Đầu lĩnh đạo tặc là một tráng hán siêu cấp, tuổi hơn 30, thân cao ngoài 2 thước 4, cưỡi một đầu Địa Hành Long rất là tráng kiện, nhìn chúng ta hô lớn: "Để lại một nửa lương thực là các ngươi có thể đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Móa! Tên này cũng kiêu ngạo quá chứ! Bần đạo vừa muốn mở miệng mắng, lão Mã lại nói với ta: "Thiếu gia, đừng nóng, bọn họ chính là cuồng chiến sĩ!"
"Thì ra là bọn họ à! Hèn gì kiêu như vậy! Đúng là cũng có tư cách để kiêu!" Bần đạo cười nói: "Các ngươi chỉ có mấy trăm người mà cũng dám hô to trước mấy ngàn người bọn ta à, không cảm thấy hơi quá đáng sao?" Ta vừa nói vừa cưỡi Cái Thứ đi tới trước trận, đám người lão Mã cũng theo sau.
"Hừ! Bất kỳ ai trong bộ tộc cuồng chiến sĩ chúng ta cũng đều có thể lấy một địch trăm!" Tiểu tử đó nói.
"Ồ! Thật thế à?"
"Đương nhiên!"
"Như vậy đi, ta xuất ra một người, người xuất ra một người đấu với nhau, ta thua thì sẽ đem lương thực cho các ngươi, thế nào?"
"Được! Cứ thế mà định!"
"Lão Mã! Đến hoạt động gân cốt đi!" Bần đạo hô.
"Như vậy được không thiếu gia?" Hắn sợ ta bất hòa với cuồng chiến sĩ sẽ làm hỏng việc lớn.
"Người như bọn họ chỉ sùng bái cường giả, chúng ta không thể chỉ trông vào giao tình của thế hệ trước được, mặc dù hiện tại có thể được bọn họ trợ giúp nhưng dù sao cũng không phải là kế lâu dài, ta muốn thu phục hoàn toàn bộ tộc bọn họ! Cho nên trước tiên phải đánh cho bọn họ phục đã!" Bần đạo nhỏ giọng giải thích.
"Được rồi!" Lão Mã cũng không kiên trì, tiện tay cầm một thanh song thủ kiếm phổ thông tiến lên.
Tiểu tử đó cũng không chiếm tiện nghi, xuống Địa Hành Long đi bộ tới. Hai người thi lễ xong liền giơ kiếm lên giằng co.
Lão Mã khí định thần nhàn, một bộ dạng phong phạm cao thủ, khoát thanh kiếm lên trên vai chờ đối thủ đến công. Vậy mà tiểu tử đó cũng là một bộ dạng không vội không gấp, trước tiên cùng giằng co với lão Mã một trận, thấy bộ dạng lão Mã không muốn chủ động tấn công liền nói: "Xem kiếm!"
Nói xong liền nhắm phía lão Mã xông lại, hắn vừa động liền làm cho mọi người bên chúng ta thất kinh, tốc độ nhanh nhẹn không giống như của một hán tử to lớn! Phối hợp với thân thể của hắn căn bản là không tương xứng mà! Ta thật hoài nghi hắn là một con tinh tinh ăn kích thích! Thực biến thái!
Lão Mã cũng bị tốc độ của hắn hù dọa, may mà rốt cuộc lão cũng có chân tài thực học, lại thân kinh bách chiến, tuy hoảng nhưng không loạn, cũng không quản biến hóa công kích của đối thủ mà chỉ chiếu theo hướng hắn lao tới liền bổ một kiếm uy phong lẫm lẫm qua, từ màu sắc đấu khí trên thân kiếm bị ép giống như thực thể là nhìn ra lão Mã đã dùng toàn lực.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comTừ đó cũng nhìn ra tiểu tử đó kinh nghiệm chưa đủ, trước kia có khi nào hắn lại gặp qua người dám liều mạng cùng cuồng chiến sĩ đâu? Đều là bọn họ liều với người khác không, hiện tại tốt chưa, lão Mã mới ra chiêu chính là đồng quy vu tận làm hắn như mơ. Hắn nhủ thầm: "Đến cùng ai mới là cuồng chiến sĩ đây chứ?"
Nghĩ thì nghĩ nhưng còn phải đánh, cùng đường tiểu tử đó đành phải biến chiêu để đón đỡ thế kiếm đang đến. Không tiếp không được mà, dù sao búa cũng không có mau hơn kiếm được, mặc dù chính mình bị hắn đánh chết cũng có nắm chắc là đánh hắn chết, nhưng tiểu tử còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, trong tiềm thức liền biến chiêu.
Lão Mã cũng mặc kệ hắn cứ việc chém xuống, theo đó là một tiếng vang thật lớn, hai kiện binh khí chạm nhau toát ra một trận hoa lửa, hai người đều thối lui năm sáu bước mới dùng lại được. Kiếm của lão Mã và cây phủ của tiểu tử đó đều xuất hiện vết nứt, bất quá phủ phải chắc chắn hơn kiếm, bởi vậy có thể thấy được đấu khí của lão Mã hùng hậu hơn tiểu tử kia một ít mà hai người đều lui lại khoảng cách giống nhau, có thể thấy được khí lực của tiểu tử đó lớn hơn lão Mã.
Cánh tay của hai người bị lực phản chấn làm tê dại, hiện tại đều không ngừng lắc lắc cổ tay để nhanh khôi phục. Vì vậy lão Mã bắt đầu nói nhảm: "Tiểu tử! Không tệ ha!"
"Lão gia hỏa ngươi cũng không kém!"
"Đại nhân nhà ngươi không có dạy ngươi phải lễ phép đối với người già sao?" Trên mặt lão Mã không nén được giận.
"Xời! Quý tộc chính là tay sai, không xứng để ta lễ phép!"
"Tay sai? Xem ra ta phải thay đại nhân nhà ngươi giáo huấn ngươi một chút!" Lão Mã cả giận nói.
"Bằng ngươi cũng xứng!" Tiểu tử nói xong liền đánh tới.
Lão Mã không nói nữa, trước tiên tránh né vài cái rồi mới bắt đầu đánh trả. Nói vậy là hiểu lão mới vừa khôi phục lại, sự khôi phục sức khỏe của cuống chiến sĩ thật không phải bỏ không!
Lần tái giao thủ này hai người cũng không liều mạng nữa mà là du đấu, muốn dùng chiêu số tinh diệu để thủ thắng. Bần đạo thầm nhủ: "Trí khôn của cuồng chiến sĩ có vấn đề sao? Lão Mã là người già giảo hoạt lại còn thân kinh bách chiến, liều mạng may ra còn ngang tay, nay so kiếm pháp cùng ứng biến không phải là muốn chết sao?"
Quả nhiên, lão Mã bằng vào kinh nghiệm cùng kiếm thuật tinh diệu bắt đầu từ từ chiếm thượng phong, sau năm mươi chiêu đã lưu lại trên người tiểu tử mấy vết thương nhỏ, lại tiếp mấy chục chiêu nữa dứt khoát một cước đá hắn té ngã.
Tiểu tử đó sau khi đứng lên, mắt đỏ kè, nổi giận gầm lên một tiếng muốn cuồng hóa! Bần đạo cũng không muốn vì thế mà làm hư chuyện, sau khi cuồng hóa có thể phải nằm liệt giường mấy năm, liền vội vàng hô: "Dừng!"
Lão Mã cũng biết sự đáng sợ của cuồng hóa, thấy ta hô dừng lập tức bỏ chạy trở lại.
"Đừng đi! Tại sao hô dừng? Ta còn chưa bại mà!" Tiểu tử đó nóng nảy hét lớn: "Lại đây đánh với ta!"
"Được rồi! Đến đó dừng đi, đánh nữa bị thương sẽ không tốt lắm đâu!" Bần đạo nói nhỏ.
"Như vậy sao được? Vậy chúng ta đánh cuộc làm sao bây giờ? Ta cũng không bị bại bởi hắn!"
"Được rồi, ngươi không có thua!" Bần đạo nói: "Bất quá tựa hồ ngươi cũng không có thắng ha?"
"Vậy chúng ta lại đánh tiếp!"
"Thôi đi! Chúng ta đều là người một nhà, không nên làm tổn thương hòa khí!"
"Ai cùng với mấy tên quý tộc đáng chết là người một nhà?" Tiểu tử đó thật đúng là nóng nảy!
"Ngươi biết ta là ai không?"
"Quản ngươi là ai! Cứ cướp là được rồi!"
Bần đạo cười muốn ngất: "Còn có loại đạo tặc như ngươi à? Mặc kệ là ai cũng cứ cướp à, có khí phách, ta thích!"
"Ít nói nhảm, không đánh thì đem đồ lưu lại đi!"
"Ngươi cho rằng chỉ bằng vào mấy trăm người này có thể đem 3000 Thanh Long thiết kỵ bỏ không à?" Bần đạo cũng có chút tức giận.
"Thiết kỵ *** chó gì, ngươi nói Thanh Long? Các ngươi là người của Long gia?" Tiểu tử đó cuối cùng cũng khôn ra.
"Nếu không làm sao ta khách khí với ngươi như vậy, không thì đã đánh sớm rồi!"
"Không phải ngươi gạt ta chứ? Thời kỳ này sao lại xuất hiện thương đội của Long gia chứ!
"Ngươi thấy ta giống như thương đội sao?"
"Không giống! Vậy các ngươi là …?"
"Ta đang đi nhận chức lĩnh chủ!"
"Ngươi? Nhỏ như vậy mà là lĩnh chủ?" Tiểu tử đó cười lên ha hả, người phía sau hắn cũng cười theo, mà ngay cả phía sau ta cũng có người che miệng.
"Cười cái rắm!" Bần đạo giận dữ hét: "Còn muốn có lương thực không hả?"
"Muốn!" Tiểu tử đó lập tức nín cười, "Bất quá người cho thật sao!"
"Lời nhảm!" Bần đạo lạnh lùng nói: "Vốn là bằng giao tình giữa hai nhà chúng ta, dù thế nào ta cũng phải cho các người đúng không?"
"Đúng đúng!"
"Nhưng các ngươi cư nhiên dám cướp bóc ta! Lại còn dám cười nhạo bổn lĩnh chủ đại nhân!"
"Cái này … Hề hề!" Tiểu tử đó có chút xấu hổ: "Ta sai rồi, còn không được sao?"
"Ngươi với Nộ Kiếm Thánh có liên hệ thế nào?" Nhìn thân thủ của hắn hẳn là do danh sư dạy, có thể ở trong tay lão Mã kiên trì lâu như vậy thì ít nhất cũng là chiến sĩ Hoàng Kim trung cấp, một khi cuồng hóa, hắc hắc, thu thập cao thủ như lão Mã hẳn không thành vấn đề rồi!
"Đó là phụ thân của ta!" Hắn nghiêm túc nói: "Ta gọi là Da Lỗ."