Trương Tam Phong Dị Giới Du Chương 56: GẶP CHÚT SÓNG GIÓ


Hai ngày sau chiếc đại xa siêu cấp cũng hoàn thành, chiếc đại xa siêu cấp này chỉ có bốn cái bánh xe, vốn nghĩ không cần nhưng mà ai nói nó có thể bay chi, có bánh xe thì khi hạ xuống đất tương đối đẹp mắt, hơn nữa lúc khẩn cấp còn có thể dựa vào bánh xe, vì vậy ta để cho công tượng thêm vào bốn cái bánh xe. Tiếp nữa là nó lớn, thùng xe dài gần 4 thước, rộng khoảng 2 thước, so với xe bình thường thì lớn hơn nhiều, ít nhất cũng có thể ngồi được 8 người, ta xếp đặt ở bên trong ít cái tủ đựng đồ ăn đồ uống linh tinh, sàn xe đều là da thú xa hoa đắt tiền, ghế dựa thì lớn, cửa sổ cũng khá rộng, khi mở hết thì trong xe sáng ngời, mẫu thân đi vào ngồi một hồi liền bình luận: "Ngươi thật là biết hưởng thụ, chiếc mã xa này chỉ sợ là xa hoa nhất đại lục rồi! Giáo hoàng so ra còn kém xa!"


"Hắc hắc! Tài liệu chế tạo xe hơn mười vạn kim tệ thì không thoải mái sao được?"

"Được rồi, có nó thì khi ngươi đi xa ta cũng yên tâm, ngươi còn muốn đồ gì nữa không?"

"Con muốn đem theo 100 xe lương thực và 100 vạn kim tệ!"

"Nơi đó không ai dùng ma tinh tạp thì mang tiền mặt ta còn giải thích được, nhưng mà cần lương thực để làm cái gì hả?"

"Bây giờ là mùa đông, nơi đó cũng không phải là địa phương trồng trọt, chắc chắn thiếu lương thực! Con cũng không muốn bầy quỷ đói này tạo phản, cần dùng lương thực để trấn an bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ con tốt, sẽ nghe lời con nói!"

"Có lý, ngươi thật là thông minh, ta cho ngươi 200 xe, dù sao cũng có đến 3000 người áp vận mà!" Mẫu thân cao hứng nói: "Ta còn có thể tiện đường phái người đưa hàng hóa theo, ngươi giúp ta đưa đến nơi thì có thể nhận được một số tiền thù lao thuê dong binh đáng kể đấy chứ!" Nói xong thì vội vàng đi an bài.

Ngày ta xuất phát trời rơi xuống trận tuyết nhỏ, mẫu thân lúc tiễn ta vẫn là không nhịn được mà khóc! Ôi! "Từ mẫu thủ trung tuyến, Du tử thân thượng y!" Bần đạo cũng thấy đau khổ trong lòng!

Người xem náo nhiệt đều chỉ vào chiếc đại xa mà nghị luận, đều nói xe này lớn chắc là dễ bể nát, cũng không biết xe này là bay, hơn nữa sau khi được đạo pháp tế luyện thì càng rắn chắc dị thường, như thế nào có thể bể nát?

Bần đạo cùng Tiên Nhã ngồi ở trong xe, bên trong có lò sưởi nên không lạnh lẽo chút nào, còn Cái Thứ thành chiếc tràng kỷ cho chúng ta dựa lưng, rất là thoải mái mà. Xe của ta chỉ có hai con ngựa kéo, muốn hơn nữa cũng không thể làm được vì tước vị của ta chỉ có như vậy, nếu không thì ta đã thêm vài thớt ngựa kéo nữa rồi. Hiện tại chúng nó phải cố hết sức mới kéo xe đi được, sau khi ra khỏi thành ta khởi động phiêu phù pháp trận thì chúng sẽ dễ dàng hơn.

Ra ngoài thành vừa nhìn xung quanh một chút, ác, như thế nào mà lại nhiều người như vậy trời? Trừ 3000 thiết kỵ của ta và mấy chục người trong thương đội của mẫu thân, còn có đến vài ngàn người cùng hàng hóa đang chờ. Bần đạo thò đầu ra hỏi xa phu lão Mã: "Mã gia gia! Có chuyện gì mà nhiều người như vậy?"

"Thiếu gia, bọn họ là những thương đội theo gió!" Lão Mã là người chuyên môn đánh xe cho gia gia, lần này gia gia phái cho ta, lão là một cao thủ, gia gia nói nếu lão không kiên trì nói đánh xe thì đã sớm bảo lão làm thống lĩnh hộ vệ tối cao rồi, nghe nói bản lãnh không hề kém hơn phụ thân. Thạch, Mộc hai người gặp lão đều cung kính gọi là Mã thúc! Gia gia cố ý phái tới bảo vệ cho ta, đúng là đối với ta tận tâm, không dám qua loa!

"Ô! Theo gió?" Bần đạo không rõ.

"Chính là đi theo chúng ta, có thể bớt đi khoản thuê dong binh, lại đặc biệt an toàn, dù sao còn chưa có đạo phỉ nào có dũng khí trêu chọc 3000 Thanh Long thiết kỵ đâu!"

"Thế à! Vậy mặc kệ bọn họ, chúng ta đi."

Cứ như vậy bần đạo bắt đầu hành trình!

๑๑۩۞۩๑๑

Một đường này bần đạo hết sức hưởng thụ, xe có phiêu phù thuật quả nhiên không xóc nảy một chút nào, ngay cả lão Mã cũng kinh ngạc đối với tính năng của xe này. Ta lại đem Uy Na ra ngoài, mọi người không có việc gì thì nướng thịt uống rượu, thật là thống khoái.

Một tháng sau, chúng ta tới khu vực hẻo lánh, những thương đội theo gió đã chia tay trên đường, chỉ còn lại chúng ta. Bần đạo chung quy vẫn có cảm giác không đúng, giống như có người đang theo dõi. Bởi vì lúc phái Lôi Đạt đi ra ngoài quan sát, phát hiện có người lén lén lút lút theo ở phía sau. Những kẻ này có đến mười mấy người, đều cưỡi ngựa, lại không có hàng hóa, bình thường sẽ đuổi theo chúng ta rất nhanh thôi, nhưng bọn họ chỉ theo ở phía sau, cố ý không cho người hậu đội phát hiện. Hiển nhiên bên trong có quỷ đây!

Tối hôm đó trong lúc đóng quân ngoài trời, bần đạo gọi Thạch, Mộc hai người tới nói: "Có mấy tên hỗn trướng vẫn đi theo chúng ta!"

"Thiếu gia một mực ở trong xe làm sao mà biết được vậy?"

Bần đạo đem phát hiện của Lôi Đạt nói cho bọn họ, nhưng bởi vì để bảo vệ bí mật của Lôi Đạt, ta nói là dùng pháp thuật quan sát.

"Không ngờ pháp thuật của thiếu gia lợi hại như vậy, vậy bây giờ ta dẫn người đi bắt họ đem về?" Mộc hộ vệ hỏi.

"Ngoài trời tối thui, ngươi biết vị trí sao? Lỡ để chạy mất một tên thì tin tức bị lộ! Không tốt!"

"Vậy ngài nói làm sao bây giờ?"

"Làm như vậy …!"

๑๑۩۞۩๑๑

Tát Đại Mộc là một tên đạo phỉ cẩn thận tỉ mỉ, võ công của bản thân cũng tới trung đoạn Bạch Ngân, là một thủ lĩnh phụ trách do thám của Nanh Sói đạo tặc đoàn có đến 3000 người, nhiệm vụ lần này sự tình quan trọng nên hắn mới tự mình chạy tới, bình thường thì hắn không dễ gì mà xuất động. Lúc trước bọn họ được một người thần bí truyền đến tin tức, có 200 xe lương thực cùng 100 vạn tiền mặt, còn có thương đội với rất nhiều hàng hóa cao cấp đắt tiền đi ngang qua. Bất quá người áp giải cũng có 3000 người, chỉ dựa vào Nanh Sói thì ăn không vô, may mà cái người thần bí có thần thông quảng đại còn liên lạc với nhân mã của bốn nhà khác, rồi bản thân người thần bí còn đem đến 1000 người, cộng cả lại thì có đến 1 vạn 5000 người cùng tham dự. Nhiều người tham gia thì ích lợi cũng chia nhiều nhưng lợi ích cũng còn quá lớn. Bình thường một phiếu mua bán chỉ vạn kim tệ cũng đã làm chúng lõ mắt muốn chết, còn lúc này chỉ tiền mặt đã có thể được chia hơn mười vạn, còn có không ít hàng hóa, đặc biệt là mấy trăm xe lương thực, đúng là thứ mà bọn họ muốn nhất. Cho nên tất cả mọi người đều đồng ý liên thủ để ăn miếng mồi ngon này.

Lúc bắt đầu Tát Đại Mộc cũng tán thành nhưng hiện tại trong lòng hắn lại biến hóa. Lúc này thủ hạ lại báo thương đội đã dừng lại hạ trại. Hắn cũng để cho các bộ hạ chuẩn bị chuyện hạ trại, sau đó gọi năm thủ hạ thân cận lại thương nghị bước hành động tiếp theo!

"Bộ Thực, ngươi thấy lần này chúng ta ăn được không?" Tát Đại Mộc hỏi.

"Sao lại không được? Nhân thủ của chúng ta nhiều gấp 5 lần so với bọn hắn, mặc dù thoạt nhìn thì bọn họ rất lợi hại nhưng chúng ta cũng đâu phải thứ ngồi không!" Tiểu đầu mục Bộ Thực cuồng ngôn phát biểu.

"Ta thấy chưa chắc, ta đã quan sát cẩn thận, bên trong bọn họ có nhiều cao thủ thần kỳ, hơn nữa trang bị so với quân chính quy mà chúng ta đã thấy còn tốt hơn rất nhiều, đáng tiếc là quá xa, nhìn không thấy mặt huy chương, nếu không đã biết lai lịch của bọn họ!"

"Nhưng nếu chúng ta không làm thì sơn trại chắc nghèo xác nghèo xơ, hiện tại lương thực quá khó khăn, có tiền cũng chưa chắc mua được! Mà có mua được thì cũng quá đắt đi!"

"Chúng ta là đạo tặc, gian thương đã có dũng khí bán lương thực cho chúng ta thì đương nhiên phải cắn một miếng to rồi!"

"Gian thương đáng chết, sớm muộn gì ta cũng phải làm thịt bọn họ. Ta xem ra tên tiểu tử đến liên lạc với chúng ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì!"

"Ta cũng cảm giác có gì đó không đúng, dường như hắn đang tận lực giấu diếm cái gì! Đáng tiếc chúng ta cách Vương Đô quá xa, tin tức muốn truyền tới ít nhất cũng phải mấy tháng."

"Được rồi! Dù sao chúng ta chỉ cần đi theo bọn họ là được, đại sự thì để Đoàn trưởng quan tâm đi, chúng ta nói nhiều cũng không có kết quả mấy."

"Đúng vậy! Cơm nước xong thì nghỉ ngơi đi, nhớ phái vài người gác đêm, ta có cảm giác bọn họ có lẽ đã phát hiện chúng ta."

"Không thể nào, chúng ta cách bọn họ hơn mười dặm, bọn hắn làm thế nào mà phát hiện được?"

"Cẩn thận luôn luôn tốt, tối ngày mai chúng ta đi xem chỗ đóng quân mà bọn hắn lưu lại, có lẽ tìm được cái gì đó có thể chứng minh thân phận của bọn họ cũng không chừng!"

"Được, nghe rõ rồi!"

Qua một đêm bình an, Bộ Thực nhìn Tát Đạt Mộc nói: "Ngươi xem không có chuyện gì cả, bọn họ không có khả năng phát hiện chúng ta!"

"Không có là tốt nhất!" Tát Đại Mộc nói.

Lúc này người được phái đi dò xét về báo, bọn họ đều đi hết.

"Chúng ta cũng nhanh lên một chút đi, còn phải điều tra chỗ đóng quân nữa, đừng để bọn hắn chuồn quá xa!" Tát Đại Mộc ra lệnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com

Một đoàn người ngựa rất nhanh đi tới nơi đóng quân, nơi này chỉ còn vài cái cọc gỗ cùng một ít tàn tro, ngay lúc bọn họ xuống ngựa chuẩn bị tìm đầu mối thì dị biến nổi lên.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/truong-tam-phong-di-gioi-du/chuong-56/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận