Diệp Hân Đồng che miệng, nhìn Mặc Tử Hiên, chiếc áo sơ mi màu xanh dương của anh đã bị nhuộm đỏ.
Cô cầm khăn giấy trên bàn lau miệng.
“Thật xin lỗi, ai bảo anh nói càn.”
Anh không hề tức giận, ngón tay thon dài tuyệt đẹp thư thả cởi cúc áo sơ mi, nụ cười trên mặt rất gian tà “Không sao, cô phản ứng mạnh quá đấy? Hay là, cô từ lâu đã hi vọng tôi cởi quần áo trước mặt cô?”
“Anh uống đi.” Diệp Hân Đồng cầm một ly rượu đỏ để trước mặt anh.
Anh cởi chiếc áo sơ mi màu xanh dương ra, bên trong là một chiếc áo lót bó sát cơ thể cường tráng, đặc biệt là cơ ngực, cơ bụng tráng kiện của anh.
Không biết vì sao, mặt Diệp Hân Đồng hơi nóng, có lẽ là do uống rượu.
Mặc Tử Hiên nhận lấy ly rượu, nhìn cô ánh mắt nóng bỏng như thể trên biển rộng mặt trời mọc lên, sáng lạn chói mắt.
Anh ực một cái cạn. Không lãng phí một giọt, động tác tuyệt đẹp.
Diệp Hân Đồng lại đưa lên một ly, như thể nhìn anh uống là một loại hưởng thụ, anh không nói lời nào, lật tay giơ chân quả nhiên có nét ưu nhã của hoàng tộc cao quý.
Uống xong 3 ly rượu, Mặc Tử Hiên đột nhiên đứng dậy, chạy như bay đến phòng tắm.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Hân Đồng cũng chạy theo.
Mặc Tử Hiên văn vòi nước trên bồn rửa mặt, cầm một chiếc khăn sạch vò qua.
Diệp Hân Đồng nhếch môi, nụ cười duy trì trên mặt, vui mừng kèm đắc ý. “Anh say à?”
“Tôi không.” Mặc Tử Hiên ra khỏi phòng tắm, tiếp tục ngồi trên ghế.
Diệp Hân Đồng mặt mày hớn hở xoay người, nói chuyện cũng ngọng ra rồi, còn nói không say.
Diệp Hân Đồng ngồi ở đối diện, lại đem một ly rượu giơ trước mặt anh.
“Vừa rồi tôi uống trước, bây giờ đến lượt anh.” Ánh mắt cô giảo hoạt như ánh sao, sáng chói xinh đẹp.
Mặc Tử Hiên khổ sở nhạn lấy rượu. Do dự không biết nên uống hay không.
“Uống đi……! Uống nhanh” Diệp Hân Đồng thúc giục.
Mặc Tử Hiên nhắm mắt, một ly trôi vào bụng, nhíu nhíu mày, ánh mắt không có tiêu cự.
Diệp Hân Đồng vội vàng lấy thêm một ly, Mặc Tử Hiên đón lấy nhưng trượt.
“ha ha ha, anh say rồi, ha ha ha, Mặc Tử Hiên, tửu lượng của anh còn không bằng tôi.” Diệp Hân Đồng hi ha cười nhạo.
Anh lại đứng lên che miệng đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy lại truyền đến.
“Ọe…” Trong phòng tắm phát ra tiếng nôn mửa.
Khuôn mặt vui vẻ của Diệp Hân Đồng biến mất, cô biết uống say rất khó chịu, đã từng trải qua, toàn thân vô lực, đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng khó chịu. Cảm giác đó rất cần bạn bè an ủi.
Diệp Hân Đồng đứng lên, rót một ly nước ấm đi vào phòng tắm.
Mặc Tử Hiên vã nước lên mặt, trông rất tiều tụy.
Diệp Hân Đồng đưa nước ấm tới.
“Uống nước đi. Không muốn uống nữa thì đừng miễn cưỡng.”
Mặc Tử Hiên nhận lấy uống vài ngụm rồi đặt trên bồn, tay anh khoác lấy bả vai Diệp Hân Đồng, toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ dồn lên người cô.
Diệp Hân Đồng lảo đảo đưa anh lên giường.
“Nếu tôi nói, cố ý uống say để thua cô, cô có tin không?”
Về lý, uống rượu say có hai loại, một là chỉ biết ngủ, loại kia nói rất nhiều, cô là loại thứ nhất còn anh là loại thứ hai.
“Tin. Tửu lượng có thế mà cũng dám phô trương.” Diệp Hân Đồng vất vả nâng anh lên giường.
Cả người anh ập xuống.
“A!” Diệp Hân Đồng bị đè trên giường, cơ thể anh dán chặt cô.
“Anh tránh ra.” Diệp Hân Đồng đẩy Mặc Tử Hiên nhưng anh không hề nhúc nhích.
Đột nhiên anh tóm lấy tay khiến cô giật mình.
Nụ cười đầy mập mờ cảm tính: “Tôi nghĩ là tôi muốn cô!”