Vô số đỉnh núi nối tiếp nhau trải dài khắp vùng Tây Bắc, dưới ánh sáng hoàng hôn yên tĩnh tới lạ thường.
Những đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, một ngọn nối tiếp một ngọn, cao cao, sắc nhọn, dựng lên sừng sững. Mỗi ngọn núi đều có hình dáng khác nhau, có khi lạc đà, khi như hầu tử, có khi uốn lượn như trường xà, lúc lại như ngựa hoang.
Những ngọn núi đó phảng phất như từ xa xưa tới giờ vẫn vững vàng đứng ở nơi đây, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng quan sát...
Một đạo nhân ảnh như chớp hiện ra, hắn tự do di chuyển khắp những đỉnh núi này, hai chân hắn dường như chưa từng chạm đất, thân thể dường như không có trọng lượng. Trong sơn lâm giống như tinh linh, tự do để gió mang hắn thổi đi khắp nơi.
Đôi tai hắn khẽ run lên, ánh mắt sáng ngời, tất cả trước mắt hắn, cho dù là bụi cỏ nhành cây cũng không thoát khỏi ánh mắt quan sát của hắn.
Rốt cuộc Hạ Nhất Minh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía bụi cỏ thưa thớt.
Dấu vết trên đất còn khá mới, Hạ Nhất Minh khẳng định, hắn đã tìm được dấu vết di chuyển của đám người Đồ đằng nhất tộc.
Đám Đồ đằng tộc nhân chừng hơn trăm người. Mặc dù trên Hoành Sơn chính thức ra tay cũng chỉ có mười gã Đồ đằng sứ giả đạt tới tiên thiên cảnh giới, cùng hai gã Đồ đằng đại sứ giả. Nhưng đám người này tại Đồ đằng nhất tộc thân phận cao quý, bởi vậy người theo hầu cơ hồ đông gấp mười lần.
Cũng bởi có nhiều người đi theo như vậy nên Hạ Nhất Minh mới có thể thuận lợi trong vài ngày ngắn ngủi đã có thể truy tung tới đây. Nếu chỉ có đám Đồ đằng sứ giả cùng Đồ đằng đại sứ giả, chỉ sợ bọn chúng đã sớm trở về thâm sơn không tìm được nữa.
Trong rừng, bị vô số cây cối cản trở dĩ nhiên là rất khó quan sát, nhưng Hạ Nhất Minh lúc này lúc này hai mắt nhắm lại, lẳng lặng nghe âm thanh trong gió, trong đầu hắn phác họa một bức tranh rõ ràng.
Ở cách đó vài dặm, chính là nơi đám Đồ đằng nhất tộc hạ trại.
Bọn chúng mặc dù sinh sống trong thâm sơn, nhưng điều kiện sinh hoạt của đám Đồ đằng sứ giả so với cường giả bên ngoài không thua kém mảy may. Mặt trời chưa hoàn toàn khuất núi, đã có người chuẩn bị trướng bồng cho chúng nghỉ ngơi.
Có lẽ vì sinh hoạt trong thâm sơn, nên những người này cũng không chặt cây dựng trại, mà tại giữa đám cây đem trướng bồng dựng lên. Trướng bồng sắp xếp có chút xảo diệu, tất cả quây thành một vòng tròn. Tất cả có mười hai trướng bồng, dĩ nhiên là dành cho mười hai vị sứ giả, về phần đám Đồ đằng tộc nhân bình thường, dĩ nhiên chỉ có tư cách nghỉ tại nơi hoang dã.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, không khí nhẹ nhàng tươi mới, khiến hắn hoàn toàn bình tĩnh lại.
Tiếp đó Hạ Nhất Minh gỡ ra chiếc vòng trên cổ, vận chân khí truyền vào đó. Một lát sau không gian giới hiện ra trước mặt hắn.
Hạ Nhất Minh đem Đại Khảm Đao đặt vào trong không gian giới, sau đó từ bên trong lấy ra một thanh trường kiếm cùng một đôi giầy.
Đây chính là chiến lợi phẩm sau khi Hạ Nhất Minh giết Tư Mã Âm đạt được. Vì muốn bảo vệ bí mật về chiếc vòng trên cổ, hắn cho tới trước lúc này chưa từng sử dụng qua. Bất quá, lúc này chính là cơ hội sử dụng tốt nhất.
Đầu tiên đem đôi giầy thay vào, Hạ Nhất Minh truyền một chút chân khí vào đó. Sau khi nhẹ nhàng nhảy lên, thân thể hắn nhất thời hóa thành một đạo tàn ảnh, với tốc độ khó tin chạy về phía trước.
Mặc dù tốc độ này không thể bằng khi thuấn di, nhưng quả thực đã đạt tới độ kinh khủng khiến người khác phải sợ hãi rồi.
Hạ Nhất Minh trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, hắn lẳng lặng cảm nhận biến hóa dưới chân, trong chốc lát đã hiểu được đại khái về nó.
Mặc dù không biết đôi giầy này cuối cùng là do vật gì chế tạo thành, nhưng Hạ Nhất Minh khi chân khí truyền vào đó, hiệu quả phát lực quả thực khác biệt.
Trong Ngũ hành, chỉ có sử dụng Thủy hệ công pháp mới có thể khiến thân thể nhẹ như chim, đi đôi giày này như hổ thêm cánh tự do di chuyển. Mà sử dụng Thổ hệ công pháp, đi đôi giầy này nếu không có chút cố gắng ngược lại thân thể sẽ nặng như chì, chân khí truyền vào càng nhiều, cảm giác nặng nề càng tăng cao, giống như dưới chân đeo thêm ngàn cân, giống người đang thoải mái tự do đột nhiên bị xích lại.
Trừ điều này ra, Kim, Mộc, Hỏa tam hệ chân khí truyền vào đều không có chút phản ứng. Hiển nhiên, đôi giầy này chỉ có Thủy hệ hoặc Thổ hệ tiên thiên cường giả mới có thể sử dụng.
Bất qua xem chừng cũng không có vị Thổ hệ tiên thiên cường giả nào sử dụng đôi giầy này, nếu không muốn tự mình chuốc họa.
Nhẹ nhàng di chuyển, Hạ Nhất Minh trong đầu vừa nghĩ Phong hệ chân khí đã lập tức truyền tới chân.
Sau một giây, vẻ mặt Hạ Nhất Minh nhất thời thay đổi.
Khi Phong hệ chân khí truyền vào, đôi giầy này lập tức biến thành một cái động không đáy, tốc độ hấp thu chân khí khiến ngay cả người đã ngưng tụ ra Phong chi hoa như Hạ Nhất Minh còn cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Giờ phút này, đôi giầy mang tới cho Hạ Nhát Minh cảm giác giống như chiếc vòng trên cổ. Nếu không phải hắn đã ngưng tụ thành công Phong chi hoa, cho dù muốn duy trì chân khí tiêu hao vào đôi giầy này cũng thật sự là gánh nặng quá lớn.
Điều duy nhất khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy may mắn chính là chỉ có Phong hệ chân khí truyền vào mới xảy ra biến cố này. Các hệ chân khí còn lại nếu cũng như vậy, e rằng Hạ Nhất Minh muốn sử dụng nó đề cao tốc độ e rằng cũng làm không được.
Nhưng sau khi Phong hệ chân khí truyền vào đôi giầy này, Hạ Nhất Minh trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ không thể không chế được.
Thân thể hắn đã bay trên mặt đất, cho dù chỉ vài tấc thôi, nhưng quả thực đối với hắn đây là một điều không thể tưởng tượng ra.
Tiên thiên cường giả khi chạy trốn với tốc độ cao, trong khoảng cách ngắn chân cũng có thể không chạm đất. Việc này dường như đơn giản, cho dù là cường giả cấp độ nào cũng có thể dễ dàng làm được.
Nhưng muốn tại chỗ bất động, chỉ cần điều khiển chân khí mà có thể bay lên không trung, đó chính là chuyện chỉ có trong truyền thuyết.
Ít nhất, theo Hạ Nhất Minh biết, trong thiên hạ căn bản chưa có ai làm được điều này.
Thân thể có chút lắc lư, việc lơ lửng trên không khí rõ ràng còn chưa quen thuộc, nhưng Hạ Nhất Minh bất quá cũng chỉ trong chốc lát đã nắm giữ hoàn toàn cánh cửa đó, khiến thân thể hắn bảo trì trạng thái tuyệt đối cân bằng.
Ánh mắt nhìn vào đôi giầy dưới chân, Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hắn mạnh mẽ đè nén khát vọng muốn ngửa mặt lên trời thét vang một tiếng, chậm rãi khôi phục tráng thái bình tĩnh.
Hạ Nhất Minh lúc này có thể khẳng định, đôi giầy này hẳn có lai lịch rất lớn, hơn xa bảo cụ thông thường có thể so sánh.
Chân khí trong cơ thể lưu chuyển không ngừng, Thủy, Thổ, Phong tam hệ chân khí thay nhau truyền vào đôi giầy, Hạ Nhất Minh không ngừng thử nghiệm, hơn nữa với tốc độ khó tin nhanh chóng thích ứng hiệu quả mà nó mang tới.
Suốt một canh giờ, Hạ Nhất Minh dường như quên đi cách đó vài dặm là đám người Đồ đằng nhất tộc, hắn hoàn toàn chìm đắm vào các phương pháp vận dụng bảo cụ này.
Sau hồi lâu, Hạ Nhất Minh rốt cuộc ngừng lại, hắn thở ra một hơi thật dài.
Sở dĩ thay đổi y phục, cất giấu Đại Khảm Đao cũng bởi vì hắn không muốn đả thảo kinh xà. Nhưng thật không ngờ, khi hắn sử dụng trang bị của Tư Mã Âm lại có thể mang tới kinh hỉ tới vậy. Xem ra ý định trước đây, đem đôi giầy cùng bảo kiếm tùy ý phân phối, có lẽ phải sửa lại.
Dù sao đôi giầy này rơi vào tay tiên thiên cường giả nắm giữ Phong hệ lực lượng tác dụng e rằng không nhỏ hơn Không gian giới chỉ. Mà có đôi giầy này trợ giúp, khả năng báo thù thành công của hắn cũng lớn hơn vài phần.
Trường kiếm trong tay khẽ động, tức thời xuất ra một đóa hoa kiếm.
Mặc dù binh khí thuận tay của Hạ Nhất Minh không phải là trường kiếm, nhưng năm đó khi tu vi còn thấp, hắn cũng đã từng luyện qua kiếm pháp. Mặc dù chỉ là một chút công phu cơ bản, nhưng trong tay một tiên thiên cường giả như hắn, cho dù động tác đơn giản là đâm thẳng cũng đủ để tạo ra thương tổn thật lớn.
Các hệ chân khí thay nhau truyền vào trường kiếm, dần dần Hạ Nhất Minh cũng biết được một chút về nó.
Trong bảo cụ cũng chia ra tốt xấu.
Ngày trước Lữ Tân Văn giao cho đồ đệ lão hộ tí bảo cụ, không nghi ngờ chính là cấp thấp nhất. Mà lúc này, đôi giầy dưới chân, trường kiếm trên tay Hạ Nhất Minh khẳng định là cao hơn vài cấp bậc.
Thanh trường kiếm này hình dạng cũng thật đặc biệt, mũi kiếm không giông bình thường mà tách làm đôi như lưỡi rắn, tạo thành hình dáng kinh khủng.
Nhìn Xoa kiếm trên tay, Hạ Nhất Minh trong lòng không khỏi phát lạnh.
Nếu bị Xoa kiếm này đâm trúng, thương thế so với trường kiếm bình thường e rằng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Đây hẳn là thanh kiếm chuyên dùng để giết người, hơn nữa một kích tất chính là
" Tử " kiếm.
Hạ Nhất Minh lần lượt truyền các hệ chân khí vào kiếm nhưng đều không có hiệu quả, về phần như thế nào mới có thể phát ra uy lực cượng đại, chỉ trong thực chiến có lẽ mới hiểu được.
Trường kiếm trong tay vung lên, từng ánh kiếm loang loáng bắn ra. Nhưng khi chân khí Thủy hệ chân khí truyền vào, thân kiếm đột nhiên nổi lên một màu đen nhạt. Khi Hạ Nhất Minh vung kiếm lên, màu đen này lập tức biến mất trong đám cây cối, không có một chút dấu hiệu.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm than, thời điểm Tư Mã Âm đánh lén mình cũng là vào ban ngày. Nếu gã đánh lén vào ban đêm e rằng thanh kiếm này không khỏi càng thêm nguy hiểm.
Sau khi thử qua hiệu quả của Xoa kiếm cùng Phong hài, mặt trăng lúc này đã xuất hiện trên cao.
Ánh trăng chiếu sáng khắp núi rừng, cây lá vẽ lên một bức tranh thật đẹp. Vô số cây lớn mọc ngang sườn núi, được ánh trăng chiếu rọi nhìn xa nhưng bóng dáng những người khổng lồ.
Thuận Phong Nhĩ giúp Hạ Nhất Minh nghe được thông tin truyền tới trong âm thanh, lúc này đám đại sứ giả cùng sứ giả đã nghỉ ngơi. Đám Đồ đằng tộc nhân xung quanh có một phần ba phụ trách cảnh giới. Bất cứ âm thanh nào cũng đừng mong che giấu được bọn chúng.
Bất quá, Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười. Tay cầm Xoa kiếm, chân đi Phong hài, trong nháy mắt hắn đã ẩn mình giữa vô tận sơn lâm.
Hạ Nhất Minh như u linh trong đêm tối, vô thanh vô tức hướng về phía trước bay đi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Lúc này, Hạ Nhất Minh thậm chí ngay cả một chút âm thanh cũng không tạo ra. Đồng thời mỗi bước của hắn đich thực là bay.
Năng lực của đôi giầy này quả thực vô cùng cường đại, được Phong hệ chân khí khổng lồ truyền vào, không những có thể khiến người ta bay, mà chân khí khổng lồ chứa trong nó cũng không chút nào bộc lộ ra ngoài.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, hắn chỉ cần trên không trung giữ được cảm giác thăng bằng, đồng thời thu liễm toàn bộ khí tức, tuyệt đối không ai có thể phát hiện.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu, vì sao Tư Mã Âm lại có thể thoát khỏi Thuận Phong Nhĩ kỳ công.
Dĩ nhiên tác dụng phi hành trên không cũng có điểm hạn chế. Chính là khoảng cách bay lên cũng chỉ chừng nửa thước, còn xa mới có thể khiến người khác hài lòng. Nhưng nếu chỉ dùng để truy tung trong rừng cây, không để lại dấu vết, phương diện này hiệu quả nó mang tới quả là độc nhất vô nhị.
Rất nhanh, Hạ Nhất Minh đã tới trước doanh địa.
Mục tiêu của hắn cũng không phải là đám cường giả như đại sứ giả hay sứ giả. Mục tiêu của hắn đêm nay chính là đám Đồ đằng tộc nhân đang phụ trách canh giữ bên ngoài.
Khi Thủy Huyễn Cận mất đi, trong giây phút đó Hạ Nhất Minh đã quyết định, nếu là Đồ đằng tộc nhân đã đi tới Hoành Sơn nhất định phải tuẫn táng theo lão nhân.
Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh có quyết định tanh máu như vậy. Cho dù biết rõ sẽ có trường hợp vô tội, nhưng hắn chưa từng hối hận vì quyết định của chính mình.
Không chế thân thể bay cao vài tấc trên mặt đất, Hạ Nhất Minh vô thanh vô tức tiến tới bên cạnh một cây nhỏ.
Bên cạnh gốc cây nhỏ này có ba gã Đồ đằng tộc nhân, bọn chúng ánh mắt lấp lãnh có thần, mặc dù trong đêm tối nhưng tinh thần bọn chúng vẫn như trước tập trung cao độ, giống như ánh mắt liệp ưng thỉnh thoảng hướng về xung quanh quan sát.
Chỉ cần nghe hô hấp của chúng, Hạ Nhất Minh đã biết được, tu vi bọn chúng từ bát tầng tới cửu tầng cảnh giới.
Không phải chỉ có ba người bọn chúng, mà ngay cả đám Đồ đằng tộc nhân còn lại cũng đều như vậy.
Gần một trăm người bát tầng cùng cửu tầng cảnh giới, cho dù tại Hoành Sơn nhất mạch cũng là một thế lực không thể coi thường.
Nhưng cũng bởi thực lực mạnh mẽ như vậy, bọn chúng mới có khả năng đi theo Đồ đằng sú giả, mới làm Hạ Nhất Minh sinh ra sát ý.
Giống như quỷ mị, Hạ Nhất Minh đột nhiên hiện ra trước mặt ba người này.
Ánh kiếm màu đen như độc xà lướt qua, ba người này thậm chí một chút phản ứng cũng không có, lập tức bị Hạ nhất Minh dùng trường kiếm đâm vào thân thể. Thủy hệ chân khí cường đại truyền vào thân kiếm càng khiến nội phủ của bọn chúng nhanh chóng chấn nát.
Ba thi thể mềm nhũn đổ xuống, nhưng dưới sự không chế của Hạ Nhất Minh, bọn chúng mặc dù đã chết, nhưng cũng không ngã xấp xuống mà chậm rãi ngả vào thân cây. Nếu từ xa nhìn lại hẳn không phát hiện chút dị thường nào.
Từ đầu đến cuối Hạ Nhất Minh cũng không tạo ra bất cứ âm thanh nào.
Sau đó thân thể Hạ Nhất Minh chậm rãi bay về phía sau. Cho dù là trên thân cây, hay trên mặt đất, cũng không lưu lại chút dấu vết nào.
Đám Đồ đằng tộc nhân cảnh giới xung quanh có tất cả ba mươi người, ba người một tổ canh gác tại mỗi nơi khác nhau.
Hạ Nhất Minh cẩn trọng bay đi, liên tục giết chết năm tổ. Nhưng sau sau khi giết chết tổ thứ năm, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm.
Đối với cảm giác của bản thân, Hạ Nhất Minh chưa từng hoài nghi. Hắn lập tức chấm dứt ám sát, nhẹ nhàng bay đi như quỷ mị.
Với đôi giầy dưới chân, thêm một chút Phong lực lượng phối hợp, dĩ nhiên không kinh động bất cứ kẻ nào Hạ Nhất Minh đã rời xa doanh địa vài dặm.
Khi tới nơi này, hai tai Hạ Nhất Minh mới run lên, hắn lắng nghe âm thanh từ phương xa truyền tới, thu lại toàn bộ biến hóa sau khi hắn rời đi.
Ngay khi Hạ Nhất Minh kết thúc ám sát, quyết đoán rời đi.
Trên mặt đất bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh trồi lên.
Người này thân thể thấp bé như hài đồng. Chính là lão nhân trên người còn có một quái xà. Sở dĩ lão có thể di chuyển trong lòng đất cũng chính nhờ năng lực đặc biệt của quái xà kia.
Đôi mắt lão vô cùng lạnh lẽo, giống như đôi mắt độc xà, khiến người ta mới nhìn đã sợ.
Nhưng khi ánh mắt đó dừng trên thân thể ba tộc nhân đã chết, hơn nữa thân thể còn dựa vào gốc cây, ánh mắt đó nhất thời xuất hiện một tia kỳ dị.
Một âm thanh như độc xà dột nhiên rít lên trong miệng lão. Âm thanh này mặc dù không vang dội nhưng giống như châm ngòi, cả doanh địa lập tức trở lên xôn xao.
Vài đạo nhân ảnh hiện ra, đám Đồ đằng sứ giả cũng đã xuất hiện bên người Xà Nho.
Bọn chúng ánh mắt vừa chuyển lập tức đã biết nơi đây xảy ra chuyện gì. Sắc mắt đám người nhất thời trở lên vô cùng khó coi.
Tác Qua ánh mắt lóe lên, mạnh mẽ ngẩng đầu huýt dài một tiếng. Cho dù là người trong trướng bồng, hay đám Đồ đằng tộc nhân phụ trách thủ vệ, cũng như được ra lệnh, lấy tốc độ nhanh nhất tập hợp tại đây.
- Lục soát...
Âm thanh Tác Qua như phát ra qua khẽ răng.
Đám người lập tức tản ra, ngay sau đó vô số những tiếng kinh hô từng các nơi vọng lại.
Mỗi mỗi nơi phát ra tiếng kinh hộ, vẻ mặt đám Đồ đằng sứ giả càng thêm khó coi. Sau một lát, toàn bộ mười lăm cỗ thi thể được mang tới trước mặt họ.
Ngay cả Tác Qua cùng Xà Nho, trong lòng cũng vô cùng giận dữ, nhưng bên cạnh đó cũng không tránh khỏi một cỗ hàn khí ập thẳng tới trái tim.
Bọn chúng ánh mắt tinh tường, dĩ nhiên có thể nhìn ra, những người này tối nay đều bị người giết chết.
Có thể giết chết mười lăm vị hậu thiên cao thủ bát tầng, cửu tầng tộc nhân bọn chúng cũng có thể làm được. Nhưng đám tộc nhân này bị giết ngay bên cạnh trướng bồng của đám Đồ đằng sứ giả cùng đại sứ giả.
Ngay tại bên cạnh chúng, vô thanh vô tức giết chết mười lăm người...
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đám người Đồ đằng sứ giả, đại sứ giả mặt mũi biết giấu vào đâu?
- Xà huynh, huynh làm sao phát hiện ra?
Tác Qua hít một hơi thật sâu, hắn trong lòng vừa sợ vừa giận, nếu mục tiêu của gã kia chính là mình, chuyện gì sẽ xảy ra?
Xà Nho lắc đầu nói:
- Không phải ta phát hiện ra điểm bất thường.
Dường như tất cả đám người đều ngẩn ra, người đầu tiên cảnh báo chính là Xà Nho mà?
Dưới ánh mắt chăm chú của đám người, Xà Nho vỗ nhẹ lên quái xà đang cuốn quanh thân thể nói:
- Là Thạch Vương, nó ngửi được mùi tử vong.
Đám người lúc này mới hiểu ra, Xà tốc vốn chính là đại biểu cho Tử vong nhất tộc, có thể cảm nhận được tử vong cũng không có gì là lạ.