Vô Lại Quần Phương Phổ Chương 149: Ước hẹn của giai nhân

Chúng nhân không hẹn cùng ngoảnh mặt nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Cách đó không xa, một nam tử thân hình cao lớn mỉm cười đứng đó, môi đỏ mặt ngọc, tuấn mĩ nhưng không mất vẻ anh khí, hiển nhiên là một tuyệt thế mĩ nam tử.
"Bảnh trai quá!" Hàm Yên vẻ mặt si ngốc "Thật đáng tiếc, ta đã là tiểu lão bà của Vô Ưu ca ca mất rồi."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không nhất định phải gả cho tên đại sắc lang đó mà?" Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc nhìn Diệp Vô Ưu một cái, sau đó thấp giọng đề tỉnh Hàm Yên.
"Ta cuối cùng cũng phải gả cho Vô Ưu ca ca, ta là người rất chuyên nhất, không thể bội phản Vô Ưu ca ca!" Hàm Yên rất nhanh trả lời, nhưng ngay lập tức lại lên tiếng than van "Bất quá, người này thật sự là quá bảnh trai!"
Diệp Vô Ưu không khách khí trừng mắt nhìn Hàm Yên, miệng lầm rầm nói "Đây chẳng phải một gã tiểu bạch kiểm* sao? Có gì hay chứ!"

Chỉ là, nói qua nói lại, hắn cũng không thể không thừa nhận, nam nhân cao lớn này quả thật rất anh tuấn. Bất quá, hắn lại quên rằng, để nói tiểu bạch kiểm, hắn mới thực giống tiểu bạch kiểm.
."Ta không có đường huynh!" lúc này, thanh âm Lãnh Sương Sương vang lên, rất lãnh đạm: "Hắn vẫn còn sống, ta đã hạ thủ lưu tình!"
"Sương Sương, mặc dù muội đã ly khai nhiều năm, nhưng trên người muội vẫn đang chảy dòng máu Tuyết gia. Thân phận Phiêu hương hoàng thất của muội không cách gì cải biến được." Nam tử anh tuấn đó nhẹ thở dài than, "Ta nghĩ rằng có lẽ muội có sự hiểu lầm với ta, nhưng đây là gia sự của hoàng thất chúng ta, chúng ta có thể trở về từ từ giải quyết."kien
"Ngươi hiểu lầm thì có, ta đối với ngươi không có một chút hiểu lầm nào. Ta cũng không có một chút ý tứ gì với ngươi. Sự việc của các ngươi, ta căn bản không muốn nhúng tay." Lãnh Sương Sương lạnh lẽo nói, "Ta hiện tại gọi là Lãnh Sương Sương. Ta họ Lãnh, không phải họ Tuyết, ngươi có thể yên tâm."
"Để người này yên tâm?" Diệp Vô Ưu khẽ giật mình. Lãnh Sương Sương nói vậy là có ý tứ gì? Nàng không phải họ Tuyết thì làm sao có thể để người này yên tâm được? Người này cũng là thành viên hoàng thất Phiêu hương đế quốc, phải chăng, người này là Tuyết Minh Văn? Nếu quả đúng như nàng nói, tên này được coi là Phiêu hương đệ nhất mĩ nam tử, thật sự là danh bất hư truyền a!
"Sư tỷ, gã tiểu bạch kiểm này là ai?" Diệp Vô Ưu cuối cùng nhịn không được hỏi.
"Hắn là Tuyết Minh Văn." Lãnh Sương Sương vẻ mặt đang từ băng sương lãnh nhược nhanh chóng biến thành ôn nhu, ngữ khí nhu hòa dị thường. Dạng biến hóa này, Tuyết Minh Văn gần đó tự nhiên là nhìn thấy rất rõ, không nhịn được nhãn thần xuất hiện một tia dị dạng. Ngay từ đầu hắn luôn chăm chú vào cặp mắt Lãnh Sương Sương, nhưng cuối cùng lại chuyển đến săm soi trên người Diệp Vô Ưu.
"Vị này chắc là Diệp Vô Ưu Diệp công tử.". Tuyết Minh Văn ôm quyền cười nhẹ nói "Tại hạ Tuyết Minh Văn, lần đầu gặp mặt, đón tiếp cẩu thả, mong Diệp công tử bỏ quá."
Lễ ra mắt nhún nhường của Tuyết Minh Văn, hoàn toàn không phù hợp với thân phận đế quốc hoàng tử của hắn nhưng lọt vào tai người khác lại thấy rất thoải mái. Vốn nói không ai nỡ ra tay với người nhã nhặn tươi cười nên dù Diệp Vô Ưu trong lòng vốn có thành kiến với Tuyết Minh Văn, cũng chỉ có thể trong lòng chửi hắn nói những câu dối trá.
"Nhị điện hạ khách khí quá, chúng ta chưa từng quen biết, có gì mà bỏ quá với không bỏ quá chứ?" Mặc dù không thể chửi mắng gã song ngữ khí Diệp Vô Ưu cũng chẳng có chút tốt đẹp gì.
Hắn hiện tại đã hoàn toàn minh bạch, Tuyết Minh Văn khẳng định biết rõ thân phận hắn, cũng biết rõ hắn đến để làm gì. Bất quá, đối đãi với địch nhân vẫn có thể khách khí như vậy, không thể không nói rằng công phu hàm dưỡng của Tuyết Minh Văn quả là không tệ.
Từ lúc Tuyết Minh Văn xuất hiện, Tuyết Chánh Anh luôn không nói một lời. Nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ đối với Tuyết Minh Văn có vài phần úy kị.
"Tuyết Minh Văn, sư đệ nói không sai. Chúng ta không quen biết, ngươi không cần cố gắng đến tiếp cận với chúng ta. Không có tác dụng đâu." Không đợi Tuyết Minh Văn đáp lời, Lãnh Sương Sương lại mở miệng nói tiếp: "Sư đệ, chúng ta đi!"
Lãnh Sương Sương kéo Diệp Vô Ưu quay mình bước đi. Tuyết Minh Văn cũng không hề giữ lại. Chỉ là, tới khi chúng nhân biến mất trong tầm mắt, tức thì, sắc mặt gã đột nhiên trở nên có chút âm trầm.
oOo
Thuận lợi về tới khách điếm, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút đói bụng, liền trước tiên kêu điếm tiểu nhị dọn một bàn ăn. Sự việc phát sinh trước đó, kỳ thật đối với bọn họ chẳng mang lại ảnh hưởng gì. Chỉ có Hàm Yên nha đầu này ngẫu nhiên ngẩn ngơ thốt ra một câu: "Tuyết Minh Văn thật bảnh trai a!"
"Ngươi nếu thích gã, thì đi mà tìm gã, không được ở đây kêu ma gọi quỷ!" Hàm Yên vừa nói xong mấy câu, Lãnh Sương Sương cuối cùng không nhẫn nổi trừng mắt nhìn nàng lạnh lẽo trách cứ. Mới đầu, Hàm Yên mấp máy môi muốn nói, sau lại không dám nói ra. Đành chịu thôi, nàng đối với Lãnh Sương Sương úy kị như vậy, tựa hồ không phải ngày một ngày hai mà thành. Nàng hiện tại trời không sợ đất không sợ, sợ nhất chính là Lãnh Sương Sương. Nguồn: http://truyenyy.com
Đây gọi là mọi vật đều có khắc tinh, ác nhân lại có người ác độc hơn. So với Hàm Yên ả ác ma tiểu nha đầu này thì Lãnh Sương Sương còn hung hăng hơn. Lãnh Sương Sương trong mắt Hàm Yên chính là ác ma, thế mà khi đối diện với Diệp Vô Ưu lại trở thành chú mèo nhỏ ôn thuận.
Cơm nước xong, Hàm Yên cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu ra ngoài đi dạo. Dĩ nhiên Lam Tiểu Phong cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm hộ hoa sứ giả. Còn Diệp Vô Ưu không có một chút hứng thú ra ngoài ngó nghiêng, liền cùng Lãnh Sương Sương lưu lại trong khách điếm.
"Sư tỷ, thật ra, ta nghĩ rằng nếu nàng trở về hoàng cung, khôi phục thân phận trước đây của nàng, đối với Tuyết Minh Cương đã có một sự trợ giúp vô cùng to lớn." Trong phòng, Diệp Vô Ưu ôm Lãnh Sương Sương nằm lăn ra giường, ngập ngừng nói.
"Ta biết, bất quá, ta không muốn nhúng tay vào, lại không muốn trở lại làm một công chúa gì đó." Lãnh Sương Sương nhẹ nhàng đáp: "Ta đã quen với cách sinh hoạt hiện tại"
"Vậy cũng được. Kỳ thật, làm công chúa cũng chẳng có gì hay. Rất nhiều sự việc đều không thể tự mình làm chủ." Diệp Vô Ưu gật gù, hắn không nhịn được nhớ tới Hoa Nguyệt Lan. Nàng công chúa mĩ lệ này, ngay cả hôn sự của mình cũng không có quyền quyết định, đã gần như bị bức gả cho Tạ Trường Phong.
"Mọi việc cái gì cũng đều không biết." Trong lòng Diệp Vô Ưu lưới qua từng hình bóng yêu kiều, Hoa Nguyệt Lan, Hoa Vân La, Yến Băng Cơ…Thân ảnh những nữ tử mĩ lệ này tất cả chợt lướt qua tâm trí, hắn đột nhiên phát hiện, hắn cũng nhớ nhung các nàng.
"Ừm" Lãnh Sương Sương khẽ gật đầu, líu lo nói: "Ta không muốn làm công chúa, ta chỉ muốn làm sư tỷ của đệ."
"Ta không chỉ muốn nàng là sư tỷ ta, mà còn muốn nàng là lão bà của ta." Diệp Vô Ưu cười hi hi, đột nhiên phiêu thân siết chặt thân thể lung linh của Lãnh Sương Sương vào người, ghé tai nàng gạ gẫm "Sư tỷ, chúng ta luyện song tu, được không?"
.Lãnh Sương Sương gương mặt trắng trẻo từ từ chuyển sang sắc hồng, thân thể nhu nhuyễn tức thì trở nên nóng bỏng. Nàng tựa hồ có chút xấu hổ, ngập ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng nói "Đệ muốn thế nào cũng được."kien
Diệp Vô Ưu trong lòng ấm áp. Lãnh Sương Sương thật ôn thuận, khiến hắn cảm thấy thoải mái dị thường, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, thưởng thức đôi môi xinh của nàng, song thủ cũng bắt đầu nhẹ nhàng triển khai thám hiểm khắp nơi trên cơ thể nàng.
Đêm đó, Diệp Vô Ưu tận hưởng ôn nhu. Thân thể kiều mĩ thành thục đó của Lãnh Sương Sương khiến Diệp Vô Ưu lưu luyến không thôi, triền miên cả đêm, mãi tới trước bình minh mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Diệp Vô Ưu cũng không biết rằng, đêm đó, trong phòng hắn cũng có người đã đợi suốt cả đêm. Không phải ai khác, chính là Tống đại tiểu thư đến từ Kiếm các, Tống Loan.
"Nếu cứ thế này thì không được. Gã cả ngày chỉ muốn triền miên một chỗ với Lãnh Sương Sương, ta làm sao có thời gian nghiên cứu pháp bảo của hắn đây?" Sáng sớm, khi Tống Loan phát hiện Diệp Vô Ưu chưa có quay trở về, không biết làm sao chỉ đành lẩm bẩm "Thực là, làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề này đây?"
oOo
"Vô Ưu ca ca, Vô Ưu ca ca!" âm thanh của Hàm Yên lanh lảnh bên ngoài phòng Lãnh Sương Sương, phiến khắc sau, cửa phòng mở ra.
"Kêu la cái gì? Sư đệ còn đang ngủ!" Lãnh Sương Sương trừng mắt lườm Hàm Yên, y phục đã chỉnh tề. Chỉ là nét xuân tình trên mặt vẫn còn vương lại, đầu tóc có chút rối bời, tỏ ra hơi mỏi mệt.
"Có chuyện không hay. Có người đưa một phong thiếp mời, gửi cho Vô Ưu ca ca!" Hàm Yên co người lại, thấp giọng đáp.
"Đưa cho ta thiếp mời." Lãnh Sương Sương ngữ khí nhè nhẹ hòa hoãn trở lại.
"Là Lý phủ cho người mang tới." Hàm Yên đưa thiếp mời cho Lãnh Sương Sương, nói thêm một câu.
"Biết rồi, đợi khi sư đệ tỉnh giấc, ta sẽ đưa cho hắn." Lãnh Sương Sương có chút khó chịu nói.
"Oh, vậy ta đi đây!" Hàm Yên liếc mắt thật nhanh vào phòng, sau đó mới chuyển thân quay mình đi ra.
"Sư tỷ, trong thiệp mời Lý phủ nói chuyện gì?" Vừa đóng cửa xong, thanh âm Diệp Vô Ưu từ phía sau Lãnh Sương Sương đã truyền đến. Trên thực tế, hắn cũng vừa mới tỉnh dậy, chỉ là không muốn rời khỏi giường. Hiện tại nghe thấy thiệp mời không ngờ là do Lý phủ gửi tới, hắn tức thì kinh ngạc, cũng không khỏi nổi lên chút hiếu kỳ. Phải chăng là do Tô Tố Tố gửi tới?
Diệp Vô Ưu đoán quả không sai. Thiệp mời xác thật là do Tô Tố Tố gửi, hơn nữa, không ngờ còn ước hẹn gặp mặt hắn.
"Sư tỷ, nàng nói xem, Tô Tố Tố tìm ta có việc gì?" Diệp Vô Ưu có chút băn khoăn. Hắn mặc dù đã nhìn qua Tô Tố Tố, nhưng lúc hắn nhìn, Tô Tố Tố có lẽ không nhìn thấy hắn. Hai người lại không có một chút giao tình nào, thế nào lại hẹn ước hắn gặp mặt?
"Ta cũng không biết, bất quá, ta nghĩ, việc này cùng với việc tranh quyền trong cung đình có liên quan." Lãnh Sương Sương trầm ngâm nhỏ nhẹ nói "Nàng yêu cầu cùng đệ đơn độc gặp mặt tại Phiêu hương tháp. Ta biết Phiêu hương tháp nằm ở địa phương nào, là bên ngoài Phiêu hương thành. Tháp này mặc dù mệnh danh là phiêu hương, trên thực tế đã bị hư hoại, rất ít người lai vãng tới đó. Ta có cảm giác, nàng ta hẹn đệ gặp mặt tại đó, chỉ sợ không có hảo ý."
"Chỉ là, nếu như nàng thật sự không có hảo ý, thì cũng sẽ không biểu lộ ra rõ ràng. Tìm một nơi gặp mặt như vậy, chẳng lẽ là nói rõ với chúng ta, nàng không có hảo ý sao?" Diệp Vô Ưu có chút thắc mắc hỏi lại.
"Cái này ta thật không rõ, có thể, nàng biết rằng đệ tin tưởng như vậy, mới cố ý làm như thế." Lãnh Sương Sương suy nghĩ nói: "Bất kể thế nào, ta cho rằng đệ không nên đi thì tốt hơn.
"

"Nếu ta thật sự không đi, làm sao tránh khỏi bị người nói rằng ta sợ nàng ta?" Diệp Vô Ưu thật chẳng muốn thối lui. Hơn nữa, cơ hội được đơn độc gặp mặt cùng Vân Mộng đệ nhất tiên tử, hắn không muốn bỏ qua. Nếu nói rằng có nguy hiểm, hắn trước nay đều không sợ nguy hiểm.
"Nếu như đệ thực muốn đi, ta sẽ đi cùng đệ!" Lãnh Sương Sương trầm mặc một lúc rồi nói.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vo-lai-quan-phuong-pho/chuong-149/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận