Chỉ thoáng nhìn cũng đủ làm ta lóa mắt, chính vì thế mà tất cả đám thanh niên trai tráng đều không kháng cự được trước vẻ quyến rũ của nàng.
Những tay anh hùng dũng cảm nhất đều muốn có nàng từ tay cha mẹ nàng vốn là hai hung thần ghê gớm, nhưng tất cả bọn họ đều phải trả giá bằng mạng sống của mình. Ahmad, con trai duy nhất của một vị vua cũng đem lòng thầm yêu trộm nhớ Landja. Chàng quyết định phải cưới nàng bằng được, cha chàng lo sợ liền khuyên can con từ bỏ ý định ấy. Ngài cho mời đến lâu đài tất cả những phụ nữ xinh đẹp nhất trong vương quốc nhưng chẳng ai trong số họ làm chàng mảy may rung động: Ahmad vẫn khăng khăng giữ nguyên ý định của mình.
Chàng lên ngựa và đi về phía Sa mạc. Sau chặng đường dài, cuối cùng chàng cũng đến được nhà hai vị hung thần.
Nàng Landja đang ngồi chải mái tóc dài màu hung trên bậc cửa. Hoàng tử lặng lẽ ngắm nàng, chàng nín thở, sững sờ trước vẻ đẹp vô cùng diễm lệ của nàng. Đột nhiên, nàng Landja ngẩng đầu và ánh mắt nàng bắt gặp Ahmad, nàng nói:
- Hỡi người lạ kia, chàng làm ta rất hài lòng. Nhưng cha mẹ ta và bảy anh em trai của ta sắp đi săn trở về, nếu họ thấy chàng, họ sẽ giết chàng mất. Hãy đi giấu ngựa của chàng lại đằng kia ở sau khe núi rồi quay vào nhà với ta.
Ahmad làm theo lời nàng bảo: Chàng đi giấu ngựa rồi quay lại nhà. Trong căn phòng đầu có một nắp đậy dẫn xuống hầm. Cô gái ra lệnh cho chàng ẩn vào trong đó.
- Chàng hãy kéo chặt dây bằng hết sức của mình để giữ cho nắp hầm luôn đóng kín. Khi chúng ta ngồi vào bàn ăn tối, chàng hãy nhẹ nhàng rời khỏi chỗ nấp. Chàng đừng sợ vì không ai nhìn thấy chàng đâu, cả nhà sẽ tắt lửa trước lúc ăn bởi vì thức ăn có ngon đến đâu, dưới ánh sáng chúng tôi cũng không có hứng nữa. Chàng hãy ngồi xuống cùng chúng tôi và nhanh chóng lấy một chiếc thìa ăn. Mỗi người trong nhà chỉ có một chiếc thìa thôi nên người cuối cùng sẽ kêu là không có. Lúc ấy cha tôi sẽ nói: “Hãy đặt hết thìa xuống bàn để đếm nào”. Chàng phải là người đặt thìa xuống đầu tiên, đếm xong chàng lại nhanh tay lấy một cái. Hãy cẩn thận nhé! Đấy cha mẹ tôi về rồi kìa! Chàng chạy nhanh vào chỗ nấp đi.
Bà mẹ, vốn là vị thần độc ác vừa ngồi xuống cạnh bếp lửa đã ra lệnh:
- Hỡi các đồ vật, hãy đến đây để ta đếm nào!
Trong giây lát, tất cả các đồ vật trong nhà bắt đầu động đậy: Cái rây bột, cái hũ, bát đĩa, chai lọ, thìa, dao, giẻ lau, ghế thậm chí cả bàn nữa. Tất thảy tiến lại gần bà, chỉ riêng cái nắp cửa hầm là không nhúc nhích. Bà cố kéo nó bằng phép thuật nhưng Ahmad giữ chặt dây và dứt khoát không chịu buông ra.
- Lạ thật. Bà mẹ kêu lên ngạc nhiên- Cái nắp gỗ hôm nay lại không tiến về phía mẹ đấy
Lamdja chống chế:
- Chắc là nó già rồi mẹ ạ, nó chẳng còn sức nữa. Mẹ nhìn xem kìa, nó cố rung lên mà chẳng nhúc nhích nổi.
- Cái nắp thật đáng thương! - Bà mẹ cảm động nói rồi bà đi nấu bữa tối.
Khi đồ ăn đã xong, ông bố tắt lửa trong lò và thổi tắt nến. Lúc bấy giờ Ahmad mới rời chỗ nấp một cách nhẹ nhàng và ngồi cạnh đám hung thần. Không chậm trễ chàng với tay lấy một chiếc thìa, lát sau một trong số bảy anh em trai càu nhàu.
- Mẹ ơi, con không có thìa!
- Nhưng rõ ràng là đủ số lượng cho cả nhà rồi cơ mà! - Bà mẹ khẳng định.
Ông bố liền ra lệnh:
- Cả nhà hãy bỏ hết thìa xuống đếm xem nào!
Ahmad nhanh nhẹn đặt lại thìa xuống bàn và cả nhà cũng làm y như vậy. Bà mẹ bắt đầu cất giọng đếm. Đúng là có mười chiếc thìa đủ cho mười người trong nhà.
- Thôi giờ hãy cầm thìa lên ăn đi!
Ahmad lại là người đầu tiên nhón một chiếc. Ngay lập tức, một người trong số bảy anh em lại phàn nàn:
- Mẹ, con không có thìa.
- Nhưng mẹ vừa mới đếm rồi cơ mà, đúng là có mười chiếc - Bà mẹ bối rối kêu lên.
Bố của Landja bây giờ liền lên tiếng:
- Dù cho ngươi là quỷ hay là người, hãy ra mặt đi! Chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu vì ngươi đã nếm thức ăn và muối của chúng ta rồi.
Ahmad liền bình tĩnh đáp:
- Tôi là một con người. Tôi là tín đồ của thánh Allah.
Đám hung thần đốt nến lên để nhìn rõ mặt vị khách của họ, khi nhìn thấy chàng, họ giữ lời không làm hại gì chàng cả. Họ hỏi tên chàng và lý do vì sao chàng lại đến đây. Ahmad đáp:
- Tôi tên là Ahmad, tôi là con của vua. Tôi bị lạc và tình cờ tới đây. Tôi mong sớm mai mình sẽ tìm được đường về nhà.
Thế là Ahmad được ngủ lại nhà đám hung thần. Nhưng chàng cứ trằn trọc không sao chợp mắt được. Chàng đang bối rối không biết làm sao thuyết phục được Landja đi theo mình.
Khi những tia sáng bình minh đầu tiên rọi sáng, đám hung thần đã kéo nhau đi săn. Chỉ còn mình Landja ở lại nhà. Nhân cơ hội ấy hoàng tử thú thực với nàng.
- Chính vì nàng mà ta mới có can đảm tới đây. Nàng có muốn làm vợ ta không?
- Có - nàng Landja run rẩy đáp - thiếp sẽ đi bất cứ nơi nào chàng muốn nhưng chúng ta phải đi mau để cha thiếp không đuổi kịp.
Chàng hoàng tử Ahmad liền đặt Landja ngồi lên lưng ngựa. Chàng thúc mạnh vào sườn nó và phi thẳng về kinh thành.
Mẹ của Landja đang giặt quần áo cách nhà không xa, nhìn thấy họ đang đi trốn liền bay lên rừng báo cho chồng và đám con trai. Ông bố Landja cũng giận dữ bay ngay đi đuổi theo hai người trốn chạy. Nhưng hai người vẫn đi trước vì con ngựa phi đi như tên bắn.
Cuối cùng ông bố cũng đuổi kịp hai người, ông kêu lên:
- Landja, con gái ta, con sẽ rời xa chúng ta mãi mãi nhưng hãy nghe cha! Nếu đứng trước một dòng sông kim cương, sông vàng hay sông bạc, các con không được uống một ngụm nước nào, nếu không các con sẽ phải chết trong đau đớn. Nếu các con thấy hai con vật đang đánh nhau, thì đừng bao giờ can chúng. Con hãy nghe lời khuyên của cha nếu không các con sẽ là nạn nhân của kẻ thù của chồng con và sẽ bị chia xa mãi mãi.
Landja và Ahmad phải vượt qua con sông bằng kim cương rồi con sông bằng vàng và cuối cùng là con sông bạc. Mặc cho cơn khát cháy khô cổ họng, họ không uống một ngụm nước nào. Sau đó họ gặp hai con linh dương, hai con rắn, hai còn gà trống và hai con bò tót đang đánh nhau một trận chí tử nhưng họ cố kìm chế không can dự vào trận nào.
Sau quãng đường dài, cuối cùng họ cũng đến cổng thành. Có hai con chim bồ câu trắng đang vừa bay vừa mổ nhau chí chết, hoàng tử không chịu được cảnh tượng đó liền xông vào định tách chúng ra. Thế là một con chim lớn dang cánh rộng vô cùng lao bổ vào chàng rồi cắp chàng trong bộ móng sắc nhọn của mình, nhấc bổng chàng lên khỏi mặt đất và cắp chàng bay vút đi ngay trước ánh mắt bất lực của Landja. Nó thả chàng lên đỉnh một ngọn núi cao nơi có tổ của nó ở đó.
Nàng Landja vật vã khóc cạn cả nước mắt, mãi sau nàng mới trấn tĩnh lại được. Nàng cầm cương dắt con ngựa hồng đi vào thành. Nàng bán ngựa cho bác thợ rèn rồi đổi bộ quần áo sang trọng lấy đồ của một nữ tì. Sau đó nàng lấy than xoa lên mặt để cải trang thành một cô gái da đen rồi vào cung điện của Đức vua. Ở đó, nàng được nhận vào làm a hoàn cho một quý bà.
Hàng đêm, Landja lại leo lên sân thượng của lâu đài ngóng về phía tổ con đại bàng mãi xa tít tắp và khóc nức nở cho đến khi màn đêm lạnh buông xuống nàng mới đi về phòng ngủ.
Tuy nhiên, một buổi tối, nàng chợt nghe thấy giọng của Ahmad hỏi nàng:
- Gia đình ta đón tiếp nàng thế nào? Nàng ngủ ở đâu? Ăn những gì?
- Thiếp chỉ ăn những đồ thừa và ngủ chung với đám thị nữ - nàng Landja buồn bã trả lời.
Tối hôm ấy một cận thần của nhà vua ra ngoài hít không khí trong lánh tình cờ nghe được, nhận ra giọng của hoàng tử. Ông vội chạy vào tâu với đức vua:
- Tâu bệ hạ, con trai của bệ hạ, hoàng tử Ahmad vẫn chưa chết! Chàng đang ở trên đỉnh núi trong tổ của một con đại bàng. Tâu bệ hạ, xin hãy tin thần, điều thần nói là sự thật, chính tai thần đã nghe hoàng tử nói chuyện với một cô gái trẻ đang khóc lóc trên thành.
Đức vua vô cùng sung sướng nhưng ngài bối rối quay lại hỏi lão thần trung thành và thông thái:
- Ta phải làm gì bây giờ?
Viên cận thần liền khuyên:
- Tâu bệ hạ, người nên thịt một con bò cái. Đại bàng nhận ra sẽ lao xuống để ăn thịt. Khi nó đã chén no nê, bệ hạ đòi nó trả lại hoàng tử cho mình. Con vật hám mồi kia sẽ hỏi bệ hạ muốn nhận lại hoàng tử trong điều kiện nào: Bị rút xương hay bị hút hết máu. Bệ hạ hãy nói là Người muốn nhận lại hoàng tử không còn máu cũng được. Vì nếu cho hoàng tử ăn uống bổ dưỡng, chàng có thể hồi tỉnh, nhưng chẳng có vị thần nào làm gì được khi chàng không còn bộ xương.
Đức vua nghe theo lời khuyên khôn ngoan ấy và hoàng tử đã được đại bàng trả về. Chàng rất yếu, chỉ còn thoi thóp nhưng vẫn còn sống. Cha chàng tìm đủ mọi cách để chăm sóc cho chàng và Ahmad cũng hồi tỉnh. Cuối cùng vào một ngày hoàng tử mở mắt tỉnh dậy. Chàng nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy nàng Landja đâu.
- Ta không biết nàng Landja nào cả - Đức vua ngỡ ngàng nói với chàng - Trong thời gian qua cũng chẳng có cô gái xinh đẹp nào vào cung cả chỉ trừ một thị nữ da đen.
- Con muốn được gặp nàng. - Hoàng tử thì thào. Khi cô gái được đưa đến, nàng bước vào phòng và Ahmad hỏi tên, nàng Landja không nói lời nào chỉ ngắm nhìn gương mặt chàng ánh mắt thoáng buồn rầu.
Hoàng tử dịu dàng nắm lấy tay nàng. Landja muốn rụt bàn tay đen nhẻm của mình lại và vết than bám lại trên tay hoàng tử.
- Landja! - Hoàng tử kêu lên vì hạnh phúc.
Từ đó, chàng hồi sức lại rất nhanh. Đám cưới của chàng hoàng tử Ahmad và nàng Landja kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm. Họ sống hạnh phúc bên nhau đến hết đời.