Trang Lưu Bút Định Mệnh Chương 7

Chương 7

- Đúng là con có khách. Có mấy người bạn…

Bà Hồng cười vừa xoa đầu con gái:

- Có vậy nên con tôi mới siêng đây! Mà cũng được, con ở nhà đón bạn, rồi muốn vui chơi gì đó cứ lấy đồ trong tủ lạnh ra mà làm. Mẹ có việc phải qua nhà bà Phán Giáo chiều mới về.

Hạnh Dung mừng rơn:

- Cám ơn mẹ!

- Sao lại cám ơn?

Dung lúng túng, sợ mẹ biết mình sẽ đón bạn trai:

- Dạ… dạ không. Con cám ơn vì mẹ cho con lấy đồ trong tủ lạnh.

- Con khỉ này, bộ mẹ cấm mày vui chơi với bạn hay sao?

Mười lăm phút sau bà xách giỏ đi, còn dặn lại:

- Con nhớ ở nhà chơi, đừng rủ rê bạn đi ra ngoài. Giờ này trộm đạo nhiều, bỏ nhà trống không nên.

- Dạ, mẹ cứ yên tâm đi… điều binh khiển tướng!

Bà Hồng tròn mắt nhìn con gái:

- Sao mày biết mẹ đi đánh bài?

Dung nheo mắt:

- Môi lần mẹ qua bà Phán Giáo thì chỉ có cầm tướng xanh tướng đỏ thôi, chứ có làm gì khác đâu, ai không biết!

- Mày giống hệt thằng cha của mày hồi trước! Lúc nào cũng nghĩ tao đi đánh bài.

- Thì ba nói đâu có sai! Vả lại đánh tứ sắc là để vui, giết thì giờ chú phải cờ bạc ăn thua đủ đâu mà ngại?

Mẹ đi rồi Dung mới chạy đi thay bộ đồ mới mà từ tết đến giờ cô mới có dịp thử.

Bộ đồ bằng lụa hơi mỏng, nên Dung cứ đứng trước gương ngắm hoài, cứ sợ bị cho là khêu gợi! Thật ra cô khá hài lòng với bộ đồ tự tay đi mua hôm trước Tết, nhưng mặc lần đó chẳng có ai khen, ngoại trừ bị mẹ mắng cho:

- Con gái con lứa gì mà ăn mặc cứ… hơ hớ ra thế kia, bộ muốn trêu ngươi thiên hạ hả?

Do vậy Dung đã treo nó cho tới hôm nay. Nhìn ngắm kỹ lại, cô tự nhủ:

- Đẹp thấy mồ, đâu có gì khêu gợi đâu!

Bữa trước không có hẹn giờ với Phi, nên Dung đoán nếu anh ta có tới thì chắc sẽ tới buổi sáng, và giờ tới theo nguyên tắc lịch sự là vào khoảng chín đến mười giờ. Không ai tới chơi mà đi vào giờ trưa, gần bữa cơm. Vậy mà sao bây giờ đã gần mười một giờ rồi mà anh chàng vẫn chưa tới?

Chờ tới mười hai giờ mà vẫn chưa thấy, Dung gọi điện tới nhà Ngọc Nga và rủ:

- Tao với mày tới nhà của Giáng Hương, tao qua đón mày nghen!

Ngọc Nga cười to trong điện thoại:

- Nhớ rồi phải không con khỉ?

Lát sau Hạnh Dung chạy Velo Solex qua chở Ngọc Nga. Cô nàng vẫn chưa hết chọc:

- Bộ mày mê anh chàng thật hả?

Dung càu nhàu:

- Mê gì mà mê, chẳng qua anh ta hẹn qua nhà chơi và đem theo quà của con Giáng Hương gửi về mà tao chờ suốt buổi sáng không thấy. Nhân mẹ tao đi vắng nên tao muốn chủ động sang bên ấy lấy quà luôn. Có thể anh chàng tìm không ra địa chỉ, hay bỏ lạc địa chỉ rồi cũng nên.

Họ đã từng tới nhà Giáng Hương trước đây nhiều lần, chỉ gần một năm nay không sang vì Hương đi du học, nên họ đi rất nhanh đã tới. Ngọc Nga thắc mắc hỏi Dung:

- Sao trước giờ mình tới chơi mà không hề gặp anh chàng này hả mày? Mà có đúng anh ta là anh của con Hương không?

- Chắc chắn rồi!

- Sao mày dám quả quyết khi chỉ mới gặp anh ta có một lần?

Hạnh Dung thú nhận việc quyển lưu bút:

- Chính anh ta viết trong cuốn lưu bút của tao gửi cho con Giáng Hương. Anh em tụi nó viết chung cho tao.

Ngọc Nga kêu lên:

- Vậy mà mày dám giấu há! Đưa tao coi anh ta viết gì vậy!

Nguồn: truyen8.mobi/t102319-trang-luu-but-dinh-menh-chuong-7.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận