Nụ hôn khiến trời đất đảo lộn mù mịt, hai người nằm vật ra giường.
Mặc Tử Hiên đè nghiến Diệp Hân Đồng, hưởng thụ sự cuống quýt của cô: “Diệp Hân Đồng, bây giờ em đã nguyện ý làm người phụ nữ của anh chưa?”
Cô căn bản chẳng còn lý trí, không ngừng muốn vào cuộc, nhưng Mặc Tử Hiên lần nào cũng như trêu trọc, tránh né đi.
“Nói với anh là em nguyện ý, anh lập tức đáp ứng mong muốn của em.”
Diệp hổn hển gật đầu, cô cái gì cũng không muốn, chỉ cảm thấy cơ thể lúc này thật khó chịu.
Mặc Tử Hiên vui vẻ hôn cô, từ trên xuống dưới, từ khô ráo đến ướt át, hơi thở từ than nhẹ dến cao vút, thời gian vùn vụt trôi qua, sau nhiều đợt cao trào, thuốc dần dần hết tác dụng trên người Diệp Hân Đồng, suy nghĩ từ tử trở nên rõ ràng, rốt cuộc cô cũng biết đến cái cảm giác ham muốn dục vọng đến chết giữa nam và nữ.
Mặc Tử Hiên mồ hôi đầm đìa, ra sức làm tới.
“Mặc Tử Hiên…” Con ngươi Diệp trở nên trong suốt, tay nắm chặt chăn, cơ thể dưới lực công kích của anh khôi phục lý trí. Cô hơi áy náy, sao lại có thể không biết xấu hổ bị Mặc Tử Hiên hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ vì cô đã quá lâu chưa có đàn ông hay sao?
“Ừ?” Mặc Tử Hiên vẫn đang hoạt động tích cực, cong người hôn lên đôi môi Diệp Hân Đồng, dùng kỹ thuật nhuần nhuyễn trêu chọc, tay anh cũng động chạm vào nơi nhạy cảm của cô.
Đầu lưỡi Diệp Hân Đồng hơi thận trọng muốn tránh né, nhưng cảm giác tê dại nước rút chạy dọc toàn thân khiến cô quên mất.
Mặc Tử Hiên gầm nhẹ rút ra.
Một ‘cuộc chiến’ suốt hai giờ kết thúc.
Diệp Hân Đồng ngượng ngùng ôm lấy cái chăn bên cạnh, kỳ quái, sao lần này lại không hề giống hai lần trước, Chẳng lẽ là do kỹ xảo của hắn tốt thật, Diệp Hân Đồng lén lút nhìn sang Mặc Tử Hiên. Lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể đàn ông, cô xấu hổ lẩn trốn ánh mắt.
Mặc Tử Hiên dịu dàng cười với Diệp Hân Đồng: “Thỏai mái không?”
Cô ngượng ngùng cau mày, quấn chăn xuống khỏi giường “Tôi đi tắm”
Mặc Tử Hiên ngăn trước mặt cô, mỉm cười: “Dù sao chúng ta cũng còn thời hạn 6 tháng, anh sẽ cố gắng khiến cho em thỏai mái.”
“Ừm” Diệp Hân Đồng đồng ý đại, vội vàng phi vào phòng tắm.
Mặc Tử Hiên kéo tấm chăn xuống “Cũng nhìn thấy hết rồi, em mang chăn vào nhà tắm làm gì.”
Diệp Hân Đồng lập tức dùng tay ôm lấy ngực, xoay người, hơi kháng cự, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Nước xối từ trên đầu xuống, cô không hiểu sao mình lại bị mê hoặc như vậy, chẳng lẽ là do sự phản bội của Vũ Văn Thành ư? Hay căn bản cô là một hủ nữ thừa nhận thỏa thuận, tuân thủ điều oản.
Càng nghĩ càng cảm thấy mắc cỡ chết đi được. Vừa hối hận, vừa ảo não, vừa có một sự hưng phấn không thể giải thích, tối nay đúng là cô bị điên rồi.
Đột nhiên nghĩ đến Vũ Văn Thành “Chẳng lẽ anh ấy vì đã quá lâu không tiếp xúc với phụ nữ nên mới bị mê hoặc dễ dàng như thế?”
…………………………………………………………………..
Vũ Văn Thành ảo não ngồi trên giường, sắc mặt vô cùng nặng nề, kèm theo trầm tư áy náy.
Đề Na yêu mị ôm lấy anh từ sau lưng “Không ngờ Vũ Văn Thành tác phong nhanh nhẹn lại là một xử nam (lần đầu quan hệ), hôm nay em có lợi quá.”
Vũ Văn Thành đứng lên, ánh mắt lạnh như băng xoay người nhìn Đề Na vấn trần truồng, xem cô như cỏ rác, không một chút cảm giác “Sex không hề có sức mê hoặc đối với tôi, vừa rồi cũng không uóng quá nhiều rượu, nói đi, có phải cô bỏ thuốc không?”
Đề Na sửng sốt, sau đó bước xuống giường, trần trụi đứng trước mặt anh, cô rất tự tin với vóc dáng báu vật của mình “Vừa rồi anh khó chịu ư? Em cho là, anh cũng không thua thiệt.”
Vũ Văn Thành cười lạnh khinh bỉ “Phụ nữ quý ở sự dè dặt, nếu cô đến cái này cũng không có, đừng trách người khác nói mình tiện nhân”
Đề Na không thể giận lại cười mê hoặc “Anh vẫn thường độc mồm như vậy sao? Diệp Hân Đồng là người yêu của anh?”
“Cô đã bỏ thuôc như thế nào?” Vũ Văn Thành cau mày, phiền não quay lại câu hỏi lúc đầu.
“Son môi, vừa rồi đã bị anh ăn sạch.” Đề Na vẫn không hề thay đổi sự yêu mị, hai tay ôm láy cổ Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành thô lỗ kéo xuống “Phụ nữ như cô vinh viễn không nhận được sự tôn trọng của người khác.”
Nói xong, anh quay người lạnh như băng.
Đề Na nhìn theo bóng lưng Vũ Văn Thành đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã “Anh tưởng là tôi tình nguyện sao? Tôn trọng? Mặc Tử Hiên, trong mắt anh em rốt cuộc là cái gì?”
Lúc cửa phòng đóng lại, Đề Na rớt nước mắt.
Vũ Văn Thành vừa ra khỏi cửa vội vàng gọi điện cho Diệp Hân Đồng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Không tìm được Diệp Hân Đồng, Vũ Văn Thành chạy đến biệt thự, chỉ thấy Yoon Jin đang nóng nảy đứng ở cửa.
“Mặc thiếu đâu?” Yoon Jin giở giọng chất vấn.
Vũ Văn Thành không thèm để ý đế cô, đi thẳng vào phòng.
“Tôi hỏi anh Mặc thiếu đaua?” Yoon Jin khong buông tha.
Vũ Văn Thành mở cửa đi vào.
“Cảnh sát Trung Quốc các người bảo vệ người như vậy sao? Mất dấu không một chút xấu hổ.” Yoon Jin châm chọc.
Vũ Văn Thành nhìn cô sắc lạnh như băng, như sắp đâm được vào tim người khác.
Yoon Jin bị uy hiếp, hít một hơi, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn không tha: “Tôi nói không đúng sao? Đánh không lại người khác, thật không biết các người có mặt mũi nào nhận tiền lương của quốc gia.”
Vừa dứt lời, Yoon Jin chỉ cảm thấy một lực lớn ném văng cô về phía sau, Vũ Văn Thành dùng cùi tay chặn cổ, khống chế cô trên vách tường.”
“Câm miệng” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói.
Yoon Jin đột nhiên cảm thấy cái tảng núi băng này thật đáng sợ, cô mới chỉ nghe Mặc Tử Hiên nói qua, nhưng lúc này, cô sợ không thốt nên lời.
Vũ Văn Thành thấy Yoon Jin đã ngoan ngoãn, mới đẩy ra, tâm trạng uất ức đi về phòng mình. Anh đến cạnh cửa sổ, kéo rèm, nhìn ra xa. Lúc này anh phát hiện chiếc đồng hồ La mã cổ đại bên khe suối có một dấu ấn kỳ lạ. Nhìn kỹ, dấu ân này rất mơ hồ, nhìn không rõ như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Không để ý đến sự đặc biệt này, Vũ Văn Thành lại nhấc điện thoại gọi cho Diệp Hân Đồng, nhưng vẫn không thể liên lạc.
Anh vẫn đứng bên cửa sổ, hai tiếng sau, từ đằng xa thấy ánh đèn ôtô.
Vũ Văn Thành vội vàng xuống lầu. Yoon Jin vẫn đứng ở cửa, cô nhìn thấy Vũ Văn Thành cứ nhìn phía xa, không nói lời nào cũng nhìn về phía đó.
Ôtô tiến vào, Mặc Tử Hiên, Diệp Hân Đồng cùng Lão Kim xuống xe.
Vũ Văn Thành bước nhanh tới trước mặt Diệp Hân Đồng, ân cần hỏi “Em đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được.”
Diệp Hân Đồng nhìn thấy Vũ Văn Thành lại nhớ tới cảnh tượng trên giường của anh và Đề Na, cảm thấy xấu hổ nói “Ra ngòai đi dạo.”
“Đi dạo ở đâu mà điện thoại không gọi được, biết anh lo lắng thế nào không?” Vũ Văn Thành cao giọng nói.
“Lo lắng cái gì, chúng tôi chỉ đi xem một phong cảnh đặc biệt thôi.” Mặc Tử Hiên khoác tay lên vai Diệp Hân Đồng.
“Bỏ tay anh ra” Vũ Văn Thành tức giận kéo Diệp Hân Đồng qua.
Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc, vừa định nói ra quan hệ của anh với Diệp Hân Đồng, nhưng thấy cô lắc đầu với mình kèm theo ánh mắt cầu khẩn đầy lo lắng, anh hiểu ý.
Lại cười khinh bỉ, anh đã tốn công sức như vậy, Vũ Văn Thành si tình đã bị đánh bại, anh sẽ cho hắn chut thời gian này.
Mặc Tử Hiên đi vào phòng, cố ý đụng bả vai Vũ Văn Thành, nở một nụ cười không ai sánh kịp. Yoon Jin cũng đi theo vào.
Sau khi Mặc Tử Hiên đi, Vũ Văn Thành kéo tay Diệp Hân Đồng, cô nhanh chóng rút ra, mỉm cười lúng túng: “Nếu anh không có chuyện gì, tôi về ngủ, đã muộn rồi.”
“Hân Đồng” Vũ Văn Thành gọi cô lại, Diệp Hân Đồng ngẩng đầu nhìn anh, như thể đang chờ đợi lời giải thích.
Vũ Văn Thành im lặng một hồi rồi nói: “Đựợc rồi, em về ngủ sớm đi.”
Diệp Hân Đồng nhẹ nhàng bước đi.
Sáng sớm hôm sau, lão Kim thần sắc vội vàng gõ cửa phòng Mặc Tử Hiên. Mặc Tử Hiên mắt nhìn mông lung mở cửa.
“Sao vậy? Sớm như thế?”
Lão Kim nặng nề bước vào, đóng cửa lại.
“Bên Hàn Quốc có tin tức, Lee Yul đang có liên lạc mật thiết với nghị viên các đảng phát, có thể sẽ làm ra hành động gì. Cổ Phi bảo cậu tốt nhất nên trở về một chuyến.”
“Cậu nói thế nào?” Mặc Tử Hiên cũng trở nên nghiêm túc.
“Thân thể Lý Trí Vương không tốt, không để ý tới triều chính, Lee Yul có thể nhân cơ hội này lật đổ càn khôn, một số nghị viên ủng hộ chúng ta đã về phe Lee Yul. Còn nữa, nghe phía thám tử báo cáo, Lee Yul đang theo đuổi Kim Lệ Châu, ý đồ của hắn rất rõ ràng rồi.” Lão Kim cẩn thận phân tích.
“Sắp xếp giúp ta, lập tức trở về Hàn Quốc.” Mặc Tử Hiên vừa xoay người, như chợt nhớ ra didều gì, lại quay đầu lại nói với lão Kim “Đợi chút, đem Diệp Hân Đồng đi theo.”
“Nhưng mang cô ấy theo, cậu sẽ ăn nói thế nào với Kim Lệ Châu?” Lão Kim nói lên nghi vấn.
“Tôi tự biêt tính toán, ông cứ làm đúng như vậy.”
“Cái này…” Lão Kim vẫn nghi ngờ.
“Tìm được kho báu là điều kiện tốt nhất để ta quang minh chính đại đăng quang, tôi sẽ đồng ý với ông, lần sau từ Hàn Quốc trở lại, tôi nhất định sẽ lấy được lòng cô ấy.” Mặc Tử Hiên nghiêm túc nói.
“Được rồi, tôi chỉ hi vọng thiếu gia lấy đại cục làm trọng. Bây giờ tôi đi sắp xếp.” Lão Kim vẫn chưa hết lo lắng cau mày lui ra.