Vũ Thần Chương 260: Một chiêu cực mạnh va chạm.

Lúc này Hạ Nhất Minh thân thể như một pho tượng bất động, lông mày đen nhánh, đôi mắt lấp lánh có thần. Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ hai mốt chuẩn bị phát ra, khí thế hắn lúc này giống như một vị quân chủ nắm giữ cả thiên hạ.
Khí thế cường đại này khiến áp lực kinh khủng từ đầu sói kia dường như mất đi tác dụng.
Hai cỗ khí thế khác biệt nhưng đều vô cùng hùng mạnh ở cùng một nơi khiến không gian như ngưng lại.
Hạ Nhất Minh hai mắt mở lớn, đột nhiên hét lên một tiếng. Theo một tiếng thét này, chân khí từ trong cơ thể điên cuồng tuôn ra, cứ như vậy cùng với thiên địa chân khí xung quanh tạo lên một biến hóa vô cùng kỳ dị.
Giờ phút này, cảm giác được cỗ khí thế đó trở lên vô cùng chân thực.
Dưới khí thế cường đại đó, mỗi người đều cảm nhận được áp lực trên người. Giờ phút này, chân khí Hạ Nhất Minh phát ra cũng tạo thành kết quả như vậy.

Đám Đồ đằng sứ giả lúc này sắc mặt đại biến, bọn họ cùng đám tiên thiên cường giả lúc này đều cảm nhận được cỗ khí thế vô cùng chân thực đó. Trên thân thể bọn họ dường như xuất hiện vô số cánh tay, khóa chặt bọn họ tại chỗ, thậm chí muốn cử động một chút cũng phải hao tổn không ít khí lực.
Mọi người sắc mặt đại biến, đối với cỗ khí thế không hiểu rõ này, bọn họ dĩ nhiên là không thể lý giải, chỉ biết rằng trong lòng hết sức sợ hãi, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng với những người xuất thân từ các đại môn phái, hoặc là đạt tới cảnh giới cao lại vô cùng rõ ràng điều này có ý nghĩa ra sao.
Bọn họ ánh mắt quan sát Hạ Nhất Minh tràn ngập vẻ hâm mộ cùng sợ hãi.
Hạ Nhất Minh vậy mà cũng có thể tạo ra được phương pháp nhưng tụ chân khí cho bản thân mình.
Đây chính là bước đầu tiên đặt chân lên cảnh giới Tam hoa tụ đỉnh, cũng là bước khó khăn nhất.
Mặc dù Vu Kinh Lôi cũng có thể ngưng luyện ra nhị hoa, hơn nữa đóa hoa lão ngưng luyện ra hơn xa so với lúc này Hạ Nhất Minh có thể ngưng luyện. Nhưng Vu Kinh Lôi tuyệt đối không bao giờ đạt được điều này.
Đó là bởi Vu Kinh Lôi bất quá ngưng luyện ra nhị hoa là do lão ngưng luyện chân khí trong cơ thể mà thành, cho dù nhị hoa đó có vững chắc thế nào, đối với thiên địa chân khí cũng không cách nào tác động.
Đây là bởi Vu Kinh Lôi tu luyện song hệ công pháp, không thể ngưng luyện thành tam hoa, bởi thế không thể câu thông cùng thiên địa chân khí.
Cho nên lão trước sau cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới này mà không cách nào chính thức đạt tới Tam hoa tụ đỉnh cảnh giới.
Nhưng Hạ Nhất Minh lại khác biệt. Hắn lúc này mặc dù không thể hoàn toàn ngưng luyện ra Thủy chi hoa, nhưng khi chân khí của hắn phóng ra, lại có thể câu thông cùng thiên địa chân khí.
Đây mới chân chính là đạo lý của Tam hoa tụ đỉnh.
Chỉ bất quá, đa số những người có thể ngưng luyện ra tam hoa, sau đó tụ đỉnh mới có thể câu thông cùng thiên địa chân khí, và tạo thành áp lực thực chất đối với người khác.
Nhưng Hạ Nhất Minh thậm chí ngay cả với một đóa Thủy chi hoa chưa ngưng tụ thành hình đã bộc lộ uy lực như vậy.
Mặc dù vậy uy lực còn xa mới sánh bằng những tiền bối Tam hoa tụ đỉnh chân chính. Nên đám người Đồ đằng sứ giả cảm giác chỉ cần dùng sức một chút là có thể thoát khỏi áp lực đó.
Nhưng chỉ điều này đã đủ khiến mọi người điên cuồng rồi.
Bọn họ biết, chỉ cần Hạ Nhất Minh có thể sống sót, lâu nhất chỉ mười năm có thể hoàn toàn ngưng luyện tam hoa, hơn nữa còn tụ đỉnh thành công.
Hơn nữa với tốc độ tiến giai của Hạ Nhất Minh, chỉ sợ cũng không dùng tới mười năm thời gian.
Tác Qua ở phía đối diện cũng cảm nhận được lực lượng khó tin này, cặp mắt đỏ rực của hắn xuất hiện thêm một chút hung ác. Dường như đối thủ càng cường đại, hứng thú của hắn càng lớn.
Phía sau Tác Qua lúc này xuất hiện một đầu sói cực lớn, một cỗ lực lượng khó tin từ cái miệng sói mở lớn này cũng đang tràn ra.
Không gian tựa hồ như nổi lên từng đợt giao động mãnh liệt mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Cổ lực lượng phát ra từ đầu sói lớn này, nhất thời khiến cảm giác đè nặng trong không gian hoàn toàn phá vỡ.
Đám người Đồ đằng sứ giả trên thân thể đều cảm nhận được áp lực mà Hạ Nhất Minh tạo ra, mặc dù áp lực trên thân thể không phải quá lớn nhưng áp lực tâm lý lại không nhỏ chút nào.
Cũng may lúc này Tác Qua đại nhân đại phát thần uy, biến hóa từ đầu sói cực lớn kia khiến thiên địa chân khí cũng phải biến đổi, làm tiêu tan đi uy áp của Hạ Nhất Minh, cũng làm tiêu tan bóng ma đang đè nặng trong lòng bọn họ.
Các ngươi có thiên tài Hạ Nhất Minh, chúng ta cũng có Tác Qua đại sứ, ai thắng ai thua còn chưa biết được....
Đầu sói lớn sau khi tản ra một cỗ lực lượng nhất thời mờ ảo đi rất nhiều. Nhưng Tác Qua lúc này đột nhiên thét vang một tiếng, gương mặt hắn lúc này bỗng đỏ như máu. Trong nháy mắt, đầu sói phía sau lại lập tức hiện ra rõ ràng, sau một tiếng quát của Tác Qua bắn thẳng về phía Hạ Nhất Minh với khí thế như thái sơn áp đỉnh.
Mặc dù Tác Qua dường như biến thành hình dạng như dã thú, nhưng trong lòng hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, không điều gì có thể ảnh hướng tới hắn.
Giờ phút này nhìn thấy chiêu thức Hạ Nhất Minh sắp thi triển, Tác Qua biết đây là một thức vô cùng huyền ảo, nếu bình thường đối mặt với một thức này, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn liều mạng tiếp đỡ. Nhưng lúc này đã lâm vào tình thế cưỡi trên lưng hổ, một chiêu này của Hạ Nhất Minh uy lực có thể cường đại, nhưng cũng không thể kéo dài, nhất định phải trong thời gian ngắn kết thúc trận đấu.
Dù phía trước là núi đao biển lửa, dù là thiên quân vạn mã, Tác Qua hắn cũng quyết chí tiến lên, tuyệt không lùi bước...
Người thực, sói ảo, giờ phút này giống như một chỉnh thể hoàn hảo, như lưu tinh cản nguyệt đánh thẳng về phía Hạ Nhất Minh.
Cỗ khí thế uy lực như vậy, ngay cả thiên địa đều như có chút rung động.
Tất cả mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn một chiêu này, bọn họ trong lòng đều tính toán, nếu mình đứng đó, liệu có thể chịu được một kích này không?
Lúc này Hạ Nhất Minh cũng đã ngẩng đầu lên.
Hắn há miệng....
Giống như vừa rồi đầu sói kia phun ra một cỗ khí tức, Hạ Nhất Minh cũng đem toàn bộ chân khí vừa ngưng tụ lại lập tức phun ra.
Một đóa hoa màu lam vô cùng đẹp đẽ từ miệng Hạ Nhất Minh bắn ra.
Đóa hoa rung động lòng người, ánh sáng phát ra vô cùng chói lóa, cho dù là ai nhìn thấy không khỏi có ý định chiếm làm của riêng trong đầu.
Giờ phút này trong lòng mọi người đều hiện ra ý nghĩ, đây hẳn là một chiêu quyết định.
Thủy hệ chân khí của Hạ Nhất Minh không ngờ tinh túy tới vậy, một chút tạp chất cũng không có. Trách không được Thủy chi hoa của hắn có thể cùng thiên địa câu thông. Thật không biết bằng cách nào mà Hạ Nhất Minh hắn có thể đem lực lượng nhất hệ tu luyện tới tình trạng này.
Người khác không biết, nhưng Hạ Nhất Minh sao có thể không biết, đóa hoa này trước nay chưa từng ngưng luyện được, chỉ khi đối mặt với địch nhân cường đại, tiềm năng của hắn kích phát hoàn toàn, mới có thể phát ra một kích uy lực như vậy.
Tác Qua kinh hô một tiếng, đầu sói lao tới cùng đóa hoa mỹ lệ này đánh thẳng vào nhau.
- Ầm...
Phảng phất như hai ngọn núi lớn đập thẳng vào nhau, âm thanh tạo ra vô cùng đinh tai nhức óc.
Tiếng va chạm không ngừng truyền xa trong không khí.
Bỗng nhiên mọi người đều cảm thấy dưới chân rung lên, sau đó thân thể không kiểm soát được trượt xuống bên dưới.
- Cẩn thận núi lở.
Dược đạo nhân thét lớn một tiếng.
Sống lâu giữa núi rừng, Dược đạo nhân trong nháy mắt đã đoán được tình trạng đang xảy ra.
Nghe được tiếng cảnh báo của lão, mọi người ngược lại hết sức yên tâm.
Núi lở đối với người bình thường mà nói chính là chuyện cửu tử nhất sinh, nhưng đối với bọn họ mà nói, trừ khi không phải cố tình muốn chết, đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích chờ núi lở xuống chôn sống thì cũng không tính là quá lớn.
Nhất thời bụi đất bay lên mù trời, sơn đạo nhỏ hẹp chịu trùng kích của mấy vị tiên thiên cường giả đã không chịu được mà sụp đổ hoàn toàn.
Mọi người đều thi triển sở học, từ đám loạn thạch vọt lên, những mảnh đá vụn khi bắn vào ngươi bọn họ chỉ như đám ruồi muỗi không đáng nhắc tới.
Bỗng nhiên, từng âm thanh xé gió không ngừng truyền tới tai bọn họ.
Từng đạo, từng đạo âm thanh ngay cả trong lúc núi lở cũng không ngừng truyền tới.
Mọi người trong lòng không khỏi cảm thán, thì ra bản thân mình so với bọn họ kém xa như vậy.
Khí thế trên người Hạ Nhất Minh đã ngưng tụ lại, thức thứ hai mốt cũng đã chuẩn bị phát ra, nếu đối phương chỉ có thể phát ra một chiêu uy lực ngang ngửa với cái đầu sói lớn kia, hắn hoàn toàn nắm chắc khả năng đánh bại Tác Qua.
Dù sao Khai Sơn Tam Thập Lục Thức đã mang tới cho hắn sự tự tin không thể lý giải.
Nhưng bỗng nhiên biến cố xảy ra, khiến Hạ Nhất Minh không khỏi kinh hãi.
Bởi vì dưới chân lúc này vốn là không khí, bởi vậy một thức chí cương này không cách nào phát ra.
Nếu là một người khác, khẳng định điều này sẽ giống như đại họa lâm đầu. Nhưng thân thể Hạ Nhất Minh vừa động, Kim hệ chân khí cường đại đã lập tức quay về đan điền, hơn nữa Thủy hệ chân khí lúc này không ngừng tuôn ra.
Ngay lúc bụi đất mù trời bao phủ, Hạ Nhất Minh thân thể quay tròn, đồng thời cũng đổi qua công pháp khác. Chỉ bất quá, Tác Qua dường như cũng sớm đã chuẩn bị, cũng không để Hạ Nhất Minh chiếm tiên cơ, hai người cứ như vậy không ngừng di chuyển, giao phong trên mặt đất.
Rốt cuộc khói bụi cũng lắng xuống, trừ hai người đang kịch liệt giao đấu, những người còn lại đều trợn mắt cứng lưỡi.
Bọn họ vừa mới chủ động nhảy khỏi nơi này không ngờ đã cách hai người kia một khoảng xa xa.
Mà hai người Hạ Nhất Minh cùng Tác Qua không ngờ đã đánh từ sườn núi xuống tận chân núi.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Mao Liệt Quang đột nhiên thấp giọng nói:
- Người điên. Thực sự là hai người điên.
Những người còn lại mặc dù không có mở lời, nhưng trong mắt mỗi người đều không che giấu vẻ đồng tình.
Hạ người điên kia quả thực không biết sống chết...
Gió núi như từng đợt sóng lớn cuộn tràn trên đại dương mang theo tiếng gầm thét dữ dội, từng đợt từng đợt thổi mạnh vào vách núi không ngớt. Giống như những quái thú tuần tra xung quanh nơi này.
Dưới núi một mảnh bụi đất rơi xuống, tốc độ hai đạo nhân ảnh cũng không chút nào bị cản trở, động tác của bọn họ vẫn nhanh như chớp, ở nơi nguy hiểm như vậy nhưng cũng không ngừng tấn công phòng thủ, đánh tới thiên hôn địa ám.
Thân pháp của Hạ Nhất Minh bởi lĩnh ngộ Vân Vũ mà có, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ngược lại còn có thể phát ra những thức cường đại. Thân thể của hắn phảng phất như hòa vào trong gió, đã không còn chút trọng lượng, mặc cho gió thổi đi, mang hắn từ nơi này tới nơi khác, tùy ý có thể " tặng " Tác Qua một kích trí mạng.
Nhưng đối diện với hắn, thân pháp của Tác Qua cũng không kém chút nào.
Thân thể Tác Qua phảng phất như con sói lớn, linh hoạt tới khó tin.
Lúc này, đôi giầy trên chân Tác Qua đã không chịu được mà sớm tan nát, gã với đôi chân trần giống như một trường cung, nhất thời chạm vào vách đá cũng có thể khiến thân thể bắn vọt đi. Cảm giác như tình trạng sau khi núi lở nơi này đối với hắn cũng không khác với con đường bằng phẳng là mấy.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên không biết, đối với những người sinh hoạt từ nhỏ trong núi mà nói, hoàn cảnh như vậy càng thích hợp để bọn họ phát huy sở trường.
Hai người cứ như vậy đánh tới tận chân núi. Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều cảm thấy sát khí chân thực từ đối phương.
Bọn họ thậm chí còn xác định, hôm nay, chỉ có thể có một người còn sống mà rời đi. Nhưng bọn họ đều tin tưởng, người đi ra khẳng định là bản thân mình.
Ngũ hành chân khí lưu chuyển liên miên không dứt trong thân thể Hạ Nhất Minh. Giờ phút này hắn phảng phất như tiến vào cảnh giới không thể tưởng tượng, chân khí thuộc tính bất đồng chỉ cần phát ra uy lực đều không nhỏ.
Đương nhiên Hạ Nhất Minh cũng kiềm chế bản thân, không sử dụng Băng hệ chân khí hay Ngũ hành hợp nhất trên Đại Khảm Đao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đây vốn là tuyệt chiêu của Hạ Nhất Minh, trên kia có hơn mười vị tiên thiên cường giả quan sát, hắn không muốn cứ như vậy mà lật hết chiêu bài của mình.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh cũng mơ hồ cảm nhận được, Tác Qua mặc dù khí thế hung hãn, đôi mắt càng lúc càng đỏ như mãnh thú, nhưng gã cũng giữ lại lực lượng.
Loại cảm giác này mới thực sự khiến Hạ Nhất Minh kiêng kỵ. Cho dù là vì ứng phó, đối phương chưa xuất ra chiêu bài, nhưng hắn cũng không thể mạo muội mà ra tay.
Trên vách núi, lưu lại là những bước chân sắp xệp một cách lộn xộn.
Những dấu chân này đều in xuống ba tấc trên mặt đất, phảng phất như nơi này không phải là vách núi đá, mà vốn chỉ là một mảnh bùn đất vậy.
Dưới chân khí tàn phá của tiên thiên cường giả, vách núi trải qua vô số năm tháng mưa gió không hao tổn, cũng hoàn toàn hủy hoại.
Không phân biệt trước sau, hai đạo âm thanh vang lên, Hạ Nhất Minh cùng Tác Qua đồng thời chạm đất.
Hai chân đồng thời chạm đất, trên mặt hai người đột nhiên căng thẳng.
Phong thái lãnh đạm phảng phất như mây gió đã hoàn toàn biến mất, khí thế của bọn họ lúc này đã giao chiến kịch liệt.
Vào lúc này, khí thế của ai có thể chiếm thượng phong, người đó có thể nắm thế chủ động.
Bọn họ bởi vì lý do này không tiếc hao tổn chân khí.
Tác Qua tròng mắt càng đỏ, không chỉ có có đôi mắt, ngay cả khuôn mặt cũng vậy. Nếu có người chứng kiến điều này, khẳng định sẽ hoài nghi không biết gã có phải là quỷ hay không?
Trên người Tác Qua quần áo đều rách nát, lộ ra thân thể cường tráng không giống người thường, mà giống như một khối sắt thép được tôi luyện, cảm giác tràn đầy lực lượng.
Nếu như không phải Hồng lang giáp sau lưng vô cùng cứng cỏi, sợ rằng Tác Qua cũng đã lộ ra trọn vẹn cơ thể rồi.
Thân thể Tác Qua đột nhiên vọt lại, giống như một cỗ xe, càng giống như một viễn cổ cự thú, lực lượng của gã lúc này bộc lộ ra vô cùng tự nhiên.
Hai tay Tác Qua giơ cao lên, trong mắt những người khác, dường như hai cánh tay này không phải là tay người, mà như vuốt sói sẵn sàng xẻ tan vô số tính mạng.
Hạ Nhất Minh hai chân vừa chạm đất, song chưởng đã lập tức khôi phục như khi nãy.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ hai mốt, lúc này cũng không hề giữ lại bộc phát ra.
Ở trên sườn núi, bọn họ vận lực khiến cả sơn đạo không thể chống đỡ sự va chạm mà sụp xuống. Nhưng giờ phút này bọn họ đã tới gần chân núi, chân đặt trên mặt đất, khiến bọn họ hoàn toàn có thể vận dụng toàn bộ lực lượng tiến hành sinh tử đấu.
Một tiếng nổ vang lên, Hạ Nhất Minh vốn đang bất động như núi, thân mình bỗng như vọt lên ngàn trượng, khóe mắt bỗng lộ ra vẻ đắc ý.
Chỉ khi vận lên Khai Sơn Tam Thập Lục Thức hắn mới có loại cảm giác này.
Hậu thiên cảnh giới chỉ có thể tu luyện mười hai thức đầu, mà thức thứ mười ba tới hai mươi mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ đủ dùng từ Bách tán thiên cho tới Nhất đường thiên.
Còn từ thứ hai mốt trở đi, đó mới công pháp của cường giả ngưng luyện chân khí có thể tu luyện.
Hạ Nhất Minh cũng chỉ bởi miễn cưỡng ngưng luyện ra một đóa Thủy chi hoa chưa hoàn chỉnh, mới có thể nắm giữ thức thứ hai mốt này.
Lúc này, dưới uy lực của một thức đó, song chưởng của Hạ Nhất Minh như được kích thích, bỗng lớn hẳn lên không giống bình thường.
Song chưởng của hắn như hai thanh búa lớn, bổ thẳng vào hai vuốt sói mà Tác Qua huyễn hóa đang lao tới.
Tác Qua lúc này vẻ mặt tràn ngập vẻ hung ác, khí thế trên người gã như gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Nhưng sau khi cùng Hạ Nhất Minh lấy cứng đối cứng, hắn không cách nào kiểm soát bắn ngược về sau. Hơn nữa trên không trung còn phun ra một ngụm máu.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên. Hắn vừa muốn tiến lên, bỗng nghe được âm thanh Tác Qua sau khi bắn ngược về sau kêu lên. Tiếng kêu như quỷ khốc, so với tiếng sói tru còn khó nghe hơn gấp trăm lần.
- Ngao ô...
Âm thanh truyền ra xa xa, nháy mắt vọng qua vô số đỉnh núi.
Ngay sau đó, một tiếng sói tru càng thêm thê lương truyền tới từ phương xa, hai thân ảnh mau chóng tiến lại, chỉ sợ là Hạ Nhất Minh cũng trở tay không kịp.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-260/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận