Uổng Công Tính Kế Chương 45

Chương 45
Sau khi hạ táng Kỷ Đông hầu như cả ngày công chúa Diễm Dương không ăn không uống.

Mỗi ngày toàn dựa vào một bát súp mà duy trì. Kỷ Tây trừ ngoại giao thì luôn canh giữ bên giường bà, người càng ngày càng gầy yếu trầm lặng, Kỷ Bắc đi theo hắn, dường như trong một đêm cũng trở nên chững chạc hơn rất nhiều.

Ngày hôm đó Kỷ Tây thật vất vả dỗ cho công chúa Diễm Dương uống xong một chén thuốc an thần, nói chuyện với bà, cho đến khi bà ngủ, hắn ngồi yên lặng trầm tĩnh thật lâu trong không gian nồng nặc mùi thuốc an thần, canh giữ đến khi mẫu thân ngủ say, hắn đứng dậy kéo kéo chăn của bà, cuối cùng đi một chuyến đến Lang Hoàn hiên.

Từ nội phủ, bất kỳ chỗ nào cũng có đường đến Lang Hoàn hiên, Kỷ Tây có thể nhắm mắt ung dung thuần thục, ngay cả từng nhánh cây ngọn cỏ ven đường cũng nằm trong lòng hắn, vô cùng quen thuộc.

Trong từng ấy năm, hầu như mỗi thời khắc vui mừng của hắn đều diễn ra trong viện nho nhỏ, náo nhiệt đó.

Nay nghĩ đến, nếu sớm biết sẽ có hôm nay, những ngày vui vẻ làm bạn bên nhau càng nên nhiều hơn một chút mới phải. . . . . . chỉ có thể trách hắn từng cho rằng cả đời còn rất dài, chưa bao giờ nghĩ đến cứ như vậy mà ngưng lại.

thật quá đáng tiếc.

Lúc hắn đi vào Lang Hoàn hiên, Tiểu Ly đang chỉ huy người làm khuân một tấm ván gỗ, búa và đinh, Kỷ Tây đứng một lát ở cửa viện rồi mới đi qua, sờ sờ đầu nàng dịu dàng hỏi: "Muội lại đang chơi cái gì đó?"

Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn hắn.

Mấy ngày nay tiểu cô nương càng lúc càng gầy, ánh mắt thật to, trên mặt cũng ít đi vẻ ngây thơ mà trước kia Kỷ Tây thích nhất.

"Muội muốn niêm phong cửa sổ!" Nàng nói.

Kỷ Tây cho là nàng lại náo loạn chuyện gì đó, cười cười, chỉ nói: "Bảo bọn hắn niêm phong giúp muội, không cho phép muội tự cầm búa, cẩn thận làm bị thương tay."

Tiểu Ly nghe lời gật đầu một cái, lại hỏi hắn: "Công chúa nương nương khá hơn chút nào chưa?"

"Khá hơn một chút. Muội đừng lo lắng." Kỷ Tây nhẹ giọng dặn dò nàng: "Mấy ngày gần đây trong nhà bận rộn, ta cũng không thể lo lắng uội. Sao lại gầy đến thế? Ăn cơm không thấy ngon sao?"

Nàng cúi đầu không đáp, Kỷ Tây hỏi tới: "Sao vậy? Có chuyện không vui sao?"

"Nhị ca, " nàng chợt cau mày hỏi: "Ca có thể lấy muội không?"

Nàng hỏi nghiêm túc như vậy, trong lòng Kỷ Tây tựa như bị cây kim mạnh mẽ đâm một cái, đau nhói khiến hô hấp của hắn chợt trở nên vô cùng khó khăn.

Khó khăn bình ổn tư tưởng cho qua giờ khắc này, cổ họng hắn đã tràn đầy vị tanh ngọt, lại cười càng thêm dịu dàng: "không được. Ta sẽ phải cưới người khác, không thể cưới muội."

"À, " Tiểu Ly có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền thích ứng: "vậy. . . . . . coi như xong."

Kỷ Tây nhìn nàng, cây kim trong lòng đâm sâu mất hút, đau đến chết lặng.

hắn nhẹ giọng hỏi nàng: "Tại sao lại chợt hỏi như thế? Muội muốn lập gia đình?"

Tiểu Ly lắc đầu, u sầu chốc lát lại gật đầu: "Muội không muốn gả cho người khác, muội muốn ở nhà."

Kỷ Tây cúi đầu nhìn ánh mắt nàng, cười dịu dàng, dùng giọng trêu ghẹo nói: "Nhưng ta muốn cưới người khác, nàng ấy rất đẹp, rất dịu dàng, là một đại gia khuê tú. . . . . . không giống muội."

Tiểu Ly suy nghĩ dáng vẻ hắn miêu tả một chút, không ngần ngại chút nào gật đầu nói: "Thế là rất tốt, muội thích chị dâu như vậy!"

Kỷ Tây cười nắm chặt lỗ mũi nàng.

hắn nói là sự thật.

Trước giường bệnh của mẫu thân, hắn đã chủ động cam kết muốn kết hôn với tiểu thư Trương gia kia.

Đại ca đi, hắn chính là con trai lớn của cái nhà này, hắn muốn sống thay phần của đại ca.

Điều này cũng không có gì không tốt, cô nương mẫu thân chọn trúng làm con dâu nhất định sẽ dịu dàng hiền huệ, sau khi hắn cưới nàng nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, cùng nàng tôn trọng lẫn nhau, sinh con dưỡng cái, cả nhà hòa thuận.

Chẳng qua là phải dứt bỏ tiểu cô nương nhà hắn mà thôi, bất quá xem như. . . . . . nhị thiếu gia từng hăng hái xông xáo trước kia của Kỷ gia đã chết rồi mà thôi.

Kỷ Tây chấp nhận.

**

Chịu đựng qua cơn đau lòng muốn chết kia, Kỷ Tây cười đùa giỡn cùng nàng, hắn xoay người muốn đi, lại thấy Kỷ Bắc đứng ở cách đó không xa, cũng không biết đã nghe bao lâu. Đứng bên cạnh hắn còn có Thiến Di - người bên cạnh của Vương Phi nương nương, bưng một chén canh đứng đó.

Kỷ Tây gật đầu một cái với Thiến Di, thấp giọng nói với Kỷ Bắc: "Đệ đi theo ta."

Kỷ Bắc yên lặng theo hắn đi ra ngoài, hai người đi cách Lang Hoàn hiên rất xa mới đứng lại.

"Nhị ca. . . . . ." Kỷ Bắc kêu một tiếng, lại nói không ra lời.

"không sao cả, như vậy rất tốt." Kỷ Tây biết hắn muốn nói gì, "Kỷ Bắc, ta cảm thấy như thế ta sẽ rất an lòng. Đệ không cần cảm thấy áy náy cho ta."

Kỷ Bắc lắc đầu, "Đệ không có ý này. . . . . . Đệ cũng định đến nói lời từ biệt với nàng, nhị ca, đệ đã xin với phụ thân: đệ muốn đến doanh trại quân thường trú phía nam."

Kỷ Tây ngẩn ra, ngay sau đó cũng hơi hiểu được, nhưng trong khoảnh khắc hắn không thể nào tin nổi.

Dù sao hắn còn hiểu Kỷ Bắc hơn chính mình: Kỷ Bắc thích Tiểu Ly rất nhiều.

Kỷ Bắc nhìn huynh trưởng không nói ra lời, gãi đầu cười khổ: "thật ra thì đệ vẫn luôn biết: muội ấy nguyện ý gả cho ca, nhưng muội ấy sẽ không nguyện ý gả cho đệ. . . . . . Đệ thích chơi đùa cùng nàng, nhưng đệ chăm sóc nàng không tốt. Bọn đệ ở cùng nhau, chỉ có thể gây họa càng thêm lớn, để ca phải đi dọn dẹp. . . . . ."

Kỷ Tây nhìn ấu đệ, ánh mắt phức tạp, không nói một lời.

"không bằng đệ xông xáo ra ngoài một lần, hễ có thể lập công, còn có thể ăn nói với người nhà, sau này cũng là một chỗ dựa uội ấy . . . . . ." Kỷ Bắc nói xong cũng cảm thấy mũi chua xót, lại mạnh mẽ cười "Ha ha", vỗ Kỷ Tây một cái, hắn cười đến ánh mắt cũng đỏ: "Xem ra nha đầu kia thật đúng là không ai thèm lấy! Chúng ta ai cũng không cưới nàng! Ha ha ha!"

Kỷ Tây cũng cười, nhẹ nhàng đấm lại hắn một đấm, lại suýt đấm Kỷ Bắc chảy nước mắt.

**

Trong Lang Hoàn hiên, Thiến Di đang canh chừng tiểu nha đầu uống canh, vừa đưa khăn cho nàng vừa nói: "Nương nương lo lắng tiểu thư ăn cơm không ngon, cố ý lệnh cho phòng bếp làm, bảo ta tự mình đưa sang đây trông chừng con uống. . . . . . có hơi gầy, sao thế? Mấy ngày nay trong nhà náo loạn, bọn họ không phục vụ con thật tốt sao?"

"không phải vậy, " tâm tình Tiểu Ly không yên mà uống canh, "không liên quan đến người khác. . . . . ."

Thiến Di múc thêm cho nàng một ít, nhìn bộ dạng nàng khéo léo an tĩnh rũ mắt xuống, Thiến Di nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, con nói cho Thiến Di: tại sao lại muốn gả cho Nhị thiếu gia?"

Tay cầm muỗng ăn canh của Tiểu Ly dừng một chút, "Con. . . . . . Muốn ở lại nhà, " nàng khuấy canh nói thật nhỏ, "Con không muốn rời nhà. . . . . . Trừ nhà mình, không một ai thích con!"

Thiến Di yêu thương vuốt tóc nàng, hỏi: "Nếu đã như vậy, không phải gả cho Tứ thiếu gia sẽ tốt hơn sao?"

"Kỷ Nam? Kỷ Nam nguyện ý sao?" Người mới vừa bị cự tuyệt một lần lo lắng hỏi.

Thiến Di vừa vui mừng vừa lo buồn mà thở dài.

**

Đương nhiên Kỷ Nam không muốn —— nàng là nữ nhi, Tiểu Ly gả cho nàng không phải là sai lầm cả đời sao?

Nhưng hôm nay tiền triều hậu cung đều phong ba quỷ dị, sau khi Tây Lý bị Kỷ Nam đánh lui tới núi Tinh Nhai, phái vương tử cùng công chúa tới đàm phán. Thái hậu Đoan Mật cố ý chỉ hôn Tiểu công chúa kia cho Kỷ Nam, Tiểu công chúa lại tự mình coi trọng Nhị hoàng tử điện hạ. Đúng vào lúc này, chuyện Nhị hoàng tử điện hạ và Kỷ Nam có tình cảm đồng giới truyền đi khắp cả kinh thành, người người bàn tán say sưa, hoàng đế cực kỳ không vui, yêu cầu Nhị hoàng tử điện hạ đóng cửa sám hối, giải thích rõ ràng.

Nhưng Nhị hoàng tử điện hạ. . . . . . Có thể giải thích thế nào đây?

Trước mắt chỉ có hai con đường —— Nhị hoàng tử điện hạ cưới công chúa Tây Lý; hoặc là Kỷ Nam phải thành thân.

Kỷ Nam là nữ nhi, nếu cưới người khác, một khi chuyện này bị tố giác, chính là tội khi quân bị tịch biên gia sản tru di cả tộc! Hôm nay Tiểu Ly nguyện ý gả ình, đương nhiên là đối tượng thích hợp nhất.

Kỷ Đình cùng Trấn Nam Vương phi gọi Tiểu Ly đến trước mặt, tỉ mỉ nói rõ ngọn nguồn cho nàng, tiểu cô nương lại một mực chắc chắn nàng vẫn muốn gả cho Kỷ Nam!

Hôn sự cứ thế mà quyết định.

Đầu tháng Kỷ Tây cưới tiểu thư Trương gia làm vợ, hôn sự của Kỷ Nam và Tiểu Ly quyết định sẽ tổ chức vào ngày hoàng đạo cuối tháng.

Tin tức này truyền ra, vài nhà vui mừng vài nhà buồn bực, mấy ngày nay phủ quốc sư từ sáng tới chiều đều lạnh lẽo.

Trần Ngộ Bạch thật không ngờ được: nàng có thể nhẫn tâm đến vậy!

Trần Ngộ Bạch hắn quả uổng cho cái hư danh phải gánh, nếu so về độc ác vô tình, Kỷ Tiểu Ly thắng hắn không biết gấp bao nhiêu lần!

Thậm chí Trần Ngộ Bạch cảm thấy từ trước tới nay hắn đều chỉ đơn phương tình nguyện, nếu không sao nàng có thể xoay mặt liền đáp ứng gả cho người khác?!

Nàng tình nguyện gả cho Kỷ Nam —— trong mắt nàng, ngay cả nữ giả nam trang như Kỷ Nam hắn cũng không bằng! Ước chừng trong mắt nàng, ngay cả coi bói hắn cũng không đoán chính xác, chính là không đúng tý nào sao?

Mấy ngày nay Trần Ngộ Bạch vẫn đứng trước cửa sổ nơi này hồi tưởng lại, hồi tưởng từng chút từng chút từ khi hắn còn nhỏ cho đến lớn, hắn nghĩ nếu mình ngày đêm không ngừng học nhiều một, khiến mình càng thêm bản lĩnh, rốt cuộc có thể khiến nàng nhìn hắn với cặp mắt khác hẳn không?

Nhưng hắn lại không tìm được đáp án!

Gió lạnh thấu xương mùa đông tràn vào trong tim hắn, mấy ngày nay nội thương của Quốc sư đại nhân không thấy chuyển biến tốt, ngược lại ho khan dường như càng thêm nhiều hơn.

**

Cố Minh Châu đến vào lúc Quốc sư đại nhân đón gió rét ưu sầu suy nghĩ.

Lúc nàng tới, nhóc cứng đầu tóc tím mắt tím đang trốn sau tảng đá ở vườn hoa ngó dáo dác, chợt thấy mẫu thân nhà hắn được lão quản gia dẫn đi vào, nhóc con hoan hô một tiếng nhào tới.

"Mẹ! Mẹ! Mẹ đã đi đâu vậy?! Sao bây giờ mới đến đón con!"

Thiên Mật sứ tiền nhiệm xinh đẹp như minh châu, cười dịu dàng, bế con trai yêu lên.

Sau bảy năm, Minh Châu lại xuất hiện, so với lúc trước càng thêm sáng rỡ động lòng người. Khó trách người đời đều nói Thiên Mật sứ hiện thời đẹp thì có đẹp, vẫn không xinh đẹp sắc sảo chói sáng bằng Thiên Mật sứ tiền nhiệm.

Cố Minh Châu ôm con trai, ghé vào lỗ tai nó nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay mẹ phải đi chăm sóc cha con."

Mắt tím của nhóc con lập tức sáng lên, "Phụ thân ở đâu?! Con cũng muốn gặp người!"

"Phụ thân bị thương, chờ khi cha khỏe lại sẽ gặp con." Cố Minh Châu nhẹ giọng nói, mặc dù thể chất người Tộc Thiên Mật đặc biệt, hôm nay Mộ Dung Lỗi đã bình phục không gì đáng ngại nữa, nhưng mà. . . . . . Nàng xoa xoa khuôn mặt lạnh như băng của cậu nhóc, nói: "Trời lạnh như thế, con làm gì ngoài này thế?"

Tiểu tử cố ý tỏ vẻ than thở của người lớn, ngón tay mập ngắn chỉ chỉ cửa sổ đang mở rộng nơi xa: "Bởi vì trong phòng lạnh hơn bên ngoài!"

Cố Minh Châu cười nhéo lỗ mũi nhóc con một cái, giao con trai cho lão quản gia, trong ánh mắt tha thiết nhờ cậy của lão quản gia nàng bước vào Quan Tinh lâu.

Trần Ngộ Bạch đoán được nàng sẽ đến trong mấy ngày này, bất quá lúc này hắn cảm thấy nữ tử Thiên Mật thật phiền, bạn cũ đã nhiều năm không gặp, một chút vui mừng hắn cũng không có, nghiêng mặt sang gật đầu với nàng một cái, ngay cả một lời khách sáo cũng không thèm thốt ra.

Cố Minh Châu cười ấm áp dịu dàng vui vẻ: "đã lâu không gặp! Lần này ấu tử nhờ Quốc sư đại nhân ra tay cứu giúp, lại tự thân tự lực chăm sóc nhiều ngày, đa tạ đa tạ!"

"không cần. Ta chém Mộ Dung Lỗi một đao, xem như huề." Giọng nói của Trần Ngộ Bạch cùng nhiệt độ của cơn gió rét thổi vào từ ngoài cửa sổ không khác gì nhau.

Cố Minh Châu thở dài: "Ngươi giải độc cho chàng. Tính ra chúng ta vẫn còn nợ ngươi một ân tình."

Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt nói: "Thuốc phân tán chất độc, ngươi có lòng liền khuyên bảo, đốc thúc hắn tiếp tục dùng với thuốc trong mười ngày, dùng nội lực của ngươi đẩy hàn độc tích tụ trong cơ thể hắn ra ngoài, mười ngày sau ta sẽ đưa thuốc giải độc cho hắn thử, ta đã nắm chắc chín phần."

"không ngờ cô bé kia lại phải lập gia đình, ngươi còn nguyện ý vì nàng mạo hiểm thí nghiệm thuốc trên người hoàng tử." Cố Minh Châu cười lộ chút vẻ coi thường.

Sao giờ khắc này Trần Ngộ Bạch có thể nghe vào? Nếu không nể tình ảnh hưởng mà năm đó nàng xây dựng, thật muốn một chưởng đánh văng nàng!

hắn không nói lời nào, sắc mặt càng thêm âm trầm, Cố Minh Châu cũng không nhẫn tâm trêu chọc hắn nữa: "Trước khi tới đây ta đã gặp Tần Tang. Nàng bảo ta hỏi ngươi: lời Quốc sư đại nhân từng hứa với nàng ta, không biết là có tính hay không?"

"Người làm trái cam kết, không phải là ta." Trần Ngộ Bạch lạnh lùng thốt ra từng chữ từng câu.

Người đã từng cam kết làm bạn với hắn cả đời, lại là một kẻ lường gạt, sắp thành thân, gả ột kẻ nữ giả nam trang!

Tim Trần Ngộ Bạch cuồn cuộn nghẹn khuất, dường như lại muốn ho ra máu nữa!

Cố Minh Châu thở dài: "Trần Ngộ Bạch, sao ngươi lại có thể không hiểu —— tiểu cô nương của ngươi, vì ai mà nàng phải gả cho Kỷ Nam?"

"Chẳng lẽ lại là vì ta?!" Trần Ngộ Bạch nuốt xuống một ngụm máu, cười lạnh hỏi ngược lại.

"Nếu không vì ngươi, nàng lại có thể sớm không lấy chồng, trễ không lấy chồng, hết lần này tới lần khác, đúng vào lúc này, chủ động nhất định phải gả cho Kỷ Nam?" Cố Minh Châu mỉm cười, nhẹ nhàng từ tốn nói: "Quốc sư đại nhân xưa nay nhìn rõ mọi việc, cô nương gia giận dỗi hồ nháo, sao ngươi cũng tưởng thật theo?"

Người đón gió rét trước cửa sổ chậm rãi quay người lại, trong đôi mắt lạnh đều tràn đầy khó tin cùng chợt hiểu.

Người ngoài cuộc đương nhiên sẽ nhìn thấy rõ hơn, hắn lại đang rối rắm trong tình yêu, một ánh mắt thất vọng của thiếu nữ nhỏ, so với lời chỉ trích của người trong thiên hạ còn nặng hơn, cho dù thiên tài trời sinh, không gì không làm được, rốt cuộc cũng u mê vì chuyện này.

không sai! hắn cần gì phải gây gổ với nàng?!

Coi bói thì sao chứ?

Dù nàng. . . . . . xem thường hắn hơn nữa, cả đời này nàng cũng chỉ có thể gả cho hắn!

Đường đường là quốc sư của Đại Dạ, nhất thời nổi lên ý định tội phạm.

-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: muốn xem đoạn Quốc sư đại nhân đến phủ Nhị hoàng tử điện hạ thương lượng chuyện chia cắt chú rễ tân nương, trong《 khanh vốn là giai nhân 》có viết, nên cũng không dám tốn giấy mực ở chỗ này, cả nhà qua truyện đó mà xem, thuận tiện vây xem Nhị hoàng tử điện cưới vợ, dự đoán là khá nóng bỏng trong ——《 khanh vốn là giai nhân 》

Mọi người mau mau đốt pháo chúc mừng Quốc sư đại nhân cưới vợ đi ——

Nguồn: truyen8.mobi/t120696-uong-cong-tinh-ke-chuong-45.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận