Vương Phi Thần Trộm Chương 17


Chương 17
Tương tàn sao lại vội vã thế?

Ánh trăng sáng một cách ki dị, trên chiếc gương đõng đột nhiên hiện lên hình ảnh cố quái. Ánh đao, ngược lại càng khiến ánh trăng sáng lóa, đến độ ta chẳng thế mở mắt ra nối. Tiếng binh khí va vào nhau chói tai, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, ta bất giác chau chặt đôi mày.

Giây phút nhìn thấy ánh kiếm lóe lên, ta vô cùng kinh ngạc, vào khoáng khắc thanh đao đâm về phía ta, một thanh kiếm mềm như lá liễu lặng lẽ đưa đến đỡ trước mặt, nhẹ nhàng vòng quanh thân đao, thế nhirtig lực ma sát giữa hai binh khí quá mạnh tạo ra tia lửa sáng lóe, chẳng khác nào những ngôi sao đang cháy sáng giữa trời đêm.

Lúc ánh lửa tóe lên ta đõng thời nhìn thấy đôi mắt sáng rực như hồ li, đôi mày cong cong, lúc mím cười, vết chân chim cuối mắt lộ ra vẻ ấm áp lạ thường.

Ta nuốt nước miếng, thu người sang một bên nhìn cảnh đao kiếm gÌ30 tranh. Trong nháy mắt, thế kiếm cuõng ngạo chẳng khác nào tuyết trắng bay dưới mặt trời, khiến đao thương rơi vào thế yếu. Cao thủ đối đầu, đêm yên tĩnh mà đao kiếm như sao trời.

"Ai đó?" Không biết có phải tiếng đao kiếm giao đấu khi nãy đã đánh động người đi gõ mõ báo canh không mà ta thấy ông ta đang xách đèn đi lại

 

Trái tim ta đập thình thịch, đến thở cũng không dám thở mạnh. Nếu đê’ ông ta phát hiện ra tình hình đang diễn ra trong này, dù ta có chín tính mạng cũng không đủ cho bọn họ giết.

Chính vào lúc ta đang hoang mang không biết phải làm gì tiếp theo thì có người kéo mạnh ta lại rồi ta láo đảo ngã nhào vào lòng người ẩy. Trong một tích tắc người ấy nhẹ rung tay, tâm đèn đột nhiên sáng lóa

lên, sau đó vụt tắt. vào khoảnh khắc ngắn ngúi đó, ta đã nhìn thấy một đ ốm đỏ, bay vụt qua trước mặt.

Trường kiếm tựa như bài ca, giữa đêm nghe máu chảy.

"Đi!" Thân người ta bỗng nhẹ blng, cá người bị nhấc lên rồi bay vút lên mái nhà.

Gió vù vù nhẹ lướt bên tai, ta bị người này kéo đi, chi biết chạy thục mạng không phút giây ngùtig nghi. Ta nhận ra người đang nắm lấy bàn tay mình chính là Nam Dung Diệu, thế nhuíig trái tim ta vô cùng hoảng loạn, không biết có nên buông tay đấy chàng ra hay là tiếp tục đi theo chàng nữa.

Đợi đến khi chạy tới rừng cây, chàng bất ngờ dùhg lại, đôi mắt như mây trắng đắm đuối nhìn ta. Chàng từ từ kéo tấm khăn đen bịt mặt xuống đế Iộ ra gương mặt tuấn tú, dưới ánh trăng bàng bạc đẹp đến mê hõn.

Đôi môi ta khẽ động nhưhg sau cùng vần chẳng mở miệng nối. Nếu đằ n muố giết, tại sao còn cứu ta?

Chàng nhìn ta, ánh mắt tràn ngập vẻ luyến tiếc đến đau lòng, thậm chí trong ánh mắt còn pha cả niềm lo lắng và hoảng sợ. Chàng nhẹ vuốt tóc ta, dịu dàng như thế ta chính là thứ báo bối trân quý nhất đối với chàng. Bàn tay chàng khẽ rung, trắng trẻo như ngọc quý, mu bàn tay nhẹ lướt lên má ta. Rồi chàng cúi sát xuống nhìn ta, chăm chú mà đắm say. Trong khoảnh khắc ta như chết lặng tại chỗ, trong lòng xúc cảm dạt dào như sóng biển.

Đột ngột, chàng ôm chầm lấy, kéo sát ta vào lòng. Vai ta đau đớn, cảm giác như bản thân sắp bị chàng nghiến nát. Ta càng vùng vly, chàng cà ng ôm chặt. Xung quanh tĩnh lặng đến dị thường, phảng phất trong gió là hương thơm ngào ngạt. Chàng cứ thế ôm ta rất chặt, còn ta chẳng dám ngẩng đầu, cứ lặng ngắm sợi dây phi thúy đeo bên thắt lutng chàng, trên đó là miếng ngọc bội hình hai cánh bướm bằng ngọc, sinh động như thể sắp cùng nhau chắp cánh bay đi mất.

Chàng ôm chặt lấy ta, chặt đến mức ta hoàn toàn không thê’ động đậy đư ợc. Giây phút chàng ôm chặt đó, ta có thế nghe rõ tiếng tim chàng đập loạn. Thế nhưhg trái tim chàng đập mạnh thế nào, cũng chẳng thế bằng được mối uti phiền lấn khuất trong lòng ta.

Sai rồi, làm sao ta lại như vậy chú? Đã nói là phải hận chàng, đằ quyết định là phải cắt đút mọi liên hệ, trong lòng ta thậm chí còn hạ quyết tâm không dưới hàng vạn lần, không được nhớ tới chàng, vậy tại S30 tất cả m ọi chuyện lại không giống như ta mong muốn? Nhìn vết thương của ta, sao chàng lại đau lòng đến thế? Lúc chàng ôm ta vào lòng, sao ta có cảm giác như chàng chi hận không thê’ hòa thành làm một cùng ta? Lúc nẵy tại phòng thuốc, chàng xuất hiện cứu ta rồi đưa ta chạy trốn? Lẽ nào từ đầu chí cuối ta đẵ sai? Diệu chưa từng có ý giết ta, tất cả đêu là hiểu lầm của ta và Diệp?

Vậy những thứ mà ta nhìn thấy là gì, tại sao đám ăn mày vây giết chúng ta lại không ngùhg nói cười với Diệu, và Diệu thậm chí còn xuất hiện tại phú của Phạm đại nhân? Rốt cuộc trong lúc ta và Diệp không có mặt, tại Trường An đã xảy ra nhữíig chuyện gì?

Trong lòng ta có quá nhiều nghi vấn, nhuíig chẳng thể cất thành lời. Diệu hàng ngày dịu dàng tựa gió, đột nhiên chuyến sang ngạo nghề ngang trời, ta thực sự chẳng hiếu gì về con người chàng nữa.

"May quá, may mà ta tới kịp. Đõ ham ăn, ta đằ rất sợ đến muộn nàng sẽ xảy ra chuyện."

"Chàng mới là đõ ham ăn ý..." Ta đưa lời phản bác, liền nghe thấy tiếng c ười rất nhẹ của chàng. Nụ cười ấy của chàng tức thi khiến lòng ta mềm nhũn, bất giác còn làm ta nhớ đến người thiếu niên cô độc cầm chiếc đèn lõng đứhg trên tường thành ngày xưa.

"Phiến Nhi, ta có thê’ bỏ mặc mọi khinh miệt trên thế gian này, nhưng mằi mãi chẳng thế làm tốn thương nàng. Ta có thế coi thường mọi tình cảm trong cuộc đời này, nhirtig mãi mằi không thế không yêu nàng. Ta yêu nà ng. Nghe chưa, ta yêu nàng."

Thời gian nhưngirtig lại, ta có nghe nhầm không? Chàng đang nói gi vậy?

Kế từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người nói yêu ta. Ta tưở ng cả cuộc đời này sẽ chẳng có ai yêu thương minh cả. Ta luôn nghĩ chí cần tự yêu bán thân là đủ, rằng hàng ngày cứ ăn xin, trộm cắp, sống cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc cũng xong.

Thế nhưhg không hiếu sao, lòng ta cảm giác vui mừng lln buồn bã lại đan xen thế này. Thì ra, từ nhó đến lớn, ta vln luôn khát khao có một người yêu thương, lo lắng, chăm sóc cho minh, có người thương xót cho nhừhg lúc ta bị người ta đuối đánh hoặc giả có người an úi mỗi khi ta bị thương tích đầy minh.

"Sau này không cho phép nàng làm nhữtig chuyên nguy hiếm như vậy nữa, ta tuyệt đối không cho phép." Chàng lại khẽ thì thầm. Ta nghe vây chí ngoan ngoằn gật đầu.

Rùtig cây lá xanh, hương hoa thoang thoảng, chim chóc hót ca, nhirtig tất cả đều chẳng bằng được một câu nói: "Ta yêu nàng" mà chàng vừa thốt lên.

"Ta thực sự rất sợ, nếu ta đến muộn chút nữa thì nàng sẽ..." Nói đến đây Diệu không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đấy ta ra xem vết thương trên vai cho ta, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng cùng đau đớn.

Bàn tay lúc này vần còn đang nắm chặt viên Huyết Túc. "Chàng cho rằng ta muốn mạo hiểm như vậy sao? Không phải là vì Diệp..."

Diệp! Ta đột nhiên tinh táo lại vài phần, không biết người trước mặt là địch hay bạn?

"Nàng đang lo lắng cho Diệp?" Giọng Diệu nhàn nhạt rồi chàng nhẹ nhà ng buông tay, khẽ lui lại phía sau một bước. Lòng ta tức thì trống trải, chìm trong lạc lõng vô biên. Khoảnh khắc nhìn vào đoi mắt chàng, trái tim ta đau đến rí máu.

"Đám ăn mày đó...có phải là..." Ta thực sự không dám tiếp tục nhìn vào m ắt chàng, giọng nói thậm chí run đến độ chính toàn thân nghe không rõ.

"Phiến Nhi, có nhiều chuyên không hề đơn gián nhưnhữrig gì nàng nghĩ, nàng sẽ chẳng thế nào hiểu được đâu."

"Ta không hiếu gi chủ? Không hiếu tại sao chàng lại thủ túc tương tàn? Không hiểu vì sao chàng lại muốn..."

"Phiến Nhi, cho dù ta làm việc gì, cũng tuyệt đối không làm hại đến nà ng." Chàng nhìn vào mắt ta, nghiêm túc nói.

"Vậy còn Diệp thì sao? Diệp đẵ trúng độc, bất cứ lúc nào cũng có thế bộc phát, ta..."

"Hắn đằ không sao rõi! còn nàng đó, đúng là đõ ham ăn, bị người ta bán rẻ lại còn ngõi đó mà đếm tiền cho họ?" Chàng đưa tay véo má ta đưa lời than thở.

"Chàng nói gì? Diệp đẵ không sao rồi?"

"Đương nhiên là không sao rõi, thậm chí bọn họ đằ bắt đầu phản kích." Di ệu bật cười lạnh, đưa mắt nhìn về đám cây phía xa.

 

Tiếng cây lá xào xạc... Ta chậm rãi hít một hơi thật sâu, trong cây có người?

Vèo... Mấy cây ngân châm tức thì phóng về phía ta. Nhưng nhanh như cắt Diệu bật quạt, dùng kình lực đấy đám ám khí kia rơi lá tả xuống đất sau đó đưa mắt lạnh lùng nhìn khắp mọi nơi, cây lá không ngùtig rung đông, địch nơi tối mình nơi sáng.

"Phiến Nhi, ta mượn cây trâm cài tóc cúa nàng một chút." Ta lặng người, không hiếu dụng ý của Diệu, thế nhưhg vần cứ rút ngân trâm đưa cho ch àng. Lúc mái tóc dài của ta buông xõa, trong ánh mắt Diệu ta thoáng thấy tia nhìn đắm say.

"Nàng đợi ta ở đây, tuyệt đối không được đi lại lung tung đâu đấy. Nếu gặp nguy hiếm hãy gọi ta." Dút lời Diệu khẽ vung tay, trong tán cây vọng lại tiếng kêu chói ai, đám lá cây nhuốm màu đó thắm.

"Để ta đoán xem, tên tiếp theo đang trốn ở đâu?" Diệu mím cười như có như không, giọng nói dịu dàng mà lại toát ra thứ sát khí đáng sợ. Tiếp đó, ánh mắt Diệu bắn về một cây lớn trước mặt. Trong chớp mắt, tán cây khẽ rung, và một tên bịt mặt bay ra, tay lăm lăm trường kiếm xông thẳng vẽ phía chúng ta. Diệu không chút nao núng rút kiếm mềm uốn quanh thắt luhg ra nghênh địch. Hai loại binh khí va vào nhau tạo nên tiếng độ ng chói tai. Diệu thậm chí chẳng nhìn về hướng tên thích khách, chi thấy b àn tay chàng linh hoạt vung lên trong không trung, tên thích khách đó bất ngờ dìrtig mọi động tác, mằi một lúc sau, mới run rấy ngã xuống, cố h ọng trào máu tươi. Một kiếm trúng bụng.

"Rất tối, vln còn tám tên nữa. Giờ các ngươi muốn nhất loạt xông lên hay là tìrtig tên lao tới?" Diệu thối một giọt máu tươi dính trên thân kiếm, mím cười nói với vào rùhg cây u tịch trước mặt. Nhìn nụ cười tràn đầy sát khí c úa chàng, ta bất giác lạnh run cả người. Diệu trước giờ luôn bất cần, ngạo đời không ngờ lại cso nhữtig lúc quyết liệt, đáng sợ đến thế.

Khắp không gian im lặng như tờ.

Trong không khí quý dị, đột ngột truyền tới thứ âm thanh xé rách màn đêm. Tám tên thích khách bịt mặt cùng lúc xông ra từ nơi ấn náu, lao tới chỗ chúng ta với tốc độ kinh người. Chi trong khoảnh khắc, gió dâng cuồn cuộn, hoa bay như tuyết.

"Đồ ham ăn, mau nhắm mắt lại, đừhg có nhìn nhũíig cảnh này!" Giọng Diệ u vln rất nhẹ, ấm áp, mang theo tâm ý bảo vệ và ngập tràn yêu thương. Ta như trúng tà ngoan ngoãn nghe theo mọi lời chàng nói, nhắm nghiền mắt lại.

Ngay sau đó bên tai ta vang lên tiếng gió rít đáng sợ, âm thanh cúa kiếm lướt trong gió. Ĩ3 biết xung quanh giờ đang diễn ra một trận ác chiến. Diệ u đang một mình đối phó với đám đông thích khách, lại còn phải quan tâm bảo vệ ta. Tuy ta không biết võ công, nhưng cũng biết tám người nà y không phải hạng tầm thường. Nhirtig không hiểu sao đối diện với trận chiến ác liệt đó ta lại không hề có cảm giác sợ hãi. Bởi có Diệu ở bên, ta cực kỳ an tâm.

"Đã không còn chuyên gì nữa rõi." Giọng nói trầm ấm của Diệu vang lên bên tai, mang theo một chút mói mệt. Lúc ta mở mắt ra nhìn Diệu đang đ Lrtig trước mặt mím cười, sau luíig chàng là cảnh chiến trường tnag thương nhuộm máu.

"Đõ ham ăn, trâm cài tóc của chàng, hồi cung rồi ta sè đền cho cái khác." Chàng đưa tay vuốt nhẹ tóc ta, nụ cười vần cứ kiêu bạc ngạo nghề.

''Tên hõ li thối tha, đCrtig có động chân động tay như thế!" Ta nghiêng người, bàn tay chàng khụhg lại giừa không trung, nụ cười mang theo chút cay đắng.

"Bọn họ là ai? Tại sao lại muốn giết chúng ta?" Ta nhìn nhìrtig thi thế la li ệt trên đất, cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm đang trào lên trong cố họ ng. Mới có vài ngày, thế mà ta đẵ trải qua hai trận chiến ác liệt. Tại sao

chí mới rời khỏi kinh thành Trường An chưa bao lâu, lại có nhiều chuyện xả y ra đến vậy?

Diệu không trả lời, tay cầm th3nh kiếm chém lên y phục của kẻ nằm ngay gần chàng nhất. Nhìn thi thế, trong lòng ta cực kỳ hoang mang, tại sao...tất cả bọn chúng đều là thái giám?

"Bọn này từ đâu tới mà bị hoạn hết thế này?" Ta cố gắng trấn tĩnh, có điều toàn thân vần cứ run lên bần bật.

"Tất cả đều là cao thú đại nội." Giọng Diệu lạnh như băng.

"Cao thú đại nội? Thế nhưhg...nhữtig người trong cung sao lại muốn giết c hàng, chàng là Tam Hoàng tử mà."

"Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, Phiến Nhi, ta biết nàng trách ta ra tay với Diệp, thế nhưhg nếu không làm như vậy, người chết nhất định sẽ I à ta."

"Ta không hiếu chàng đang nói gì. Ta muốn đi tìm Diệp, đám người này lợi hại như vậy, hắn đang bị thương..." Ta quay người định rời đi, liền bị Diệp kéo mạnh vào lòng.

"ĐCrtig đi, hẵy ở lại bên ta." Chàng đột ngột nghiêng đầy tựa lên vai ta, c ứ như một đứa trẻ đang nũng nịu đòi quà.

"Ta không có thời gian đùa cợt cùng chàng." Ta đấy mạnh Diệu ra, nhưhg chàng lại ôm ta chặt hơn trước.

"Đìrtig cử động!" Chàng nhẹ thì thầm bên tai. Nhưng lúc này ta không t hê’ nghe theo lời chàng được.

"Chàng mau thả ta ra!" Trong lúc vội vã, ta dồn sức đấy mạnh Diệu vẽ phía sau. Thân người chàng khẽ run, sau đó ngã quỵ. Chàng ngấng đầu, sắc mặt trắng nhợt không còn một chút sắc máu.

"Đõ ham ăn, nàng định miAj sát lang quân sao? Rốt cuộc nàng vln cứ chi là một thê tử dữ tợn." Chàng đưa lời đùa cợt, trong khi ta thì kinh ngạc đế n độ không nói được thành lời. Giây phút ta hoáng sợ cực độ, trước giờ ta chưa tCrtig hoảng sợ như vậy, trái tim ta đau đớn đến mức không thể nào chịu nối. Cả người ta không ngìrtig run rấy. Diệu ngồi trước mặt miệng vần mím cười, nhirtig chàng đang chảy máu. Máu tươi trào khỏi miệng, ch áy xuống lõng ngực, nhuộm đó cả một khoảng áo.

"Tên hõ li chết tiệt, chàng làm S30 vậy...đừhg có dọa ta...hồ li chết tiệt, tại sao chàng lại chảy nhiều máu thế?" "Nha đầu, đìrtig khóc! Thi ra nàng không chí khóc vì Diệp mà còn rơi lệ vì ta nữa, nhưhg ta chú muốn nàng cười, nàng mà khóc, ta đau lòng lắm! Đừtig khóc! Nàng yên tâm, hắn không sao đâu. Kế hoạch cúa ta, sau cù ng đã thất bại. Phụ hoàng đằ phái người cứu hắn về rồi. Bây giờ người mà họ muốn đối phó chính là ta." Chàng bình thản cất giọng thản nhiên như không có chuyên gì xảy ra.

Phụ hoàng! Ĩ3 hết nhìn thi thế đám thái giám la liệt khắp nơi lại nhìn khuôn mặt đang mím cười mà trắng nhợt vì đau đớn cúa Diệu, trong lòng cám thấy thập phần kinh hãi. Lẽ nào, tất cả mọi chuyện đều là...

Ta mở lòng bàn tay, viên Huyết Túc lặng lẽ rơi xuống đất.

Ánh mặt trời thoắt ấn thoắt hiện phía sau dãy núi trùng điệp, khu rừng lại chìm vào tĩnh lặng như trước. Trong không khí tràn đầy mùi có xanh mơn mởn, thi thể muông thú rữa nát hóa thành đám chướng khí mờ mờ ảo 30. Khu rùìig này khá rậm rạp lại bí ấn. Ta đưa mắt nhìn về phía trước, chẳng hề thấy điếm kết thúc, như thế bút lông tung ra, du long cuông thảo, trải rộng đến chân trời, mằi chẳng xác định nối phương hướng.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/87304


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận