U Minh Trinh Thám Chương 394: Bùng nổ

U Minh Trinh Thám
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Chương 394: Bùng Nổ
   

- Ta biết ngươi đang suy nghĩgì, muốn thừa dịp nói chuyện giết chết ta, đúng không?

Bạch Huyên lp tức hiểu được ý đồ của a Trạch, liền lẻn vào trong đại quân La Sát.

- Ngươi không có cơ hội, ở trong này cùng đám người mà ngươi gọi là bằng hữu biến thành thực vt của bộ hạta đi!

Đối diện với đại quân La Sát vây quanh tràn tới, điều duy nhất mà tiểu đội Ada có thểlàm chỉlà mở một con đường máu.

- Bắc Đẩu Thao Cân Tự Tại Cước!

Thiên Tướng tung một chân đá con La Sát thành mảnh nhỏ, lại tiếp tục hô to:

- Bắc Đẩu Thp Tự Trảm!



Lại xoay người dùng thủ đao chẻ một con La Sát thành hai đoạn.

- Bắc Đẩu Kích Trụy Chỉ!

Trong nháy mắt rơi xuống đất hắn dùng ngón tay cắm vào thân thểmột con La Sát tới gần, thân thểLa Sát lp tức mãnh liệt nổ tung.

- Đừng tiếp tục gọi tới gọi lui, đánh đàng hoàng một chút cho ta!

Alie dùng cánh dơi liên tục đâm chết bốn con La Sát, phn nộ hướng Thiên Tướng hô to:

- Tùy tiện đánh một quyền đá một cước lại hô một tên ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?

- Không mệt, nguyên tác chính là như vy!

Thiên Tướng vung tay hung hăng vỗ vào mặt một con La Sát.

- Bắc Đẩu Hữu Tình Phá Nhan Quyền!

Băng kiếm trên tay a Trạch đã thu nhỏ như một thanh chủy thủ, cũng không phải nàng không muốn cố gắng, mà là linh lực đã hoàn toàn cạn kiệt.

- Bạch Huyên, ngươi đang ở đâu?

A Trạch dùng băng kiếm cắt rụng đầu một con La Sát:

- Bất kểnhư thế nào ta cũng phải giết ngươi trước tiên…



- Lại là một đại sảnh!

Sử dụng thanh kiếm cắt cửa kim loại, Minh Diệu nhìn vào bản đồ trên tay.

Cảđại sảnh bịhuỳnh quang bên trên chiếu sáng rực rỡ, thm chí có chút chói mắt. Mịnhíu mày, trường hợp này là thứmà nàng ghét nhất, bịánh sáng chiếu rọi không chút che giấu, ảnh tử có thểcho nàng dung thân cũng chỉcó Minh Diệu mà thôi.

- Xem ra không có ai, đi nhanh đi!

Mịnhìn quanh mọi nơi, bên trong đại sảnh không một bóng người, liền thúc giục Minh Diệu nói:

- Tôi chán ghét địa phương như vy, đi nhanh lên!

- Chỉsợ không dễ dàng như thế!

Nghe được Mịthúc giục, Minh Diệu vn không di chuyển bước chân:

- Tôi cảm giác được có một cỗ khí tức bên trong đại sảnh này.

- Có người?

Mịhíp mắt lại nhìn chung quanh:

- Ở nơi nào?

- Ta vốn là đại thiên sứGabriel, chân lý chi tử, khải kỳ chi thiên sứ.

Thanh âm uy nghiêm vang lên bên trong đại sảnh trống trải, so sánh với Michael trước đó thanh âm này càng giống nữnhân.

- Tội nhân, ở bên trong hỏa diễm chân lý tẩy đi tội lỗi của các ngươi mới có thểquay về vòng tay của thần!

- Minh Diệu, có người nói chuyện.

Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng thanh âm nữnhân đột nhiên truyền ra làm Mịnhảy dựng.

- Cô ta tránh ở đâu?

- Kẻ ngu muội tội lỗi, hai mắt của ngươi bịtội ác che đy, làm sao nhìn thấy được chân lý!

Thanh âm Gabriel quanh quẩn bên trong đại sảnh rộng lớn, làm cho người ta căn bản không cách nào phân biệt được truyền tới từ phương nào.

- Ước chừng là một tên có thiên phú tương tự như cô, có thểdùng phương pháp đặc thù nào đó che giấu được thân thểcủa chính mình.

Minh Diệu thoáng suy nghĩnói:

- Đại sảnh này có chút không bình thường, sáng quá. Nói thế này, cô có thểche giấu ảnh mịcủa mình bên trong ảnh tử, như vy tên kia đại khái có thểlà thiên sứẩn thân bên trong ánh sáng đi…

- Là một tên có thểẩn thân bên trong ánh sáng sao? Như vy thì cứđem ánh sáng tắt rụng là tốt lắm!

Nghe xong Minh Diệu phán đoán, Mịcao cao nhảy lên, mục tiêu chính là những ánh đèn bên trên trần đại sảnh.

- Không cần, trở về!

Minh Diệu tht không ngờđộng tác của Mịlại nhanh như vy, vội vàng nhảy vọt theo túm lấy mắt cá chân của Mịkéo nàng trở xuống.

- Anh làm gì thế…

MịbịMinh Diệu ngăn cản hành động của mình liền cảm thấy có chút hoang mang, nhưng chỉsau tích tắc nàng liền hiểu được dụng ý của Minh Diệu.

Một đạo kim sắc quang mang như trống rỗng hiện ra, nếu như không cẩn thn quan sát sẽ không thểphát hiện. Loại hào quang này khi giao thủ cùng Michael, hắn đã sử dụng thanh kiếm màu vàng công kích nàng cũng phát ra quang mang giống như đúc. Bây giờMịmới hiểu được, tên Gabriel có thểche giấu hành tung trong ánh sáng đã sớm theo dõi chính mình, nếu không phải có Minh Diệu ngăn trở, chỉsợ hiện tại nàng đã bịđánh trúng một kiếm.

- Tội nhân, ở trong trần thế bịtội ác che phủ hai mắt, cần gì phải tn lực giãy dụa!

Thanh âm Gabriel quanh quẩn bên trong đại sảnh, trống trải và trong suốt:

- Thảlỏng ngu muội trong lòng, an tâm nhn đến tử thần thẩm phán đi!

- Ngượng ngùng, yêu ma quỷ quái ta đều đã từng gặp qua, cũng đã từng gặp ma đám nhân yêu bất nam bất nữcác ngươi, nhưng còn chưa thấy qua thần!

Minh Diệu thản nhiên nói:

- Cho nên muốn cho ta nhn thẩm phán, thì bảo hắn tới nói chuyện với ta!

- Tên hèn mọn tội lỗi, ngươi có tư cách gì!

Thanh âm Gabriel mang theo vẻ phn nộ:

- Ngươi phạm phải tội xúc phạm thần linh, ta ban cho ngươi tội tử hình!

- Tội chết? Tốt!

Ánh mắt Minh Diệu không chút tiêu điểm nhìn về phía trước, hai tay mở ra đi tới giữa đại sảnh:

- Đến a, tới giết ta a!

Ẩn thân bên trong ánh sáng Gabriel thoáng do dự, ở trong trí nhớ của hắn, chưa từng có nhân loại nào có thểhờhững đối mặt với chính mình như vy. Nhân loại vô lun là đối với tử vong hay đối với thứgì đó mà mình nhìn không thấy đều mang theo một loại tâm lý sợ hãi, nhưng hắn lại phát hiện nam nhân trước mắt đối với điều này lại tuyệt không chút sợ hãi, ánh mắt hờhững mà trong suốt, thâm thúy như đã nhìn thấy hết thảy.

- Tội nhân, lấy danh nghĩa của thần, ta ban cho ngươi tử hình!

Đem nghi hoặc khó hiểu ném qua sau đầu, Gabriel cảm thấy được mặc dù nam nhân kia có chút bất thường, nhưng không uy hiếp được chính mình. Vì phòng ngừa vạn nhất hắn quyết định đứng phía sau cắt lấy đầu của nam nhân kia.

- Minh Diệu, anh đang làm gì, mau trở lại!

Nhìn thấy tư thế không hề có chút phòng bịcủa Minh Diệu, Mịở cửa sốt ruột hô to:

- Anh điên rồi sao? Đứng nơi đó anh căn bản không thểphán đoán được đối phương sẽ tiến hành công kích từ nơi nào!

- Tội nhân, dùng kiếm của ta đến chuộc tội cho ngươi đi!

Gabriel từ không trung chm rãi lắng xuống, đã rơi xuống phía sau Minh Diệu, đồng thời giơ cao trường kiếm trong tay.

- Muốn ta chuộc tội? Ngươi lại có tư cách gì?

Minh Diệu ha ha cười:

- Tht xem mình là sứgiảcủa thần sao? Ngươi chẳng qua chỉlà một con quái vt bịnhân tạo mà thôi!

- Cái gì?

Thanh kiếm trên tay Gabriel còn chưa kịp chém xuống, một nắm tay đã càng lúc càng hiện lớn trước mắt hắn. Trên gương mặt truyền tới đau đớn kịch liệt, thân thểcủa hắn bịđánh bay ra ngoài tạp lên vách tường đại sảnh, bụi mù văng tung tóe.

- Anh đánh trúng nó sao?

Mịchỉnhìn thấy Minh Diệu dùng một loại tốc độ nhanh không thểtưởng tượng nổi hướng không khí đánh tới một quyền, sau đó một cơn gió thổi qua, một bên vách tường phát ra tiếng vang tht lớn, tựa hồ có đồ vt gì đó bịđp vào bên trên.

- Anh làm như thế nào?

- Trên thế giới này không có bất cứvt gì có thểchân chính giấu diếm được đôi mắt của tôi!

Minh Diệu cười cười chỉvào đôi mắt của mình:

- Cho dù là chân thần cũng không ngoại lệ!

Bên trong thế giới chỉcó trắng và đen, đoàn hào quang hình người màu lam chẳng khác gì ngọn lửa trong đêm tối vô cùng chói mắt, làm cho Minh Diệu không muốn nhìn cũng phải nhìn thấy.

- Ngươi…không thểtha thứ…

Gabriel giãy dụa bò lên khỏi mặt đất, sau đó vỗ cánh bay lên không trung:

- Dám đối với người hầu của thần bất kính chính là bất kính đối với thần, tội lỗi của ngươi cho dù tan xương nát thịt cũng không thểtha thứ!

- Vy thì không cần tha thứ!

Minh Diệu ngáp dài một hơi, hướng hư không vy vy tay nói:

- Nhanh lên đi, ta đang đuổi thời gian!

- Ngươi…

Gabriel quanh quẩn trên không trung hai vòng, chăm chú quan sát biểu tình cùng ánh mắt của nam nhân đứng bên dưới. Hắn hoàn toàn không biết vì sao Minh Diệu lại phát hiện ra được vịtrí của mình, theo hắn xem ra, Minh Diệu dùng thính giác đểphân biệt vịtrí của hắn, hoặc chỉlà nhờvn khí mà suy đoán ra được. Hắn cẩn thn điều chỉnh vịtrí trên không trung vài lần, cố gắng không đểcho đôi cánh mình khi phi hành phát ra thanh âm, cuối cùng dừng ngay đỉnh đầu Minh Diệu.

Lần này hắn cũng không tiếp tục thao thao bất tuyệt trước khi công kích, mà không nói một tiếng từ trên không trung đâm thẳng xuống.

- Đến vừa lúc!

Ngay trong nháy mắt thanh kiếm của Gabriel tới gần Minh Diệu chợt lui ra sau một bước, vừa lúc tránh thoát kiếm của hắn, sau đó nắm tay mạnh mẽ tung một quyền vào mặt phải của hắn, trực tiếp đánh văng hắn rơi xuống đất.

Lực đánh tht lớn khiến Gabriel trực tiếp ngã xuống ngay trước mặt Minh Diệu. Hắn cảm thấy tht sợ hãi, nếu như nói lần đầu tiên là vn khí hay trùng hợp, như vy liên tục hai lần đã là không phải.

- Này…trong Thánh Kinh đã nói như thế nào nhỉ? Nếu như địch nhân đánh vào má trái của ngươi, vy ngươi hãy đem luôn má phải cho hắn đánh!

Minh Diệu huy vũ nắm đấm của mình:

- Ngươi xem, ta rất phối hợp, ngươi hẳn nên cảm tạta!

- Tội…nhân…

Gabriel nằm dưới đất, hai quyền của Minh Diệu không nhẹ, hơn nữa đều đánh thẳng vào mặt, tiếng nói của hắn đã có chút hàm hồ.

- Ta ghét nhất là có người nói chuyện kiểu văn chương với ta!

Minh Diệu không đợi Gabirel đứng lên, lại một quyền trực tiếp oanh hắn chìm trên sàn nhà.

- Muốn hn, phải đi hn người đem ngươi chế tạo ra đi. Bình thường ta không đánh nữnhân, nhưng đối với nhân yêu bất nam bất nữthì ta không chút băn khoăn tí nào!

- Thu phục sao?

Mịbước nhanh tới bên người Minh Diệu, chứng kiến trong chiếc hố trên sàn nhà trống rỗng xuất hiện tht nhiều vết máu màu lam.

- Thu phục!

Minh Diệu lắc lắc cổ tay nói:

- Tiếp tục đi tới thôi, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian!



Trên người a Trạch đã tràn đầy vết máu, sớm không thểphân rõ là máu của địch nhân hay của chính mình hoặc là chiến hữu. Đối diện với đại quân La Sát vô cùng vô tn, hiện tại điều duy nhất ủng hộ nàng không bịngã xuống chính là ý chí muốn sống.

Đội ngũ của bọn họ đã bịtách ra, những La Sát cao lớn ngăn chặn tầm mắt, cho dù muốn hội hợp với người khác cũng vô cùng khó khăn. La Sát rống to át cảtiếng hô hoán của chiến hữu, điều duy nhất a Trạch có thểlàm chính là giết chết địch nhân bên người đểgiữtròn tính mạng của chính mình.

- Kết thúc tại đây sao?

Cảm giác kiệt lực lan khắp toàn thân, đây chính là điềm báo linh lực đã khô kiệt. A Trạch lại vung lên băng kiếm chém La Sát trước mặt, nhưng tht không ngờbăng kiếm vừa cắt rớt được phân nửa đầu địch nhân cũng hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán bên trong không khí.

- Rống…

Một con La Sát nhấc lên thân thểđã vô lực phản kháng của a Trạch, giơ lên cao cao. Miệng rộng của nó tiếp cn với mặt của nàng gần sát bên cạnh, thm chí nàng còn có thểnhìn thấy rõ cảlỗ chân lông trên mặt nó.

- Ta sẽ chết hay sao?

Mí mắt a Trạch nặng nề không mở nổi:

- Hay là ta sẽ biến thành quái vt giống như Bạch Huyên đây? Có lẽ chết còn tốt hơn!

- Ha ha ha, buông tha cho chống cự sao?

Thanh âm Bạch Huyên vang lên bên tai a Trạch. Nàng cố sức mở mắt lại phát hiện tên La Sát cũng không trực tiếp xé nát mình lại đem nàng đưa tới trước mặt Bạch Huyên.

- Coi như từng là đồng học, đểcho ta chết…

A Trạch suy yếu vô lực nói:

- Không đểcho ta biến thành quái vt…làm ơn…

- Ngươi đang cầu ta sao? Ha ha ha ha, ngươi đang cầu ta!

Bạch Huyên ngửa mặt lên trời cười dài, trên mặt đắc ý nói không nên lời:

- Không nghĩtới ngươi cũng có một ngày cầu xin ta. Ngạo mạn của ngươi đâu? Kiêu hãnh của ngươi đâu?

- Giết ta…

Thanh âm của a Trạch suy yếu cơ hồ không nghe thấy.

- Ha ha ha ha, a Trạch, a Trạch…

Bạch Huyên cười to tht chói tai:

- Tht buồn cười, gương mặt luôn cao cao tại thượng, ai cũng không đểvào mắt, ai sẽ nghĩtới ngươi lại rơi xuống kết cục này?

- Không, ta sẽ không đểcho ngươi chết, cũng sẽ không biến ngươi thành quái vt. Ta muốn ngươi sống, biến thành đồ chơi của thủ hạta, cho ngươi nếm thử hương vịsống không bằng chết.

Bạch Huyên dùng tay nhấc lên cằm a Trạch:

- Đợi sau khi toàn bộ mọi người trên thế giới đều biến thành La Sát, cho toàn bộ nam nhân trong trường học đều nếm thử hương vịcủa ngươi, hương vịcủa một kẻ luôn mang theo bộ dáng cao cao tại thượng luôn tự cho là đúng!

A Trạch cúi đầu, đã sớm nói không ra lời, không biết đã hôn mê hay đã chết.

- A Trạch, a Trạch, cái tên tht buồn cười!

Bạch Huyên nắm tóc a Trạch, nâng mặt nàng ngẩng lên:

- Ngươi cho như vy là xong sao? Cho mình một cái tên có thểlàm cho không ai biết sao? Ta xem qua hồ sơ học tịch của ngươi, Mã Xuân Hoa. Tht buồn cười, cũng không biết cha mẹ ngươi đầu óc chứa đựng cái gì, lại còn có người đặt cho con mình cái tên khó nghe như vy!

- Ngươi…tiếp tục kêu thêm một lần thử xem!

Ánh mắt a Trạch thoáng mở ra, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Bạch Huyên:

- Đây không phải tên mà ngươi có thểkêu ra!

- Mã Xuân Hoa, Mã Xuân Hoa, Mã Xuân Hoa!

Bạch Huyên cơ hồ là dùng thanh âm rít gào kêu lên:

- Ta vn kêu đó, thế nào, ta còn muốn xăm ba chữkia lên trán của ngươi, làm cho mọi người đều biết tên của ngươi!

- Không thểtha thứ, không thểtha thứ!

Thân thểa Trạch run rẩy lên:

- Không ai có thểgọi ta như vy, ta gọi là a Trạch!

- Ngươi chính là Mã Xuân Hoa, nơi này toàn bộ La Sát đều nghe được!

Bạch Huyên đắc ý cười ha hả.

- Chết…ngươi…

A Trạch cúi đầu, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi tht khó nghe.

- Ngươi nói cái gì?

Bạch Huyên tiến tới trước mặt a Trạch vảnh tai:

- Ta không nghe được…

- Ta nói chết dường như tht thích hợp với ngươi…

Hai mắt a Trạch trợn tròn, hung tợn nhìn chằm chằm mặt Bạch Huyên. Tên La Sát đang nắm lấy a Trạch bỗng nhiên phát ra tiếng gào thê thảm, hai tay nắm lấy a Trạch đã bịtước đoạn tn gốc. A Trạch đánh ra một đạo phong nhn xuyên qua yết hầu nó, tiếng gào chợt dừng bặt. Mấy chục đạo cuồng lôi từ trên trời giáng xuống, đem những tên La Sát chung quanh đánh thành cháy sém. Trong tay nàng cầm một thanh băng kiếm sáng ngời, mũi kiếm chỉthẳng vào mặt Bạch Huyên.

Rét lạnh, rét lạnh xuyên vào xương tủy. Bạch Huyên cảm giác được khí lạnh trong nháy mắt giảm xuống.

- Ngươi tiếp tục kêu thêm một lần thử xem xem!

A Trạch đem băng kiếm tản ra hàn khí đặt lên cổ Bạch Huyên, thản nhiên nói:

- Lặp lại lần nữa, ta gọi là a Trạch, nghe rõ sao?

- Mã…ách…

Hai mắt Bạch Huyên trợn tròn, dùng khí lực cuối cùng hô được một chữ. Nhưng chỉđáng tiếc chữsau đó đã theo đầu của nàng ta rơi xuống đất, vĩnh viễn chìm bên trong cổ họng.

- Lặp lại lần nữa, gọi ta a Trạch!

A Trạch nhìn thi thểkhông đầu của Bạch Huyên ngã xuống đất, gương mặt không chút thay đổi:

- Đừng có nghĩsai lầm!

Đàn La Sát mất đi người chỉhuy động tác liền thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh liền bắt đầu hoạt động. Nhưng khác với trước đó, bọn hắn đã thiếu khuyết người chỉhuy, hoàn toàn chỉnương theo bản năng tới hành động. Chỉcó mấy tên La Sát theo bản năng đói khát nhào tới chỗ a Trạch, ngoài ra đều bắt đầu xoay ra đánh nhau.

- Bắc Đẩu Bách Phương Trảm!

Thiên Tướng hét lớn một tiếng, ba mươi mấy con La Sát bịthanh âm chấn động cao tần hóa thành bột phấn.

- Hỗn đản, rõ ràng là do ta dùng sóng âm giết, ngươi hô cái gì?

Vẻ mặt Alie tức gin trừng mắt nhìn Thiên Tướng.

- Xuân Hoa, ngươi ở đâu, Xuân Hoa?

Không đểý tới lời oán hn của Alie, Thiên Tướng lớn tiếng kêu tên a Trạch, vọt tới trước người của nàng.

- Ngươi thế nào hảXuân Hoa, ngươi không sao chứXuân Hoa?

- Nói bao nhiêu lần, phải gọi tôi là a Trạch a Trạch a Trạch a Trạch…

A Trạch phát điên hô:

- Không được tiếp tục gọi tôi là Xuân Hoa!

- Ân, được, Xuân Hoa.

Thiên Tướng gt đầu:

- Không bịthương đi Xuân Hoa?

- Không có…

A Trạch vô lực cúi thấp đầu nói:

- Lặp lại lần nữa, gọi tôi a Trạch…

- Ân, được thôi Xuân Hoa.

Thiên Tướng vỗ vỗ vai a Trạch:

- Chúng ta đi thôi, Xuân Hoa!

- Gọi tôi a Trạch…

- Không thành vấn đề, Xuân Hoa!



- Lại thêm một cái, không biết lần này thiên sứlà hình dạng gì?

Nhìn cánh cửa kim loại trước mắt, Mịlại hướng Minh Diệu nói:

- Rốt cục phải đi qua thêm mấy đại sảnh thế này đây?

- Là cửa cuối cùng!

Minh Diệu nhìn bản đồ nói:

- Đây là cánh cửa cuối cùng. Nếu như tên kia nói đều là lời tht, sau cánh cửa này hẳn là đại thiên sứcuối cùng!

- Vy nhanh chân một chút giải quyết hắn rồi đi tới đi!

Mịgt đầu nói:

- Tôi bắt đầu lo lắng cho Tiểu Manh!

- Được rồi!

Minh Diệu gọi Hoài Tố, đem cửa kim loại cắt thành từng mảnh nhỏ.

Trong đại sảnh, một nam nhân cao chừng ba thước, nửa thân trần đứng giữa căn phòng. Dáng người chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ, còn hiện lên vẻ sáng bóng như kim loại. Ở sau lưng của hắn đôi cánh trắng mở ra tht to, biểu hiện ra thân phn của hắn.

- Là thiên sứlực lượng hình đi!

Mịnhìn Minh Diệu nói:

- Xem ra tht cường tráng, lực phòng ngự thân thểcũng rất cao, không dễ đối phó đâu!

- Đểcho tôi tới đi!

Minh Diệu đem Hoài Tố biến thành một thanh Thanh Long Yểm Nguyệt Đao tht lớn, hóa thành một đạo tàn ảnh hướng tên thiên sứkia vọt tới.

- Tội nhân, ta vốn là một trong những đại thiên sứ, nắm lực lượng trong tay…ô a…

Lời của thiên sứcường tráng còn chưa nói hết, Minh Diệu đã vọt tới trước mặt của hắn. Minh Diệu vung tay chém xuống, Thanh Long Yểm Nguyệt Đao đã đem hắn chém thành hai nửa suốt từ đầu tới chân.

- Ngượng ngùng, chúng ta đang tranh thủ thời gian, sẽ không nghe ngươi tự giới thiệu!

Minh Diệu đem vết máu màu lam dính trên Thanh Long Yểm Nguyệt Đao vung lắc, thản nhiên nói!



- Tiến sĩ, kẻ xâm nhp đã đánh bại toàn bộ đại thiên sứ, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nhìn Minh Diệu thoải mái tự tại đánh bại đại thiên sứcuối cùng trên màn ảnh, nhân viên công tác kích động hỏi. Theo bọn hắn xem ra, đại thiên sứlà tác phẩm thành công nhất của tiến sĩchế tạo. Hơn nữa sau nhiều lần quan sát thực nghiệm, bọn hắn cũng nghĩrằng trên thế giới này không có nhân loại có khảnăng đánh bại được đại thiên sứ. Nhưng Minh Diệu xuất hiện đã đánh vỡ ý nghĩcủa bọn hắn, đặc biệt là vừa rồi thấy thiên sứlực lượng hình kia rơi xuống kết cục bịmột đao chém đoạn, làm cho mọi người phải trợn mắt há hốc mồm.

- Binh lực phòng ngự của Địa Bảo còn lại bao nhiêu?

Tiến sĩnhắm mắt lại hỏi.

- Bộ đội thiên sứtrưởng đại khái còn hai thành có thểtác chiến.

Nhân viên công tác vừa xem xét màn hình vừa nói:

- Chúng ta cần lui lại không?

- Không cần, tp kết toàn bộ binh lực ngăn trở bọn hắn!

Tiến sĩlắc đầu.

- Nhưng mà tiến sĩ, vừa rồi chính ông cũng nhìn thấy ngay cảđại thiên sứcũng không phải là đối thủ của hắn.

Nhân viên công tác nói:

- Thiên sứtrưởng bình thường càng không khảnăng chống đỡ được bọn hắn…

- Ta biết!

Tiến sĩđáp:

- Chỉcần ngăn trở bọn hắn, kéo dài thêm một ít thời gian là được. Chỉcần kỳ suy yếu của chủ nhân đã qua, như vy hết thảy đều đã xong. Thiên sứsao, chỉcần có đủ tài liệu cùng thời gian, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!

Nhân viên công tác không nói gì, bắt đầu thao tác bàn phím. Bộ đội thiên sứtrưởng nhn được mệnh lệnh lp tức hướng chỗ Minh Diệu cùng Mịchạy qua.

- Xem ra chúng ta giống như tht sự không ra được rồi đi!

Lau vết máu dính trên mặt, Alie dùng thanh âm khàn khàn nói. Sử dụng lực lượng quá độ đã làm dây thanh của nàng bịtổn thương nghiêm trọng.

Hiện tại bên trong đội ngũ người còn sức chiến đấu chỉcó một mình Thiên Tướng. A Trạch trải qua hồi quang phản chiếu, hiện tại đã suy yếu hoàn toàn, muốn khôi phục còn cần thêm một thời gian nữa. Ada cũng đã kiệt lực, tuy rằng đã khôi phục được chút ít ma lực, nhưng nàng mất đi ma trượng chẳng khác gì mất đi cánh tay, căn bản không thểphát huy ra được lực lượng. Mà tiểu đội nàng suất lĩnh chỉcòn lại ba người, hơn nữa đều bịthương.

- Không nghĩtới ta lại có thểchết ở loại địa phương này.

Alie nhìn bóng đen không ngừng chớp động trong bụi cây, bi ai nói:

- Ta từng khát vọng tử vong tiến đến, nhưng không nghĩtới sẽ lấy phương thức như vy chấm dứt rụng tính mạng của ta, ta tht không cam lòng!

- Không cần lo lắng, ta còn có thểđánh tiếp!

Chiếc áo hồng nhạt trên người Thiên Tướng đã thành đỏ sm, bên trên còn dính đầy thịt nát. Hắn đi tới, dùng bàn tay to vuốt ve mái tóc dài màu bạc của Alie, ôn nhu nói:

- Với danh nghĩa của một đại thúc thích la lỵ khống, bất kểthế nào ta cũng đều mang cô đi ra ngoài!

- Ngươi? Căn bản là không khảnăng!

Alie tức gin nói:

- Nếu như La Sát chỉlên từng tên thì ngươi tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu bọn hắn kết bè xông lại, loại hỗn chiến căn bản không thích hợp với ngươi!

Vòng vây ngày càng nhỏ lại, không gian lưu lại cho họ hoạt động đã không còn bao nhiêu. Bịđàn La Sát không ngừng áp bách, bọn họ không những không thểrút lui mà còn cách bìa rừng càng ngày càng xa. Tuy rằng a Trạch bùng nổ giết chết Bạch Huyên, làm đàn La Sát thoáng mất đi khống chế. Nhưng thời gian lưu cho họ cũng không nhiều, trong rừng nữtính La Sát không chỉcó một mình Bạch Huyên. Trong quá trình phá vây, bọn họ còn gặp được tới bốn con nữtính La Sát.

Nguồn: tunghoanh.com/u-minh-trinh-tha-m/chuong-394-obpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận