Sơ Vũ nhớ đến tối qua nằm trong chăn lạnh, kí túc xá của cô lại nằm phía không có ánh nắng mặt trời, ban đêm bị lạnh tỉnh lại nhiều lần. Cô quyết định cũng đem chăn ra phơi nắng, phòng cô nằm trên tầng 5, đem chăn ra phơi là một công trình, chạy qua chạy lại, cuối cùng cũng ôm được chăn đệm xuống dưới.
Chín giờ bắt đầu có ánh sáng mặt trời, lúc này ánh mặt trời còn chưa đủ mãnh liệt, cô đang mang dép lê, đứng dựa vào một bên lan can, thở hổn hển vỗ cái chăn. Sức khỏe cô vốn yếu, mang chăn nặng xuống tay cứ run run. Nghỉ ngơi một lát, rốt cục cũng đỡ hơn, xoay người chuẩn bị lên lầu, lướt mắt qua chiếc cổng sắt của kí túc thấy một chiếc xe hơi màu đen, cô thản nhiên liếc mắt một cái.
Lúc cô đi lên đến cửa phòng, bỗng nghe thấy tiếng di động cô đang reo ở trong. Cô nhanh chóng mở cửa ra, lấy di động từ trong túi ra, cầm lên nhìn thấy một dãy số lạ. Cô không có lưu số điện thoại của Tịch Hạo Trạch, nhưng cô vẫn nhớ rõ trong đầu. Cô hơi nhíu mày nhìn màn hình đang lấp lóa, chần chờ hơn mười giây mới nhận.
“A lô , ai vậy ạ?” Bên kia không có lên tiếng. Sơ Vũ lại a lô một tiếng, cô nghĩ là ai đấy đùa dai, hơi tức giận đang chuẩn bị tắt máy, bên kia rốt cục cũng truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, thanh âm từ tốn: “Tiểu Vũ à, là ta.”