Chương 464: Kị sĩ và công chúa
Dịch:bibicho
Biên dịch: Yencute
Nguồn: TTV
- Uhmm...
Louise khẽ rên lên một tiếng, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Chợt tỉnh lại sau cơn hôn mê, nàng cảm thấy bờ môi truyền đến một cảm giác đau đớn khô rát. Theo bản năng hít một hơi thật sâu, liền có một mùi cỏ xanh xộc vào mũi, bên tai là tiếng nước chảy ì ầm.
Louise mở mắt ra liền nhìn thấy trên đỉnh đầu là một phiến lá cây rậm rạp, từng đốm nắng xuyên qua các khe lá. Tuy vẫn còn choáng váng nhưng Louise vẫn cố gắng gượng ngồi dậy, sau đó nàng liền nhìn thấy Hussein.
Nơi đây có vẻ như là một khoảng rừng rậm. Không xa bên cạnh, chỉ cách tầm bảy tám bước chân là một dòng suối nhỏ trong vắt đang chảy. Cái tên trùm mã tặc thì nằm phía bên kia, thân thể vô lực phủ phục trên mặt đất, đầu hướng về phía bờ bên kia, xem ra hình như đã ngất đi. Có điều tư thế giống như đang bò về phía trước. Vết thương trên người tên trùm mã tặc này làm Louise cảm thấy dựng tóc gáy. Nàng nhìn một cách kỹ càng, một thân hắc bào của tên này đã thành màu máu đen thẫm, máu tươi sau khi thấm ướt hết y phục của hắn thì đọng lại phía sau. Trên chỗ áo rách lộ ra da thịt bên trong, bây giờ đã biến thành một lỗ thủng, máu thịt lẫn lộn mơ hồ... Hơn nữa, chân hắn... vết thương trên đùi của hắn thậm chí còn nhìn thấy cả xương bên trong.
Louise thấy tim mình đập thình thịch, cảnh tượng khủng khiếp này đã dọa cho cô nàng sợ bủn rủn chân tay rồi.
- Người này, chẳng lẽ hắn chết rồi sao ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng công chúa liền máy động.... - vậy ta chẳng phải là có thể nhân cơ hội này chạy thoát sao? Theo đó, khí lực phảng phất như đã quay trở lại thân thể. Louise ra sức đứng dậy, mặc dù chân tay vẫn còn dính đầy đất và cỏ xanh, trên bàn tay còn có vài chỗ bị đá cắt qua, nhưng lúc này cũng đành phải chịu vậy thôi.
Sau khi miễn cưỡng quay đầu chạy được vài bước, công chúa đột nhiên dừng lại. Trong đầu nàng đột nhiên chợt nhớ ra trước lúc hôn mê, mình bị tên trùm mã tặc này ôm trong lòng. Tên này còn dùng lưng của hắn để đỡ lấy trường thương của gã có đôi cánh dài kỳ quái. Khi đó, máu tươi đã phun cả lên mặt mình...
Theo bản năng, Louise không tự chủ được đưa tay lên lau mặt, quả nhiên khi đưa tay ra là một màu máu đỏ thẫm.
- Khi đó hắn đã bảo vệ mình ? truyện copy từ tunghoanh.com
Mang theo suy nghĩ ấy, công chúa rốt cuộc cũng thấp thỏm quay người lại, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng quay lại. Nàng đi đến bên cạnh tên trùm mã tặc, khẽ cúi người, sau đó đẩy Hussein một cái.
Không có phản ứng -- Hắn không phải là chết thật rồi chứ ? !
Louise cau mày, lòng sợ hãi đến cực điểm. Từ bé đến lớn, nàng không phải là chưa nhìn thấy người chết bao giờ, nhưng chưa bao giờ ở gần người chết như thế này. Sau khi lấy hết lòng can đảm, Louise ra sức lật người Hussein lên. Sau khi nhìn thấy gương mặt của hắn, Louise tựa như ngẩn người ra.
Chiếc mặt nạ lúc trước Hussein mang theo đã sớm bị nghiền nát trong lúc chiến đấu rồi. Khuôn mặt hiện nay chính là gương mặt thật của hắn.
Người này mặc dù trên mặt đầy vết máu, nhưng như thế cũng ko hề làm lu mờ khí thế vốn có. Bờ môi mím chặt này, gương mặt tái nhợt này, hình dáng này, hiển nhiên có thể thấy được tướng mạo người này nhất định rất anh tuấn. Chỉ cực kỳ đáng tiếc là có một vết sẹo dài kéo từ trên tận đỉnh đầu xuống đã phá mất vẻ đẹp trên khuôn mặt hắn. Lại thêm việc bị mù một mắt mà Hussein phải đeo nhãn tráo, làm cho khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn của hắn có thêm vài phần bưu hãn và sát khí.
Sau khi Louise lật người Hussein lại, cuối cùng cũng thấy người Hussein có chút động đậy. Nàng không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm :
- May quá, hắn ta hình như còn chưa chết
Nhưng sau đó nàng liền có cảm thấy có chút gì đó kỳ quái :
- Hắn ta là tên mã tặc đã bắt mình, hắn chết hay không thì liên quan gì đến mình chứ ? Mình tại sao lại phải quan tâm đến việc sống chết của một tên mã tặc nhỉ ? “
Louise dùng lực đẩy mạnh Hussein hai cái, thấp giọng gọi :
- Ê ê... ê, nhà ngươi tỉnh lại đi.
Hussein sau khi bị Louise đẩy vài cái thì vẫn nhắm chặt mắt, cảm thấy đầu môi có chút khô nứt. Sau khi cố gắng mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng thốt ra được mấy từ hàm hồ không rõ nghĩa :
- Nước... Nước...
Louise giật bắn mình. Sau khi nghe rõ ràng âm thanh lí nhí đó là do Hussein phát ra, liền lập tức chồm dậy, chạy về phía con suối nhỏ. Chỉ là cô nàng lại dẫm lên chiếc váy vốn khá dài của mình mà ngã nhào ra đất. Louise trượt ngã kêu lên một tiếng đau đớn, sau khi cúi đầu nhìn xuống, bàn tay nàng đã bị những viên đá vụn lăn lóc trên mặt đất cắt chảy máu tay.
Louise trong lòng đã có quyết định, dứt khoát xé chiếc váy của mình ngắn đi, sau đó lại chạy đến bên dòng suối nhỏ. Nhưng sau đó lại khựng lại -- trên người mình làm gì có đồ vật nào có thể đựng nước ? Chỉ có thể dùng hai tay vốc từng vốc nước nhỏ chạy nhanh về phía Hussein, đổ nước vào miệng hắn.
Dòng nước xuyên qua ngón tay chảy xuống nên vốc nước trong tay chỉ còn lại chưa đến phân nửa. Nhưng sau khi dòng nước suối mát lạnh chảy lên mặt Hussein, thuận theo môi hắn chảy vào trong miệng, yết hầu của Hussein lại động đậy vài cái, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hussein sau khi trọng thương tỉnh lại, chỉ cảm thấy khát nước vô cùng. Sau khi cảm thấy trong miệng mình có nước, theo bản năng liền uống ngay lập tức.
Công chúa Louise trơ mắt ra nhìn cái tên trùm mã tặc đang dùng môi hút lấy hút để dòng nước chảy qua kẽ tay mình. Sự tiếp xúc da thịt quá mức thân mật này làm cho cô nàng công chúa lập tức đỏ bừng mặt.
Hussein sau khi uống được chút nước, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Sau khi mở mắt nhìn kỹ trước mặt chính là công chúa Louise, ánh mắt vị thánh kỵ sĩ sau một chốc lát hoảng hốt ngỡ ngàng thì lập tức cảnh giác trở lại. Ánh mắt sáng ngời đó dọa cho Louise một phen sợ hãi.
Nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Louise ra, thánh kỵ sĩ gắng sức ngồi dậy. Động tác của hắn đã làm động đến vết thương trên cơ thể, đau đớn đến mức cơ mặt Hussein nhăn lại, hắn thở dốc, hổn hển và nặng nhọc.
Chỉ là sau khi thở dốc ra hai hơi, vị thánh kỵ sĩ liếc nhìn công chúa, sau một chút do dự, cuối cùng cũng trầm giọng nói :
- Cảm ơn .
Louise đứng bên cạnh, nhìn vào người đàn ông khắp người đầy những vết thương khủng khiếp này ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời đó vẫn giữ nguyên vẻ kiên cường. Nàng dường như hơi hoảng hốt, nghe thấy đối phương nói cảm ơn thì theo bản năng liền đáp lại một câu :
- Không cần.. !
Nàng lập tức cảm thấy việc mình khách khí với cái tên mã tặc đã bắt giữ mình có chút không đúng, liền lập tức lùi lại hai bước, nhưng vẫn không nhịn được hỏi :
- Vết thương của ngươi....
- Chẳng chết được. - Hussein lạnh lùng đáp lại. Hắn ngồi trên đất, mắt nhắm nghiền, hít thở thật sâu.
Từng tia hoàng kim đấu khí lại bắt đầu phát ra từ thân thể vị thánh kỵ sĩ này. Công chúa đứng phía ngoài vài bước cũng ngây ngốc nhìn vào ánh sáng kim sắc đang tỏa ra. Tuy không phải võ sĩ, nhưng xuất thân từ hoàng tộc, Louise đương nhiên kiến thức quảng bác hơn người thường -- đấu khí biến thành màu vàng hoàng kim, chẳng lẽ đây chính là lực lượng tượng trưng cho thánh giai trong truyền thuyết sao ?
Louise trong lòng kinh hoảng :
- Không ngờ tên mã tặc này lại là một cường giả thánh giai trong truyền thuyết sao ?
Khi thực lực đã đạt đến thánh cấp, sau khi bị thương, thực ra có thể lợi dụng lực lượng của thánh giai, bản thân liền có năng lực tự hồi phục thương thế. Căn cứ theo lực lượng của thánh giai cường giả, có thể lợi dụng ưu thế đặc thù của quy tắc không gian, ví dụ như cầm máu, kích thích cơ thịt sinh trưởng, kích thích sinh cơ, v v v.... Nhưng lại phải có một tiền đề, đó là : nếu chỉ là thương thế bình thường, thánh giai cường giả tất nhiên có khả năng làm vết thương khép lại, nhanh hay chậm là do lực lượng thánh giai mạnh hay yếu mà thôi. Nhưng nếu đối phương cũng là thánh giai cường giả - nếu bị lực lượng thánh giai đả thương, thì việc khép lại vết thương trên thân thể cũng chẳng dễ dàng gì.
Ví dụ như lần đầu tiên Hussein cùng Gandalf đánh nhau với tộc trưởng long tộc, vết thương phải một thời gian dài sau đó mới khép lại, rồi sau đó qua lần đối chiến với Xích Thủy Đoạn, Hussein cũng phải dưỡng thương một quãng thời gian.
Hoặc ví dụ như Xích Thủy Đoạn đánh với Tinh Linh Vương, thực lực song phương đều là thánh giai, nhưng Xích Thủy Đoạn kém hơn Tinh Linh Vương, kết quả là tốc độ phục hồi vết thương không thể nhanh bằng Tinh Linh Vương được.
Lực lượng thánh giai cũng không cách nào trị liệu thật nhanh những vết thương do sức mạnh thánh giai tạo ra. Đây chính là đặc thù cơ bản nhất.
Lúc này, Hussein sau khi ngồi nghiêm chỉnh xuống, liền thúc đẩy hoàng kim đấu khí, bố trí dày đặc lên từng điểm trên thân thể, dùng sức mạnh thánh giai cố gắng khôi phục những thương tổn trên cơ thể mình.
Công chúa Louise đứng cạnh giương đôi mắt đẹp của mình, kinh ngạc nhìn vào tên trùm mã tặc này, không khỏi có chút ngây dại. Nàng cứ trợn mắt há mồm mà nhìn chằm chằm vào vết thương lộ cả xương trắng trên bả vai Hussein đang nhanh chóng nối lại với nhau, sau đó cơ thịt bị phá hoại ở lớp phía trên cũng dần dần sinh trưởng, cuối cùng máu cũng ngừng chảy. Mà vết thương bên ngực phải, xuyên thủng qua phổi, lớp ngoài cùng cũng đã ngừng chảy máu, máu thịt trên đùi cũng từ từ sinh trưởng. Tuy nhìn tốc đội có vẻ không nhanh lắm... nhưng với con mắt của người thường như Louise thì đã được coi là cả một kỳ tích rồi.
Kỳ thực sức mạnh thánh giai của tên thiên sứ đó với Hussein cũng xêm xêm nhau, không phân cao thấp. Hussein có thể làm vết thương trên cơ thể khép miệng nhanh như thế, cũng phải cảm ơn đến việc mình đã từng là thánh kỵ sĩ, cũng đã từng học qua một số thần thuật Quang Minh hệ chuyên dùng để trị thương. Mà sức mạnh của tên thiên sứ đó đương nhiên cũng thuộc Quang Minh hệ. Lực lượng cùng hệ không thể tự bài trừ lẫn nhau, vì thế mới làm cho tốc độ phục hồi thương thế của Hussein có phần nhanh hơn so với dự kiến.
Chỉ là sau một hồi nỗ lực, trán Hussein đã dần dần lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng ngày càng nặng nề, hiển nhiên là đã cố gắng quá mức. Cuối cùng, vòng sáng kim sắc trên người thánh kỵ sĩ cũng tản mát đi, thân thể lung lay một chút, bờ môi hắn vẫn khô rát. Hussein không nhịn được mà liếm môi, mới cử động chút xíu mà hắn đã cảm thất mất hết sức lực, đành liếc nhìn Louise, do dự một hồi rồi trầm giọng nói :
- Ngươi... có thể cho ta xin thêm ít nước không ?
Gương mặt của vị thánh kỵ sĩ có chút nhăn nhó :
- Ta giờ thật sự chẳng có sức mà động đậy nữa rồi.
- Uhm... ah... Oh !
Vị công chúa này dường như thoáng chút thất thần, sau đó liền vội vàng chạy đến bên con suối nhỏ, lại vốc một vốc nước rồi chạy đến bên Hussein. Hai gò má cô nàng ửng hồng, không dám nhìn vào mắt Hussein, giơ tay ra phía trước.
Ngay cả nam nhân lãnh khốc như Hussein trong tình huống này cũng không khỏi thấy hơi mất tự nhiên. Hắn nhìn về phía đôi tay trắng mịn kia, ho khan một tiếng, sau khi uống hết nước liền thờ dài ra một hơi :
- Cảm ơn
Louise vội vàng đứng lên, lùi lại phía sau, tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Sau một hồi do dự nàng mới thấp giọng hỏi :
- Vết thương của ngươi đã lành chưa ?
- Hừ, không có dễ thế đâu.
Hussein cười khổ một tiếng. Trong lòng hắn thầm than : dù sao đối phương cũng là thánh giai cường giả mà ! Mặc dù mình đã cố sức dùng đấu khí để chữa trị thương thế, nhưng cũng chỉ có thể làm cho một số vết thương bên ngoài khép miệng lại, nhưng tổn hại trong lồng ngực, cũng như phổi thì vẫn nghiêm trọng như cũ. Trong lúc này, chỉ cần thở nhẹ cũng cảm thấy ngực đau đớn muốn chết -- Còn may là mình đã cầm được máu, nếu không thì chỉ cần chảy máu thôi cũng đã đủ giết chết mình rồi.
Càng khổ hơn là vết thương trên bắp chân phải, bị thánh quang của đối phương làm nổ, cơ hồ đã rơi mất một phần ba máu thịt, hiện nay chỉ còn lại mỗi xương, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm vết thương khép miệng hơn nửa. Nếu muốn hồi phục hoàn toàn, chỉ sợ không 10 ngày hoặc nửa tháng thì không xong.
Hắn do dự một chút, nhìn ánh mắt đang hoảng sợ của Louise, không nhịn được liền nhìn vào vết thương đáng sợ trên bắp chân mình. Thánh kỵ sĩ bỗng nhiên mỉm cười. Hussein cũng không cảm thấy rằng nụ cười này lại so với lúc bình thường nhu hòa đi rất nhiều.
Hắn nhanh chóng xé một góc chiếc trường bào màu đen của mình, như muốn băng bó vết thương trên bắp đùi lại. Nhưng khi mới làm được một nửa thì đã nghe thấy công chúa đột nhiên kinh hô :
- Ah ! Đừng !
Hussein ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy mặt Louise đỏ lựng, tựa hồ có chút nhăn nhó, có vẻ như đã hạ quyết tâm gì đó. Nàng quay người đi, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, chậm rãi đi về phía Hussein, sau đó ngồi xuống.
- Quần áo của ngươi... bẩn quá rồi, vừa dính đất vừa dính máu, dùng để băng bó vết thương sẽ làm nhiễm trùng mất... Ah, là ta nghe thầy thuốc trong cung nói như vậy.
Khi Louise nói, giọng nàng hơi run rẩy, mặt đỏ lựng lên như sắp chảy máu đến nơi, cúi thật thấp đầu xuống.
Chỉ là động tác của nàng lại cực nhanh, không đợi Hussein kịp nói gì, đã cầm chiếc khăn lụa của mình nhanh chóng băng bó bắp chân thánh kỵ sĩ. Tuy nhìn vào đống máu thịt mơ hồ này làm cho cô gái như muốn ngất đến nơi, nhưng hiện tại Louise dường như đã lấy tất cả dũng khí của mình ra.