Vũ Thần Chương 485: Sóng Gió Trên Biển Khơi

Xa xa phía nơi chân trời , dường như là vô tận đó , bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ , Hạ Nhất Minh quan sát một lúc lâu,liền hỏi: "Bách huynh, đấy là cái gì thế?
"
Đó là một hòn đảo. " Bách Linh Bát âm thanh rõ ràng phát ra từ phía sau.
"
Đất liền…" Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói , đối với hắn một người chưa từng trải qua cuộc sống trên biển mà nói , nửa tháng hành trình đã làm cho hắn có một chút cảm giác nhớ nhung mùi vị của đất .
Phương hướng con thuyền hơi thay đổi, cũng không có hướng nơi này mà đổ bộ , mà chuyển động về một phương khác .
Trong cuộc hành trình trên biển mà nói , lương thực và nước uống chính là hai thứ quan trọng nhất . Nhưng mà đối với đám người Hạ Nhất Minh nhu cầu về phương diện này lại không quá cần thiết .

Với cấp bậc Tôn Giả , thực lực đã biến hóa nghiệng trời lệch đất hắn cho dù không dùng nước ngọt , cũng có thể điều tức vận công , thấp thu nguồn thủy lực trong không khí để bổ sung hơi nước tiêu hao trong thân thể . Còn về vấn đề ăn thì lại không thành trở ngại với hắn , Ở trong biển luôn luôn có động vật tươi sống , cho dù là không có củi , cũng có thể sử dụng hỏa lực mà nướng chín.
Tuy nhiên bởi do cách nấu nương quá đơn giản của hắn , cho dù là Bảo Trư do được vỗ béo bởi kỹ thuật siêu hạng của Bách Linh Bát cũng trở nên khó tính không them đụng tới .
Còn Bảo Trư , Hạ Nhất Minh phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, tiểu gia hỏa này uống từng ngụm nước biển từng chút từng chút một , tựa hồ đối với nó cùng với nước ngọt cũng chỉ là một lọai mà thôi , nó cũng không có bài xích, thậm chí khi còn ở trong Quỷ Khóc Lĩnh hơn một tháng không ăn không uống, cũng không có thấy nó có dấu hiệu mất sức.
Cuối cùng chính là Bách Linh Bát, tên này là một quái nhân , hắn chưa từng thấy qua tên này ăn bất cứ thứ gì ngòai đá trắng.
Cho nên, đối với tổ hợp ba người quái dị trên thuyền này mà nói , chỉ cần thuyền không bị đắm , bọn họ vĩnh viễn có thể đi đến tận chân trời góc biển.
Mấy ngày sau, bọn họ lần thứ hai gặp được một mảnh lục địa khác ,hòn đảo này vẫn như cũ là một hoang đảo, nhưng mà diện tích so với đảo lần trước gặp qua còn nhỏ hơn rất nhiều. Trên thuyền mấy người tự nhiên là không có một chút hứng thú nào muốn đổ bộ xuống nơi đây .
Chỉ là, khi con thuyền đang muốn tiếp tục đi về phía trước , Bách Linh Bát đột nhiên nói : "Hải đồ của ngươi không hề chuẩn xác."
Hạ Nhất Minh giật mình, nói: "
Cái gì hải đồ không chính xác sao?"
Bách Linh Bát cổ tay chợt lục lọi,liền đem tấm bản đồ ra , thứ này là Trần Du Lâm giao cho hắn lúc chia tay.
Hạ Nhất Minh giữa đôi lông hơi nhăn lại : "
Không có khả năng, Trần Du Lâm tuyệt đối không dám trước một người như ta mà làm một việc như vậy."
Quả thật, đừng nói là đã có sự giao phó của Hác Đồng , cho dù là chưa có tiếp nhận qua mệnh lệnh của Linh Tiêu bảo điện , Trần Du Lâm cũng tuyệt đối sẽ không dám đắc tội với một vị Tôn Giả điều đó sẽ làm cho chính gia tộc của hắn cũng khó mà tòan vẹn.
Bách Linh Bát lạnh lùng trả lời : "
Ta chỉ nói là tấm hải đồ này vẽ không hề chuẩn xác. Lấy tỉ lệ thực tế mà nói , khỏang cách giữa hai đảo , và khỏang cánh giữa chúng và đại lục không thề trùng khớp với Hải Đồ."
Hạ Nhất Minh trong lòng rất ngạc nhiên, nói: "
Tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ thật sự là bọn họ sai lầm sao?
Tuy nhiên , hắn nhớ lại một tháng cùng Trần Du Lâm mạo hiểm trong rừng , người này mặc dù chưa đạt tới cảnh giới tiên thiên cường giả , nhưng mà xử lý công việc điềm tĩnh cực kỳ , dường như bất kẻ lúc nào cũng sẽ không cho phép mình phạm sai lầm .
Bách Linh Bát âm thanh chầm chậm vang lên: "Những người này khi vẽ hải đồ , hoàn toàn là nhờ vào cảm giác và kinh nghiệm để mà vẽ ra, cho nên mới phạm sai lầm như vậy."
Hạ Nhất Minh giật mình, không hiểu ra sao hỏi: "Bách huynh, nếu như không dựa vào kinh nghiệm và cảm giác , thì làm sao có thể đạt được độ chính xác cho hải đồ đây?"
Bách linh bát đương nhiên nói: "Bọn họ cần phải tiến hành đo đạc cụ thể , đem tất cả khỏang cách giữa các đảo , và từ đảo đến đại lục đo từng tấc một , sau đó lại dựa theo tỉ lệ nhất định tiến hành vẽ hải đồ , như vậy mới làm cho tấm hải đồ đạt được sự chuẩn xác gần như tuyệt đối."
Hạ Nhất Minh há hốc mồm, mặt hiện lên vẻ kỳ lạ .
Hắn mặc dù cũng không có kinh nghiệm di chuyển trên biển khơi . Nhưng lại biết muốn lấy loại phương pháp này để mà vẽ hải đồ , khả năng thật sự có thể chính là bằng không. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đừng nói là đo chuẩn xác đến từng tấc đối với biển khơi,cho dù là lục địa cũng không có một công cụ nào có thể tiến hành đo đạc như vậy ah.
Lắc lắc đầu, Hạ Nhất Minh trong lòng cười khổ không thôi, Bách Linh Bát yêu cầu quả thực là quá cao rồi.
Bách Linh Bát âm thanh chợt vang lên thật lớn : "Nguy hiểm.
Hạ Nhất Minh lập tức thu lại tâm thần, nói: "
Nguy hiểm sao??."
"
Căn cứ theo sự quan sát của ta,sau hai giờ, sẽ có một cơn gió lớn bao phủ xuống, lần này chúng ta sẽ không thể trốn thoát."
Hạ Nhất Minh trong lòng rùng mình, nói: "
Chúng ta ra biển cũng đã gần hai mươi ngày , chưa bao giờ gặp qua cơn bão táp nào , vì sao lần này lại đến đột ngột như vậy. "
Bách Linh Bát lặng lẽ nhìn hắn một cái, nói: "
thời tiết trên biển luôn luôn thất thường , chúng ta có thể trong vòng hai mươi ngày không gặp qua một cơn bão nào đó là sự may mắn hiếm có rồi."
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói: "
Bách huynh, ngươi không phải đã nói, có thể một mình điều khiển thuyền sao."
Đến lúc này do không hề kinh nghiệm , Hạ Nhất Minh cũng chỉ có bám vúi vào cái phao được gắn mác Bách Linh Bát mà thôi .
Bách Linh Bát bất đắc dĩ nói: "
Nếu như là phi thuyền vũ trụ, tự nhiên không có khả năng bị một cơn bão nho nhỏ này mà phá hủy , nhưng với trình độ con thuyền này thì……"
M
ặc dù Bách Linh Bát cũng không phải loài người, nhưng mà giờ phút này sự thể hiện của hắn, cũng tràn đầy mùi vị bất lực .
Việc điều khiển con thuyền cổ xưa này đã là quá khó , mà còn đòi hỏi phải luôn tránh khỏi những cơn bão nguy hiểm , việc này thật sự nằm ngòai khả năng của hắn .
Hạ Nhất Minh bấm môi một cái , trong lòng một tia dự cảm không lành lại bất giác xuất hiện . Hắn quay người, chạy vào trong khoang thuyền nhanh chóng xem lướt qua một lượt , mặc dù trên thuyền trang bị vô cùng đầy đủ , nhưng mà đối với tuyệt đại đa số những thứ trong đây , Hạ Nhất Minh cũng chưa từng coi trọng.
Hắn đem một ít quần áo sắp xếp, để vào trong không gian bạc nhẫn . Nhưng mà, hắn chưa kịp đem không gian nhẫn bạc thu lại , đã nghe bên mạn thuyền một trận lách cách âm ĩ vang lên . Quay người nhìn lại,Bảo Trư trên miệng thì đang ngậm một con cá nướng ,còn trên lưng nó thì khệ nệ khiêng theo chậu than cùng vĩ để nướng cá , trăm cay nghìn đắng đi tới hướng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh ánh mắt lướt qua những công cụ này, nhìn ánh mắt đáng thương của nó , hơn nữa lại không ngừng ve vẩy cái đuôi ngăn ngắn , rốt cuộc hắn cũng không đành lòng đành đem mấy thứ đó nhét vào không gian bên trong .
Nhẫn không gian mặc dù không nhỏ, nhưng mà nhét càng ngày càng nhiều thứ như vậy , chẳng mấy chốc đã gần như không có chỗ nhét nữa.
Khi đem tất cả xử lý xong hết , trên mặt biển quả nhiên xuất hiện một trận gió thổi nhè nhẹ
Khi vừa mới bắt đầu , gió dường như cũng không lớn lắm , chỉ là những làn gió nhẹ thổi lướt qua trên mặt biển , nhưng mà rất nhanh , một lúc sau cơn gió này đã trở nên ngày càng mạnh mẽ , và cực kỳ thô bạo bắt đầu trở thành một cơn cuồng phong thật sự.
Chúng điên cuồng tàn phá bừa bãi khắp nơi trên mặt biển, đem những cơn sóng khuấy động lên , làm cho những ngọn sóng ngày càng dâng cao.
Thuyền nhỏ ở trên mặt biển lắc lư dữ dội ,mặc dù đã biết trước về cơn bão cho nên cánh buồm đã được hạ xuống, nhưng mà do những cơn sóng của nơi đây ngày càng lớn dần ra, đem con thuyền nhỏ như một món đồ chơi , không ngừng bị quăng lên quăng xuống , dường như nó đã chịu bất lực trước cơn song dữ đó .
Hạ Nhất Minh lẵng lặng ở trung tâm con thuyền hai chân dang ra hình chữ bát mà đứng .
Hắn chân khí trong cơ thể quay vòng không ngừng, Thổ lực được hắn vận dụng đến trình độ cao nhất, thân thể như vạn cân thạch được đặt ở trên thân thuyền , bất kể sóng gió cuồng bạo như thế nào , cũng không thể đem con thuyền này lật đổ .
Hạ Nhất Minh đã đưa ra một đối sách vô cung hợp lý ,bên cạnh đó Bách Linh Bát đã đứng kế bên hắn , mà trên tay đang ôm chính là Bảo Trư.
Hắn không hề sợ hãi cơn bạo sóng của biển cả , bởi vì hắn có tự tin, cho dù là thuyền có lật , biển khơi rộng mênh mông cũng không có cách nào lấy đi được ba tính mạng của bọn họ.
Nhưng mà, nếu như ở trên biển rộng mất đi liên hệ, như vậy tìm lại nhau thật sự không phải là một chuyện quá dễ dàng, cho dù là trên người bọn hắn đều có thiết bị truy tung của Bách Linh Bát , nhưng Hạ Nhất Minh cũng không dám như vậy mà dễ dàng mạo hiểm.
Cuồng phong càng lúc càng lớn, cuốn theo nó là những cơn sóng biển cuồn cuộn , giống như trên mặt biển chợt mọc lên hàng hàng lớp lớp ngọn núi , gầm rú hướng về thuyền nhỏ mà đánh đến.
Hạ Nhất Minh tập trung ý chí tạo sự cân bằng cho con thuyền . Hắn chân khí trong cơ thể dâng trào bộc phát,cũng giống như những cơn sóng đang hướng về phía con thuyền , nguồn chân khí này cũng ồ ạt tràn vào thân thuyền bé nhỏ.
Uy lực của thiên nhiên vào khoảnh khắc này tha hồ được thể hiện , sức người cho dù lực lượng cường đại tới đâu , cùng với cơn thịnh nộ của biển khơi , cũng trở nên quá nhỏ bé không có sức lực để chống cự.
Càng là như thế, Hạ Nhất Minh trong mắt càng phát ra vẻ hưng phấn.
Hắn toàn thân sức lực đem đi đối kháng cùng với thiên nhiên , mỗi một lần cùng sóng lớn vật lộn , cũng giống như là một lần giao chiến sinh tử. Mỗi một lần những cuộn sóng kia ào ạt ập đến , tâm linh của hắn giống như là trải qua một thử thách lớn lao, làm cho ý chí của hắn dâng trào mãnh liệt.
Có thể ở trong loại hoàn cảnh này , còn có thể làm cho chiếc thuyền nhỏ ở trên mặt biển không ngừng nhấp nhô không bị đánh chìm, đây đã là cực hạn có thể của Hạ Nhất Minh lúc này . Đến tận đây, hắn mới cảm nhận được thân là một tôn giả thật sự rất ích lợi.
Nếu như không phải đã thăng cấp tôn giả thành công, như vậy hắn dù cho bằng vào chân khí cũng có thể làm được điều này, nhưng cuối cùng thì chân khí sẽ tiêu hao hết.
Nhưng bây giờ, từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu truyền đến nguồn chân khí khổng lồ liên tục bất tận , làm cho hắn không ngừng khiêu chiến sức mạnh đỉnh cao của thiên nhiên.
Ở trong sóng to ngập trời , Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm thấy thủy lực tràn ngập khắp nơi trong không trung , dường như cùng hắn dần dần nảy sinh một sự đồng cảm nào đó.
Hạ Nhất Minh trong lòng tràn đầy vui sướng, hắn thậm chí còn có cảm giác chỉ cần mình cố gắng chịu đựng sự khảo nghiệm của cơn bão này ,việc hình thành Thủ chi hoa sẽ tiến rất nhanh.
Có lẽ, đây chính là thời điểm chuẩn bị cho hắn ngưng tụ Thủy chi hoa.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, hắn ngửa mặt lên trời thét dài.
"Ù… ù…." tiếng gió thổi sắc nhọn xuyên phá khắp nơi , từng cơn sóng mãnh liệt như thế vẫn cứ ào ạo xông lên .
Sự tin tưởng của hắn bành trướng lên, giống như sự vô tận của biển khơi, lan tràn đến mọi ngóch ngách của cơ thể hắn.
Nhưng mà ,sau khi chống cự được một lúc lâu Hạ Nhất Minh lại nhấm nháp sự đau khổ mùi vị. vui sướng không được bao lâu đã đến lúc phải nếm mùi vị của trái đắng
Dưới chân của hắn chợt chấn động, theo sau con thuyền nhỏ cuối cùng cũng không thể nào chịu được sức mạnh quá to lớn của thiên nhiên , mà bị những cơn sóng to mạnh mẽ kia xé toạt ra.
Hạ Nhất Minh dù cho là một vị Tôn Giả mạnh mẽ , nhưng mà vào khoảnh khắc này cũng không thể nào dùng sức lực bản thân mà bảo vệ cho chính con thuyền được nữa.
Hắn thở dài một tiếng, cả người ngay lập tức từ cảnh giới thần kỳ thu về lại tâm thần . cái loại cảm giác dường như sắp bắt được một thứ gì đó , trong nháy mắt lại vụt khỏi tầm tay , thật đau đớn biết bao.
Trước mặt hắn bây giờ là con sóng to lớn , điên cuồng hướng tới cuốn trôi mọi thứ , đem chính bản thân hắn vùi vào trong đáy biển sâu.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/vu-than/chuong-485/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận