra bầu không khí lạnh ngợp thở.

Nguồn: truyen8.mobi/t110247-trang-lanh-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận